Chương VI

Tất nhiên, đối với những Thợ săn cấp cao thì hầm ngục này cũng không phải là một vấn đề lớn. Cậu nhìn vào bảng chỉ số của mình một cách chán nản.

[Sức mạnh: 11] [Thể lực: 11]

Bực hết cả mình, sau cuộc đột kích, chỉ số của cậu chỉ tăng lên vỏn vẹn một con số đơn vị. Chẳng lẽ hầm ngục cấp thấp quá? Cậu không thể hiểu. Tuy nhiên thì, sau cuộc đột kích, Woo Jin Cheol phải thông báo lên cho Chủ tịch Go Gun Hee, Kang Tae Shik cũng vậy mà được phái đi điều tra. Có thể nói, trong khoảng thời gian hiện tại, cậu đang rất tự do.

Thầm thỏa mãn trong lòng, cậu bắt đầu nghĩ nên làm những gì. Nhưng cậu cũng không cần suy nghĩ quá lâu, Hệ thống đã gợi ý cho cậu một nơi để đến, hầm ngục.

-----------------------------------------------

Bây giờ thì cậu đang ở cửa số #3 Ga tàu Hapjeong. Không biết hai người nọ có tức giận khi cậu bỏ đi một mình thế này không nhỉ? Mà chuyện gì mới có thể xảy ra đối với cậu được? Thế giới bị tận diệt chăng? Bỗng chốc cậu bậc cười vì suy nghĩ ngớ ngẩn đó.

Cậu tiến vào hầm ngục với âm thanh quen thuộc bên tai mà chỉ có cậu mới nghe được.

Bạn đã tiến vào hầm ngục ~

Một bức tường trong suốt hiện lên ở ngay cửa ga, cậu bây giờ đã hoàn toàn cách biệt với phần còn lại của thế giới.

Cậu đi xuống từng bậc thang, càng đi xuống, không gian xung quanh ngày càng tối. Nhưng cậu không sợ, cậu cũng không cần ánh sáng làm gì cả. Cậu có thể nghe được từng tiếng gào rú của các loài động vật trong bóng tối, thậm chí là những đôi ngươi đỏ máu đang nhìn theo bước chân cậu.

Nhưng chúng không hề tấn công, cậu biết điều đó. Mặc dù cho chỉ số sức mạnh và thể lực cậu rất thấp, cậu vẫn dư sức đánh bại bọn chúng. Ma thú không có trí tuệ, chúng không biết được kẻ mạnh hay kẻ yếu. Hầm ngục là nơi bọn chúng sống, không có gì ngoài đồng loại của bọn chúng, cơn đói xuyên suốt bọn chúng và khi thấy con mồi, chúng đương nhiên sẽ xông đến, không cần lý do.

Nhưng cậu đã vượt qua thực thể được gọi là con người, thứ được chúng nhận thức là con mồi.

Và chính điều đó đã thay đổi tất cả, cậu có thể cảm nhận được nỗi sợ cái chết đang lẻn lỏi trong từng thớ thịt của chúng. Tốt! Cậu không cần phải động tay chân nhiều, cơ thể của cậu bây giờ không hề phù hợp với việc đánh đấm.

Tuy nhiên, có một điều mà cậu đã suy nghĩ rất nhiều. 

Quân chủ của cái chết có thể điều khiển cái chết, vậy có thể quyết định cái chết?

Cậu bây giờ cũng không quan trọng chuyện đó nữa, bởi vì, cậu sẽ có câu trả lời sớm thôi.  Ánh mắt của vị Quân vương quét qua toàn bộ các sinh vật, vị Quân vương bỗng nở một nụ cười nhẹ. Rất đẹp, nhưng không phải lúc nào cũng có thể cảm nhận được vẻ đẹp đó.

Những ma thú, chúng đã thật sự sợ hãi, so với vị Hoàng đế đó, chúng chẳng là cái gì cả. Một hạt bụi bay vào mắt có thể làm vị Hoàng đế đó khó chịu, nhưng chúng không phải là hạt bụi đó và cũng không thể trở thành hạt bụi đó.

[Chết đi.]

Bạn đã hạ gục Lycan nanh thép ~

Bạn đã hạ gục Lycan nanh thép ~

Bạn đã hạ gục Lycan nanh thép ~

Bạn đã hạ gục Lycan nanh thép ~

Bạn đã hạ gục Briga vuốt nhọn ~

Bạn đã hạ gục Razan bóng tối ~

Bạn đã hạ gục Razan bóng tối ~

Bạn đã hạ gục Briga vuốt nhọn ~

...

Ha... Có vẻ thú vị.

Có vẻ toàn bộ ma thú trong khu tầng 1 này đã chết hết rồi, vậy thì mục tiêu bây giờ sẽ là tầng 2. Cậu thong thả bước qua từng cái xác quái vật vẫn còn đỏ máu, trong lòng vui hơn một tí.

Xuống tầng 2, chào đón cậu không còn là khung cảnh của nhà ga mục nát đã bị bỏ hoang nữa, trước mắt cậu là một hồ nước rộng lớn, sâu thẳm không thấy đáy.

Mặt nước bắt đầu dao động, từ trong nước, từng con rắn khổng lồ trồi lên, nghênh mắt nhìn về cậu. Casaka nanh độc, 35 con tất cả. Cậu tặc lưỡi khó chịu nhìn bảng chỉ số, chỉ số Sức mạnh và Thể lực của cậu vẫn thấp lẹt đẹt.

Trận này mệt rồi đây...

Cậu thầm nghĩ và triệu hồi hai con dao găm được gia công từ răng nanh của Quang long Karmish. Cầm trong tay thứ vũ khí quen thuộc, cậu cảm thấy, có lẽ cũng không mệt lắm.

Cậu dựa vào [Quyền năng của kẻ thống trị] để cho bản thân lơ lửng trên không trung.  Cậu dồn lực và ném hai con dao găm đi.

Bạn đã hạ gục Casaka nanh độc ~

Bạn đã hạ gục Casaka nanh độc ~

Không nằm ngoài dự đoán của cậu, hai con rắn bị giết một cách dễ dàng bởi hai con dao găm. Lớp vỏ bao bọc bên ngoài những con rắn rất cứng, nhưng một con rắn liệu có thể chống lại được con rồng? Đừng hỏi những điều hiển nhiên như vậy.

Mặc dù hơi tốn sức tí nhưng yếu vẫn hoàn yếu thôi, không có một chút khác biệt gì cả.

[Chết đi.]

Bạn đã hạ gục Casaka nanh độc ~

Bạn đã hạ gục Casaka nanh độc ~

Bạn đã hạ gục Casaka nanh độc ~

...

Cậu bắt đầu cảm thấy thắc mắc, tầng của những con rắn nước là tầng cuối cùng rồi, vậy con Boss đang ở đâu? Ánh mắt cậu tối sầm khi nhìn về cái hồ đen.

Đừng nói là...

Ư... Cậu thật sự không muốn xuống dưới đó. Hay lắm, các ngươi đã dọa sợ được ta rồi đó! Cậu ngồi xuống lấy tay chạm vào mặt nước và cậu rụt tay lại nhanh chóng. Cậu không sợ một cuộc chiến dưới nước, dù gì cậu cũng có thể thở dưới nước nhưng vấn đề là...

Con mẹ nó! Nước vừa đen, vừa dơ và bây giờ là lạnh!

Sung Jin Woo cần thời gian để tiếp nhận cú sốc rằng bản thân phải nhảy xuống cái đầm lầy này. Cậu chán nản nhìn cái đầm lầy, có thể không xuống dưới đó mà vẫn giết được Boss không? 

Hàng loạt các mũi tên đen xuất hiện và lấp đầy mặt nước, theo điểu khiển của ngón tay cậu, rất nhanh rơi thẳng xuống dưới đáy, cậu cũng nhảy xuống. Cậu rùng mình khi nước lạnh bao quanh cơ thể mình, chuyện này không vui chút nào cả, cậu cần phải nhanh chóng giết con Boss trước khi cậu phải chết vì lạnh. 

Cậu không cảm nhận được ma lực của con Boss, có lẽ nó đang ở bên dưới sâu hơn, nghĩ rồi cậu bơi xuống đáy.

Đã bơi trong bao lâu cậu không rõ, đã bơi được chừng nào cậu cũng không biết, nhưng cậu cũng dự đoán được trước. Ít nhất cỡ này mới chứa được 35 con rắn lớn kia, mà bơi nãy giờ cậu thật sự nghĩ là, có lẽ con Boss cũng phải lớn hơn gấp 10 so với một con rắn.

Cuối cùng cũng xuống được đáy, cậu duỗi tay chân sắp bị tê cóng vì lạnh và mỏi. Trong khi đang duỗi người, cậu nhìn xung quanh, cậu có thể thấy lác đác những mũi tên mà cậu đã phóng xuống, nhiều trong số chúng đã vỡ vụn.

Cậu rất khó chịu, lòng thầm nghĩ con Boss nên nhanh chóng xuất hiện trước khi cậu cho cái hồ đen này nổ tung. Và cậu đã cảm nhận được một cỗ ma lực đang tiến đến gần cậu. So với cậu, nó vẫn cực kì yếu nhưng cũng mạnh khi đấu với Kang Tae Shik, Woo Jin Cheol có lẽ cũng phải khó khăn khi đấu với con này.

Nó bây giờ đã ngay trước mắt cậu, một con cá mập lớn, không, phải là một con cá mập khổng lồ. Cái hệ thống chết tiệt này kiếm ở đâu ra được con cá này vậy? Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một con ma thú như thế này.

Kích thước khổng lồ áp đảo con mồi, lớp da dày cứng cáp, sần sùi và có độc làm con mồi dường như chết khi tiếp súc vào, hàm răng sắc nhọn có thể cắn nát bộ giáp được gia công hạng A, cả hai vây trước, vây lưng và đuôi linh hoạt, đều có thể tấn công. Con ma thú di chuyển trong nước rất nhanh và tĩnh lặng, thậm chí không thể cảm nhận được sự dao động của nước.

A... Con ma thú này, cậu muốn có nó!

Cậu triệu tập [Cơn thịnh nộ của Karmish] và khởi đầu tấn công.

Trước tiên là mắt!

Cậu dùng [Quyền năng của kẻ thống trị] làm bàn đạp, bậc ngang qua mắt con quái, theo đó cậu di chuyển con dao khứa mạnh vào mắt nó. Con quái chưa kịp phản ứng với tốc độ của cậu liền bị ăn đau, con quái gào ầm lên, nó bơi về phía trước nhằm tấn công cậu bằng vây bên. Jin Woo nhào lộn một cái, dễ dàng tránh được đòn tấn công cũng tiện tay cắt luôn một cái vây bên của nó.

Con quái lần nữa ăn đau, nó bơi nhanh qua cậu liền quay ngược lại, há to miệng muốn nuốt cậu vào bụng. Cậu tiếp tục dùng [Quyền năng của kẻ thống trị] làm chỗ đứng, đạp nhẹ một cái liền nhảy lên không trung ngay mũi nhọn của con quái. Lợi dụng con quái đang di chuyển nhanh, cậu điều khiển [Cơn thịnh nộ của Karmish] cắt một đường từ đầu đến đuôi con quái.

Vậy là xong.

Bạn đã hạ gục trùm của hầm ngục ~

Cậu tiến lại gần con quái, cậu muốn có con quái vật này, theo cả hai nghĩa. Cái xác của nó, và cả linh hồn nữa.

[Trích xuất bóng.]

Làn khói đen bốc lên từ cái xác không rõ thù hình của con ma thú, làn khói mô phỏng lại hình dáng của nó, cậu hài lòng nhìn cái bóng đen ngoan ngoãn trước mặt, có chút dễ thương. Búng tay một cái, xác của con quái vật bị dìm vào trong bóng của cậu, cậu sẽ để cái xác đó cho những người lính của cậu xử lý và cậu chỉ lấy thành quả sau đó.

Ngay khi Boss hầm ngục bị tiêu diệt, hệ thống liền dịch chuyển cậu về lại cửa số #3 Ga tàu Hapjeong. Cậu lại nhớ về độ sâu của cái hồ, tầng 1 và tầng 2 không tốn bao nhiêu thời gian của cậu cả và con Boss cũng vậy, nhưng bây giờ đây, trời đã tối rồi mặc dù lúc cậu đi vẫn còn chưa đến trưa. Cậu bước ra lên mặt đất liền bị chặn lại bởi một người lính, trên tay còn cầm khẩu súng trường. Người lính nọ hoảng hốt nhìn cậu.

"Tại sao cậu còn ở đây? Cậu không thấy thông báo hả? Yêu cầu cậu nhanh chóng rời khỏi khu vực này!"

Người lính gắt gao thông báo cho cậu bỗng nhìn thấy con dao găm trên tay cậu liền thay đổi thái độ.

"Ngài thợ săn! Tôi xin lỗi, vừa nãy tôi không biết ngài là thợ săn. Ngài đến đây chắc để hỗ trợ, vui lòng đi theo tôi ạ."

Jin Woo nhíu mày nhìn người lính, cậu đang rất khó chịu vì bộ đồ ướt nhẹp của mình và trời đêm cũng lạnh hơn ban ngày, và người lính này không để cho cậu về! Nhưng cậu vẫn đi theo người lính, cậu liếc nhìn khu phố đã bị phá hủy lòng thầm nghĩ, chắc đã có một hầm ngục nào đó bùng nổ. Theo cỗ ma lực mà cậu cảm nhận được thì, chỉ còn một con Boss cỡ C rank.

Người lính đi phía trước lâu lâu lại ngoảnh ra sau nhìn cậu, giống như đang muốn nỏi một chuyện gì đó, dù sao cậu cũng không quan tâm lắm. Người lính nọ tự dưng dừng lại, cậu ta nghe bộ đàm. Cậu có thể thấy người lính nghe xong bộ đàm liền tươi tỉnh hơn hẳn.

"Hầu hết mấy con quái vật trong khu vực đã được kiểm soát. Họ nói, chỉ còn một con lớn nữa thôi".

Cậu gật đầu đáp lại cho có liền đi về phía trước, không xa lắm là có thể thấy được con Boss, một con Golem đá. Ở đó cũng có 10 Thợ săn đang chiến đấu với nó, mấy Thợ săn nọ hình như đang rất chật vật vì con Boss.

"Cám ơn anh".

Người lính đang dẫn đường đột nhiên cám ơn Jin Woo.

"Chúng tôi còn sống được là nhờ vào các anh."

Cậu không nói gì cả, hướng lòng bàn tay về con Golem đá, người lính thắc mắc nhìn Jin Woo. Một mũi tên đen hiện lên giữa lòng bàn tay cậu, mũi tên đen bay thẳng, lướt qua những Thợ săn mà không làm họ chú ý, mũi tên bay đến hốc mắt con Golem và xuyên qua đầu con Golem.

'Bang'

Đầu con Golem đã nổ tung trước sự ngỡ ngàng của tất cả, và trên hết là của người lính.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #đam#đn