13.

Hôm nay là ngày học đầu tiên cho học kỳ mới thật vui khi được gặp lại bạn bè nhưng cũng thật buồn khi nó phải đối diện với cả đống bài tập trên lớp.

Bước ra khỏi nhà chẳng có gì đập vào mắt nó ngoài anh đang lủi thủi khoá cửa nhà. Thấy thế nó chạy lại gần rồi cùng nhau đi học.

Trong suốt quãng đường đến trường cũng không ít lần bắt gặp những ánh mắt dòm ngó khó hiểu của học sinh trường, nhưng chắc là do vẻ đẹp thu hút của anh thôi. Rõ ràng là nó đang lép vế.

Tới trường học nó thay đôi giày và cất vào tủ ngay ngắn, khi định bước lên lớp thì nó lại ngoảnh đầu nhìn anh 1 cái nhưng nó lại bị sốc trước những gì mình nhìn thấy.

Hộc tủ anh chứa đầy kẹo và socola chưa kể cả thư nữa, chúng nhiều đến nỗi tràn ra ngoài rơi vãi xuống đất.

"Wao...nhìn nhè...mới chuyển trường mà anh đã được nhiều người yêu quý đến vậy rồi, ghen tị ghê" - nó chầm chậm bước đến rồi nhìn vào tủ đồ của anh.

"Cái này...anh không biết..."

Nhìn vẻ mặt vừa lạng tanh nhưng lại vừa có chút bất ngờ khiến nó cười khổ cúi người xuống lượm mấy chiếc kẹo ở dưới đất đưa cho anh rồi nói

"Anh không biết là đúng rồi, biết được mới tài đấy"

"Em...em có muốn ăn không?"

Nó ngơ người trước câu hỏi của anh. Thật sự anh ấy ngốc như thế nào mà lại hỏi như thế, ngốc đến mức khiến nó phì cười luôn đấy.

"Haha, anh sao vậy Todo! Cái này là quà của anh mà! Thôi em lên lớp đây, anh cũng mau lên lớp để còn kết bạn mới đi đấy"

Khoảng khắc nó bật cười khiến thời gian như ngưng đọng lại, đến mức anh có thể nhìn thấy mái tóc ngắn của nó đung đưa theo gió.

Anh muốn buộc nụ cười đó lại.

"Ayumi!"

"Vâng?" - khi đang bước đi thì nó nghe tiếng gọi nên đã lập tức quay lại.

"Tí nữa tan học tụi mình cùng về có được không?"

"Được thôi! Nhưng em phải ở lại trực lớp..."

"Anh sẽ đợi"

"Vậy thì em sẽ cố gắng làm thật nhanh hihi"

Sau câu nói đó thì nó mới thật sự về lớp, còn anh thì đứng ngây ra đó rồi tủm tỉm cười 1 mình.



Căn tin vốn đã đông đúc nay lại còn đông đúc hơn nhờ sự xuất hiện của "Chàng Trai Chuyển Trường Todoroki".

Khó khăn lắm anh mới chen qua được đám đông mà gọi phần mì soba cho bữa trưa của mình. Mì soba trong căn tin trường này cũng chính là một phần khiến anh học ở đây nhưng khổ nổi có đồ ăn mình thích lại chẳng ăn được ngon khi mà các nữ sinh cứ nhìn anh bằng con mắt thèm thuồng, chưa kể có cả người sẵn sàng đưa điện thoại lên chụp, thật không thoải mái tí nào.

Ăn xong vẫn còn dư ít thời gian nên anh quyết định lên sân thượng dạo quanh 1 chút.

Thật may khi sân thượng chỉ có anh cùng một người con gái.

Bóng hình quen thuộc cùng với bộ tóc ngắn như đang nhảy múa cùng gió, người đó dựa tay vào ban công như đang chăm chú nhìn thứ gì đó ở phía bên dưới.

Anh lại được gặp nó trên sân thượng.

Chắc đã cảm nhận được có ai đó ở phía sau nên nó quay người lại. Bất ngờ thay người đó chẳng ai khác ngoài anh.

"Là anh à, em còn tưởng là ai" - nó nói rồi quay lại tiếp tục nhìn xuống sâu trường nhộn nhịp.

Sau khi biết đó là anh thì trong lòng nó có chút yên tâm vì dù ít nhiều gì cũng biết nhau từ trước rồi

Anh chẳng nói gì chỉ lẳng lặng bước về phía trước đứng ngay bên cạnh nó tay chống lan can.

"Trên đây yên tĩnh thật nhỉ..." - anh nói.

"Thật vật nhỉ! Em ngày nào cũng lên đây sau khi anh bữa trưa cùng bạn bè tại lớp, có khi lại lên đây ăn một mình"

"Chỉ mình em thôi sao?"

"Ừm! Nói một mình thì nghe có vẻ rất cô đơn nhưng em thấy chúng có phần thoải mái"

"Ở căn tin đúng là khó chịu và ồn ào thật"

"Sau này anh có thể lên đây ăn mà, vừa thoải mái yên tĩnh! Nơi như thế này chỉ hợp với những đứa lập dị như anh và em thôi... nhỉ?"

Nó thở hắt một cái, mắt nó vẫn nhìn về phía trước. Chẳng biết nó đang nhìn gì, nhìn quả bóng trên sân hay là mấy cậu bạn đang đá cầu?

Anh không biết.

Giữa anh và nó đôi khi sẽ xuất hiện một khoảng thời gian trống.

Đó là khoảng thời gian chẳng ai nói với ai câu nào nhưng dường như vẫn có thể biết được đối phương đang có cảm giác như thế nào.

Đối với người khác thì chắc có lẽ khoảng thờ gian ấy là nhàm chán là tẻ nhạt. Nhưng đối với người bọn họ thì đó chính là khoảng thời gian mà cả hai thấy thích nhất và cảm thấy thoải mái nhất. Những lúc thế này lại yên bình đến mức khiến bọn họ đắm chìm vào chúng.



Cuối buổi chiều sau khi tan học anh đến trước cửa lớp nó đợi nó trực nhật rồi cùng về.

Thấy anh cứ thấp thỏm ở cửa lớp nó bèn gọi anh

"Todo, anh vào trong ngồi đi"

"Được sao?"

"Được chứ!"

Anh nắm chặt quai cặp bước vào lớp nhưng mới chỉ được nữa bước thì lại có tiếng gọi vọng từ hành lang

"Tiền bối Todoroki!"

Quay mặt ra nhìn thì thấy có cô nhóc nhỏ đang chạy nhanh đến chỗ anh tay cầm tờ giấy.

Thấy là lạ anh hỏi

"Em là..."

"Dạ em là Edogawa Hitori học lớp 1-5 ạ!"

Thì ra em ấy là hậu bối.

"Cái này...." - anh nhìn tờ giấy Hitori đang cầm

"À! Cái này là giấy đăng ký câu lạc bộ. Anh chưa tham gia vào câu lạc bộ nào hết đúng không ạ?"

"Ừm..."

"Hên quá...vậy anh có thể tham gia vào hội học sinh không ạ?"

"Hội học sinh??"

"Được hội học sinh chiêu mộ luôn á?"

Nó vừa lau bảng trong lớp vừa dóng tai nghe lén cuộc hội thoại.

"Hội trưởng thấy anh có tiềm năng nên muốn mời anh gia nhập ạ"

"Tiềm năng...anh á..."

"Vâng ạ!"

"Hội học sinh đấy Todo"

Từ khi nào mà nó đã xuất hiện bên cạnh anh rồi cất tiếng nói.

"Ah Ayumi! Em chào chị ạ" - Hitori cúi đầu lễ phép chào nó

"Chào em"

"Hai người biết nhau à?" - anh hỏi

"Anh không biết ạ? Ayumi tiền bối là đội trưởng câu lạc bộ văn nghệ kể từ khi chị ấy học năm nhất rồi đấy!"

Nghe được ca tụng nó vui đến nhức mũi, vẻ mặt có vẻ hống hách rồi tự nghĩ cái danh đội trưởng câu lạc bộ đó có xứng với thành viên của hội học sinh không nhỉ...?

"Đừng có gọi chị là tiền bối nữaaaa" - nó nói rồi bẹo má Hitori.

"Tài năng thật..." - anh nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ nhưng hình như anh lại quên mất rằng mình được chiêu mộ từ hội trưởng hội học sinh.

"Chút tài lẻ này sao so bì với người được hội trưởng hội học sinh nhắm trúng đượcccc" - nó nói rồi vỗ vai anh

"Tiền bôi từ từ suy nghĩ rồi đến hội học sinh để bàn tiếp nhé, em phải về rồi! Tạm biệt tiền bối Todoroki, Tiền bối A-"

"Chị"

"Chị Ayumi! Em về trước đây ạ"

"Ừm, em về cẩn thận"

Hitori cúi chào anh và nó rồi ra về.

"Anh tính vào câu lạc bộ khác rồi à?"

"Anh không..."

"Vậy thì cứ vào hội học sinh thôi, cơ hội tốt đấy! Lúc trước anh có vào hội học sinh bao giờ chưa?"

"Chưa từng với lại người như anh-"

"Gì đây? Nghe như kiểu anh là pick me boy ấy. Thế đóng cúp ở nhà của anh là đồ giả à"

Nghe nó nói như vậy anh cũng suy nghĩ một chút. Đúng thật đây là cơ hội tốt.

"Vậy thì để anh thử"

"Hehe, tiền bối đây xin hãy nâng đỡ chúng em nhé" - nó nói rồi gập mình nghiêm trang.

"Đừng làm vậy mà"

Nó đứng thẳng lên nhìn vào khuôn mặt đang vui dần của anh, khoé miệng anh đang cong lên. Điều đó khiến nó vui lắm.

"Sau này Todo phải cười nhiều hơn nhé, anh cười trông đẹp lắm"

Nó đi trước anh nó vừa nói.

"Em cũ...cũng vậy"

"Em á?" - nó quay người lại chỉ tay vào mặt mình, còn trưng ra bộ mặt bất ngờ.

"Ừm"

"Vậy thì..."

Nó nhoẻn miệng lên cười làm lộ hàm răng trắng đều, còn có cả mấy cái hạt gạo xung quanh miệng nó khi cười. Đôi mắt híp lại trông như mắt cười vậy.

Từ ấy trong anh bừng nắng hạ, mặt trời chân lý chói qua tim.

Anh thực sự vui đến mức nào mà bản thân cũng cười khi nó cười với anh.

"Ha....sau này không biết có nên đi học chung với tiền bối không ta" - nó đi tung tăng nói

"Sao thế?"

"Thì anh vừa đẹp trai vừa học giỏi lại còn chuẩn bị làm thành viên mới của hội học sinh...wao có khi anh lên confession của trường luôn quá"

"Như vậy thì ảnh hưởng gì đến việc anh với em đi học chung??"

"Hểeee!! Đương nhiên là có chứ! Anh như thế sẽ nổi tiếng, mà nổi tiếng thì sẽ rất nhiều người để ý vậy thì khi em đi với anh nhiều người sẽ tức điên lên không ngần ngại tẩn em 1 trận ra hồn đấy"

"Anh không cho phép họ làm điều đấy"

"Haha, anh có cho không thì họ vẫn làm thôi"

"Vậy anh sẽ bảo vệ em"

"Trời ơi được tiền bối bảo kê nè thích quá" - nó nói rồi nấp nấp sau lưng anh.

"Nói vậy thôi chứ em vẫn sẽ đi học với anh, đi với anh mãi mãi luôn. Em sẽ bám anh lên đến đại học!"

"Này em hứa rồi đấy"

"Hứm đương nhiên! Lời của Hayashi Ayumi đây một khi nói ra nhất định phải làm đến cùng"

"Hứa đi"

Anh dơ ngón tay út của mình ra chủ ý là muốn nó móc ngoéo. Nhất định phải thực hiện lời hứa.

"Hứa luôn"

Nó cũng đưa ngón tay út của mình ra móc tay với anh.

Bọn họ dều hứa sẽ cùng nhau đi cho tới đại học.

Lời hứa hiện tại là thế nhưng tương lai sẽ ra sao thì chẳng ai biết.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top