Chương 13
☆, Chương 13
Tác giả: Lục đẳng tinh chi dạ
Edit: tina
Quý Tịch không đi Trừng Nhạc Phong học, có mấy đệ tử suy đoán có phải hay không bởi vì thành tích cậu quá kém, dứt khoát liền không đi nữa.
Ngày ấy chỉ có Lam Tước tới xin nghỉ cho cậu, sư thúc giảng bài thế nhưng lại đồng ý, sau đó Quý Tịch liền không đi học nữa.
Thời Tầm nghe xung quanh nghị luận, muốn phản bác lại tìm không ra lý do, hắn cũng lo lắng Quý Tịch thật sự bởi vì những nguyên nhân đó, vì thế quyết định đi Vân Phất Phong xem một cái.
Hắn đi tìm Trác Tự Minh, muốn một thẻ bài thông hành, Trác Tự Minh đánh giá hắn: "Ngươi cùng Quý Tịch quan hệ rất tốt?"
"Bẩm sư tôn, chúng con cùng tham gia kỳ tuyển chọn, Quý Tịch đột nhiên không đi học, con......"
"Trên Vân Phất Phong không có người giữ cửa, ngươi trực tiếp đi lên là được" nghĩ đến chuyện phát sinh mấy ngày hôm trước, Trác Tự Minh còn nói thêm: "Không cần quá mức lo lắng, Quý Tịch chắc là vẫn ổn."
Thời Tầm không rõ là có ý gì, Trác Tự Minh nói xong liền vội đi, hắn đành phải cáo lui, một mình đi Vân Phất Phong.
Khi hắn đi đến dưới phong, lại bị Lam Tước gọi lại.
Lam Tước cũng đang muốn đi lên, tò mò mà đánh giá hắn: "Ngươi là đệ tử phong nào? Tới làm gì?"
Thời Tầm nhận ra là con Lam Tước ngày đó giúp Quý Tịch xin nghỉ, trả lời: "Ta là Thời Tầm đệ tử Bích Thanh Phong, muốn tìm Quý Tịch, xin hỏi hắn có ở trên núi không?"
"Có ở, ngươi là bằng hữu của Tịch Tịch sao?" Lam Tước ở phía trước dẫn đường, "Cậu ấy gần đây thật là đáng sợ, ngươi mau đi khuyên cậu ấy nghỉ một chút đi."
Thời Tầm không hiểu ra sao, chờ đi theo Lam Tước tới đỉnh núi rồi, xa xa liền nghe thấy có tiếng đánh nhau truyền đến.
Hắn cả kinh, nhìn về phía Lam Tước, người sau cho hắn một ánh mắt bình tĩnh, sau khi đến gần liền thấy Quý Tịch cầm một cây roi với ánh sáng tím, hướng Lâm Từ Khanh quăng qua.
Lâm Từ Khanh lắc mình một cái trốn đi, roi tím mang theo tiếng vang "Đùng" một cái trúng vào cây cách Quý Tịch gần nhất, thân cây tức khắc xuất hiện một vết cháy đen, Thời Tầm xem đến hãi hùng khiếp vía, nháy mắt nghĩ ra nhiều dự đoán không ổn.
Thấy có người đi lên, Lâm Từ Khanh ra tay đón nhận một lần công kích, giữ chặt đầu roi tinh tế, dòng điện màu tím làm lòng bàn tay y hơi tê: "Tìm ngươi?"
Quý Tịch quay đầu vừa thấy, lập tức thu roi, "Tầm Tầm! Ngươi tới xem ta sao?"
Trong khoảng thời gian này cậu đi theo Lam Tước nói chuyện, ngày thường kêu "Tước Tước", sau lưng kêu roi của mình là "Khanh khanh", thấy Thời Tầm theo bản năng hô một tiếng.
Thời Tầm trước hướng Lâm Từ Khanh cúi đầu hành lễ, "Bái kiến Ngũ trưởng lão."
Lâm Từ Khanh nhớ rõ hắn, là đồng hương mà Quý Tịch từng nói qua, hơi hơi gật đầu đáp lại, xoay người vào phòng.
Quý Tịch đem Ngân Tiên thu lại, xoa bả vai: "Ngươi tan học rồi sao?"
Thời Tầm đã là Luyện Khí Trung kỳ, hắn kinh ngạc phát hiện, tu vi Quý Tịch giống như so với hắn cao hơn
"Tiểu Quý, ngươi gần đây...... Đều ở đây sao?"
Này nói ra thì rất dài, Quý Tịch nghĩ Thời Tầm quen biết mình lâu nhất, liền đem linh mạch của mình cùng chuyện binh khí nói cho hắn, nhưng vẫn chưa nhắc tới lôi kiếp.
Thời Tầm nỗ lực tiêu hóa xong lời cậu nói, cảm thán nói: "Linh An Quân quả nhiên có ánh mắt tốt, trách không được lúc trước muốn thu ngươi làm đồ đệ."
Quý Tịch nhẹ nhàng nhíu mày một chút, nhưng Thời Tầm khen Lâm Từ Khanh ánh mắt tốt, cậu lại cảm thấy cao hứng, "Gần đây sư tôn tự mình dạy ta, so với khi đi học có tiến bộ rõ ràng."
Thời Tầm nhớ lại vừa rồi Lâm Từ Khanh "dạy" cậu như thế nào, không nhịn được nói một câu: "Ngươi cùng Linh An Quân cảm tình thật tốt, nhưng lại không giống sư đồ bình thường."
Lam Tước đột nhiên chen vào nói: "Đúng không, ta cũng cảm thấy Tịch Tịch cùng tiên quân không giống bình thường."
Nó hiểu cũng không nhiều lắm, nó cảm thấy Quý Tịch cùng Lâm Từ Khanh đứng chung một chỗ, là cảnh đẹp ý vui, nhưng mà......
Hình thức sư đồ nhà người khác ở chung lại không phải như thế, hơn nữa Quý Tịch tuổi còn nhỏ còn chưa thành niên, Lam Tước cảm thấy hai người tựa hồ quá mức thân mật.
Lúc trước khi Lâm Từ Khanh tự mình dạy dỗ Đoạn Du, cũng không giống cái dạng này.
Quý Tịch hoàn toàn không thèm để ý: "Ta cùng sư tôn cảm tình đương nhiên tốt."
Cậu lấy ra Ngân Tiên cho Thời Tầm xem, "Đây là binh khí sư tôn mang ta đi chọn, có phải rất đẹp không?"
Không có linh khí chống đỡ, cây roi đã khôi phục màu bạc lúc đầu, ở dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng lấp lánh, Thời Tầm duỗi tay sờ sờ, hâm mộ nói: "Cây roi này tên là gì vậy?"
Sau khi Lâm Từ Khanh về phòng ngồi xuống nghỉ ngơi và hồi phục, nhưng lại không có cách nào tĩnh tâm, Quý Tịch và Thời Tầm ở bên ngoài không biết đang nói cái gì, hồi lâu cũng không có động tĩnh.
Quý Tịch không chỉ có lôi hệ linh mạch, còn có thể hấp thu lôi kiếp của chính mình và người khác, việc này không phải là chuyện nhỏ, tạm thời không lộ ra thì tốt hơn, y lo lắng Quý Tịch nói tất cả cho Thời Tầm biết, vì thế đem thần thức dò ra ngoài phòng, muốn truyền âm nhắc nhở cậu một câu.
Thần thức Lâm Từ Khanh đến gần, hai thiếu niên cùng một con chim bên ngoài đều không có phát hiện, Quý Tịch cầm Ngân Tiên vui thích nói: "Ta cho nó một cái tên, gọi là Khanh Khanh."
Thời Tầm: "...... Ha?"
"Thân Thân? Hình như cũng không tồi, nhưng có phải hơi đơn giản không ?"
Lam Tước nhất thời không phản ứng kịp, vỗ cánh, "Bất quá làm nhũ danh cũng có thể, chờ sinh ra khí linh, lại...... Từ từ! Ngươi nói cái gì?"
Quý Tịch hoảng loạn hướng phía sau lưng nhìn thoáng qua, ngón trỏ đặt ở bên miệng làm tư thế im lặng, "Nói nhỏ chút, sư tôn còn chưa biết đâu."
Lam Tước thiếu chút nữa giận xỉu, từ xưa đến nay nào có đồ đệ dùng tên huý của sư tôn đặt tên cho binh khí của mình, nếu như bị sư tôn phát hiện, nặng thì có thể bị trục xuất khỏi sư môn.
Nó hạ giọng, nghiêm túc nói: "Không được, mau đổi cái khác đi."
Quý Tịch đem Ngân Tiên thu hồi: "Không được chỗ nào?"
Thời Tầm cũng không đồng ý, nhưng hắn hiểu từ trước tới nay Quý Tịch đối với Linh An Quân là sùng bái, do dự nói: "Ngươi ngầm kêu một kêu liền thôi, nếu bị Linh An Quân phát hiện...... Không bằng đổi cái khác đi?"
Quý Tịch trầm mặc không nói, sau một lúc lâu không tình nguyện nói: "Vậy được rồi, để ta nghĩ lại."
Thời Tầm đã biết tình hình của cậu, lại hàn huyên thêm vài câu liền cáo từ, Quý Tịch nhìn nhìn sắc trời, chạy tới gõ cửa phòng Lâm Từ Khanh.
Cậu đẩy ra một đường nhỏ, lộ ra nửa khuôn mặt: "Sư tôn, hôm nay có chải vuốt linh mạch không?"
Lôi kiếp còn thừa một chút ở đan điền của cậu, chính cậu cũng có thể luyện hóa, chỉ là tốc độ chậm hơn rất nhiều.
Nhưng Quý Tịch đã ở lại chỗ của Lâm Từ Khanh mấy ngày, bá chiếm giường của y, hiện tại có chút ngượng ngùng, lại nhịn không được muốn hỏi một chút, vạn nhất Lâm Từ Khanh đồng ý thì sao.
Trong phòng Lâm Từ Khanh ngước mắt nhìn về phía cậu, một cái liếc mắt nhẹ lại làm trái tim Quý Tịch đập nhanh, nắm lấy cạnh cửa không biết làm sao.
"Lại đây."
Lâm Từ Khanh lên tiếng gọi cậu, Quý Tịch ngoan ngoãn tiến lên đứng yên, cảm thấy có chút chột dạ, cẩn thận nhớ lại hôm nay mình có làm sai chuyện gì hay không.
"Ngân Tiên của ngươi, tên là gì?"
Nghe vậy Quý Tịch tức khắc khẩn trương lên, ấp úng nói không nên lời, cuối cùng hỏi dò: "Sư tôn, vừa rồi người nghe được sao?"
Nghe ý của Lam Tước, cậu làm như vậy đúng là đại nghịch bất đạo, vừa rồi bọn họ nói chuyện quá lớn, chẳng lẽ bị Lâm Từ Khanh nghe thấy rồi.
Lâm Từ Khanh không nói lời nào như là thừa nhận, Quý Tịch hối hận trong lòng, cậu không nên nói cho một người một chim nghe, tự mình lặng lẽ gọi là tốt rồi.
Cậu sợ Lâm Từ Khanh giận, vội vàng nói: "Sư tôn, con không phải cố ý, con lập tức sửa lại ngay......"
Lâm Từ Khanh thế nhưng không có trách cứ cậu, đứng dậy đến gần, ngữ khí nhu hòa: "Ngươi có biết hai chữ kia có ý gì không?"
Vừa rồi Quý Tịch nói Ngân Tiên của mình tên là Khanh Khanh, trong lòng Lâm Từ Khanh có chút khác thường, lại không cảm thấy tức giận chút nào.
Y đoán Quý Tịch hơn phân nửa là tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, rồi lại nhịn không được muốn tự mình hỏi một câu.
Quý Tịch nghĩ thầm, trừ bỏ tên của người, chẳng lẽ còn có ý khác? Cậu hoảng loạn lắc đầu: "Không biết."
"Vậy ngươi vì sao lại lấy tên này?"
Cậu lo lắng Lâm Từ Khanh tức giận, gấp đến độ trong mắt dâng lên thủy quang, bắt lấy ống tay áo Lâm Từ Khanh: "Sư tôn con biết sai rồi, người đừng giận con."
Nguyên lai thật sự chỉ là tiểu hài tử bướng bỉnh, cảm thấy cùng sư tôn thân nhất, nên liền muốn lấy cái tên như vậy, cậu đã không có ý khác, cũng không biết Khanh Khanh là ý gì.
Lâm Từ Khanh cúi đầu rũ mắt, vuốt tóc Quý Tịch trấn an nói: "Không có việc gì, không tức giận."
Quý Tịch nhìn y với đôi mắt ướt át: "Thật sao?".
"Thật."
Cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng không dám lưu lại chỗ này, lưu luyến không rời mà cáo lui: "Hôm nay con không quấy rầy sư tôn nữa, sư tôn hãy nghỉ ngơi thật tốt."
Lâm Từ Khanh lên tiếng, xoay người đi thắp sáng đèn trong phòng.
Chờ Quý Tịch đi rồi, y như cũ đứng bên cạnh bàn mặt vô biểu tình, lại đem đèn mới thấp xong dập tắt.
-
Ngày ấy qua đi, Lâm Từ Khanh giống như thật sự không có truy cứu, Quý Tịch sợ một trận, lá gan lại lớn lên.
Cậu chưa nghĩ ra tên thích hợp cho Ngân Tiên, tạm thời vẫn là gọi là Khanh Khanh, thời điểm một mình ở giữa sườn núi hay trong phòng trộm kêu vài tiếng, hết sức thỏa mãn.
Quý Tịch nghĩ thầm, Lâm Từ Khanh cả đời không vợ không con, ngày thường ôn hòa dễ nói chuyện, hẳn là sẽ không để ý cái này đi?
Độ thuần thục khi cậu dùng roi càng ngày càng cao, Lâm Từ Khanh có khi chỉ điểm cậu vài câu, tiến bộ vô cùng lớn, tuy rằng vẫn là không bắt được một góc áo của y.
Mà đoàn người đi trấn Thanh Hà lúc trước đột nhiên truyền đến tin tức, ma tu trên trấn là thật, phái Vô Nhai tổn thương trầm trọng, phần lớn bộ phận đệ tử đã mất tích, thỉnh cầu trong môn chi viện.
Tác giả có lời muốn nói:
Khanh Khanh trong truyện có hai ý:
1, Lâm Từ Khanh;
2, nick name thân mật giữa phu thê với nhau.
Trước mắt tên này do Ngân Tiên quản lý thay, cùng bản thân Lâm Từ Khanh tạm thời không có quan hệ gì ( đầu chó )
Lâm Từ Khanh: Tức giận nhưng thật ra không tức giận, chính là cảm giác không cao hứng lắm
Đoạn Du: Ta ở tiền tuyến chạy cốt truyện, các ngươi đang làm cái gì?
================================================================================
Gần nửa tháng không có chương mới, xin lỗi các nàng nhiều lắm:<
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top