those nights in tokyo

1.

khi tôi mười tám tuổi, lần đầu tiên tôi học cách trang điểm, tôi làm theo hướng dẫn trên mạng, tôi học cách sử dụng son môi màu hồng rẻ tiền, và dùng một chiếc máy uốn tóc bằng nhựa để sửa lại phần đuôi tóc rối bù.

con mèo hoang đi ngang qua sườn mái nhà vốn đã tối. tôi lấy từ tủ giày ra một đôi giày da cũ tối màu, phần eo váy đồng phục được gấp làm đôi, sao cho những đống nếp gấp ở gấu váy vừa đủ che đi phần dưới ống chân.

đây là lần đầu tiên và duy nhất tôi lấy hết can đảm gõ cửa sổ ô tô vào một đêm hè ở tokyo. tôi dường như may mắn hơn những người khác, tôi nghiêng người chờ đợi, cửa sổ kéo xuống, lộ ra một đôi đồng tử đen. người phụ nữ ngồi ở ghế lái rất xinh đẹp, mảnh khảnh, mới ngoài đôi mươi, khuôn mặt đỏ bừng vì rượu. sơ mi lỏng lẻo, ba nút trên cùng được cởi và áo khoác vest được nhét trên ghế phụ. cô ấy nhìn tôi, đôi đồng tử đen có chút dò hỏi mệt mỏi. đó là lúc tôi thực sự bắt đầu lo lắng, có lẽ đã chọn nhầm đối tượng.

tôi nghiêng đầu, lòng bàn tay vẫn đặt trên đầu gối, ngón tay bắt đầu chà xát móng tay một cách vô thức. tôi nở một nụ cười thiếu tự nhiên trong khi liên tục tự thuyết phục mình. "chào buổi tối"

cô gái trong xe cúi đầu, nhéo mũi, thở ra một hơi ấm áp. tôi nghĩ lần này có lẽ tôi đã thua trận đầu tiên, và tôi định gật đầu chào trước khi chập chững đi đến cửa sổ ô tô tiếp theo với mong muốn một gã trai thật tử tế đằng sau lớp kính. ngay lúc đó, chị ra hiệu cho tôi lùi lại một chút. tôi ngơ ngác, sau đó nhìn chị nhặt chiếc áo khoác trên ghế phụ lên, khoác vào tay rồi đẩy cửa ra.
"đi thôi" giọng chị cũng mệt mỏi như đôi mắt chị, "đến chỗ của em."

2.

khi tôi gần như đang dẫn lên tầng đến căn hộ của mình, tôi đã muộn màng nhận ra nhiều điều. ẩn dưới gối của tôi là một chiếc kéo cũ rỉ sét, toàn thân là sắt nguyên chất, nặng và khó sử dụng, đã để lại vài vết sẹo trên đầu ngón tay tôi. trong giỏ đựng đồ giặt trước cửa phòng tắm có vết ố màu nâu trên chiếc áo màu trắng tinh. nhật ký kinh nguyệt của tôi lơ lửng được dán trên cửa tủ lạnh: tháng trước bắt đầu vào ngày 14 nên tôi đã vẽ một ngôi sao bằng bút đỏ vào ngày 14 tháng này.

một tòa chung cư cũ kỹ, rỉ sét, những bức tường trông nhợt nhạt dưới ánh đèn sợi đốt, thỉnh thoảng bong tróc hoặc phồng lên không đều tạo ra một cái bóng nhỏ, như thể một con nhện đang lặng lẽ ẩn nấp ở đây.

"em đang lo lắng." không lúc nào quên sự hiện diện của người kề bên, tôi cắn một miếng thịt mềm bên má rồi gật đầu. sau đó tôi mới nhận ra ánh mắt của chị không hề lướt qua, sợ chị không bắt được những động tác nhỏ nhẹ và thận trọng của tôi, mũi tôi phát ra một âm thanh khẳng định nhỏ.

trong đêm hè, côn trùng và bướm đêm hướng về ánh sáng, hỗn loạn lao vào đèn đường. tôi gần như có thể nghe thấy âm thanh thịt cánh của chúng bốc cháy, nhưng dường như đó chỉ là ảo ảnh giữa biển đèn neon ở tokyo. dưới ánh đèn có những cặp đôi hôn nhau như keo, dưới mỗi ngọn đèn lại có một cặp sách đã đầy một nửa, không biết đã bị bỏ rơi hay ai đó bỏ lại, chỉ có mình nó nằm đơn lẻ bên đường. tôi vô cớ cảm thấy hơi lạnh, nhưng mồ hôi trên lòng bàn tay lại không hề vơi đi chút nào.

cầu thang trong khu chung cư hẹp và được thiết kế quá dốc, đèn kích hoạt bằng giọng nói ở các góc của nhiều tầng không hoạt động, tôi đưa tay dẫn chị lần lượt lên từng bậc thang. chúng tôi bước đi thận trọng và chậm rãi, giống như chú mèo hoang diễu hành trong bóng tối, rụt rè tăng tốc. tôi không dám nắm lấy lòng bàn tay chị mà chỉ nắm các đốt ngón tay phía trước, chạm vào một chút vết chai có lẽ là do luyện tập lâu dài. suy nghĩ của tôi chạy đua điên cuồng trong suốt cuộc đi bộ ba tầng ngắn ngủi này, quần vợt? bóng chuyền? vị khách có thân hình mảnh khảnh, cân đối, cũng không phải là người cao lớn để có thể bắt kịp mọi người, trông giống một nhà văn hơn là một vận động viên.

đến nơi mà tôi ít khi mong muốn được bước ra, nhưng tôi lại đứng trước cửa. chị làm tôi chậm lại từng bước cuối cùng.

3.

trong nhiều ngày hè tiếp theo, nhiều ngày nóng bức buồn chán và những đêm khuya, tôi lại nghĩ về cái đêm tôi gặp chị.

đôi khi tôi tựa vào vòng tay của cô thỏ, gần như chìm vào giấc ngủ, hơi thở của chị phả vào làn da trần trụi của tôi, mơ hồ nhắc nhở tôi, cuộc đời tôi buồn tẻ, vội vã, mờ mịt, rồi chị đến. cuộc đời tôi sau này vẫn như con phù du trong nước, nhưng giờ đây chị hôn lên môi tôi. đời cô thỏ nhìn từ xa như một bông hoa tươi thắm, một bên trẻ trung hứa hẹn, một bên xinh đẹp nhưng nhiều đêm thật lòng không gặp nhau, đeo bám nhau như đôi nhẫn có hình vòng cung phù hợp. chị ôm eo tôi, áp trán vào cổ tôi, giọng điệu có chút đờ đẫn. chị nói cuộc sống của tôi thật buồn tẻ, vội vã và mờ nhạt.
cuộc sống của chúng tôi buồn tẻ, vội vã và mờ nhạt.

khi tôi mười tám tuổi, tôi cố gắng với lấy một cuộc sống mới bằng cách làm một công việc để kiếm tiền, và khách hàng đầu tiên gặp là một cô thỏ, thế là cuộc đời đó của tôi kết thúc. tôi bắt đầu sống chung với chị từ năm mười tám tuổi, tôi khao khát và cầu xin tình yêu của mình vào năm mười chín tuổi rưỡi, và nghi thức chuyển giao của tôi năm hai mươi tuổi là một chiếc nhẫn.

thiết kế đơn giản và gọn gàng, hai chiếc, không dát đá quý gì, chỉ là hình vòng cung mềm mại như dây hoa, như mây và nước, bên trong có tên tôi và chị. nhưng tôi nghĩ tôi và chị chưa bao giờ nói chuyện về tình yêu, và tôi cũng không thể vẽ ra một dấu hiệu ấm áp bằng nhau giữa nó và đích đến, nên hai chiếc nhẫn này giống một biểu tượng, một lời hứa, một nhân chứng... một lời chứng thực của tình yêu từ những giá trị phổ quát.

trong ánh lửa bập bùng của ngọn nến sinh nhật, tôi buộc nó vào một sợi dây đen làm vòng cổ, còn cô thỏ thì đổi sợi dây của nó thành một chiếc dây buộc tóc. tóc chị dài ngang lưng, thường được xõa nhẹ qua vai và được buộc bằng dây buộc tóc này khi làm việc. tại thời điểm này, hai chiếc nhẫn dường như không còn liên lạc với thế giới như chủ nhân của chúng, nhưng có lẽ bản thân chiếc nhẫn là một điều gì đó đặc biệt đối với tôi và chị.

cô thỏ có lần hỏi tôi có nhớ đêm đầu tiên không. bầu không khí bao trùm tokyo nặng nề như miếng bọt biển hút nước, chứa đầy đủ thứ không thể bộc lộ. tôi sống ở đây, như thể bị mắc kẹt mãi mãi ở một nơi, bị mắc kẹt chặt chẽ bởi một bong bóng không thể vỡ, hơi lơ lửng, cách mặt đất một khoảng. tôi chỉ có thể bơi về phía trước một cách vụng về, lực cản xung quanh dâng lên như nước. tôi đã quên nhiều thứ trong đời, nhưng ký ức về đêm đó vẫn còn trong trẻo, sạch sẽ, thậm chí không một vết bụi.

4.

lần đầu tiên chị mượn phòng tắm của tôi. trước đó, tôi lo lắng lao tới dọn dẹp một ít bụi bẩn trong giỏ đựng đồ giặt và thùng rác, đồng thời lục lọi dưới đáy tủ để tìm khăn tắm cũ và khăn tắm chưa sử dụng. chiếc áo choàng tắm nam duy nhất ban đầu được chuẩn bị cho một gã trai xấu số nào đó tôi có thể gặp, nhưng nó đã định sẽ mất đi công dụng mà tôi mong đợi nên nó cũng thuộc về chị. đầu vòi sen hơi không nhạy, đèn phòng tắm nhấp nháy 2 lần, chai nhựa đựng sữa tắm và dầu gội trông giống nhau, có nhãn tiếng anh để phân biệt.

tôi hạ giọng giải thích khi đưa nó cho chị. cô thỏ cởi áo khoác và đặt nó lên bàn cạnh giường ngủ, nói rằng chị đã hiểu rồi.
tiếng nước lách tách vang lên qua tấm cửa nhựa. đầu óc tôi trống rỗng, một chút suy nghĩ không hay biết chập chờn rồi tắt ngấm, nhảy nhót như những con thiêu thân hỗn loạn. tấm cửa nhựa có thể phác họa một cách mơ hồ hình bóng đứng trong phòng tắm. tôi nhìn bóng dáng mờ ảo của chị, trong lòng không có bất kỳ suy nghĩ nào, phần lớn sự lo lắng của tôi đã bị xua tan trong sự cô độc ngắn ngủi. thứ tràn ngập trong tôi là hư vô, vẫn là sự hư vô im lặng đã bao ngày đêm cô đơn trôi qua.

dường như không có gì phải lo lắng, những tình tiết kỳ lạ hay tầm thường, những tình tiết phi lý hay bình thường trong kịch bản sẽ được chuẩn bị, nâng cao và diễn ra một cách vô ích. tôi tựa người vào bàn, ngẩng đầu xòe năm ngón tay ra, hơi che đi ánh sáng nhợt nhạt. một số lớp sơn móng tay trong suốt sáng bóng trên ngón tay của tôi đã bong ra, mặc dù tôi chỉ vừa cẩn thận sơn nhiều lớp cách đây một ngày. đây là điều không thể tránh khỏi, tôi tự nhủ, mình còn phải rửa bát và phơi quần áo.

tôi rút chiếc kéo sắt nặng trịch dưới gối ra, nhìn chằm chằm một lúc, nghĩ đến việc đặt nó lại dưới gối vài giây, nhưng cuối cùng lại cất nó vào ngăn kéo bàn cạnh giường ngủ. tôi nghĩ người này thực sự giống một con thỏ, chuyển động của chị có vẻ nhanh nhạy không quá tiêu hao năng lượng, và quan trọng nhất là chị có một đôi răng thỏ, tôi nghĩ nụ cười của chị sẽ rất đẹp nhưng chị vẫn chưa và tôi vẫn đợi.

5.

tôi không có điều kiện xa xỉ để cung cấp một ngôi nhà cho con mèo hoang ở tầng dưới, hay thậm chí cho nó ăn, như tôi đã chứng kiến ​​nó giết chết một con quạ không hề nghi ngờ, máu chảy ra khỏi tầm nhìn trên cỏ. vô số loài chim đang chết. khi tiếng chim thành phố vang lên, ảo ảnh về một vùng quê hoang tàn đang than khóc cho một vùng đất hoang hiện lên. khi tiếng chim thành phố vang lên, con mèo bị bỏ rơi lặng lẽ xuất hiện phía sau và cắn đứt một động mạch mỏng manh. sự rời bỏ và bi kịch được tạo nên từ nhau. nhưng cả mèo và chim đều không đáng bị đưa lên giá treo.

sau khi chị tắm rửa xong, tôi cũng vào phòng tắm. trước đó, cô thỏ dừng tôi lại, chỉ vào tủ sách và hỏi tôi liệu chị có thể mượn nó không. một vị khách kì lạ, đó là điều tôi nghĩ, rồi tôi mỉm cười với chị và nhẹ gật đầu. tôi thường tắm nhanh và tiết kiệm nước vì ảo tưởng một đức tính tốt. nhưng thỉnh thoảng, tôi đứng dưới vòi hoa sen thật lâu, ngơ ngác, ngâm nga một bài hát, hoặc viết lên tấm gương mờ sương bằng những ngón tay ngâm trong sữa tắm. nhưng những sự buông thả này sẽ không diễn ra tối nay.

tôi sấy khô tóc và bước ra ngoài chỉ quấn một chiếc khăn tắm. chiếc khăn tắm rộng và có kết cấu hơi thô, che gần hết cơ thể tôi và dài đến bắp chân. chị đang ngồi trên giường mặc chiếc áo choàng tắm còn mới toanh, trên tay cầm cuốn tiểu thuyết quỷ dị, khô khan, nghe thấy tiếng động, chị ngước mắt lên nhìn tôi. tôi cũng ngồi lên giường, dựa vào đầu giường, kéo chăn che kín eo và chân. trong phòng yên lặng một lúc, không có người lên tiếng.
cô thỏ nói sớm hơn tôi. "em có thích những câu chuyện này không?"

tôi nhìn vào giá sách của mình. nó chứa đầy những cuốn sách nhàn rỗi, những cuốn sách linh tinh, và nhiều tạp chí cũ, thậm chí cả một số tác phẩm của những tác giả vô danh và kém cỏi. họ tự xuất bản những cuốn sách vô giá trị này, dù một lần trong đời, với một trái tim đang đập, hoặc chỉ một mảnh linh hồn bên trong chúng, nhưng là phần còn lại của cuộc đời tôi. họ đóng đinh tâm hồn mình vào kệ tủ đầy bụi của mùa hè năm ngoái, bước đi không ngoảnh lại, không ai hỏi là gượng ép hay tự nguyện.

những cuốn sách đó được sắp xếp gọn gàng với nhau. "thật ra, tôi chưa đọc xong nhiều cuốn. nhiều câu chuyện rất tệ," tôi nói sau khi cân nhắc. "tiểu thuyết, truyện tầm thường, và dịch kém." "nhưng." như thể chị biết mọi thứ và chị nối tiếp lời tôi.

"nhưng ít nhất thì nó cũng nhiều màu sắc hơn cuộc sống của tôi." tôi làm theo và đưa mắt nhìn chị.
thật kỳ lạ, khi tôi nói điều này, khối hoảng sợ dồn nén trong lồng ngực tôi gần như tan biến. trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi như vậy, tôi dường như nhanh chóng hồi tưởng lại câu chuyện về tuổi mười tám của mình. mười tám năm này nếu viết thành tiểu thuyết thì cũng chỉ có thể trở thành một cuốn nhật ký tầm thường.

6.

tôi ngừng sống với ông bà khi tôi 12 tuổi và người lớn chỉ làm ngơ. nhưng tôi vẫn thường xuyên đến thăm ông bà tôi, đến những vùng ngoại ô nơi những tòa nhà thép hay những thành phố tử tế đang ngày càng thu hẹp con người. những chú chim dừng lại trên dây và hót líu lo, những hạt bạch quả rơi xuống và thối rữa trong đất, tỏa ra mùi thơm ngọt đắng. khi tôi sống một mình, mỗi đêm về nhà, căn phòng tối như chân không, mọi thứ đều trì trệ, cay đắng, như thể bụi bặm và nỗi cô đơn đã đốt cháy cùng nhau.

tôi nói "chào mừng trở lại" với chính mình khi bật đèn. đây là cuộc sống bình thường ngày qua ngày, tháng này qua tháng khác, không có khúc mắc hay hồi hộp, niềm vui lớn lao và nỗi buồn lớn lao bị ngăn cách bởi bong bóng không thể phá hủy ở phía bên ngoài. tôi nghĩ, hình như tôi đã mong chờ một tai nạn, rằng đó gần như là một niềm khao khát. tôi đã làm một số điều ngu ngốc lố bịch vì nó. tôi đi một quãng đường dài mà không có người vào ban đêm, một ngày tôi không khóa cửa, tôi thản nhiên nhét chìa khóa dưới tấm thảm trước cửa căn hộ, như một cơn điên loạn mất trí, để ngăn chặn sự trì trệ trong cuộc đời tôi khi biển không còn sóng, thậm chí còn có những chờ đợi về những tai nạn tồi tệ, sẵn sàng bị nguy hiểm bóp nghẹt, có chết cũng không sao.

rồi một ngày nọ, tôi đột nhiên ngừng làm những việc như vậy, như thể tôi được thần linh hay vị phật nào đó khai sáng chỉ sau một đêm, và thấy rằng tâm trạng của tôi ngày đêm yên bình như cái chết.

sau đó tôi đã nói với cô thỏ tất cả những điều này. và rồi chị hỏi tôi về nhiều thứ, không thiếu cả lí do cho điều kì diệu rằng tôi vẫn sống lúc này. tôi giỏi lập kế hoạch chi tiêu và không bao giờ đặt mình vào tình thế không thể tồn tại. nhưng có vẻ như, vì tôi muốn tất cả những điều này bớt buồn tẻ và cô đơn nên tôi muốn thoát ra khỏi mảnh vỡ. tôi ôm đầu suy nghĩ một lúc, hình như mình chưa thật sự nhận ra. nhưng hiện tại, tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.

7.

chủ đề trao đổi vui vẻ vô thưởng vô phạt đã kết thúc, cô thỏ vẫn luôn là khách của tôi. tôi quay sang chị, sẵn sàng cởi khăn ra.
nhưng tay chị vẫn nhanh hơn tay tôi. chị giữ chặt tấm vải trên ngực tôi như tôi níu lấy thế giới không đơn độc của mình. tôi nhìn chị với vẻ kinh ngạc. cô thỏ nhìn tôi, đôi mắt mở to. đây là một đôi con ngươi xinh đẹp như thỏ, trong sáng không có gì, trong sâu thẳm hào hùng có chút vô hại, đã muộn không thể chôn vùi.

chị chạm vào má tôi bằng tay kia. tôi mười tám tuổi và hơi béo một chút. giọng điệu của chị không hề hỗn loạn, có thể nói là có chút thơ thẫn, nhưng tôi nghe được hàm ý dịu dàng, "đi ngủ đi".

chị kéo chăn bông cho cả hai, một tay đỡ tôi vào chăn để tôi không vùng vẫy, tay còn lại bắt chéo người tôi rồi tắt đèn trên bàn cạnh giường ngủ. tôi và cô thỏ chỉ ôm nhau ngủ thôi.

8.

chị và tôi bắt đầu sống chung.
sự phát triển như vậy có vẻ hợp lý nhưng cũng không thể giải thích được. đêm đó kết thúc trong vòng tay bình yên và ấm áp, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng nước chảy dưới ánh trăng trong ánh đèn neon rực rỡ của tokyo. khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, chị đang cài nút áo sơ mi của mình trước tấm gương dài của tôi. tóc tôi rối bù, cơn buồn ngủ vẫn chưa nguôi, tôi ngồi trên giường ngơ ngác nhìn tấm lưng cao gầy gầy gò của chị. cô thỏ nhìn tôi trong gương và nói "chào buổi sáng."
"chào buổi sáng." giọng tôi trả lời nhanh hơn tâm trí tôi.

chị vuốt thẳng áo rồi quay lại nhìn tôi. những chú chim ngoài cửa sổ đang hót. tôi dụi mắt và thấy chị đang ngồi ở mép giường bên cạnh tôi. đôi mắt đen của chị đang chăm chú nhìn tôi.

trong lúc ngủ, chiếc khăn tắm đã biến mất không dấu vết, tay tôi mò mẫm dưới chăn, lấy ra đắp lên người. một cô gái mười tám tuổi với da thịt mịn màng, ấm áp, sống động nhưng chị chỉ ôm tôi. cơ thể chúng tôi áp vào nhau, hơi thở hòa vào nhau, nhưng không có gì xảy ra. chị ôm tôi như một người chị ôm em gái, hay một con thỏ ôm một con thỏ khác. đêm qua cả hai chúng tôi đều thiếp đi rất nhanh.

cô thỏ hỏi tôi liệu tối nay chị có thể quay lại được không. tôi ngước lên nhìn chị, có chút ngơ ngác. tôi thốt ra vài giọng khó hiểu, và không cần suy nghĩ nhiều, tôi trả lời, "tất nhiên rồi."

9.

câu chuyện tiếp theo thật sự vô nghĩa và không rõ ràng. nếu nó được đưa vào tuyển tập truyện của đời tôi, người đọc sẽ bối rối trước một diễn biến kỳ lạ như vậy. khách của tôi không chạm vào đùi tôi, thậm chí còn không hôn tôi. nhưng chị hỏi liệu chị có thể quay lại không. đêm hôm sau chúng tôi vẫn ôm nhau ngủ mà không nói với nhau một lời nào, có chút quen thuộc khó hiểu, giống như một đôi tình nhân đã làm như vậy hơn chục năm. sang ngày thứ ba, chị hỏi tôi, "tối nay tôi lại đến được không?"

trong đầu tôi có chút thắc mắc nhưng không biết mình đã sai ở đâu. tôi tìm thấy số tiền vừa phải trong những cuốn sách chị để trên bàn cạnh giường ngủ. Tất cả những điều này tưởng chừng như đang diễn ra một cách hợp lý nhưng lại khiến tôi cảm thấy như có một con dốc trơn trượt. tối hôm sau, chị mang áo sơ mi và váy để thay cho ngày hôm sau. nửa tủ quần áo thừa đã trống rỗng của tôi nay lại gặt hái nhiệm vụ mà không hề hay biết. sau đó, dần dần có thêm giày, quần áo thường ngày, một bộ dụng cụ tắm rửa và thậm chí cả một chiếc cốc đôi với cái của tôi. sổ kinh nguyệt trên nam châm tủ lạnh có hình ngôi sao, được vẽ bằng chữ viết tay khác. một đêm nọ, tôi đang nằm trên giường, môi hơi ướt, lúc đó tôi nghĩ, cuối tuần này, mình sẽ ủi áo cho cô thỏ. những ngón tay tôi nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi. vừa rồi chị đã hôn ở đây.

có tiếng nước trong phòng tắm. cũng giống như đêm đầu tiên, vòi hoa sen vẫn chưa nhạy lắm nhưng nút điều chỉnh nhiệt độ nước lại quá nhạy, cả chị và tôi đều bỏng rát vì nút xoay quá khó điều khiển. một lần khác, đèn phòng tắm đột nhiên tắt, vài giây sau chị gọi tên tôi, có chút bất lực.
tôi nghĩ cô thỏ dường như là một tai nạn của tôi.

9.

chị và tôi gặp nhau khi chị hai mươi hai tuổi. chị trẻ, giàu có và thông minh. để cứu mối quan hệ của chúng tôi khỏi bị chỉ trích, cô thỏ sẽ đậu xe ở một khoảng cách xa, cởi áo khoác trước khi ra khỏi xe và đi bộ đến khu chung cư của tôi trong bộ trang phục giản dị. chị trông giống như một học sinh trung học trong bộ đồ thể thao. đối với chị, đại học là điều thờ ơ, và công việc kinh doanh cũng vậy, nhưng xã hội và những bữa tiệc là một mối phiền toái. bởi vì nó nhàm chán. cuộc sống của cô thỏ giống như của tôi, đầy rẫy những điều đáng mong đợi, và mỗi chiếc túi đều được phát họa bằng hình mẫu mà nó mang lại.

một đêm nọ, khi tôi đang ngủ gật trong vòng tay của cô thỏ, chị đột nhiên nói,"thật không ngờ."
chị hỏi tôi tại sao tôi lại tin chị. chị nói mình hai mươi hai tuổi, sẽ hôn nữ sinh cấp ba, sẽ xuống xe khi cửa xe bị gõ, và trông chị cũng không phải là người tốt. và tôi nói rằng tôi cũng chẳng biết nhưng rằng chị cũng không làm gì mà chỉ lại ôm tôi ngủ.

con mèo hoang gắt gỏng ở tầng dưới làm tôi đau lòng hơn, vì có lần chiếc kẹp tóc bằng nhựa cũ không chịu nổi sức nặng của bông hoa ở cổ, nó trôi xuống tầng dưới, nơi con mèo dùng nó làm đồ chơi và ngoạm lấy nó thành từng mảnh. thế là cô thỏ lại nhìn con mèo gầm gừ ở tầng dưới, tặc lưỡi chẳng một tia đau lòng, "vậy ra có thể tôi không phải là người tốt nhưng có lẽ tôi là một con thỏ tốt."

10.

một tháng sau khi tôi gặp chị, hoa nhài nở rộ. tôi coi việc hoa nhài nở rộ là dấu hiệu cho thấy mùa hè đã thực sự đến. hương thơm của nó nồng nàn và thơm ngát, gần như nặng nề, khiến mùa hè vốn đã nặng nề lại càng mê man hơn. cô thỏ ngắt lấy một chiếc và cài vào sau tai tôi. tôi đi bộ đến trường với hương thơm nồng nàn, nắm tay chị dưới ánh đèn đường, rón rén hôn lên. cặp sách và bông hoa trên tóc tôi rơi xuống đất trong nụ hôn, tôi một mình nhìn bầu trời. côn trùng nuôi cơ thể chúng dưới ánh sáng quanh năm. mùa hè, một mùa hè dài vô ích không nơi nào để đi. chúng dường như khô cằn và phai nhạt, nhưng chúng không sở hữu bất cứ thứ gì, và chúng không thể tạo ra một vùng trời như lửa đốt.

lý trí và tình cảm đi đôi với nhau, chỉ còn lại những ảo tưởng hỗn loạn mê man trong vũ trụ. có lúc, tôi mơ cùng ông bà ra đồng, có lúc tôi lại mơ về những tháng ngày cấp 3 đẫm mồ hôi của cô thỏ xinh đẹp. đêm ở tokyo giống như một ảo ảnh, màu sắc rực rỡ đến mức có chút phù phiếm nhưng có thể trở về hiện thực với một luồng không khí lạnh buốt trong cái nóng ran của mùa hè. ranh giới bị xóa mờ đến mức không thể nhận ra. mùa hè giống như một cái giá không thể tránh khỏi.

rất nhiều lần, tôi rúc vào cô thỏ của mình. nhiệt bốc hơi giữa vùng da chạm vào. lòng chúng ta tràn đầy sự no đủ vô ích, mỗi cử động của chúng ta đều khát khao, lãng phí và choáng váng. chị hôn vào thái dương tôi và tôi ấn chúng chặt hơn. mọi thứ dường như bị bao phủ trong sương mù mãi mãi và trong tình trạng hỗn loạn có thể đoán trước được. tôi biết chị sẽ đến, nhưng tôi không biết thời gian chính xác, và tôi chỉ có thể dành hết ngày đêm này đến ngày khác trong sự chờ đợi vô ích.

chiếc tv trong căn hộ đã cũ và nặng. cô thỏ cùng chiếc áo sơ mi màu trắng thoải mái, và chúng tôi ngồi cùng nhau xem một chương trình nghiên cứu khó hiểu. với một con dao sắc, người đàn ông trên tv đã khắc một tôn giáo khó hiểu lên những chiếc sừng cong đáng lo ngại của loài argali bằng tay trái. anh ta bị ám ảnh bởi những vết cắt do con dao của mình tạo ra.

cuốn sách bài tập về nhà của tôi vẫn còn trải trên bàn, trống rỗng và chưa hề được động tới. tôi luôn phải đợi đến sau kỳ nghỉ hè mới tìm được thời gian để viết chiếu lệ vài dòng. để tránh bị gió từ quạt thổi bay xung quanh, tôi ấn một chiếc kẹp giấy thủy tinh xinh đẹp lên đó, đó là món quà của chị, bên trong có vẽ các lớp sông băng và hòn đảo biệt lập. chỉ có góc giấy không có trọng lượng vẫn rung chuyển xào xạc, phát ra tiếng giấy cọ vào nhau. những chiếc lá ngoài cửa sổ cũng run rẩy. trong sự trống rỗng của vũ trụ, có một âm thanh điện rất nhỏ, mờ nhạt từ các vệ tinh của con người. không biết là tiếng chim hay tiếng quạ kêu ngoài cửa sổ. những bước chân, những chú chim, những chiếc lá và những cuốn sách, một khoảng hư vô bao la quay trở lại bầu trời.

"sana"

tôi quay lại nhìn chị. chị nhẹ nhàng ấn tôi xuống, hôn lên môi tôi không liên tục, rồi từ từ vuốt ve gáy và đuôi tóc tôi. đó là một nụ hôn dài, dịu dàng, ướt át và nặng nề như thời tiết đêm hè ở tokyo. nỗi đau vơi đi nhưng không thể nguôi ngoai. giống như một giọt mưa rơi vào nhãn cầu, nó rửa sạch và biến thành nước mắt, nhưng vết thương vẫn còn.

chúng tôi hôn nhau, một nụ hôn đau đớn, hoảng hốt, choáng ngợp, một nụ hôn ngọt ngào, dịu dàng, nồng nàn... tôi gần như bất tỉnh trong đó. tôi nghe thấy mình đang nức nở khe khẽ khi dòng nước ấm chảy xuống má.

cô thỏ vòng tay quanh người tôi và nhìn xuống tôi. mái tóc dài đến lưng của chị xõa xuống, nhuộm một màu sẫm. tôi nhìn chị, nhìn nhau. đó là một đôi mắt giống như thỏ, nhãn cầu màu đen nhưng ánh lên một vẻ trong suốt khó tả. tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đó, một vực sâu vỡ vụn đằng sau dòng sông băng. của chị và của tôi.
tôi nhìn thấy những vết nứt nơi chúng tôi tan vỡ.

11.

đây là một câu hỏi khó giải thích rõ ràng. câu chuyện bắt đầu và phát triển như một sự tình cờ. hết thảy cốt truyện đều mơ hồ, logic mơ hồ khó hiểu, nhưng xem ra vốn là như vậy, nếu có người viết vào sách như vậy sẽ bị coi là một loại tiểu thuyết thô tục.

nhưng đó là câu chuyện. một cô gái lạ mặt gặp qua cửa kính vào một đêm hè ở tokyo, giờ đã chẳng còn xa lạ với tôi. cuộc đời mới của tôi đã kết thúc trước khi nó chính thức bắt đầu.

cuộc sống của tôi là một cái giá tra tấn có rào chắn kiên cố. nỗi cô đơn đã ăn sâu vào da thịt và đóng đinh tôi vào đó, không còn nơi nào để trốn khỏi máu đang rỉ ra. chẳng có điều gì tốt đẹp xảy ra, nhưng chị lại đến. chị không thể nhấc tôi ra khỏi giá, thay vào đó, giá treo giờ đã chịu được sức nặng của hai người.
có thể một ngày nào đó nó sẽ vỡ ra vì nó không thể chịu nổi thân xác của hai người, và cho chúng ta sự tự do thoải mái, hạnh phúc. có thể một ngày nào đó chúng ta sẽ chết, và máu của cả hai người sẽ chảy ra từ lỗ đinh. không ai biết cái kết nào sẽ đến trước. thỉnh thoảng, tác giả vẫn ẩn giấu một trong những tình tiết hồi hộp lớn nhất, một tình tiết không tồi.

tôi không thích mùa hè ở tokyo. lông mày và mắt chị có vẻ chán chường hơn thường ngày, có chút buồn ngủ và có chút u sầu. nhưng hai người ở cùng nhau ít nhất vẫn tốt hơn một.
chị nói với tôi rằng, "có thể giá treo sẽ không hạ xuống, nhưng cho đến ngày đó chúng ta hãy ôm nhau nhé."

end.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top