Chương 9

☆, Chương 9
Tác giả: Lục đẳng tinh chi dạ
Edit: tina

Lâm Từ Khanh nói lời này, La sư thúc nhất thời chưa phản ứng kịp, các đệ tử đứng tại chỗ nhìn nhau, ai cũng không dám đi trước.

Chỉ sợ là y đi ngang qua thuận miệng đề ra một câu, lại thuận tiện mang tiểu đồ đệ của mình hồi phong.

Chỉ có Quý Tịch ra khỏi đội ngũ, ở trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ của các đệ tử theo Lâm Từ Khanh rời đi, còn quay lại hướng Thời Tầm vẫy vẫy tay, tươi cười xán lạn.

Lâm Từ Khanh không dùng linh thuật, mà mang theo Quý Tịch chậm rãi đi bộ trở về, trên đường cơ hồ không có ai là không biết y, thường thường có người cúi đầu hành lễ, cũng sẽ liếc mắt một cái đánh giá Quý Tịch bên cạnh.

Quý Tịch nắm chặt tay áo Lâm Từ Khanh, cảm thấy không được tự nhiên.

“Mới vừa rồi lúc rời đi, ngươi cùng ai từ biệt?”

Tới gần Vân Phất Phong nhân tài thiếu một ít, Quý Tịch đáp: “Hắn tên Thời Tầm, là đệ tử của Bích Thanh Phong, lúc trước ở thành Vô Nhai chúng con cùng đi chiêu sinh.”

“Các ngươi là đồng hương?”

Quý Tịch trầm mặc một lúc, “Ừ” một tiếng, còn nói thêm: “Chúng con buổi sáng luyện tập tích cốc, buổi trưa không cho dùng cơm, vào tiết kiếm thuật quá đói bụng, mới không thể luyện xong chương trình học, không phải như La sư thúc nói đâu.”

“Không cho dùng cơm? Vì sao không nói sớm,” Lâm Từ Khanh dừng lại bước chân, làm bộ muốn đi trở về, “Trên Phong không có gì ăn, đi thiện đường nhìn xem.”

Quý Tịch vội vàng giữ chặt y: “Không cần đâu sư tôn…… Giữa trưa sư huynh trộm đem đồ ăn cho con rồi.”

“Đoạn Du?” Sắc mặt Lâm Từ Khanh hơi hoãn, nhưng cũng không kinh ngạc, “Vậy là tốt rồi.”

Cách xử sự và phẩm hạnh của Đoạn Du y hiểu nhất, không lo lắng hắn sẽ đối không tốt với Quý Tịch, ngược lại là Quý Tịch tính cách mẫn cảm, cực dễ mất khống chế.

Nhưng cậu gia nhập tiên môn này, mặc dù là thiên phú thấp kém, bị đồng môn khiêu khích, tu luyện tiến triển không tốt cũng chưa từng để ý quá, chỉ duy nhất hôm qua……

Tâm tư Quý Tịch quá dễ đoán, hay là cậu căn bản không có nghĩ tới việc che giấu mình.

Tu tiên tin vào nhân quả, nếu lúc trước y không thu Quý Tịch làm đồ đệ, liền không phải là kết quả như vậy, này có lẽ sẽ trở thành ràng buộc trên con đường phi thăng của y.

Nhưng lại cho y một cơ hội, y vẫn sẽ như cũ thu Quý Tịch làm đồ đệ.

Nghĩ tới điều này, Lâm Từ Khanh chỉ cảm thấy tâm cảnh có chút không giống, ẩn ẩn chạm được biên giới đột phá.

Y đã ở Đại Thừa kỳ rất lâu, đột phá cần dựa vào cơ duyên, thế nhưng hôm nay lại có tiến triển, thật sự ngoài ý muốn.

“Sư tôn?” Nhận thấy tốc độ của Lâm Từ Khanh chậm lại, Quý Tịch gọi một tiếng, Lâm Từ Khanh lấy lại tinh thần.

“A Tịch, gần đây có lẽ ta sẽ bế quan một đoạn thời gian, ngươi……”

Quý Tịch nghe vậy tức khắc khẩn trương: “Bế quan? Vì cái gì muốn bế quan?”

“Hẳn là muốn đột phá,” Lâm Từ Khanh chỉ sự cậu không hiểu cái gì là bế quan, trấn an nói: “Tu vi của ta đình trệ đã lâu, cần bế quan đột phá, mới có thể thăng tiến.”

Nguyên lai đoạn thời gian này Lâm Từ Khanh sẽ đột phá, chỉ cần là ở địa phương an toàn độ kiếp liền tốt, Quý Tịch thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại lần nữa nhắc tới: “Sư tôn, người nhất định phải chuẩn bị chút pháp khí bảo vệ tốt chính mình, con nghe nói lôi kiếp đặc biệt đáng sợ.”

Lời này làm Lâm Từ Khanh có chút ngoài ý muốn, đích xác mỗi lần độ kiếp của y nguy hiểm hơn tu sĩ cùng giai vài lần.

Y lắc đầu, giải thích nói: “Nếu có ngoại vật hoặc là người khác hỗ trợ, lôi kiếp chỉ càng mạnh, chỉ có thể dựa vào bản thân đột phá.”

“Sư tôn lợi hại như vậy, nhất định có thể thuận lợi đột phá.”

Quý Tịch như là đang an ủi Lâm Từ Khanh, lại như là lầm bầm lầu bầu.

Trong nguyên thư, Lâm Từ Khanh tuy rằng thành công đột phá Hoàn Hư Kỳ, tu vi lại bị hao tổn không còn gì, bị ma tu Nguyên Anh kỳ làm trọng thương, hiện tại tuy rằng ở trong môn phái tương đối an toàn, nhưng cốt truyện hoàn toàn không giống nhau, nếu nơi độ kiếp bại lộ ra thì làm sao bây giờ.

Đếm kỹ nhân vật trong nguyên thư, Lâm Từ Khanh không phải là lợi hại nhất, cũng không phải vai chính, vì cái gì một hai phải cho y thêm một cái thiết lập như vậy, Quý Tịch yên lặng đem tác giả lại mắng một lần, lo lắng sốt ruột trở về sân.

Buổi tối Lam Tước lại đây tìm cậu chơi, Quý Tịch hỏi nó: “Tước Tước, nếu thời điểm tu vi đột phá, độ kiếp thất bại sẽ thế nào?”

Lam Tước nghi hoặc mà mở to đôi mắt đen như hạt đậu: “Cái này…… Sẽ chết?”

Tuy nó sống thật lâu nhưng cũng chỉ là tuổi chim, từ trước đến nay không cần cái gì mà đột phá độ kiếp, tu vi sao, dù sao đánh không lại tiên quân.

Quý Tịch hoảng sợ, kinh hoảng nói: “Sẽ, sẽ chết?”

Cậu cho rằng nếu đột phá không được nhiều lắm thì lại chờ cái tiếp theo là được, không nghĩ tới nghiêm trọng như vậy? Kia Lâm Từ Khanh……

Lam Tước có chút chột dạ, nó là thuận miệng nói bậy, ý đồ bổ cứu: “Càng là người lợi hại, liền sẽ không chết, ngươi xem tiên quân, chưa từng độ kiếp thất bại lần nào?”

Nó ngửa đầu, bộ dáng như là an ủi con của chính mình, Quý Tịch không hề được đến an ủi, như cũ thật sự khẩn trương.

“Chẳng lẽ ngươi sắp đột phá? Chúc mừng nha Tịch Tịch!”

Quý Tịch lắc đầu, “Không phải ta, là sư tôn.”

“Vậy thì không cần lo lắng,” Lam Tước vô cùng khó hiểu, “Trên đời này còn có chuyện mà tiên quân không làm được?”

Quý Tịch nghĩ thầm, nguyên bản ta cũng cho là như vậy, nhưng mà về sau y liền chết.

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu chỉ hận chính mình vì cái gì một chút vội đều không thể giúp, nếu là Đoạn Du, tốt xấu có một thân vũ lực, có thể vì bảo hộ sư tôn mà xuất ra một phần lực.

-

Mấy ngày sau Lâm Từ Khanh quả nhiên tuyên bố bế quan, đỉnh núi đình viện che chở một tầng lá chắn hơi mỏng, không ai được phép tiến vào.

Quý Tịch mỗi ngày đều đi nhìn một lát, không thấy một chút động tĩnh gì.

Giữa sườn núi phòng mới đã xây xong, Đoạn Du dọn trở về, nhưng Bách Trận Tháp còn chưa đóng cửa, mỗi ngày đi sớm về trễ, cùng Quý Tịch cơ bản không thấy mặt được vài lần.

Lam Tước lại cái biết cái không, Quý Tịch lo lắng không có người để kể ra, đành phải đợi khi đi học tìm Thời Tầm tán gẫu một chút.

Thời Tầm cũng nghe nói chuyện Linh An Quân bế quan, thần sắc hắn vô cùng phức tạp: “Tiểu Quý, ngươi có phải hay không quá mức khẩn trương? Linh An Quân sao có thể sẽ có việc gì.”

Quý Tịch cũng nói không rõ, cậu tổng cảm thấy mấy ngày gần đây tâm thần không yên, thường xuyên cảm thấy sợ hãi.

Cậu còn nhờ Lam Tước ở môn phái trên dưới nhìn xem có gì bất thường không, e sợ sẽ có vai ác lẻn vào tùy thời mà động, Lam Tước còn chưa hồi đáp cho cậu.

Thời Tầm vỗ vỗ vai cậu, nghĩ nghĩ: “Ngươi nghĩ như vậy, phàm nhân thành tiên vốn chính là nghịch thiên mà đi, mỗi bước đi tới đều phải chịu khảo nghiệm của Thiên Đạo, nếu cùng thành tiên vô duyên, tự nhiên không thể độ kiếp thành công.”

“Những việc này chỉ có thể dựa vào chính mình, ngươi lo lắng nhiều cũng vô dụng a.”

Quý Tịch: “……”

Cũng không có được một chút an ủi nào, ngược lại càng lo lắng hơn.

Thẳng đến đêm ngày thứ năm Lâm Từ Khanh bế quan, Quý Tịch đang ngủ, đột nhiên mạc danh bừng tỉnh.

Cậu mờ mịt mà ngồi dậy, nghe thấy bên ngoài truyền đến ẩn ẩn tiếng sấm, lập tức xuống giường, đến giày đều không kịp mang, chạy ra ngoài phòng.

Từ trong viện có thể thấy trên không trung phía đỉnh núi, lúc này điện dương lóe lên tiếng sấm, vốn là không trung tối tăm nay lại tụ tập một tảng lớn mây đen như mực.

Đại khái là bởi vì có lá chắn, thanh âm này cũng không quá lớn, Quý Tịch dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào trong phòng mặc tốt giày cùng quần áo, ngồi trên thềm đá ở ngoại viện nhìn trên không.

Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm, một đạo lôi kiếp cực thô bỗng nhiên không tiếng động rơi xuống, Quý Tịch run lên một cái, trái tim kinh hoàng không ngừng.

Nhưng mà này chỉ là vừa mới bắt đầu, lôi kiếp theo thứ tự mà đến, không biết nhiều hay ít.

Tưởng tượng đến cảnh Lâm Từ Khanh mỗi lần độ kiếp đều phải thừa nhận càng nhiều trắc trở so người khác, Quý Tịch vô cùng đau lòng, cậu không dám tiếp tục xem, lại thật sự lo lắng, gáng chịu đựng mà bò lên trên đỉnh núi, ngồi ở trên thềm đá run bần bật.

Sắc trời đột nhiên hơi sáng, mây đen dần dần tan đi, đỉnh núi tràn ra một trận linh khí chuyển động nhẹ nhàng, trong lòng Quý Tịch vui vẻ,  cầm vạt áo chạy đi lên.

Tình cảnh như vậy, theo trực giác của cậu thì Lâm Từ Khanh đã đột phá thành công, ở ngoại viện hô: “Sư tôn!”

Lá chắn vẫn còn như cũ, Quý Tịch hô vài tiếng không có ai trả lời, lại bắt đầu lo lắng lên.

Thanh âm cậu mang theo chút khủng hoảng cùng khóc nức nở, dùng tay vỗ lá chắn: “Sư tôn người thế nào rồi? Người không sao chứ?”

Lâm Từ Khanh ở trong phòng chậm rãi trợn mắt, tuy y đột phá thành công, lại cũng mất nửa cái mạng, không nghĩ sẽ để Quý Tịch tiến vào thấy bộ dáng này của y.

“A Tịch, ta không có việc gì, mau trở về đi thôi.”

Trong phòng truyền ra thanh âm Lâm Từ Khanh, trong lòng Quý Tịch buông một chút, không thuận theo không buông tha: “Con không đi, không nhìn thấy người, con liền chờ ở bên ngoài.”

Lâm Từ Khanh bất đắc dĩ, lại sợ cậu làm việc gì ngu ngốc, phất tay bỏ đi lá chắn.

Quý Tịch thủ hạ(?) không còn, trước người lại không bị ngăn trở, cậu bước nhanh tiến lên nhẹ nhàng gõ gõ cửa: “Sư tôn, con có thể tiến vào không?”

Lúc này trên bầu trời mây đen lại lần nữa tụ tập, quay cuồng lóe lên điện quang, sắc mặt Lâm Từ Khanh biến đổi, đem lôi kiếp mới vừa rồi đếm lại một lần.

Tổng cộng tám đạo, mà đột phá Hoàn Hư Kỳ cần chịu cửu trọng lôi kiếp, còn thiếu một đạo.

Lâm Từ Khanh nhanh chóng khóa cửa phòng, lạnh lùng nói: “Đi mau!”

Lôi kiếp không nhận người, nếu phát hiện có mặt tu sĩ khác tồn tại, lại giáng một đạo mạnh gấp đôi, trong cơ thể Quý Tịch đã có linh khí, cũng sẽ bị bắt thừa nhận.

Quý Tịch mờ mịt mà ngẩng đầu, mắt thấy lôi kiếp to bằng miệng chén đã ngưng tụ thành, Lâm Từ Khanh chống thân thể phá cửa ra, duỗi tay đem Quý Tịch ôm vào trong ngực.

“Sư tôn……”

Lâm Từ Khanh vươn tay, ôn nhu phủ lên hai mắt Quý Tịch, ôn nhu nói: “Có vi sư ở đây, đừng sợ.”

Cả người Quý Tịch run rẩy, cậu không biết hiện tại là cái tình huống gì, chỉ cảm thấy thấp thỏm lo âu, bắt lấy cổ áo Lâm Từ Khanh không biết làm sao.

Cuối cùng một đạo lôi kiếp rốt cuộc rơi xuống, lại không có dừng ở trên người Lâm Từ Khanh.

Nó quẹo một đường cong, cứ thế bằng phẳng mà thấm vào trong cơ thể Quý Tịch, lại nháy mắt biến mất không thấy.

Mây đen lại tan đi, thấy hết thảy Lâm Từ Khanh không dám tin tưởng: “A Tịch?”

Y buông cái tay đang che mắt Quý Tịch ra, kiểm tra toàn thân Quý Tịch, “Ngươi…… Có đau hay không? Có chuyện gì không?”

Quý Tịch không biết đã xảy ra chuyện gì, mở mắt ra: “Sư tôn?”

Cậu đang muốn nói chính mình không có việc gì, đột nhiên cảm giác đan điền một trận đau đớn, hôn mê bất tỉnh.

Tác giả có lời muốn nói: Tới chậm, quỳ

====================================================================

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top