Chương 17

Tác giả: Lục đẳng tinh chi dạ

Edit: tina

☆, Chương 17

Khách điếm chuẩn bị cho bọn họ tất cả sáu gian phòng, vừa vặn không có phòng cho Quý Tịch, tiểu quan đang muốn đi chuẩn bị thêm một gian phòng nữa, lại bị Lâm Từ Khanh ngăn lại.

"Không cần, A Tịch sẽ ở cùng ta."

Lâm Từ Khanh mang theo Quý Tịch tiến vào phòng, ở trên các cửa sổ đều bày ra trận pháp phòng ngự.

Quý Tịch biết phần cốt truyện này, một đường đều không quá lo lắng lắm, trong nguyên thư Lâm Từ Khanh không có tới, Đoạn Du có thể thuận lợi giải quyết việc này, hiện tại Lâm Từ Khanh đến rồi, càng như hổ thêm cánh.

Nhưng biểu tình Lâm Từ Khanh ngưng trọng, tựa hồ thực khẩn trương.

Khiến cho Quý Tịch cũng lo lắng theo, mờ mịt nói: "Sư tôn, nơi này rất nguy hiểm sao?"

Lâm Từ Khanh bày xong trận pháp, trấn an nói: "Đừng sợ, gian phòng này rất an toàn."

Ma khí ở trấn trên quá mức nồng đậm, đã vượt qua dự tính của y.

Lúc đầu tưởng rằng có lẽ chỉ là vài ma tu cao giai quấy nhiễu dân chúng mà thôi, đám người Đoạn Du rất ít giao tiếp cùng ma tu, có khả năng là nhất thời không tra ra, mới phát ra tín hiệu cầu cứu.

Nhưng nếu chỉ là ma tu, sẽ không có ma khí nồng đậm như vậy, hẳn là còn có thứ khác.

Vì lý do an toàn, Quý Tịch ở bên cạnh y là tốt nhất, nếu lúc y ra ngoài điều tra, trận pháp trong phòng cũng có thể bảo hộ cậu.

Thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn ngắn ngủi vào buổi trưa qua đi, mấy đệ tử tiến đến tìm Lâm Từ Khanh, chuẩn bị đi trấn trên điều tra bốn phía.

Theo như lời của tiểu quan, lúc trước ma tu đả thương người, cũng không có thời gian và địa điểm cố định, càng không biết Đoạn Du bọn họ mất tích ở nơi nào, hiện tại chỉ có thể các nơi đều đi tìm một chút.

Lâm Từ Khanh đồng ý, cũng chuẩn bị đi.

Thân là trưởng lão, y có thể ở lại khách điếm chờ các đệ tử trở về bẩm báo, nhưng vẫn muốn đi điều tra cùng, Quý Tịch là người duy nhất bị bỏ lại.

Tuy cậu chưa tới nơi này lần nào, nhưng dựa vào ấn tượng trong nguyên thư miêu tả, nói không chừng có thể tìm được nơi ma tu bày trận, tiết kiệm thời gian cho bọn họ.

Quý Tịch lôi kéo Lâm Từ Khanh không cho y đi, một hai phải đi cùng.

"Sư tôn, con không muốn ở lại đâu." Quý Tịch tỏ vẻ chính mình cũng có thể hỗ trợ, "Con và người đi chung được không? Con cũng đi tìm sư huynh."

Các đệ tử còn lại đứng ở hành lang đợi Lâm Từ Khanh, hai mặt nhìn nhau.

Lâm Từ Khanh phất tay để bọn họ đi trước, ấn bả vai Quý Tịch đưa cậu vào trong phòng.

"Mang con theo đi sư tôn, con có thể giúp người."

Quý Tịch khẩn cầu nói, Lâm Từ Khanh căn bản không nghĩ nhiều, trực tiếp cự tuyệt: "Không được."

Thần sắc y hiếm thấy nghiêm khắc, rõ ràng có chút sinh khí, Quý Tịch biết chính mình trộm đi theo, hiện tại còn không an phận, thật sự gây rối vô cớ, cúi đầu không nói chuyện nữa.

Thái độ Lâm Từ Khanh thả nhẹ một ít, nâng cằm Quý Tịch lên làm cho cậu nhìn mặt y: "Lại không nghe lời?"

Quý Tịch hơi hơi hé miệng lại đóng lại, cậu không có biện pháp giải thích mình thật sự có thể hỗ trợ, đành phải dùng ánh mắt ủy khuất lại không cam lòng nhìn Lâm Từ Khanh.

"Ngoan ngoãn ở khách điếm chờ, bên ngoài rất nguy hiểm, vi sư rất nhanh sẽ trở lại."

Lâm Từ Khanh không hề trì hoãn, chạm vào trán Quý Tịch, xoay người đi ra ngoài, thuận tiện khoá chặt cửa lại.

Đợi y đi rồi, Quý Tịch thử đẩy cửa, cửa phòng không chút sứt mẻ.

Xem ra Lâm Từ Khanh đã nhốt cậu ở nơi này, Quý Tịch trở lại mép giường ngồi, nhìn gian phòng trống rỗng đến xuất thần.

Cậu không xác định được tuyến thời gian có giống trong nguyên thư hay không, trong nguyên thư Đoạn Du làm bộ gia nhập ma tu, suýt nữa thật sự đọa ma, dưới tình thế cấp bách dùng phù chú trên người che dấu linh khí của bản thân mới có thể vượt qua được.

Chờ đến khi người của Vô Nhai Phái đến, hắn đã cùng ma tu thành lập quan hệ xưng huynh gọi đệ, cũng đã điều tra ra ý đồ của chúng ở Thanh Hà Trấn.

Khi đệ tử Vô Nhai Phái phát hiện ra Đoạn Du, còn tưởng rằng hắn thật sự làm phản, Đoạn Du trực tiếp giết vị ma tu đồng hành, mới lấy được tín nhiệm của đồng môn, cùng nhau thương nghị đối sách.

Sau đó bởi vì cốt truyện không có Linh An Quân, Quý Tịch đều xem lướt qua, cơ hồ là nhanh như gió, cho nên...... cậu có chút nhớ không rõ.

Điều duy nhất có thể khẳng định chính là, trong một đám ma tu đến Thanh Hà Trấn này, tuy rằng đại bộ phận đều có tu vi tương đối cao, nhưng không có người nào đặc biệt nổi bật, hơn nữa cũng không có tâm phúc nào, lúc đó Tiêu Chiếu còn chưa bồi dưỡng ra tâm phúc chân chính cho mình.

Bởi vậy giai đoạn trước Đoạn Du tuy bị chút thương tích, nhưng phần cốt truyện này vẫn tính là nhẹ nhàng.

Lâm Từ Khanh vừa rồi bày trận trong phòng làm Quý Tịch bất an, cậu nỗ lực nhớ lại trong nguyên thư khi người của Vô Nhai Phái đến là phản ứng gì?

Giống như...... Không viết.

Miên man suy nghĩ hồi lâu cũng không có kết quả, Quý Tịch nửa nằm trên giường, đầu óc trống rỗng, chuyên tâm chờ đợi Lâm Từ Khanh trở về.

Cho dù có tình huống bất ngờ gì, có Lâm Từ Khanh ở đó, nhất định sẽ thuận lợi giải quyết.

Sau một lúc lâu nằm trên giường, Quý Tịch ngồi dậy lấy Ngân Tiên ra xem xét.

Cậu lo lắng chính mình là hồ điệp vỗ cánh , nếu như không có cốt truyện trong nguyên tác, tu vi của cậu lại thấp, tại dị thế căn bản không hề có biện pháp sống sót nào.

Việc cấp bách, vẫn là tăng thực lực của bản thân lên.

Ngân Tiên nhiễm ánh sáng tím, Quý Tịch ở trong phòng cùng không khí đối luyện trong chốc lát, thẳng đến khi thiếu chút nữa vị khách ở lầu dưới đi lên mắng chửi người mới từ bỏ, cậu lại quay về mép giường, dựa theo phương pháp Lâm Từ Khanh đã dạy vận chuyển linh mạch đả tọa tu luyện.

Lâm Từ Khanh nói tu vi cậu không vững, không phải không có lý, hiện tại tu vi cậu cơ hồ đều là dựa vào luyện hóa một đạo lôi kiếp của Lâm Từ Khanh mà ra, rất nhiều cơ sở thuật pháp khẩu quyết đều không thuần thục. Quý Tịch không biết một mình tu luyện bao lâu, khi mở mắt ra trong phòng đã tối tăm một mảnh, Lâm Từ Khanh còn chưa trở về.

Cậu đứng dậy muốn đi đến bên cạnh bàn thắp nến, đi được nửa đường đột nhiên nghe thấy tiếng vang lạ.

Dân chúng Thanh Hà Trấn đại khái ngủ thật sự sớm, đường phố ngoài cửa sổ thập phần yên tĩnh, chỉ có ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, khi tới gần cửa phòng Quý Tịch lại chậm lại, tựa hồ sợ quấy nhiễu đến cậu.

Quý Tịch không thắp nến nữa, siết chặt Ngân Tiên nhìn chằm chằm cửa, linh mạch lặng lẽ tích tụ vào thân roi.

Có người ở bên ngoài nhỏ giọng nói chuyện, Quý Tịch nhỏ nhẹ đến gần một chút, nghe thấy một người đè thấp tiếng nói hỏi: "Là phòng này...... sao?"

Còn có một người khác trả lời: "Không biết...... Tôn chủ nói...... Thử xem......"

Thanh âm đứt quãng, Quý Tịch không dám đến gần nữa, hoảng loạn trốn dưới gầm giường.

Hai người này nhất định là đến vì cậu, Lâm Từ Khanh còn chưa trở về, cậu không xác định trận pháp có tác dụng hay không, nếu như có thể kéo dài được một ít thời gian cũng tốt.

Đáng tiếc thanh âm cậu đi lại bị hai ma tu nghe thấy, hai người liếc nhau, muốn đẩy cửa xông vào lại phát hiện bị người hạ trận pháp, nếu muốn đánh mở, sợ là không nhẹ nhàng như vậy.

Mắt thấy thời gian không còn sớm, nếu người Vô Nhai Phái trở về càng thêm khó giải quyết, một vị ma tu trực tiếp dùng pháp thuật, hướng cửa phòng đánh qua.

Quý Tịch ngồi xổm dưới gầm giường nghe thấy một tiếng vang lớn, sợ tới mức run lên, lòng bàn tay sớm đã ướt mồ hôi, cậu đem Ngân Tiên phát ra ánh sáng màu tím giấu ở dưới thân, không để lộ ra một chút ánh sáng nào.

Ma tu đối với cánh cửa này, chẳng những cửa phòng không chút sứt mẻ, ngược lại đánh thức bá tánh chung quanh, bốn phía yên tĩnh lục tục phát ra tiếng vang ồn ào.

Một ma tu khác mắng một câu, ý bảo tốc chiến tốc thắng, chạy nhanh đem người bên trong mang về báo cáo kết quả nhiệm vụ, cùng nhau ra tay với trận pháp.

Cửa phòng nhất thời chưa bị phá, Quý Tịch ngược lại bình tĩnh lại, dùng linh khí làm ngón tay bị thương, viết hai chữ "Ma tu" ở dưới gầm giường.

Cậu nghĩ nghĩ, lại viết "Rừng trúc" "Bên dòng suối", trong nguyên thư nơi ma tu ẩn thân tựa hồ là cùng hai địa phương này có liên hệ, nhưng cậu nhớ không rõ, đành phải cùng nhau viết xuống.

Nếu như sau khi Lâm Từ Khanh trở về phát hiện cậu biến mất, cũng có thể căn cứ vào từ khoá cậu viết này đó tìm được manh mối......

Đột nhiên ngoài cửa có tiếng nói lớn truyền đến: "Các ngươi là ai!"

Thanh âm này nghe quen tai, hình như là một vị sư thúc đi cùng, trong lòng Quý Tịch vui vẻ.

Lâm Từ Khanh cũng đã trở lại, khi y thấy ma tu phá cửa liền cực kỳ giận, một chưởng đem hai người đánh bay.

Những người còn lại nhanh chóng tiến lên, ma tu thấy tình hình không ổn, ném xuống một cái cầu sương khói thân hình nhoáng lên, biến mất trong trời đêm.

Có hai gã đệ tử tiến lên đuổi theo, Lâm Từ Khanh gỡ bỏ trận pháp ngoài phòng, đẩy cửa đi vào.

Trong phòng không có một bóng người, Lâm Từ Khanh trong lòng trầm xuống, liền thấy Quý Tịch từ phía dưới giường chật vật bò ra, trên mặt còn dính bụi, ánh mắt lại rất sáng: "Sư tôn!"

Quý Tịch ném Ngân Tiên trong tay xuống nhào qua, đem mặt vùi vào lòng Lâm Từ Khanh, thân thể còn không tự chủ được mà run rẩy.

Vừa rồi hai người kia, thực sự là ma tu, nhưng cậu thật sự không nghĩ ra, ma tu làm như thế nào biết cậu ở chỗ này, lại vì cái gì muốn bắt cậu?

Hoàn toàn không có trong cốt truyện làm Quý Tịch thập phần sợ hãi, gắt gao ôm Lâm Từ Khanh.

"Đừng sợ, có vi sư ở đây." Lâm Từ Khanh mềm nhẹ dỗ, còn có chút áy náy, càng nghĩ mà sợ.

Y chung quy vẫn là có sơ hở, hai ma tu kia xuống tay tàn nhẫn, nếu lại đến chậm một bước, cửa phòng khó bảo toàn sẽ bị phá.

Nếu như hôm nay cho Quý Tịch đi cùng y, nói không chừng sẽ không có một màn kinh hách như thế.

Lâm Từ Khanh đau lòng vô cùng, chóp mũi ngửi được một mùi máu tươi nhàn nhạt.

Trái tim y phát khẩn, ôm lấy Quý Tịch bước tới mép giường ngồi xuống, thật cẩn thận đem cậu ôm ở trên đùi.

Cảm xúc Quý Tịch đã ổn định không ít, buông lỏng cánh tay ra, Lâm Từ Khanh mới thấy vết máu trên ngón tay cậu.

Quanh thân cậu không còn chỗ nào khác bị thương, Lâm Từ Khanh yên lòng, nắm tay bị thương của cậu nhẹ giọng hỏi: "Ngón tay như thế nào bị thương?"

Lòng bàn tay Quý Tịch nắm thật chặt, ngượng ngùng mà nói: "Con muốn viết chữ, xung quanh không có giấy bút, liền muốn dùng tay viết."

Miệng vết thương rất nhanh được chữa khỏi, đệ tử vừa rồi ra ngoài đuổi bắt ma tu trở về, vào phòng thấy hai người, liền sửng sốt.

Biểu tình Lâm Từ Khanh tự nhiên, ôm Quý Tịch: "Tìm được rồi sao?"

"Hai ma tu kia rất giảo hoạt, chúng ta đả thương được một người trong đó...... lại để bọn họ chạy mất."

Lâm Từ Khanh rũ mắt, dùng cổ tay áo lau bụi trên mặt Quý Tịch: "Thôi, các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi."

Hai gã đệ tử cáo lui, Quý Tịch vẫn còn sợ hãi, ngửa đầu hỏi: "Bọn họ muốn bắt con sao?"

"Không chắc chắn." Lâm Từ Khanh suy tư nói: "Bọn họ tới người không nhiều lắm, hẳn là không biết ta đã bày trận pháp."

Quý Tịch dựa vào trong lòng y trầm mặc, Lâm Từ Khanh liền giữ tư thế này cởi giày cho cậu, lại nói: "Đến giờ đi ngủ rồi? Đừng sợ, vi sư bồi ngươi."

"Sư tôn ngủ cùng con sao?"

"Ừm."

Quý Tịch nghiêng đầu, ở dưới ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ nhìn kỹ biểu tình Lâm Từ Khanh.

Kỳ thật cậu đã không còn sợ hãi, Lâm Từ Khanh lại giống như thực lo lắng, nhìn dáng vẻ thậm chí muốn giúp cậu cởi áo ngoài.

Quý Tịch chỉ chần chờ hai giây, ôm tay Lâm Từ Khanh tay không bỏ: "Con muốn sư tôn ôm con ngủ."

================================================================================

Xin lỗi các nàng, lại đăng trễ rồi (┬┬﹏┬┬)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top