Chương 1
☆ Chương 1
Tác giả: Lục đẳng tinh chi dạ
Edit: tina
Ngày mà Linh An Quân chết, đầu tháng sáu nhưng trời lại có bão tuyết, toàn bộ cỏ cây trên Vân Phất Phong đều tàn, lộ ra một bầu không khí buồn bã, u ám.
#
Quý Tịch ngồi trước máy tính bùm bùm đánh chữ, khuôn mặt vặn vẹo, dáng vẻ muốn đem bàn phím gõ nát.
“@Thử Sinh Trường An: Trường An lão cẩu! Ra đây nhận lấy cái chết đi!”
Trên quảng trường còn có càng nhiều fans phẫn nộ.
“Vì cái gì phải cho Linh An Quân kết cục như vậy? Nếu cốt truyện muốn cho Đoạn Du nhanh chóng trưởng thành thì thật sự không cần thiết.”
“Thật là khó chịu, trả Linh An Quân cho ta ô ô ô @Thử Sinh Trường An”
“@Thử Sinh Trường An ta dự đoán Linh sẽ sống lại vào phần sau, y chết là một bàn cờ lớn nhất mà tác giả đã hạ cờ(?).”
Quý Tịch mấy ngày nay vội vàng xử lý chuyện phòng ở, đột nhiên thấy chương mới nhất của《 Thiên Hạ Đệ Nhất Tiên 》, tức giận đến muốn hộc máu.
Vừa lên mạng nhìn một chút, quả nhiên đã bắt đầu mắng.
《 Thiên Hạ Đệ Nhất Tiên 》 được đăng lên từ tháng 10 năm trước, là một quyển tiểu thuyết thể loại nam tần thăng cấp, trong đó Quý Tịch bị thu hút bởi sư tôn của vai chính, Linh An Quân.
Nguyên nhân rất đơn giản, y quá tốt.
Quyển sách này vai chính là Đoạn Du, là một ngốc bạch ngọt được Thiên Đạo sủng ái. Ở giai đoạn trước, khi thực lực không đủ, toàn dựa vào vận may và sư tôn đến bảo vệ và thăng cấp.
Bị người khi dễ, tìm sư tôn.
Gặp rắc rối không giải quyết được, tìm sư tôn.
Tâm tình không tốt, tìm sư tôn.
Mà Linh An Quân là ai?
Thiên tư trác tuyệt, một thân tiên cốt, lúc còn trẻ ở trên luận tiên đài một trận liền thành danh, không đến 700 tuổi đã là trưởng lão của môn phái, trở thành người đứng đầu của Vân Phất Phong.
Nhân vật như vậy, khuôn mặt tướng mạo tự nhiên cũng là tốt nhất, nhưng y sống mấy trăm tuổi, còn chưa từng cưới vợ, trước Đoạn Du cũng không thu đồ đệ nào, người xuất chúng cũng không lọt nỗi vào mắt y.
Khắp nơi đều suy đoán, Linh An Quân…… tu chính là vô tình đạo.
Nhưng Đoạn Du xuất hiện, tuyết lĩnh chi băng* hóa thành nước ấm(?), Linh An Quân đối với đệ tử thân truyền duy nhất của chính mình quan tâm khắp nơi, cẩn thận tỉ mỉ.
Quý Tịch từ nhỏ đã thiếu tình thương nên cậu rất hâm mộ, cậu cũng không truy tinh, nhưng lại đối với một nhân vật giả tưởng lại gần như là si mê, vì thế có chút chán ghét vai chính Đoạn Du.
Cho dù tác giả Thử Sinh Trường An không ngừng bác bỏ tin đồn trên mạng, Linh An Quân cùng Đoạn Du chỉ là quan hệ thầy trò! Quan hệ thầy trò! Đoạn Du là thẳng nam! Thẳng nam! Các loại fan CP vẫn là ùn ùn không dứt, trong đó Linh Đoạn CP là nổi nhất, còn thành lập siêu thoại.
Quý Tịch trước tiên tạo một cái siêu thoại chống đối CP Linh Đoạn, tuyên dương “Linh An Quân đẹp nhất, ai cũng không xứng”.
Kết quả Đoạn Linh CP nổi dậy, nói sư tôn thụ mới càng có cảm giác.
Quý Tịch lửa giận ngút trời, ý đồ cùng các nàng lý luận, Linh An Quân không có khả năng là thụ, đáng tiếc trong khoảng thời gian ngắn cậu bị phun mấy trăm lần.
“Ta liền thích sư tôn thụ, hì hì.”
“Y không phải, ngươi là? Vậy ngươi xuyên thư đi, làm cho Linh An Quân cưới ngươi đi.”
“Thụ ngôn thụ ngữ(?), tố cáo.”
Từ đây Quý Tịch không còn lên mạng xem qua đề tài liên quan đến 《 Thiên Hạ Đệ Nhất Tiên 》 nữa.
Mà hiện tại, Linh An Quân bởi vì Đoạn Du mà chết.
Mắt thấy quan điểm của mấy fan không hợp nhau đã bắt đầu các loại chửi mắng, lúc này Thử Sinh Trường An đã phát một cái Weibo.
@Thử Sinh Trường An: Sinh tử có mệnh, mọi người đừng chú ý quá mức.
Rất nhanh đã có người phân tích , lời này có nghĩa là Linh An Quân thật sự chết, sẽ không sống lại.
Quý tịch nhắm mắt thở dài một hơi, trong đầu ầm ầm vang lên.
Cậu thật sự bỏ tình cảm ra để đọc nhân vật này, ngoại trừ vì y si mê, hiện tại còn vì y mà đau lòng, người tốt như vậy, vì cái gì nói chết liền chết?
Quý Tịch đứng dậy ở dưới gối lấy ra một quyển vở, bên trong dán đầy những trích đoạn tiểu thuyết, đều do Quý Tịch in và cắt ra, sau đó thu thập những đoạn trích có Linh An Quân xuất hiện.
Hiện tại, chẳng lẽ muốn cậu đem đoạn Linh An Quân chết kia cũng cắt ra?
Nghĩ tới nghĩ lui, cậu vẫn là hận không thể đem Thử Sinh Trường An đánh một trận.
Vuốt trang giấy có chút nhăn, Quý Tịch nhanh trí nghĩ ra.
Cậu có thể tự mình viết một cái kết a!
Nói làm liền làm, Quý Tịch mở máy tính ra lần nữa, tải xuống từng chương một, sau đó xóa bỏ chương mới nhất về cái chết của Linh An Quân, ở file trống đánh xuống ba chữ, chương cuối cùng.
Xuống dòng.
Thực lực Đoạn Du đột nhiên tăng cao, nhanh chóng đánh bại vai ác, hơn nữa ra ngoài dạo chơi bốn bề tứ hải.
Linh An Quân không còn thu đồ đệ nữa, trăm năm sau phi thăng thành tiên.
Toàn văn xong.
Quý Tịch nhìn mấy hàng chữ mà vừa lòng, chọn lưu lại, chuẩn bị đem các chương đều in ra.
Lần trước cậu tự mua một cái máy in nhỏ, đang từng tờ từng tờ in ra, đột nhiên một tiếng sấm vang lên, thanh âm cách cậu rất gần.
Quý tịch hoảng sợ, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài gió to đã nổi lên, bức màn bị thổi phồng lên.
Xem ra trời sẽ mưa, cậu bước qua muốn đóng cửa sổ lại, bức màn bị kéo ra sau một cơn gió dũng mãnh thổi vào, một ít giấy đã in xong trên bàn đều bị thổi bay đầy sàn.
Quý Tịch đón gió đóng xong cửa sổ, không khí lập tức trở nên yên tĩnh hơn hẳn.
Cậu xoay người thấy giấy đã bay đầy xuống sàn, thái dương cậu giựt một cái, cúi người đi nhặt, lại đạp phải một trang giấy, trang giấy trơn trượt ma sát với sàn nhà, Quý Tịch ngã xuống, đầu đập vào sàn.
Mà hôm nay cậu vốn bận rộn, trở về nhìn thấy thông báo đổi mới liền vội vã lên mạng, đã cả ngày chưa ăn gì, một lần ngã này khiến cậu trực tiếp mất đi ý thức.
-
Vào sáng sớm của mùa đông hàn khí dày đặc, một cỗ xe ngựa đơn sơ đang chạy một cách nhanh chóng, người đàn ông trung niên đang lái xe trên người mang quần áo mộc mạc, tay nắm dây cương đông lạnh đến đỏ bừng.
Cửa xe “Kẽo kẹt” kéo ra một đường nhỏ, Thời Tầm gắt gao bao lấy áo vải bông trên người, híp mắt hỏi: “Phụ thân, đã tới rồi ư?”
Thời Vinh Dư đón gió lạnh trả lời: “Còn lâu lắm, bên ngoài lạnh, con đừng ra đây.”
“Vâng.”
Thời Tầm chậm rì rì lên tiếng, đang muốn đóng cửa, xe ngựa đột nhiên thắng lại. Thùng xe lắc lư trái phải, Thời Tầm ăn mặc quá dày hành động không tiện, ngã thẳng xuống.
Nó vụng về bò dậy, nghe thấy tiếng của Thời Vinh Dư thật cẩn thận hỏi: “Đứa bé này, sao ngươi lại ở đây một mình?”
Thời Tầm theo khe cửa nhìn qua , một bóng người mờ ảo bên trong sương sớm, thân hình vô cùng gầy.
Đợi đến khi người này đến gần một chút, Thời Tầm mới biết được đó là một gương mặt cực xinh đẹp, nhưng lại không giống nét xinh đẹp của nữ tử, tầm tuổi cậu vẫn chưa đi đến trường học nên chỉ cảm thán được một câu “Thật là đẹp mắt” mà thôi.
Người này đúng là Quý Tịch, sắc mặt cậu tái nhợt, mờ mịt mà mở miệng: “Đây là…… nơi nào?”
Cậu rõ ràng nhớ rõ mình đang ở nhà in tiểu thuyết, vừa mở mắt lại phát hiện bản thân đang ở một mảnh rừng núi hoang vắng, mặc một trường bào hơi mỏng, thiếu chút nữa bị đông đến mất đi tri giác lần nữa.
Trước mắt là người đàn ông trung niên mang khuôn mặt chất phát, trong xe ngựa còn có một đứa trẻ lộ ra nửa khuôn mặt nhìn trộm cậu, hai người đều là ăn mặc giống cổ đại.
Quý Tịch rất bình tĩnh, cậu bị đông lạnh đến run bần bật, ngón tay cứng đờ co lại trong cổ tay áo.
Nhìn qua cậu và Thời Tầm bằng tuổi nhau, bộ dáng thê thảm này cũng không giống như sơn tặc, nội tâm Thời Vinh Dư do dự một lát, nghiêng người kéo cửa xe ra.
“Mau đi lên đi, hôm nay lạnh như thế sao ngươi chỉ mặc có một chút như vậy.”
“Cảm ơn.” Nghe vậy Quý Tịch hết sức cảm kích, run run rẩy rẩy bò lên trên xe ngựa.
“Nơi này là thôn Tảo Sơn, cách thành trấn gần nhất cũng hơn mười mấy dặm.” Thời Vinh Dư thấy mặt mũi cậu không tầm thường, đoán là thiếu gia nhà ai chạy ra ngoài, “Đứa bé này, ngươi muốn đi nơi nào? Ta đưa ngươi một đoạn đường.”
Thời Tầm ở một bên xen miệng vào: “Ta cùng phụ thân muốn đi thành Vô Nhai tham gia kì chiêu sinh của tiên môn……”
Thời Vinh Dư trừng mắt liếc Thời Tầm một cái, kì chiêu sinh của tiên môn mở ra liền bảy ngày, nếu là trước đưa đứa nhỏ này trở về, bọn họ cũng kịp.
Quý Tịch đã ngồi trên xe ngựa, lẩm bẩm nói: “Thành Vô Nhai …… kì chiêu sinh của tiên môn……”
Ở trong《 Thiên Hạ Đệ Nhất Tiên 》, nơi Linh An Quân ở là phái Vô Nhai, môn hạ phụ thuộc không phải là thành Vô Nhai sao?
Thời Tầm lấy một kiện áo bông trong bao quần áo ra, liền thấy hai mắt Quý Tịch tỏa sáng, kích động vô cùng: “Ta khụ khụ, ta cũng phải đi thành Vô Nhai!”
“Cũng khéo thật, vậy cùng nhau đi thôi,” Thời Vinh Dư cười một cách chất phát, xe ngựa một lần nữa xuất phát, “Ngươi cũng đi tham gia chiêu sinh sao?”
“Đúng vậy, thật cám ơn ngài.” Quý tịch tiếp nhận quần áo Thời Tầm đưa qua rồi bọc lên, lập tức thấy ấm áp hơn, đối với Thời Tầm cũng nói một tiếng, “Cảm ơn.”
Bên ngoài gió quá lớn, cửa xe ngựa đóng lại lần nữa, Thời Tầm trộm đánh giá Quý Tịch.
Khi nhìn gần, hắn mới phát hiện mũi Quý Tịch cao thẳng, hốc mắt hơi sâu, tóc dài đến eo thế nhưng không giống màu đen như người thường, ngọn tóc uốn khúc vô cùng đặc biệt.
Thời Tầm nghĩ nghĩ, màu tóc này giống như là kẹo đường mua trên phố , nhưng lại đậm hơn.
“Ta tên Thời Tầm, ngươi tên là gì?”
Quý Tịch đang trong cảm giác hưng phấn khi biết được mình xuyên thư, nghe thấy tên này liền sửng sốt, “Thời Tầm?”
Một trong những tiểu đệ của Đoạn Du, tên là Thời Tầm, thời gian vào môn phái hơi muộn, được coi là một nhân tài chịu khó.
“Quý Tịch.”
Quý Tịch dùng ngón tay viết xuống hai chữ trên ván cửa, cẩn thận nhớ lại tuyến thời gian trong truyện.
Nếu như người trước mắt chính là Thời Tầm trong truyện, vậy hiện tại cốt truyện đã tiến hành hơn một nửa rồi, nói cách khác.
Linh An Quân đã thu Đoạn Du làm đồ đệ, vai ác đã bắt đầu chuẩn bị hành động.
Cậu xuyên đến thời gian này lại vừa lúc gặp phải kì chiêu sinh, vô luận như thế nào Quý Tịch đều phải tham gia, vạn nhất trở thành đệ tử phái Vô Nhai thì sao.
Dù sao ở thế giới trước không có cái gì vướng bận, nếu có thể chính mắt nhìn thấy Linh An Quân, chết cũng không hối tiếc.
Cậu còn không biết bản thân xuyên vào cái thân thể xui xẻo nào, Thời Tầm còn ở đó nhìn chằm chằm mình, Quý Tịch hướng hắn ôn hòa cười: “Có gương không?”
Thời Tầm hai má ửng đỏ, lắp bắp nói: “Có, có.”
Hắn từ trong bao quần áo tìm kiếm ra một cái gương đồng, đưa cho Quý Tịch.
Gương đồng chỉ lớn bằng nửa bàn tay của Quý Tịch, mặt kính coi như rõ ràng, hiện lên là một gương mặt quen thuộc.
Cùng cậu lớn lên giống nhau như đúc, màu tóc cũng giống, chẳng qua tuổi nhỏ lại một chút, nhìn qua giống mười sáu tuổi.
Quý Tịch nhớ lại tất cả những người có tên trong nguyên tác, nhưng không có ai giống tên với cậu cả, lúc trước Thời Tầm tham gia chiêu sinh, cũng không đề cập qua có nhặt một người trên đường.
Dựa theo kịch bản xuyên thư, chẳng lẽ không phải xuyên vào một nhân vật nào đó sao? Coi như là pháo hôi thì cũng phải có một cái tên.
Không biết vì sao, Quý Tịch cảm thấy lần xuyên thư này của mình quá quỷ dị.
Một mình cậu ngồi một bên với ánh mắt mơ hồ, Thời Tầm nhịn không được cùng cậu nói mấy lời: “Nếu là vào chiêu sinh, ngươi muốn làm môn hạ của trưởng lão nào?”
“Nghe nói Tam trưởng lão kiếm thuật vô song, nếu có cơ hội……”
Quý Tịch buông gương đồng trong tay, vẻ mặt tràn đầy tự tin, “Ta muốn bái Linh An Quân làm sư tôn.”
Thời Tầm trợn mắt há hốc mồm, thật lâu sau sau nghẹn ra một câu: “Ngươi…… rất dũng cảm.”
Hắn cho rằng mình đã là si tâm vọng tưởng nhất, không nghĩ tới Quý Tịch còn hơn vậy.
Nếu muốn Linh An Quân thu đồ đệ so với lên trời còn khó hơn, nhiều thiên tài nổi bật hơn người đến tự tiến cử, tất cả đều bất lực trở về.
Quý Tịch có cái gì để Linh An Quân thu cậu làm đồ đệ, dựa vào gương mặt này?
Tác giả có lời muốn nói: Quý tịch: Phải có ước mơ, vạn nhất thực hiện được thì sao
=====================================
*Edit mấy tiếng ngồi đọc chưa được 15'T_T
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top