Chương 14

Mấy hôm nay tui nghiện bài Head In The Clouds các nàng ạ>< Chill lắm lun ấy!!!

Các nàng nghe nhạc đọc truyện vui vẻ nha<3

=====================================================

☆, Chương 14

Tác giả: Lục đẳng tinh chi dạ

Edit: tina 

Trong truyền tin chỉ có vài nét bút, có vẻ là được viết một cách vội vàng, không rõ tình huống cụ thể là như thế nào.

Đoạn Du cũng có trong danh sách những đệ tử mất tích, khi Lâm Từ Khanh nhận được tin tức thì đang ở cùng Quý Tịch, nhìn truyền tin trong tay với sắc mặt ngưng trọng.

Quý Tịch thu Ngân Tiên lại hỏi: "Làm sao vậy sư tôn?"

"Là Đoạn Du, hắn gặp nạn rồi."

Hôm nay cũng không dạy được nữa, y mang theo Quý Tịch cùng đi nghị sự đường, vài vị trưởng lão khác cũng lục tục đến.

Lúc Trấn Thanh Hà báo cáo tình huống, chỉ nói là hư hư thực thực có Ma tộc đả thương người, nhưng chi tiết thì vô cùng mơ hồ, lúc ấy phái Vô Nhai chỉ cho là một nhiệm vụ nhỏ.

Trong các đệ tử nhận nhiệm vụ, trừ bỏ Đoạn Du là Nguyên Anh sơ kỳ, còn lại bốn đệ tử khác đều là Kim Đan kỳ và Trúc Cơ kỳ, thực lực không đồng đều, hiện tại Đoạn Du có tu vi cao nhất còn không biết tung tích, sinh tử không rõ.

Chấp sự phụ trách phân chia cấp bậc nhiệm vụ ở trên đường thỉnh tội, Tả Khâu trầm khuôn mặt: "Hiện tại không phải thời điểm xử phạt, ngươi nhanh đem tin tức trấn Thanh Hà truyền đến nói lại rõ ràng tỉ mỉ hơn đi."

Thật ra việc này Quý Tịch rõ ràng nhất, dù sao cậu cũng là người đã đọc qua nguyên tác.

《 Thiên Hạ Đệ Nhất Tiên 》 còn chưa xong, trước mắt xuất hiện vai ác lớn nhất, chính là ma tu Tiêu Chiếu. Theo như trong nguyên thư miêu tả, trước kia người này là một tu sĩ chính phái có nhiều thành tựu, không biết vì sao lại đọa ma, vứt bỏ thân phận của chính mình, trở thành một ma tu.

Ma tu tu luyện so với tu sĩ bình thường nhanh gấp đôi, linh khí cũng càng mạnh hơn, nhưng dễ đánh mất tâm trí, nhẹ thì trở nên tàn bạo khát máu, nặng thì phát cuồng tự bạo, còn có một điểm yếu trí mạng.

Thân là ma tu, chỉ có thể theo năm tháng từ từ hướng đến tử vong, không thể đắc đạo phi thăng.

Mà Tiêu Chiếu là một người phi thường đáng sợ, hắn thân là ma tu, nhưng vẫn có thể duy trì thanh tỉnh, còn đem tu vi luyện đến cực hạn, tuy không thể phi thăng, lại nhìn trộm được một tia Thiên Đạo.

Thiên Đạo cho biết, kỳ vận chi tử* của thế giới này, trong tiên môn nào đó ở hướng Tây Bắc.

*kỳ vận chi tử: đứa trẻ may mắn

Tiêu Chiếu cho rằng, Thiên Đạo cho hắn biết việc này là vì ám chỉ hắn, giết kỳ vận chi tử, cướp lấy tu vi cùng linh mạch, là có thể lấy thân phận ma tu để phi thăng.

Nhưng Thiên Đạo nhắc nhở chỉ có một phương hướng đại khái, Tiêu Chiếu bắt đầu chuẩn bị, một là chuyên tâm phá giải Thiên Đạo, để biết được tin tức của đứa trẻ kỹ càng tỉ mỉ hơn. Hai là an bài thuộc hạ lẻn vào Tây Bắc, bày trận hấp thụ địa mạch chi khí ở khắp nơi, để thủ hạ ma tu tăng nhanh tốc độ tu luyện, ngày thường lại bắt mấy tu sĩ hoặc phàm nhân có linh mạch cưỡng bách bọn họ nhập ma.

Nếu như không thể biết được thân phận cụ thể của kỳ vận chi tử, hắn liền giết toàn bộ tu sĩ trên mảnh Tây Bắc.

Trấn Thanh Hà là một trong những chỗ ma tu bày trận, vừa vặn bị đoàn người Đoạn Du đụng phải.

Dựa theo cốt truyện, ngay từ đầu nhóm người Đoạn Du đánh không lại ma tu, còn bị bắt đi hai người.

Sau đó  Đoạn Du lấy thân làm mồi nhử, làm bộ chính mình muốn đọa ma, thành công lẫn vào bên trong ma tu, cùng đồng môn nội ứng ngoại hợp, dựa vào vũ lực trí lực cùng với hào quang của vai chính, đánh bại đám ma tu này, hơn nữa còn lấy được một quả trận nhãn trân quý.

Ngay lúc đó Lâm Từ Khanh bị thương, còn các trưởng lão còn lại có việc trong người, người được cử đi dẫn đội chính là một vị sư thúc Độ Kiếp sơ kỳ, mà hiện tại Lâm Từ Khanh an ổn đột phá, nhất định sẽ tự mình đi.

Quý Tịch đoán không sai, Lâm Từ Khanh mở miệng nói: "Ta sẽ đến trấn Thanh Hà trước, những người còn lại do các phong định đoạt đi."

Chấp sự của rèn luyện các nghe thấy y nói chuyện, đem đầu vùi đến càng thấp, nếu lúc trước hắn đem cấp bậc nhiệm vụ nâng cao một ít, nhóm người Đoạn Du sẽ phải thêm một vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở lên, thực lực liền khác nhau rất lớn.

Lâm Từ Khanh chưa từng trách tội, y tới chỉ là muốn nói một câu chính mình muốn đi, nói xong liền mang theo Quý Tịch rời đi, còn lại đều do các trưởng lão an bài.

Trở lại Vân Phất Phong, Quý Tịch hỏi: "Sư tôn, con có thể đi cùng người không?"

Quý Tịch tuy biết cuối cùng Đoạn Du sẽ không có việc gì, lần này có Lâm Từ Khanh đi hỗ trợ hắn, chỉ có thuận lợi hơn, nhưng mặc kệ là bởi vì Đoạn Du hay Lâm Từ Khanh, cậu đều muốn đi theo.

Trước kia bởi vì cậu là fan của Lâm Từ Khanh mà chán ghét Đoạn Du, hiện tại chính mình vào trong sách, tiếp xúc với người thật, cảm nhận được người sư huynh này đối tốt với chính mình.

Tâm người đều là từ thịt mà ra, hơn nữa Lâm Từ Khanh sao có thể ném cậu một mình ở Vân Phất Phong chứ?

Lâm Từ Khanh quả quyết cự tuyệt: "Không thể."

"Vì cái gì? Con có thể ở phụ cận trên trấn chờ đợi," Quý Tịch đi theo phía sau Lâm Từ Khanh, giống một cái đuôi nhỏ, "Hơn nữa gần đây tu vi của con tăng rất nhanh, có thể bảo hộ chính mình."

"Lôi kiếp đã luyện hóa toàn bộ, những ngày gần đây ngươi tu luyện không thể so với trước đây."

Quý Tịch nghẹn một chút, cậu lại đi kéo tay rũ bên người của Lâm Từ Khanh, ý đồ làm nũng: "Sư tôn, người vừa đi lại thật lâu mới trở về, con không muốn cùng ngươi tách ra đâu."

Lâm Từ Khanh do dự một chút, Quý Tịch còn chưa kịp cao hứng, liền nghe y vẫn là nói: "Không thể."

Y xoay người, sắc mặt hiếm thấy nghiêm túc: "Tạm thời không xác định được trong trấn Thanh Hà có bao nhiêu ma tu, việc này không phải trò đùa, A Tịch......"

Quý Tịch cúi đầu không nói lời nào, Lâm Từ Khanh ngữ khí nhẹ chút: "Ngươi vừa mới phá Trúc Cơ, tu vi không vững chắc, liền ở trên núi hảo hảo tu luyện đi."

"Vi sư sẽ mau chóng trở về."

Cho dù không nhìn biểu tình trên mặt Quý Tịch, Lâm Từ Khanh cũng biết tâm tình cậu hạ xuống, nhưng lấy thực lực của Quý Tịch hiện tại, đợi ở trên Vân Phất Phong mới là lựa chọn tốt nhất.

Y nâng cằm Quý Tịch lên, quả nhiên thấy một khuôn mặt ủy khuất mất mát.

"Được rồi, việc này không cần nhắc lại," Lâm Từ Khanh cúi đầu khẽ hôn giữa trán Quý Tịch, "Nghe lời."

Quý Tịch phát hiện biện pháp dỗ người của Lâm Từ Khanh chính là hôn cái trán, lúc trước khi chải vuốt linh mạch cho cậu cũng là như vậy, liền như trưởng bối cho một chút kẹo, ngọt tư tư.

Nếu đã không đồng ý cho cậu đi cùng, cậu liền duỗi tay ôm lấy Lâm Từ Khanh, ăn vạ không đi: "Lại hôn một cái liền nghe lời."

Lâm Từ Khanh lại lần nữa cúi đầu, Quý Tịch cảm thấy mỹ mãn, ngoan ngoãn trở về phòng của mình.

Nhưng cậu sao có thể từ bỏ dễ dàng như vậy?

Buổi tối khi Lam Tước tới tìm cậu, Quý Tịch giống như vô tình hỏi: "Tước Tước, ngươi biết pháp thuật không?"

Lam Tước ngượng ngùng mà rúc cổ: "Pháp thuật ta không giỏi lắm, ngày thường đánh nhau đều là dựa vào sức mạnh."

"Ồ."

Quý Tịch chống đầu thở dài, Lam Tước nhịn không được hỏi: "Tịch Tịch ngươi làm sao vậy? Ta cảm giác tâm tình ngươi không tốt lắm."

"Cũng không phải," Quý Tịch chần chờ một chút, biểu tình hơi giận, "Ta muốn hỏi một chút, ngươi có thể hay không đem người thu nhỏ lại, hoặc là pháp thuật không bị người khác phát hiện."

"Ngươi hỏi cái này làm cái gì?"

"Lần trước Thời Tầm nói cho ta, trên Trừng Nhạc Phong có người nói chuyện về ta, ta muốn lặng lẽ đi theo Thời Tầm đi giảng đường, nếu thực sự có người ở sau lưng nói cái gì đó, bị ta nghe thấy được, ta liền nhảy ra ngay tại chỗ khiến hắn phải xấu hổ!"

Lam Tước nghe được liền sửng sốt, suy tư nói: "Chủ ý này của ngươi có chút thú vị, ta hình như có một lá bùa giống như vậy, nói không chừng có thể giúp ngươi."

Nó tìm dưới cánh một lúc, cắn ra một tờ giấy ố vàng đưa cho Quý Tịch.

"Phù chú này là thật lâu trước kia ta lấy được, có thể làm người biến thành người giấy nhỏ cao một tấc(10cm), có tác dụng trong hai canh giờ(4 tiếng), trong thời gian này mà hết pháp lực nó sẽ mất hiệu lực, ta lấy tới không chỗ nào cần dùng, vẫn luôn để tới hiện tại. Ngươi dùng cái này đi lên Trừng Nhạc Phong, khẳng định không ai phát hiện ra."

Lam Tước kiêu ngạo mà duỗi cổ: "Tịch Tịch, có phải ta đối với ngươi đặc biệt tốt không?"

Mấy viên đường chua lần trước tuy rằng là ngoài ý muốn, nhưng xác thật là đồ nó trân quý thật lâu, nếu không phải đưa cho Quý Tịch, nó còn không biết khi nào mới phát hiện đường đó là chua.

Quý Tịch thật cao hứng, nhận lấy phù chú, vỗ về lông của Lam Tước: "Tước Tước là con chim tốt nhất trên đời này."

-

Danh sách người đến trấn Thanh Hà rất nhanh liền được định ra, trừ bỏ Lâm Từ Khanh, còn có năm đệ tử khác từ các phong, đều là tu vi Nguyên Anh kỳ trở lên.

Bọn họ liền muốn rời đi vào sáng sớm hôm sau, Quý Tịch tính toán thời gian, ở trong phòng ngủ của mình sử dụng phù chú kia.

Lúc phù chú có hiệu lực, Quý Tịch biến mất tại chỗ, một người giấy nhỏ từ bên trong một đống quần áo gian nan bò ra, bước chân run rẩy.

Cậu đón gió sớm gian nan bò lên trên đỉnh núi, liền ước chừng mất hơn nửa canh giờ, cũng may cậu thức dậy sớm, Lâm Từ Khanh còn chưa ra cửa.

Quý Tịch lặng lẽ dán ở cạnh cửa trong chốc lát, trước kia cậu tiến vào, Lâm Từ Khanh sẽ là người phát hiện đầu tiên, mà bây giờ lại không nhận ra.

Cậu ở trong lòng khen Lam Tước một hồi, từ trong kẹt cửa chậm rãi chen đi vào.

Lâm Từ Khanh đưa lưng về phía cửa châm trà, Quý Tịch nhìn thân ảnh y trở nên vô cùng cao lớn, tự hỏi làm sao mới có thể bò lên trên.

Rất nhanh cậu liền từ bỏ cái ý tưởng này, chuẩn bị dán vào vạt áo Lâm Từ Khanh là tốt rồi.

Người giấy nhỏ vừa mỏng lại vừa nhỏ, Lâm Từ Khanh dường như thật sự không thấy, khi ra cửa bước chân dừng một chút.

Dưới Vân Phất Phong, các đệ tử còn lại đang đợi, đường đến trấn Thanh Hà không xa không gần, bọn họ chuẩn bị một tàu bay loại nhỏ , phòng bên trong vừa vặn có đủ cho mọi người ở.

"Bái kiến Ngũ trưởng lão."

Các đệ tử cung kính hành lễ, Lâm Từ Khanh lên tiếng, dẫn đầu vào phi thuyền.

Y tự nhiên là sẽ ở gian phòng một người, những người khác đều đã được an bài tốt, không chút nào dám trì hoãn, tàu bay nhanh chóng hướng tới trấn Thanh Hà.

Quý Tịch trượt xuống vạt áo, nằm trên mặt đất nghĩ một lát nữa nên giải thích cho Lâm Từ Khanh như thế nào.

Phù chú này chỉ có thể dùng một lần, chờ thời gian vừa hết, bọn họ cũng đi được một đoạn đường rồi, Lâm Từ Khanh chắc không có khả năng đem cậu đưa trở về?

Người giấy nhỏ lẳng lặng nằm bất động, Lâm Từ Khanh cũng ngồi ở trên ghế không nói một lời, Quý Tịch đột nhiên đứng lên, theo ống quần của y bò lên trên.

Cậu muốn nhìn xem Lâm Từ Khanh đang làm gì, nhưng dáng người quá nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh vải dệt.

Trong phòng yên tĩnh vô cùng, Quý Tịch thở hổn hển bò lên trên đầu gối, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Lâm Từ Khanh.

Cậu hoảng sợ, thiếu chút nữa ngã xuống, thân thể hơi mỏng lung lay một chút, được Lâm Từ Khanh dùng tay đỡ lấy.

"A Tịch, vì sao không nghe lời?"

Lâm Từ Khanh phi thường bất đắc dĩ, sáng sớm y liền phát hiện ra Quý Tịch, thân hình kia nhỏ xinh, người giấy nhỏ hành động vụng về lại làm cho y như thế nào cũng không tức giận được.

Y mặc kệ, Quý Tịch thật đúng là theo y lên đây.

Quý Tịch bị phù chú hạn chế, nói không nên lời, lấy lòng mà cọ đầu ngón tay Lâm Từ Khanh, bò lên trên lòng bàn tay y.

Nếu đã bị phát hiện, Quý Tịch dứt khoát trực tiếp trừ đi phù chú, cả người xuất hiện ở trong lòng ngực Lâm Từ Khanh.

Nhưng cậu lại quên mất một việc.

"Sư, sư tôn......"

Ôm thiếu niên không một mảnh áo che thân, lòng bàn tay tiếp xúc với làn da tinh tế mềm mại, trên mặt Lâm Từ Khanh không có biểu tình gì, bên tai lại chợt nóng lên.

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Từ Khanh:!!!!!!!!

==============================================================================

Đoán xem tiếp theo sẽ như thế nào~~~😉

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top