Chương 7: Ấm áp
Edit: Annie
Trong nhà, hai thúc cháu đã trông ngóng mòn con mắt. Miêu nhi đã quen có Thanh Nhụy, nàng đột nhiên ra ngoài lâu như vậy thực không quen, Nhị Ngưu lại lo lắng Thanh Nhụy đi rồi sẽ không quay lại nữa.
Vừa nghe đến giờ gió thổi cỏ lay Nhị Ngưu liền rướn cổ ngóng xem bên ngoài cửa sổ, Miêu nhi lại ra mở cửa xem, cuối cùng đơn giản đặt băng ghế ngồi chờ ở cửa sân.
Xa xa nhìn thấy Thanh Nhụy và Cẩu nhi trở về, nàng nhảy dựng từ trên ghế liền dùng chân nhỏ chạy đến đón: "Thẩm thẩm, ca ca, hai người cuối cùng cũng trở lại, Miêu nhi ngóng hai người muốn chết nha."
Thanh Nhụy cũng sớm nhìn thấy nàng, ôm nàng đau lòng mà nói: "Gió lớn như vậy sao lại ra cửa ngồi? Cẩn thận bị cảm lạnh."
"Miêu nhi chờ thẩm thẩm đó." Miêu nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ làm nũng. Thanh Nhụy không còn tay ôm, đành phải hôn khuôn mặt nhỏ của nàng: "Mau về phòng đi, thẩm thẩm mua đồ ăn ngon cho ngươi."
"Miêu nhi giúp thẩm thẩm xách đồ." Miêu nhi cầm một ít bao đồ đi vào viện, còn không quên hướng trong phòng kêu: "Nhị thúc, thẩm thẩm cùng ca ca đã về rồi."
"Hảo." Trong phòng truyền ra tiếng nói nhẹ nhàng của Nhị Ngưu.
Thanh Nhụy nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng nói với Cẩu nhi: "Việc thẩm thẩm làm ghế dựa đừng nói cho nhị thúc, thẩm muốn cho nhị thúc một kinh hỉ."
"Được được, tốt." Cẩu nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Đồ ăn và thịt thì đưa đến phòng bếp, đồ ăn vặt để trên bàn ở nhà chính. Hai anh em mắc quần áo mới trên mặt cười đầy hạnh phúc.
"Nhị thúc, nhị thúc, thẩm thẩm mua cho Miêu nhi và ca ca y phục mới này." Miêu nhi ôm quần áo chạy đến đông sương phòng cao hứng nói.
Nhị Ngưu cười gật đầu: "Nhìn thật đẹp mắt."
"Nhị Ngưu, nhìn xem có vừa ý hai bộ quần áo này không?" Thanh Nhụy cầm quần áo của hắn tiến vào, đưa đến trên tay hắn. Nhị Ngưu kinh hỉ, hắn cũng có sao?
Hắn vuốt ve quần áo, chất liệu thập phần mềm mại, một bộ xanh lá một bộ màu đen, màu sắc thực nho nhã. Hắn cười nói: "Thích." Chỉ cần là ngươi chọn ta đều thích.
"Ngươi thích thì tốt." Thanh Nhụy mỉm cười. Miêu nhi chạy tới ôm chân nàng: "Miêu nhi cũng thích, đặc biệt là bộ màu vàng này, nhìn qua nộn nộn, rất muốn ăn."
"Mèo nhỏ tham ăn." Thanh Nhụy sủng ái nhéo mũi nhỏ của nàng. Cẩu nhi ôm bụng cười to: "Muội muội ngốc quá đi." Miêu nhi thì nghịch ngợm hướng ca ca thè lưỡi.
Vẻ mặt Nhị Ngưu thực sung sướng xem bọn họ vui cười. Cơm trưa Thanh Nhụy làm thịt viên, đem thịt nạc băm nhuyễn, nêm nếm tốt, thêm bột mì nặn thành viên tròn. Nấu nước sôi rồi bỏ vào nấu chín là được, đơn giản mà ăn ngon.
Sau khi La gia xảy ra chuyện, hai đứa nhỏ vẫn chưa có trải qua một ngày lành, nàng muốn bù đắp cho bọn chúng mấy năm nay chịu thua thiệt. Hơn nữa lương thực cùng rau dưa củ quả nàng đã tìm được chỗ tiêu thụ, nên nàng cũng không cần tiết kiệm quá mức phần áo cơm.
Tiếp theo làm bắp cải hấp tỏi. Rửa sạch lá bắp cải, đem bắp cải hấp vài phút trên lửa lớn cho đến khi bắp cải trở nên trong suốt. Tỏi quạt ngâm trong nước sôi cho tới khi mềm, sau ngâm vào nước mát. Băm tỏi nhuyễn, đợi dầu nóng cho tỏi băm vào phi cho thơm, cuối cùng cho thêm hạt tiêu, một bát nước nhỏ, nêm nếm cùng nước tương và muối. Đặt tỏi quạt lên bắp cải và đổ sốt tỏi lên.
Cuối cùng nàng nấu một nồi canh xương hầm cà rốt, nấu một nồi cơm thơm ngào ngạt, một nhà bốn người ăn đến bụng tròn vo. Thanh Nhụy mang chén đĩa đi rửa sạch sẽ, còn nghe thấy Miêu nhi đang khen ăn thịt viên trơn mềm ngon miệng, bắp cải hấp tỏi ăn với cơm, canh xương hầm thơm nồng vẫn chưa đã thèm.
Nàng lấy thịt mỡ, thắng thành một lọ dầu, để nguội rồi đông lại sau đó đậy nắp cất vào tủ. nàng bỏ một số rau đã mua vào hầm cùng với hạt giống từ cửa hàng giao đến.
Thanh Nhụy nói tiểu nhị đem hạt giống vào phòng chất củi, nàng kiểm tra số lượng, không có sai sót, thanh toán số tiền còn lại rồi tiễn tiểu nhị đi.
Uống một chút nước, về phòng ghi chép sổ sách. Quần áo 360 văn, thịt cùng đồ ăn 160 văn, đồ ăn vặt 30 văn, tiền đặt cọc làm xe lăn mỗi chỗ một lượng bạc.
Thanh Nhụy ghi vào, vừa vặn tiêu hết 4 lượng bạc, hơn nữa tiền công dẫn nước hết 30 văn, cuối cùng còn thừa lại 22 lượng 300 văn.
Buổi chiều mang theo Miêu nhi và Cẩu nhi đi xem đồng ruộng của La gia, phát hiện các hương thân chăm sóc ruộng rất tốt mặc dù năm trước mùa màng kém. Củ cải, bắp cải gần như đã hoàn thành, hoa cải dầu và hạt cải dầu có thể thu hoạch sau 10 ngày, cây cải dầu còn lại chém nát để đắp cho ruộng thêm màu mỡ.
Ở các mảnh ruộng cạn, tỏi, hành, gừng và các loại gia vị khác cũng được thu hoạch xong rồi. Thanh Nhụy nhìn đất đai thấy đều không quá kém nên rất yên tâm. Tiếp theo đi lên núi, núi rừng ở Nga Điền thôn trừ bỏ những cái quá cao quá sâu, mỗi nhà đều được phân một ít đất khai hoang để phụ trợ cho việc trồng trọt. Nhưng đại đa số người dân không quan trọng lương thực trồng trên núi, bọn họ cảm thấy trồng trọt ruộng nước quan trọng hơn, ở trên núi thì có cái gì sống được?
Giống như mấy cây ăn quả linh tinh, cơ bản trong sân mỗi nhà đều có trồng, để nhà mình ăn cho đỡ thèm là được, cũng không ai nguyện ý ra ngoài mua trái cây về ăn. Nhà nông lương thực còn không đủ ăn, làm gì có nhà ai nguyện ý bỏ tiền mua những thứ đó?
Thanh Nhụy lại không nghĩ như vậy, nàng chuẩn bị trồng cây ăn quả trên núi, hơn nữa muốn trồng ra loại trái cây vừa lớn vừa mọng lại ngọt ngào bán vào phủ thành.
Cây ăn quả không giống như cây nông nghiệp, dù cho nàng có trong tay không giam cũng không thể nhanh như vậy có thu hoạch nên nàng có thể chậm rãi tìm kiếm chỗ tiêu thụ.
Vùng núi La gia mua được phân cho đều là đất đỏ, thổ nhưỡng cực kì tốt. Sau khi mưa một thời gian trên núi mọc ra không ít nấm và rau dại. Người trong thôn mỗi nhà đều có đất núi cho nên sẽ không đến đất trên núi của nhà khác đào rau dại, nhặt nấm.
Cũng may Thanh Nhụy mang sọt ra đến, thẩm chất ba người đào được nửa sọt rau dại, nửa sọt là nấm, thắng lợi trở về nhà.
"Nhị Ngưu tức phụ, mang bọn nhỏ tới đào rau dại à?" Trên đường đi gặp được thôn dân, thấy nàng cõng một cái sọt rau dại, trái phải dắt theo một đôi chất nhi, cười cùng nàng chào hỏi.
Thanh Nhụy mỉm cười trả lời: "Đúng vậy, trở về làm thành bánh bột ngô cho mấy đứa nhỏ đỡ thèm, các thím là đang đi giặt quần áo sao? Trời ấm áp, chắc là sẽ không bị lạnh tay chứ?"
"Không lạnh đâu, mùa đông qua rồi thời tiết càng ngày càng tốt."
Thanh Nhụy cười hỏi lại: "Rau dại rất nhiều, các thím có muốn lấy một chút đem về nhà nấu cơm cho tụi nhọ không?"
"Ha ha, cảm ơn, hôm qua mấy đứa nhà ta cũng lên núi nhà mình đào được không ít, ngươi cứ giữ lại cho Cẩu nhi và Miêu nhi ăn đi."
Thanh Nhụy cùng các nàng lại cười nói trong chốc lát, mang theo hai anh em về nhà.
"Nhị Ngưu tức phụ vừa nhìn là biết người tốt, nói chuyện hiền lành, hiểu chuyện."
"Nàng luôn mang theo hai đứa nhỏ ra ngoài, nhìn mặt mượt mà hơn không ít, nghe tức phụ Dương Trụ nói, nàng chiếu cố Nhị Ngưu cũng rất thỏa đáng."
"Cưới tức phụ tốt như vậy, La gia vận đen xem như đã hết."
Mấy phụ nhân đều tỏ vẻ tán đồng, vừa khen Thanh Nhụy vừa bưng quần áo rời đi.
Về đến nhà, Thanh Nhụy uống một chén nước, cho hai anh em vào phòng ăn quà vặt, nàng trước đem rau dại và nấm hái được đến phòng bếp. Rau dại nàng chuẩn bị để làm bánh bột ngô, còn nấm tối nàng sẽ nấu canh uống. Nghĩ tới mùi vị ngon miệng của canh nấm, Thanh Nhụy chép chép miệng làm cho nhiệt tình tăng mười phần.
Để rửa sạch nấm tương đối phiền toái, nàng ngâm nấm trong nước trước, chờ bùn lắng xuống đáy rồi lại rửa. Tiếp theo là làm bánh bột ngô.
Trước tiên đem cắt bỏ thân và lá già của rau dại, sau đó trụng qua nước sôi một lần để rau dại bớt cay và đắng, sau đó vớt ra để nguội, cắt nát, trộn với bột mì rồi nhào thành hình dạng bánh, đưa vào nồi hấp chín là được.
Dựa vào khẩu vị cá nhân mà có thể thêm muối hoặc đường, cũng có thể chiên lên rồi ăn. Thanh Nhụy tương đối thích ăn vị nguyên bản, không bỏ thêm gì cả, hấp chín rồi để nguội, ăn cũng rất có dinh dưỡng.
Cơm chiều có một tô canh nấm, một chén lớn bánh bột ngô rau dại, một đĩa củ cải trắng trộn, có bánh bột ngô rau dại thì không cần nấu cơm nữa.
Củ cải trộn rất đơn giản, củ cải xắt nhỏ, ướp một lúc với muối, sau đó lấy giấm trộn đều là xong. Ở cổ đại không có giấm thì dùng nước tương thay vào, hương vị kém một chút, nếu thích ăn cay thì cho thêm ớt vào, ăn với cơm rất ngon miệng.
Ba thúc cháu chưa bao giờ ăn qua bánh bột ngô rau dại hương vị ngon như vậy, ăn sạch cả một chén lớn. Nấm thơm ngọt trơn mềm, củ cải ngọt thanh ngon miệng cùng ăn với cơm quả thực là tuyệt phối.
Hai anh em tắm rửa xong Thanh Nhụy cho chúng đi bộ trong sân cho tiêu thực. Đợi nàng lấy nước đưa cho Nhị Ngưu rửa mặt xong, chính mình cũng đi rửa mặt. Bảo Cẩu nhi về phòng ngóngau khi nàng dỗ Miêu nhi ngủ, chính mình cũng nằm lên giường.
Bận việc cả ngày, mơ màng nằm xuống là ngủ ngay. Một đêm không mộng mị, ngày hôm sau đồng hồ sinh học của nguyên chủ đánh thức nàng dậy, nàng cảm thấy không ngủ đủ, trạng thái tinh thần không tốt.
Xem ra mấy ngày gần đây bận rộn quá mệt mỏi, thân thể tuy rằng khỏe mạnh không bệnh tật, tinh lực lại không đủ.
Nhớ ra trong không gian còn có bình thuốc tăng cường tinh lực, nàng vội vàng vào không gian, cầm lấy bình thuốc uống vào. Một lát sau, nàng cảm thấy một dòng nước từ dạ dày vọt đến đỉnh đầu, cả người thần thanh khí sảng, có thể làm ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ.
Nàng nhếch miệng cười, có không gian thật sự là quá tốt.
Dạo một vòng trong không gian, nàng phát hiện có một bậc công cụ được giải khóa, bên trong có dụng cụ lớn nhỏ như tua vít, cờ lê,...
Quá tuyệt vời, có công cụ này nàng ráp xe lăn sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nghĩ đến là do hôm nay nàng hấp thu không ít linh khí yêu cầu của công cụ, xem ra vếau nàng phải đi lại nhiều hơn ở đồng ruộng, núi rừng mới được.
Trừ bỏ công cụ, còn có một lọ dưỡng nhan cũng được giải khóa, Thanh Nhụy nhìn bảng thuyết minh, có công hiệu làm trắng mềm da. Nàng là đang cần cái này, cầm lấy mở ra chuẩn bị uống.
"Tích, nhắc nhở, nhắc nhở, nước dưỡng nhan là để dùng ở ngoài, không thể uống vào."
Thanh Nhụy dừng động tác, thiếu chút nữa khóc vì chính mình ngu ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top