Chương 28 : Tình yêu đại tác chiến.

Editer: KellySon9






Ta là soái ca: Đẹp trai, cậu trả lời đi mà, nói một câu thì sẽ chết hay sao?

Ta là soái ca: Cậu không ở trong tiệm, đến cả [NET] cũng không mở sao?

Ta là soái ca: Nếu tôi biết nhẫn thuật Ninja thì đã tốt rồi, hô 1 2 3 là đã có thể biến ra cậu!

Ta là soái ca: Không đúng, cái kia không tính, đó không phải nhẫn thuật Ninja mà là ma pháp!

Ta là soái ca: Này, nếu tôi hô 'Tôi yêu cậu' thì cậu có thể đi ra không?

Ta là soái ca: Cậu mà cứ thế này thì tôi biết phải làm sao!

Ta là soái ca: Tôi nhớ cậu, thật sự, rất nhớ cậu...

Ta là soái ca: Tôi sai rồi tôi sai rồi tôi sai rồi.

Ta là soái ca: Chủ tiệm ~~

Ta là soái ca: Nếu cậu mà còn không để ý tới tôi, tôi liền...

Ta là soái ca: Tôi liền % ¥ %

Ta là soái ca: Tôi thật sự là cũng không có biện pháp (T . T)

----------------

Tình yêu đại tác chiến ngày 27 tháng 7.

Lương Trạch đã oanh tạc Taobao, QQ của Hàng Hàng hơn một tuần lễ, đây là chuyện đầu tiên cậu làm mỗi khi rời giường, thế nhưng vẫn mãi không có người trả lời, trạng thái vĩnh viễn là đối phương đang offline.

Hàng Hàng không ở trong tiệm, [NET] bán hàng online cũng không mở.

Cửa hàng [NET] online?

Mới nghĩ như vậy, Lương Trạch lập tức tỉnh táo.

Cửa hàng [NET] online cũng không mở sao? Không thể nào?

Từ trong ngăn cất chứa lấy ra địa chỉ cửa hàng online của Hàng Hàng, click truy cập.

Ai u fuck, QQ của chủ tiệm sáng a!

Click [ấn vào], hiện ra khung đối thoại, ơ sao lại đen rồi?

Đây là sao? Lương Trạch gãi gãi đầu.

Chẳng lẽ do...QQ xảy ra vấn đề?

Lương Trạch cân nhắc cả buổi, lại đăng kí một cái ID khác: Yêu cậu.

Xin kết bạn với ID của Hàng Hàng : Tình yêu 123, chỉ vài giây đồng hồ đã được đồng ý.

Lương Trạch vui mừng hoan hô tung tăng như chim sẻ.

Là lam đó! Sáng đó! QQ vẫn còn xài được!

Yêu cậu: Chủ tiệm!

Tình yêu 123: Ơi, tôi đây ^_^

Lương Trạch nhìn khuôn mặt tươi cười kia thì càng không chịu nổi, Hàng Hàng, nhất định chính là Hàng Hàng!

Yêu cậu: Cậu đoán xem tôi là ai.

Tình yêu 123: ?

Yêu cậu: Đoán một chút đi!

Tình yêu 123: ...

Yêu cậu: Đẹp trai! Tôi nhớ cậu muốn chết!!

Yêu cậu: Tôi là Lương Trạch nè! Chủ tiệm ơi tôi nhớ cậu muốn chết!

Yêu cậu: Tôi dùng ID lúc trước nhắn tin cho cậu thì thấy cậu toàn đen (offline), hôm nay tôi vừa đổi cái ID khác thì lại tốt rồi, đẹp trai cậu đi đâu mà lâu vậy?

Yêu cậu: Đi du lịch có vui không?

Yêu cậu: ...Tại sao lại đen rồi?

Lương Trạch nhìn chằm chằm vào màn hình, Tình yêu 123 lại biểu hiện đang offline.

Vạn phần khó hiểu a, Lương Trạch tìm Taobao phục vụ khách hàng.

<<Vấn đề: Chào ngài, tôi là người sử dụng Taobao, hiện tại QQ có xảy ra một vấn đề, chính là lúc tôi vừa cùng bạn bè nói chuyện thì cậu ấy đột nhiên lại đen, tôi đổi một cái ID khác thì có thể nói chuyện, nhưng chỉ được một lát là lại đen. Mong ngài sớm trả lời, cám ơn!>>

10 phút sau respawn:

<<Trả lời: Người sử dụng thân yêu, bạn vẫn khỏe chứ, vấn đề bạn vừa hỏi đó là vì bạn đã bị đối phương bỏ vào sổ đen, người sử dụng bên đó không muốn tiếp tục trao đổi với bạn. Hi vọng phần trả lời này có thể thỏa mãn được bạn.>>

Cái này...

Hiển nhiên là đẹp trai không muốn nói chuyện cùng với cậu.

Nguyên lai...QQ không có hư (T . T)

Nguyên lai, Hàng Hàng đã trở về (☆_☆)

Tình yêu đại tác chiến ngày 2 tháng 8.

Lương Trạch thức trắng đêm khó ngủ vài ngày, việc bị Hàng Hàng kéo vào sổ đen khiến cậu phát hiện tình hình đã cực kì nghiêm trọng. Nguyên lai, bất luận là đi ra ngoài du lịch thế nào đi nữa thì cậu ấy vẫn không muốn nói chuyện với mình, bởi vì... Hàng Hàng không muốn để ý tới cậu. Cậu ấy thật sự đối với câu nói kia—Coi như chưa từng quen biết, tự mình thể nghiệm = =.

Nhưng mà Hàng Hàng cậu có thể coi như chưa từng quen biết, Lương Trạch tôi lại không thể!

Lương Trạch lật qua lật lại suy nghĩ vài ngày, không được!

Cậu thừa nhận, tất cả sai lầm đều là do cậu, là cậu tổn thương tới tình cảm của Hàng Hàng.

Thế nhưng, cậu vĩnh viễn sẽ nhớ rõ, ngày đó Hàng Hàng có nói một câu với mình: Bởi vì tôi đã yêu cậu mất rồi.

Cậu không tin, một người yêu một người khác chỉ trong mấy tháng thời gian có thể thay đổi. Nếu không phải như vậy thì đó không thể là yêu.

Lương Trạch vẫn ngây thơ cho rằng, Hàng Hàng là đang giận dỗi, cậu ấy đang trốn vào trong vỏ ốc của mình tức giận, thế nhưng, nếu như lúc này cậu nói mình yêu cậu ấy, có lẽ Hàng Hàng sẽ không còn tức giận nữa.

Ai ngờ...

Ban đêm, nguyệt hắc phong cao, Lương Trạch mang theo một cái loa lớn đi nhà số 10 phố Yên Đại Tà.

Cậu muốn—Nói lời yêu thương qua radio.

Đương nhiên, cậu có ngốc đến thế nào đi nữa thì đạo lý cơ bản này cũng có thể hiểu được, đó là vào ban đêm, mỗi người đều cần nghỉ ngơi. Cho nên Lương Trạch quyết định, không phải là lúc vạn bất đắc dĩ, cậu sẽ không sử dụng cái loa điện kia. Ps: Cái loa lớn này do cậu hỏi mượn ông chủ tiệm bán báo a.

Đứng trước cái sân nhỏ quen thuộc, Lương Trạch đẩy cửa, đẩy không ra, nhất định là bị khóa từ bên trong rồi. Lương Trạch nhìn nhìn, nhà bên cạnh đúng lúc đang tại lắp đặt thiết bị, mái nhà chồng chất ngói và đất. Tường viện nhà Hàng Hàng cũng không cao, Lương Trạch trước tiên chuyển mấy thanh gỗ, lại chồng chất mái ngói, nhìn xem độ cao xấp xỉ rồi thì bò lên. Chỗ nào cũng đã tính toán đến, tuy tường viện không cao nhưng trên đó lại cắm đầy thủy tinh. Mắt thấy bên dưới vừa mới dựng lên tùy thời có thể sụp xuống, Lương Trạch cũng chẳng hề quan tâm, ngậm loa, đôi chân mặc quần jean chống lên đứng dậy. Rồi xong, cái này bị thủy tinh cứa đau cậu cũng không biết, chỉ biết là cậu đang rơi xuống hôn đất mẹ, móa, rơi aaa!

Fuck, đầu năm nay phi tặc cũng không có tốt làm! Cũng may mắn là hôm nay đi ra ngoài không có mặc quần đùi = =.

Hàng Hàng nghe thấy 'Đông' một tiếng, lúc này cậu đang cùng Ca Ca chơi đùa, theo bản năng thò đầu ra cửa sổ nhìn, trời tối đen như mịt, thấy cũng không rõ lắm. Nghĩ thầm hay là phi tặc? Cậu còn đang muốn cầm gậy xuống dưới xem sao lại nhìn thấy một thân ảnh tối sầm xông vào.

Không nhìn thì không sao, nhìn thân ảnh đó—Lương Trạch. Cái bộ dạng đó trừ cậu ta ra thì còn có thể là ai?

Hàng Hàng thoáng cái lại rụt trở về, nhìn xuống, chỉ thấy Lương Trạch đang mon men lại gần.

Ngày đó ở trên QQ mới nói được hai câu là đã phát giác ra đó là Lương Trạch rồi, cậu liền trực tiếp kéo cậu ta vào sổ đen, không muốn lại nghe thêm một lời nào của cậu ta nữa, đừng có mà đến cái gì mà bạn bạn bè bè, chia tay là chia tay. Lúc này cậu ta còn đến đây làm cái gì?

Lương Trạch ngửa đầu nhìn lên lầu 2, tấm rèm bị kéo xuống, lộ ra một chút ánh sáng. Lúc này cậu thật sự là ngổn ngang trăm mối cảm xúc, mới trước đó không bao lâu, đã bao nhiêu lần, chính mình đã từng đứng ở phía trong cửa sổ nhìn ra bên ngoài? Mà không phải như lúc này ưỡn người rướn cổ cố nhìn vào bên trong.

Nhặt một viên đá ở trên mặt đất, Lương Trạch ném lên trên, cạch một tiếng lên cửa sổ thủy tinh.

Cậu ngóng trông Hàng Hàng có thể nghe thấy mà đẩy cửa sổ ra, tốt nhất là có thể cho cậu lên lầu, như vậy thì cậu còn có chút tự tin đối với chính mình. Chỉ cần Hàng Hàng lại cho cậu một cơ hội, cậu tin tưởng mình có thể thuyết phục được cậu ấy.

Đáng tiếc, cửa sổ không mở.

"Hàng Hàng!" Lương Trạch hô một tiếng, "Tôi biết rõ cậu đang ở trong đó, tôi có lời muốn nói với cậu!"

Mất mặt sao? Mất mặt chứ. Đời này Lương Trạch chưa từng cảm thấy mất mặt như vậy, ít nhất là từ lúc cậu biết suy nghĩ tời giờ.

Cửa sổ vẫn không mở.

"Hàng Hàng!" Tăng lớn âm lượng, "Tôi không phải đến để nói làm bạn bè gì đó, tôi muốn nói với cậu, tôi đồng ý, tôi vẫn muốn ở cùng một chỗ với cậu!"

Hàng Hàng ngồi xổm ở dưới cửa sổ, nghe rõ ràng rành mạch. Nếu bạn nói tim cậu ấy không có loạn nhịp thì bạn sai rồi, nhưng nếu bạn nói cậu ấy sẽ ngay lập tức mở cửa sổ thì không có chuyện đó đâu, nếu như vậy thì cậu ấy đã không phải là Hàng Hàng rồi. Trước giờ cậu nói được là làm được. Đối với Lương Trạch, cậu không hề cảm thấy mình nợ cậu ta cái gì, những gì có thể làm cậu đều đã làm, đều cố hết sức để làm, hiện tại, cậu đã lựa chọn buông tay rồi...

"Hàng Hàng, những ngày này tôi đã suy nghĩ rất cẩn thận, tôi..." Lương Trạch muốn hô to 'Tôi yêu cậu'.

Nhưng mà cậu biết mình không thể hô, cậu mà hô xong thì con đường này sẽ loạn hết lên mất. Được chứ, một người con trai hô to với một người con trai ở trên lầu 'Tôi yêu cậu'?

Hàng Hàng chậm chạp không đáp lại một câu, Lương Trạch nóng nảy, hôm nay cậu không thể không kêu cậu ấy đi xuống, cậu muốn thét lên bắt cậu ấy amwtj đối mặt với mình.

Cho nên...

Cậu mở loa...

"Hàng Hàng ~~ Hàng Hàng ~~ Hàng Hàng ~~~~" Cái đề-xi-ben này, tại khoảng đêm yên tĩnh, vang rất xa rất xa.

Hàng Hàng ngồi xổm dưới cửa sổ, mắt thấy có mấy nhà đã hoàn toàn sáng đèn. Sốt ruột, cậu cầm lấy quả hồng đông lạnh vừa mới bỏ ra vài phút trước, mở cửa sổ ra, cậu còn muốn mặt mũi...! Đây cũng không phải là một việc mà một bàn tay che mặt là có thể cho qua = =.

Quả hồng kia cũng chưa giải đông, vẫn rất cứng. Lương Trạch hình như thấy có cái gì đó bay tới, xuất phát từ bàn tay ở trên cao kia, đúng vậy, cậu trông thấy bàn tay của Hàng Hàng rồi.

Ngay sau đó, cách cậu 2 centimet liền xuất hiện một cái hố to rất sâu. Vô cùng sâu.

Lương Trạch cúi đầu nhìn xuống—Một quả hồng đông lạnh.

Cái này vẫn chưa xong, một quả hồng đông lạnh khác ngay lập tức tiếp tục bay xuống. Được rồi, cái này mà nện lên đầu, khâu vài mũi cũng không có vấn đề.

Hàng Hàng ở trên lầu nhìn xem Lương Trạch chạy trối chết bỏ trốn. Cậu một bên vừa ném một bên vừa xem.

Đợi cho thân ảnh kia đã đi ra ngoài, Hàng Hàng mới cầm túi nhựa đi xuống lầu, nguyên một đám quả hồng đông lạnh ở dưới đất được cậu nhặt lên.

Cậu ta nói: Tôi muốn nói với cậu, tôi đồng ý, tôi vẫn còn muốn ở cùng một chỗ với cậu!

Hàng Hàng cố gắng hất đầu. Con người ở trên đời, chỉ sợ hai lần bước vào cùng một dòng song. Có một câu nói này rất hay: Hai lần bị cùng một người lừa gạt, lỗi đó nhất định là do bạn.

Hàng Hàng cậu không phải là loại người có thể quay đầu trở về.

Tình yêu đại tác chiên ngày 5 tháng 8.

Lương Trạch nhận thấy sự quyết tuyệt của Hàng Hàng, hơn nữa Hàng Hàng cũng không phải một tên ăn chay. Mình không thể cậy mạnh với cậu ấy được! Hai ngày qua Lương Trạch trở về nhớ lại, lập đi lập lại phỏng đoán về tính cách Hàng Hàng. Hàng Hàng, rất mềm lòng. Ăn mềm không ăn cứng! Được! Vậy thi dùng ôn nhu công!

Trên đùi quấn đầy băng bó, Lương Trạch đi đến cửa hàng bán hoa. Đây là lần trước nói lời yêu thương qua radio lưu lại vết thương = =, lúc đó còn không có phát hiện, lúc về nhà trên đùi đã đều là máu. Đi bệnh viện cộng đồng mở 24/24, khám gấp, phải may 5 mũi. Lúc mang loa lớn trả lại, ông chủ tiệm bán báo nói chuyện, có phải cậu gặp đầu gấu không = =.

Bước vào cửa hàng bán hoa, Lương Trạch nhìn vị tiểu thư cười dịu dàng nói, Có thể giúp tôi mỗi ngày tặng hoa không? Tiểu thư đó đáp lại, Có thể a, chỉ cần anh đem địa chỉ cho tôi là được.Lương Trạch viết xuống địa chỉ của Hàng Hàng, viết 11 cái bưu thiếp, đính trên 11 bó hoa tươi, mỗi bó là 11 đóa, tất cả đều là hoa hồng đỏ. Mỗi tấm bưu thiếp đều viết: Đẹp trai, xin lỗi cậu! Tiểu thư cửa hàng bán hoa lúc còn chưa thấy bưu thiếp thì còn hỏi anh định tặng như thế nào, thấy bưu thiếp liền hỏi, Anh không bị sao chứ? Lương Trạch vung tay lên, Không sao! Mỗi ngày một bó!

                                            (11 đóa hồng: Thế gian này chỉ mình em <3)

Tới lúc nhận được bó hoa thứ nhất, khuôn mặt Hàng Hàng tái mét. Cậu cho tôi là con gái đang giận dỗi hay sao? Được lắm, Hàng Hàng nổi giận rồi. Bưu thiếp thì trực tiếp ném vào thùng rác, hoa hồng thì tặng cho từng vị khách đến thăm mỗi người một bông. Nói hoa mỹ thì là: Quà tri ân khách quen.

Đợi đến khi chân của Lương Trạch bình phục, bác sĩ nói không vận động kịch liệt thì có thể hoạt động bình thường, Lương Trạch liền đi tới cửa tiệm thú cưng, vừa mổ cổng đã nhìn thấy ở bên trong đi ra một bác trai, giơ lên một nụ hoa hồng mới chớm nở, hít hít thỏa mãn = =.

Tình yêu đại tác chiến ngày 13 tháng 8.

Tặng hoa, không thể dùng.

Lương Trạch buồn khổ.

Còn có cái gì... có thể đả động lòng người?

Đúng rồi! Phong cách cổ xưa nhất, viết thư tình!

Mẹ nó, đại ca tốt xấu cũng là một gã nhà văn dựa vào viết chữ có thể tự nuôi sống bản thân.

Tôi không tin cậu xem thư của tôi xong cậu còn có thể cứng rắn được như vậy!

Ở trước mặt mọi người không chịu để cho tôi cơ hội, được rồi, vậy đợi lúc không có người thì cậu có thể xem thư chứ?

Lương Trạch viết vô cùng chăm chú, vô cùng xúc động, vô cùng cảm động.

Từ đó về sau, nhân viên đưa thư có chút buồn khổ. Mỗi ngày từ hòm thư ở Quốc Tử Giám đều có thể nhìn thấy một phong thư gửi tới số 10 phố Yên Đại Tà. Mà mỗi ngày ở tỏng hòm thư số 10 phố Yên Đại tà, cũng đều có thể trông thấy phong thư này, còn có lời phê bình ở bên trên : Không quen người này, trả thư.

Cứ thế hơn nửa tháng, nhân viên đưa thư nén bi thương cầm thư của Lương Trạch, đưa qua lại đưa về.

12 phong thư, Lương Trạch gửi đúng 12 phong, cũng chính do Lương Trạch nhận. Không hề có dấu hiệu mở ra. Trên đó chỉ viết: Không quen người này.

Lương Trạch cầm 12 phong thư, ngồi xổm ở cửa sổ trong phòng ngủ, nhìn xem hàng đèn màu trên cửa sổ thủy tình 'Tôi yêu chủ tiệm', nói không nên lời cảm xúc lúc này của mình là như thế nào.

Đời này, lần đầu tiên có người khiến cậu trải nghiệm loại tư vị này.

Tình yêu đại tác chiến ngày 3 tháng 9.

Lương Trạch đã bất chấp bất cứ giá nào rồi.

Mặt mũi cũng đã sớm không còn.

Cậu hạ quyết tâm, kéo một tên nhóc trong nội tâm dán lên một tên nhóc khác—Một tên thì không biết xấu hổ, một tên thì ngu ngốc lại nghịch ngợm—Hai đứa hợp lại làm một. Quyết phải làm đến cùng!

Cậu mang theo một cái ghế dựa chuyên dùng để câu cá, một cây dù bạt to, Laptop, đi tới số 10 phố Yên Đại Tà.

Cắm cây dù ở trước cửa ra vào cửa tiệm Hàng Hàng, đặt cái ghế câu cá dưới tán dù, ngồi xuống, đặt Laptop lên đùi, sau đó bắt đầu sáng tác. Nếu cậu còn không chịu viết thì chỉ sợ cách lúc bị đuổi giết cũng không còn xa mấy.

Người đầu tiên phát hiện ra Lương Trạch chính là Doanh Doanh, cô trở lại trong tiệm nói cho Hàng Hàng. Hàng Hàng nói không cần quan tâm tới cậu ta.

Người thứ hai phát hiện ra Lương Trạch là Hải Hồng, cô trở lại trong tiệm nói cho Hàng Hàng. Hàng Hàng nói không cần quan tâm tới cậu ta.

Cứ như vậy qua một tuần lễ, từng người khách quen đều hỏi, Hàng Hàng a, Tiểu Lương sao lại vào những ngày nắng nóng như thế này ở trước cửa tiệm cậu sáng tác? Đây là cái trải nghiệm cuộc sống gì a? Không sợ bị cảm nắng sao? Bởi vì ai hỏi Lương Trạch cũng đều không trả lời, cho nên tất cả mọi người đều tới hỏi Hàng Hàng.

Khuôn mặt kia của Hàng Hàng, giống y hệt bị nuốt phải một trái khổ qua.

Thời điểm vị cánh sát cao gầy kia gặp lại Lương Trạch có hỏi: Tác giả, sao cậu lại vào đây vậy?

Lương Trạch trả lời: Dẫm phải mảnh sành. (QQ- Đột nhập nhà Hàng Hàng nữa à :3)

Tình yêu đại tác chiến ngày 10 tháng 9.

Lương Bân bão lãnh Lương Trạch ra ngoài, hai anh em họ ngồi đối mặt nhìn nhau.

Lương Bân: Nói đi.

Lương Trạch: Còn cần phải nói cái gì sao?

Lương Bân: Vì sao chú khiến Hàng Hàng giận dỗi?

Lương Trạch: ...

Lương Bân: Đi, chú theo anh về nhà ở vài ngày, chị dâu của chú sắp chuyển dạ rồi.

Lương Trạch: Em không dám gặp chị dâu...

Lương Bân: Đợi đứa nhỏ sinh ra chú hãy kích thích chị dâu chú có được không? Coi như người làm anh này cầu xin chú.

Lương Trạch: Có phải em rất không có tiền đồ không?

Lương Bân: Trước đây chú đã sớm không có tiền đồ rồi, còn bây giờ, chỉ là mất hết mặt mũi mà thôi!

Lương Trạch: Em phát hiện ra, thật sự em đã sai rồi...

Lương Bân: Chú có viết một vạn phong thư hối lỗi, thì cũng có nhiều thứ mãi mãi không thể quay trở lại.

Lương Trạch:...

Tình yêu đại tác chiến ngày 30 tháng 9.

Chung Nguyệt Văn sinh một cu cậu béo mập đáng yêu, thế nhưng tất cả biểu hiện vui sướng của một người phụ nữ vừa sinh con đều không có một chút gì ở trên khuôn mặt cô. Sau khi sinh con được hai tuần lễ, cô đã xuống giường. Quấn khăn trên bụng, trên đầu bọc một cái khăn quàng cổ, đeo kính râm, khoác áo choàng, mặc quần dài, cứ như thế bước vào trong cửa tiệm thú cưng của Hàng Hàng.

Đây là lần đầu tiên Chung Nguyệt Văn tới của tiệm thú cưng của Hàng Hàng.

Hàng Hàng nhìn thấy Chung Nguyệt Văn tới liền đứng lên, kẻ đần cũng có thể nhìn ra trong bụng cô thiếu một đứa nhỏ.

"Nguyệt tỷ..."

"Hàng Hàng a..."

"Chị chậm, chậm chút." Hàng Hàng tiến lên đỡ Chung Nguyệt Văn đi ra khỏi tiệm thú cưng, được rồi, còn đang ở cữ mà ở trong đó bị bệnh là chuyện gay go cả đời đó.

Dưới ánh mặt trời, Chung Nguyệt Văn nhìn Hàng Hàng, Hàng Hàng cũng nhìn Chung Nguyệt Văn, cái xe đằng kia cậu rất quen thuộc, và chủ của nó cũng đã làm cậu khổ không thể tả.

"Lương Trạch..."

"Nguyệt tỷ."

Hai người đối thoại dài dòng mà chậm chạp, không khí cực kì áp lực.

Nghe xong phiên bản câu chuyện của Hàng Hàng, lại đối lập với phiên bản của Lương Trạch. Chung Nguyệt Văn cảm thấy cái gì cũng không nói ra được.

Cô quyết định đào ngũ.

Hàng Hàng chậm rãi nói xong, đột nhiên cảm thấy thứ bị cậu cực lực áp chế trong nội tâm đã bắt đầu sụp đổ. Cậu ý thức được, có lẽ, chính mình còn có thể lại cam tâm tình nguyện, tình nguyện bắt đầu thêm một lần nữa.

Tình yêu đại tác chiến ngày 6 tháng 10.

Tề Tễ gọi điện thoại đường dài cho Lương Trạch.

Tề Tễ: Hàng Hàng gọi điện thoại cho tôi.

Lương Trạch: Cậu ấy sẽ không phải là nói tôi đáng ghét chứ?

Tề Tễ: Lúc cậu ấy gọi điện thoại cho tôi, giọng của cậu ấy rất khàn.

Lương Trạch: ...

Tề Tễ: Chúng tôi quen biết nhau đã nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa có lần nào tôi thấy cậu ấy khó chịu đến mức này.

Lương Trạch: Tôi...

Tề Tễ: Cậu đừng có xài cái mánh khóe gì nữa.

Lương Trạch: Tôi không biết là lại làm phiền tới cậu ấy, chị dâu tôi nói...

Tề Tễ: Mỗi ngày đến tiệm cậu ấy mua một số thứ, nhớ là phải bình thường, đừng có lần thứ nhất đã mua hết cửa hàng của cậu ấy, nhất định phải mỗi ngày đều đi, mỗi ngày mua một ít, cũng đừng có nói chuyện với cậu ấy.

Lương Trạch: Cậu...

Tề Tễ: Tôi sẽ giải thích với cậu ấy. Phương pháp của cậu không có tác dụng với cậu ấy. Nghe tôi đi, không sai đâu.

Lương Trạch: Cậu ấy...Sẽ tha thứ cho tôi chứ?

Tề Tễ: Vô nghĩa! Nếu không thì sao tôi phải ngồi xổm trong sa mạc gọi điện thoại cho cậu làm cái gì cơ chứ!

Lương Trạch:...

Tề Tễ: Hàng Hàng ấy mà, cậu đừng nhìn cậu ấy luôn ha ha cười, kỳ thật cậu ấy cũng chả phải là người luôn vui vẻ gì, nếu như không phải cậu ấy và cậu ở cùng một chỗ đã từng vui vẻ như vậy, tôi cũng đã không gọi cuộc điện thoại này cho cậu.

Lương Trạch: Tôi không biết nói cái gì cho phải nữa.

Tề Tễ: Nói với cậu ấy đi, thế nhưng, phải nhớ kĩ, không phải là bây giờ. Ngày nào đó cậu ấy chịu nói chuyện với cậu thì lúc đó cậu hẵng chậm rãi nói với Hàng Hàng.

Cúp điện thoại, Lương Trạch nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đám người bị cơn mưa mùa thu làm cho ướt nhẹp đang cuống quít chạy loạn xạ. Từ những ngày u ám đó, rốt cuộc đến hôm nay cuối cùng cậu cũng có thể nhìn thấy mặt trời rồi, tuy rằng, mặt trời vẫn còn ở phía sau mây đen nhưng cậu cũng không quan tâm. Cậu chỉ nhìn thấy, đằng sau tất cả, là hình ảnh Hàng Hàng đứng lấp lánh ở đó.

----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dammei