CHAP 39. YOU DO NOT WANT THAT.

Nhân Mã nhìn anh buồn bản thân cũng không vui vẻ được, thì ra Ân Di chết là do tai nạn đi ca nô ra biển.

-Nhưng... vì sao hai anh lại để chị ấy đi một mình?-Nhân Mã khó hiểu nói

-Hôm đó, là sinh nhật Thiên Yết.-Ma Kết trầm trầm đáp

Nhân Mã tròn mắt, miệng không nói ra câu gì nữa, chị Ân Di mất vào ngày sinh nhật của Thiên Yết, khó trách, khó trách anh lại như bây giờ.

-Nếu không phải hôm đó Thiên Yết cãi nhau với Ân Di, không chịu tin tưởng cô ấy thì Ân Di đã không đi ca nô ra biển một mình.

Nhân Mã không khó nhận ra sự căm hận trong lời nói của anh, bản thân cô cũng đang bất ngờ trước mọi thứ, chỉ có thể đứng yên nghe anh nói.

-Cô ấy là một cô gái tốt, đáng lẽ phải nhận được hạnh phúc, vậy mà lại để cô ấy ra đi, cô ấy còn quá trẻ, còn một quãng đường dài, anh còn muốn bảo vệ cô ấy nhưng mà lại không thể.

Nhân Mã cảm nhận bản thân vừa uống phải một ly rượu chát, rất chát, không có chút vị ngọt nào, bản thân lại ghen tị với Ân Di, cô ấy quá hạnh phúc khi được hai anh quan tâm đến thế, Nhân Mã cô cho dù nằm mơ cũng không dám nghĩ đến chuyện này.

-Em nghĩ Thiên Yết rất đáng thương đúng không?

Nhân Mã không hiểu rõ ý tứ của anh, chỉ thành thật với mình nhẹ gật đầu.

Cô chỉ biết, Ma Kết đau lòng bao nhiêu lần thì Thiên Yết sẽ đau lòng bấy nhiêu lần.

-Vậy thì anh có đáng thương không, hay là anh đáng bị khinh bỉ, khi yêu người con gái của bạn mình?-Ma Kết như tự cười giễu mình

-Không phải, em không phải có ý như vậy.-Nhân Mã sửng sốt vội vàng giải thích

-Nhân Mã, em không cần giải thích, trong mắt anh, anh căn bản không xem trọng người ta nghĩ về anh như thế nào, có xem thường anh ra sao? Nhưng mà anh không chịu được khi em cũng xem thường anh, vì thế, em đừng giải thích, em càng giải thích, anh lại càng cho rằng em khinh bỉ anh.

-Ma Kết, anh đừng suy nghĩ như thế, em không hề xem thường anh, em, em chẳng qua không biết giải thích thế nào cho anh hiểu, em, đáng lẽ em nên nói em rất tôn trọng anh, rất ngưỡng mộ anh, nhưng em... em...

Nhân Mã thật muốn nhảy xuống biển cho rồi, hôm nay sao cô ăn nói lắp ba lắp bắp lời nói chẳng ra gì cả vậy, cô chỉ qua muốn an ủi anh, sao lại thành ra làm anh hiểu nhầm cô chứ?

Ma Kết vươn tay ra xoa nhẹ đầu cô, bàn tay anh mềm mại, ấm áp đến nhường nào. Ánh mắt anh rất dịu dàng, rất dịu dàng chất chứa toàn bộ cảm xúc, lại nhu tình không thôi.

-If possible, I will see that her children, from a little bit of love you, bring any happiness to you, make you become the happiest girl. Unfortunately, you do not want that-Ma Kết ánh mắt đầy nhu tình xoa đầu cô, cửa miệng phát ra một đoạn tiếng Anh

(Dịch: Nếu có thể, anh sẽ xem em là cô ấy, từ chút từ chút một yêu em, đem mọi hạnh phúc cho em, làm em trở thành người con gái hạnh phúc nhất. Đáng tiếc, em không muốn điều đó.)

Nhân Mã khó hiểu nhìn anh, biết thế cô chịu học tốt môn tiếng Anh cho rồi, bây giờ đã không khỏi đứng đực ra vì không hiểu anh nói gì.

Nhất định sau khi về nhà Thiên Tử, cô lập tức học tiếng Anh!

...

Đúng bảy giờ tối, Ma Kết đưa cô trở về nhà Thiên Tử, Nhân Mã tháo nón bảo hiểm trả cho anh, khuôn mặt nhỏ vui vẻ nói:

-Ngày mai em sẽ đem trả anh bộ đồ thể dục, cảm ơn anh vì ngày hôm nay!

-Anh phải cảm ơn em thì hơn.-Ma Kết ôn hòa nói

-Thấy anh không sao em cũng an tâm, sau khi về nhà phải ăn cơm sau đó tắm rửa rồi leo lên giường ngủ đến sáng, đừng thức khuya.-Nhân Mã chu đáo căn dặn anh

-Em cứ như vợ anh vậy.

-Em không có phúc đó đâu a, em càng không muốn trở thành mục tiêu đánh ghen.-Nhân Mã trêu chọc

-Nhóc con, chỉ giỏi trả treo.-Ma Kết vươn tay véo véo má cô

Nhân Mã cười hì hì, nhìn Ma Kết chạy xe đi xa dần, đến khi chiếc xe lao vào màn đêm như tan vào trong bóng đêm, cô mới thôi không nhìn quay người vào trong nhà Thiên Tử.

Nhân Mã vừa vào đến nhà liền nhận ánh mắt khác thường của bà quản gia và chị Dung. Cô nhìn bản thân mình, sao cô quên mất mình đang mặc đồ thể dục của Ma Kết chứ?

-Sao giờ này mới về?-bà quản gia cau có hỏi

-Dạ cháu... cháu đi với bạn.-Nhân Mã lí nhí nói

-Càng ngày càng không biết phép tắc.-bà quản gia chắp tay sau lưng nghiêm nghị nói

-Cháu xin lỗi, cháu sai rồi.-Nhân Mã cúi người

-Hừ, sớm muộn cũng đi thôi, cứ ung dung đi.-quản gia hừ nhạt một tiếng sau đó quay người bỏ đi

Nhân Mã luộm thuộm đi đến đứng cạnh chị Dung, khẽ thở dài, bà quản gia không thích cô đến thế sao?

-Nhân Mã em kiếm đâu ra bộ đồ này vậy?-chị Dung buồn cười nói

-Em mượn của bạn.-Nhân Mã đáp

-Bạn em chắc cũng lớn lắm nhỉ?

-Bạn ấy hơi mập, với lại lớn hơn em nhiều nên mới...-Nhân Mã gãi đầu nói

Cô không gan nói đây là đồ của nam đâu, nếu không lời ra tiếng vào người chịu thiệt cũng là cô thôi.

Nhân Mã sực nhớ liền hỏi chị Dung câu tiếng anh Ma Kết vừa nói, tuy cô không giỏi lắm nhưng cô cũng nhớ mài mại, đọc được chút chút cũng dễ hiểu.

Rốt cục chị Dung nói một câu:

-Em nãy giờ đang nói tiếng anh sao? Em nói hay thật đó.

Nhân Mã nghe xong thật muốn đập đầu vào tường cho rồi.

-Chị không biết tiếng anh sao?

-Phải. Thiếu gia nhỏ rất giỏi tiếng nước ngoài hay là em thử hỏi thiếu gia xem.

Không ngờ chị Dung lại đáp một câu xanh rờn, lúc nãy cô phải cố gắng lắm mời nói sơ sơ câu Ma Kết nói với mình vậy mà chị Dung không biết tiếng anh còn kêu cô nói nghe thử, Nhân Mã không nói gì thêm quay người bỏ đi, vừa vặn đi lên cầu thang, Thiên Yết từ trên đi xuống.

-Xin... xin chào.-Nhân Mã giơ giơ một tay lên, do tay áo quá dài cô phải kéo tay áo lên giơ lại trước mặt anh

Thiên Yết nhìn cô một lượt, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, không nói gì bước qua người cô.

-Khoan, khoan đã.-Nhân Mã cầm lấy tay áo anh, níu lại

Thiên Yết chau mày quay người lại nhìn cô, ánh mắt nhìn xuống bàn tay đang nắm tay áo mình.

Nhân Mã vội vã buông tay ra, nhìn anh chớp mắt.

Thiên Yết không nói gì chờ cô nói trước.

-Có thể, có thể giải thích giùm tôi câu này không?-Nhân Mã liếm liếm môi

-Nói.-Thiên Yết nhàn nhạt nói

Nhân Mã lặp lại câu Ma Kết nói, tuy không chính xác nhưng cũng đúng được nửa phần.

-If possible, I will see that her children, from a little bit of love you, bring any happiness to you, make you become the happiest girl. Unfortunately, you do not want that

Thiên Yết nghe cô nói một đoạn tiếng anh, nhíu mày nhìn cô.

-Phải rồi, là câu đó.-Nhân Mã cười nói

-Hỏi làm gì? Là ai nói?-Thiên Yết tuy lạnh lẽo nói nhưng đôi mày anh tuấn chau lại

-Là, là, là tôi đọc được trong một cuốn tiểu thuyết nhưng tôi không hiểu nghĩa nên hỏi anh.-Nhân Mã lấp liếm nói

Cô làm gì to gan đến mức nói là Ma Kết nói với cô chứ?

-Sao không tra từ điển?

-Tôi vốn dốt tiếng anh mà, tôi sợ từ điển biết tôi chứ tôi không biết từ điển.-Nhân Mã tròn mắt nói

-Cũng đúng làm bài kiểm tra Văn chỉ có ba mươi lăm điểm thì tiếng anh không dưới hai mươi.-Thiên Yết khẽ nhếch môi

-Anh... tôi biết tôi học tệ nhưng anh có thể giữ cho tôi một tí sĩ diện hay không?

-Cô còn câu nào bớt sến hơn nữa hay không?-Thiên Yết dùng ánh mắt lạnh lẽo như thường

-Cái gì chứ, tôi nói thật mà, tôi dù sao cũng là con gái, anh không thể giữ sĩ diện cho tôi hay sao? Cứ nói tôi học tệ, nói tôi là gà mái.-Nhân Mã bất mãn nói

-Được thôi, muốn biết nghĩa câu đó chứ gì.-Thiên Yết đút hai tay vào túi quần

-Phải.

-Một lát vào phòng tôi, tôi giải thích cho cô.

Thiên Yết nói xong rồi xoay người đi xuống phòng bếp.

Nhân Mã đứng ngơ ngác ra, cô cứ tưởng anh sẽ chỉ tay vào cô và nói rằng: "Con gà mái ngu dốt như cô đúng là vô tích sự, lắm chuyện, tự đi mà tra từ điển." ít nhất là thế, vậy mà anh chỉ kêu cô lát lên phòng anh, anh sẽ giải nghĩa cho cô, bảo đảm tối nay mưa lớn!!!

Nhân Mã sau khi tắm rửa thay đồ xong thì qua phòng Thiên Yết, nhìn cánh cửa một hồi lâu, mới nuốt nước bọt gõ cửa.

Gõ cửa hai lần vẫn không có tiếng bảo vào đi, Nhân Mã cứ tưởng anh đã ngủ, trong lòng không khỏi mất mác, là anh kêu cô tìm anh mà.

Nhân Mã vừa quay người đi được vài bước thì cửa phòng lại mở ra, cô mừng rỡ quay người lại, ánh mắt hiện lên ý cười.

-Vào đi.-Thiên Yết nói xong xoay người bỏ vào trong

Nhân Mã cũng nhanh chóng đi vào trong theo anh.

Trên chiếc bàn tròn, một tập giấy vẽ được đóng lại gọn gàng, chiếc bút chì, gôm nằm lăn lốc trên bàn.

Không khó nhận ra, anh vừa vẽ xong.

Hôm nay cô mới biết, anh cũng thích vẽ!!!

Đột nhiên trong đầu cô lại nghĩ đến một câu \"Heo đực vẽ tranh, chắc chắn là một bức tranh không có một tí thẩm mĩ khách quan nào!!!\"

-Không phải muốn biết nghĩa sao?-Thiên Yết ngồi vào ghế sô pha, chân vắt chéo nhìn cô.

Nhân Mã gật gật đầu.

-Từ điển bên đó, tra đến khi nào ra thì thôi.-Thiên Yết chỉ vào quyển từ điển nằm trên kệ sách

-Cái gì? Không phải anh nói sẽ giải thích cho tôi sao?-Nhân Mã trừng mắt nhìn anh

-Rèn luyện giúp cô, nếu không thì tôi cho xuống lớp mười học lại.-Thiên Yết nhàn nhã nói

-Anh... tôi... rõ ràng anh... -Nhân Mã tức đến không nói thành lời liên tục chỉ anh rồi chỉ mình

Nhân Mã xụ mặt đi đến kệ sách với tay lấy quyển từ điển, kết quả lại làm cả đống sách đổ xuống, ập lên đầu cô, kệ sách quá cao, cô cứ với tay lấy thành ra làm đổ.

Nhân Mã xoa xoa đầu mình, khẽ nhăn trán vì đau, sau đó cúi người nhặt đống sách bị mình làm đổ lên, trong lúc khó khăn đặt chúng về chỗ cũ thì đã có một cánh tay vươn ra từ phía sau cô cầm lấy đống sách, sau đó dễ dàng đặt chúng vào vị trí cũ.

Nhân Mã quay người nhìn anh, trong lòng cũng đày cảm kích, có chiều cao cũng có lợi nhiều, có rất nhiều lợi thế nha.

-Rắc rối.

Thiên Yết chau mày nhìn cô nói, làm mọi sự cảm kích trong lòng cô tiêu tán hết.

Nhân Mã phồng mang trợn má đi đến ngồi đối diện anh, lật lật vài trang đầu của quyển từ điển ra, sau đó đóng lại, quả thật là cô không biết từ điển rồi.

Tại sao cô lại đi hỏi anh chứ? Đáng lẽ đi hỏi trực tiếp Ma Kết luôn cho rồi, tự nhiên ngồi đây dịch từ điển, có ai như cô không? Lúc nãy cô còn nói anh còn nhân tính, bây giờ cô muốn rút lại, nói anh có nhân tính thì không bằng nói heo đực biết hát còn hơn.

-Unfortunately... thật không may... you do not want that... bạn không muốn điều đó... thật không may bạn không muốn điều đó.-Nhân Mã lẩm bẩm trong miệng, tay không ngừng viết vào quyển sổ tay

Nhân Mã ngồi nửa giờ đồng hồ kết quả chỉ dịch được câu cuối cùng \"Unfortunately, you do not want that.\" cô đã nói cô không giỏi tiếng anh rồi mà, bắt cô ngồi dịch từng tiếng vậy thì bảo cô đi chết còn sung sướng hơn.

Tâm trí Nhân Mã bắt đầu lơ đễnh đi chỗ khác, một tay chống má mình, tay kia cầm viết viết vào quyển sổ.

\"Heo đực phụ tình.\"

\"Đồ không máu không tính người.\"

\"Tôi sẽ trả thù.\"

Đại khái là những dòng chữ đó, liên tục được cô viết vào quyển sổ, từng dòng từng dòng một, Nhân Mã thoải mái trút giận, còn vẽ luôn cả một con heo ghi hai chữ \"Thiên Yết\" chú thích vào.

Nhân Mã ngồi cười khúc khích, càng ngày càng hưng phấn với trò này, cô khoanh một vòng tròn quanh con heo, rồi gạch chéo một cái, sau đó cười đầy hả hê.

Thiên Yết ngồi đối diện đọc sách khẽ nhíu mày nhìn cô, khỏi cần nói anh cũng đủ hiểu cô đang làm gì nãy giờ, ánh mắt đen nhìn quyển sổ liền bị thu hút bởi một vòng tròn bị cô gạch nhiều đường liên tục.

Không nói gì bỏ quyển sách trên tay mình xuống, vươn tay cầm lấy quyển sổ của cô.

Đang cười hả hê đột nhiên quyển sổ bị anh giựt lấy, Nhân Mã hốt hoảng giành lại nhưng đã muộn, Thiên Yết đã cầm quyển sổ lên xem, cô khẽ quan sát anh, sắc mặt hình như đen hơn lúc nãy nha.

-Lâm Nhân Mã. Tôi kêu cô làm gì hả?-Thiên Yết nghiến răng ken két

-À, cái đó, tôi đang, đang dịch ra, vả lại, nó đâu, đâu quan trọng.

Lúc đầu âm lượng đang rất vừa nghe tự nhiên đến lúc sau giọng cô như gió thoảng, không nghe thấy nữa.

-Cô đừng nghĩ tôi bắt cô dịch là giải nghĩa giùm cô, tôi đang giúp cô rèn luyện tiếng anh của mình.-Thiên Yết đặt quyển sổ xuống

-Tôi biết, tôi biết, nhưng mà, tôi buồn ngủ rồi, tôi về ngủ.-Nhân Mã không dám ở lại thêm nữa

-I was a hen stupid, I was always annoying, so people say me is hens.

(Dịch: Tôi là một con gà mái ngu ngốc, tôi đã luôn luôn gây phiền nhiễu, vì vậy người ta nói tôi là gà mái)

Thiên Yết sắc lạnh nhìn cô, nói một câu tiếng anh.

Nhân Mã càng khó hiểu hơn, nhìn anh.

Nhất định tiết anh văn, cô sẽ chăm chú nghe giảng.

-Dịch nghĩa câu đó cho tôi, dịch được tôi giải thích nghĩa câu kia cho cô.-Thiên Yết nói xong cầm quyển sách đang đọc dở tiếp tục đọc

Không, phải, chứ!!!

Đang đùa sao? Đáng lẽ cô nên đập đầu vào tường chết quắc đi cho rồi còn hơn kêu anh giúp mình, tại sao cô lại ngu ngốc quá vậy?

-Rõ ràng đang làm khó mình, cố ý mà, mình như vậy đi bắt mình ngồi dịch từ điển.-Nhân Mã cầm cây viết gạch một đường vào quyển sổ

Nhân Mã liên tục ghi vào sổ hai từ \\\"Heo đực\\\" đến nổi chữ này nằm chồng lên chữ kia, màu đen của mực phủ kín cả tờ giấy trắng tinh.

Thiên Yết đọc quyển sách từ đầu đến cuối vẫn không thèm liếc cô dù chỉ một cái, khóe môi nhàn nhạt nhếch lên một tí, anh đang làm trò gì thế này? Bản thân anh quá nực cười mà!!!

- - -

Anh không muốn xem cô là cô ấy, bởi vì cô và cô ấy quá khác nhau, nhưng mà bản thân anh không thể ngăn lại những hành động quái gỡ của mình. Thật buồn cười.

- - -

Nhân Mã ngồi đúng một giờ đồng hồ, nhìn quyển từ điển từng trang từng trang, cảm thấy rất nhàm chán, bản thân ngủ lúc nào cũng không hay, quyển từ điển được mở ra không đóng lại, bàn tay phải của cô cầm cây viết vẫn không buông ra, tay kia đặt phía trên bàn để đầu gục lên.

Thiên Yết nheo nheo mắt nhìn cô đang nằm gục trên bàn, con ngươi đen láy hiện lên vệt sáng, như ánh đèn sáng giữa màn đêm u tối.

Anh chăm chú nhìn cô, chăm chú nhìn, ngay cả chớp mắt cũng không có, mi mắt cũng không động đậy.

Anh nhớ, bản thân từng ngắm một người, ngắm nhìn cô ấy cười, cô ấy ngủ, những lúc cô ấy vui vẻ hạnh phúc nhất!!!

...

Trong một căn phòng ngủ, ánh đèn sáng trưng chiếu sáng căn phòng, cô gái lẳng lặng chìm vào giấc ngủ say, đôi mà hồng phúng phính, hơi thở yên ổn, khóe môi là nụ cười, cũng thấy cô đang mơ một giấc mơ rất hạnh phúc.

Chàng trai ngồi bên cạnh giường say đắm nhìn cô gái ngủ, không che giấu nụ cười hạnh phúc, một tay nắm chặt tay của cô gái kia, không hề có ý định sẽ buông ra. Anh cứ nhìn cô ngủ, nhìn mãi, ánh mắt không hề chuyển động hay di chuyển đi chỗ khác.

Đến khi ngủ cô cũng đáng yêu, cô có khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mái hồng phúng phính, đôi môi đỏ chúm chím, làn da trắng noãn, mái tóc ngắn màu trắng tỏa ra mùi hương dịu nhẹ của loài hoa oải hương Pháp.

-Có biết là, em rất quan trọng với anh không?-anh nhu tình như nước, dịu dàng như mây, êm ả như làn gió nhẹ, trìu mến nói với cô gái

...

Nếu như nói ông trời nắm giữ tất cả số phận của con người, vậy thì anh sẽ quyết chiến để làm chủ số phận của mình, anh không muốn bất kì ai giữ lấy sộ phận của mình, kể cả ông trời

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top