Nuôi thú cưng trong ký túc xá có tác dụng gì?

Tác giả:晚睡的聚聚

Nguồn: https://wanshuidejuju.lofter.com/post/744b1a6c_2b6a4e439?incantation=rzsQJSpkzwSy

------------------------------------

Lâu chủ: Hỏi, làm sao thuyết phục đối tượng đồng ý nuôi một con sủng vật.

L1: Có thể liệt kê những lợi ích của việc nuôi thú cưng.

Lâu chủ: Ví dụ như?

L2: Có thể làm cho cuộc sống thú vị hơn.

L3: Lợi ích trên lầu chắc chắn không được. Phải nói một chút có tác dụng thực tế.

L4: Ví dụ như có thể tăng tỷ lệ thổ lộ; Đẩy và kéo có thể được giảm; Lợi cho phản công......

......

Trong phòng, Vương Dịch suy sụp mặt rụt ở góc, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. Sợ quấy rầy cuộc "cãi vã" của hai mẹ con.

Nói là cãi vã, không bằng nói là Châu Thi Vũ một mình mắng Diu Diu, mà Diu Diu làm theo ý mình ăn thức ăn cho mèo.

"Châu BuDiu, đừng ăn nữa."

Châu Thi Vũ ngồi xổm xuống, đoạt lấy đồ hộp thức ăn cho mèo

"Mẹ đang nói chuyện với con đấy"

"Meo ô~"

Châu BuDiu gầm nhẹ một tiếng.

"Con còn dám hung dữ với mẹ?"

Châu Thi Vũ vẻ mặt không thể tin,

"Con không nghe mẹ, hôm nay mẹ liền hảo hảo nói về con..."

Nói xong, liền đem Diu Diu ôm vào trong ngực, bắt đầu giáo huấn.

"Mẹ nói con......"

Diu Diu vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía trong góc Vương Dịch, được rồi, lão mẹ vô dụng.

Đơn giản nằm ở trong ngực Châu Thi Vũ, ngoại trừ có chút ầm ĩ, có chút cấn cấn ra còn rất thoải mái.

"Con còn nhìn em ấy? Ta nói cho con biết một thân tật xấu này của con có bao nhiêu đều là cùng em ấy học được"

Châu Thi Vũ theo ánh mắt Diu Diu nhìn về phía Vương Dịch đang như chim cút, tức giận không chỗ phát tiết.

Chim cút Vương Dịch trừng to mắt, sao còn có chuyện của em.

Vương Dịch ủy khuất nhưng Vương Dịch không nói.

Ngươi nói ta trong mắt lóe sáng là chuyện gì xảy ra, đừng hỏi, hỏi chính là nhớ nhà.

Đùa nghịch cái hộp nhỏ trong tay, Vương Dịch đột nhiên muốn ngửa mặt lên trời thét dài, không nói gì ngưng nghẹn.

Vốn nghĩ hôm nay tỏ tình, cũng không tính là tỏ tình đi, tính là cầu hôn?

Bất quá trong nước kết hôn không hợp pháp, miễn cưỡng nửa cầu hôn đi.

Vốn Vương Dịch định để Thẩm Mộng Dao mang Châu Thi Vũ ra ngoài dạo một vòng, mình và Trương Hân Viên Nhất Kỳ trang trí phòng một chút, dù thế nào cũng phải có chút cảm giác nghi thức chứ.

Kết quả...... Châu Thi Vũ giáo huấn tới mười giờ.

Ah-ah-ah-ah.

Nội tâm Vương Dịch rít gào, rồi lại không dám biểu hiện ra ngoài với Châu Thi Vũ đang nổi giận, yên lặng lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho mấy người nói không dùng được.

Đợi nửa ngày cũng không thấy trả lời, dứt khoát cũng mặc kệ.

Ném điện thoại di động, chui vào chăn.

Lần này bạn học Tiểu Vương thật sự muốn khóc lên.

Trong lúc hỗn loạn, chăn mềm bị xốc lên.

Vương Dịch mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Châu Thi Vũ tức giận khoanh chân ngồi ở trên giường.

"Hắc hắc, lão bà đáng yêu."

"Em cười ngây ngô cái gì"

Châu Thi Vũ lườm Vương Dịch cười ngây ngô một cái.

"Xinh đẹp"

Vương Dịch thuận miệng liền đem ý nghĩ chân thật trong lòng nói ra.

Châu Thi Vũ đỏ mặt

"Bớt ba hoa đi"

"Thật sự a~"

Thấy Châu Thi Vũ không tin Vương Dịch sốt ruột muốn đứng dậy, kết quả bị Diu Diu vấp ngã, ngã sấp xuống trước chân Châu Thi Vũ.

"Chân...... Trắng tốt."

Trong đầu Vương Dịch không thích hợp bật ra mấy chữ.

Vài giây sau bị Châu Thi Vũ một cước đá văng rơi xuống thảm.

Chỉ nghe tiếng cái hộp rơi xuống đất, trong lòng Vương Dịch thầm nghĩ không tốt, đưa tay sờ soạng vị trí cái hộp.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một đạo bóng trắng hiện lên, chính là Diu Diu, nhìn kỹ, trong miệng còn ngậm chiếc hộp nhẫn.

Vương Dịch sốt ruột đứng dậy liền nhào tới, Diu Diu càng linh mẫn, trực tiếp nhảy vào trong ngực Châu Thi Vũ.

Đặt cái hộp xuống, từ trên cao nhìn xuống Vương Dịch một cái, vẻ mặt kiêu ngạo làm như là đang nói không gì hơn cái này.

Vương Dịch cũng không có thời gian quản Diu Diu, trái tim mãnh liệt nhảy, chẳng biết tại sao, vốn chiếc nhẫn này chính là muốn cho người trước mắt, nhìn thấy Châu Thi Vũ vẻ mặt nghi hoặc muốn mở miệng giải thích.

Châu Thi Vũ nhìn chằm chằm cái hộp trước mắt, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra là đựng nhẫn.

"Làm gì vậy?"

.....

Trầm mặc một hồi lâu, Châu Thi Vũ cúi người muốn thấy rõ vẻ mặt Vương Dịch đang cúi đầu.

"Cho chị "

Từ kẽ răng lọt ra mấy chữ làm cho Châu Thi Vũ cảm thấy mỹ mãn.

"Vậy chị mở ra nha?"

Châu Thi Vũ tươi cười không ngừng.

"Không, không được"

Vương Dịch đột nhiên ngẩng đầu.

Châu Thi Vũ lúc này mới thấy rõ, Vương Dịch giống như là tôm chín, toàn thân đều đỏ.

"Vì sao? "

Nụ cười của Châu Thi Vũ dần dần biến mất.

"Chị phải...... Hãy trả lời em một câu hỏi trước đã."

"Câu hỏi gì?"

"Chị có nguyện ý...... Kết hôn với em không?"

Nói xong, Vương Dịch lập tức xấu hổ cúi đầu.

Đợi vài giây cũng không thấy Châu Thi Vũ trả lời.

"Chị, chị nếu không... Ừm."

Vương Dịch chợt cảm thấy môi nóng lên, mở to hai mắt.

"Chị nguyện ý, Vương Dịch"

"Chị nguyện ý"

L5: Đối với lợi ích thổ lộ thành công này, tôi tràn đầy đồng cảm.

"Hồ Hiểu Tuệ"

Lưu Thù Hiền thình lình ngắt lời Tiểu Hổ ca đang chơi đùa với ba con mèo.

"Sao vậy? "

Hồ Hiểu Tuệ quay đầu lại, nhìn Lưu Thù Hiền đang ngồi đả tọa trên giường.

"Không có việc gì."

Một lát sau......

"Hồ Hiểu Tuệ"

"Sao vậy?"

"A, em cho mèo ăn chưa?"

Hồ Hiểu Tuệ nhìn về phía bát thức ăn cho mèo tràn đầy

"Chính chị là người thêm thức ăn, chị còn không có làm đạo sĩ, trí nhớ liền bắt đầu suy yếu đúng không."

"Ồ."

"Tê, không đúng a."

Không đợi được đoạn sau, Hồ Hiểu Tuệ mê hoặc, dựa theo Lưu Thù Hiền trước kia hẳn là cứng đầu nói với cô hai câu.

Chẳng lẽ......

"Lưu Thù Hiền."

"Hả?"

".... Chị thật sự muốn đi tu đạo?"

Kỳ thật đây cũng không phải là vấn đề Hồ Hiểu Tuệ muốn hỏi.

Lưu Thù Hiền không trả lời, như là đang suy nghĩ.

Suy nghĩ! Nàng cư nhiên muốn suy nghĩ!

Hồ Hiểu Tuệ tức giận nhất thời nổi lên, bước dài lên giường, trọng tâm bất ổn ngã vào người Lưu Thù Hiền.

"Hồ Hiểu Tuệ, em, xuống đi"

Lưu Thù Hiền cố sức nói ra, hai tay muốn rút Hồ Hiểu Tuệ ra khỏi người.

"Em không!"

Hồ Hiểu Tuệ vốn còn muốn xuống, nghe được lời nói của Lưu Thù Hiền, cùng với động tác của nàng, tâm phản nghịch lại nổi lên.

Hai người liền ở động tác này ở trên giường bất động.

Đột nhiên, ánh sáng tắt.

Hồ Hiểu Tuệ mặc dù không hô to, nhưng ôm chặt lấy Lưu Thù Hiền hơn.

Lưu Thù Hiền cảm giác thắt lưng mình sắp gãy rồi.

"Em, xuống đi"

Lưu Thù Hiền lại xua đuổi người trên người.

Không có âm thanh.

Đột nhiên, Lưu Thù Hiền cảm thấy áo ở xương quai xanh nóng ẩm.

"Hồ Hiểu Tuệ ?"

Không có ai trả lời, chỉ là thân thể người trên đang run rẩy.

"Em khóc?"

Lưu Thù Hiền sốt ruột, nhưng cô vẫn không nhúc nhích được.
Trong đầu tự hỏi chuyện gần đây, chậc, gần đây cũng không chọc em ấy tức giận.

Tiếng nức nở càng lúc càng lớn, cuối cùng, Hồ Hiểu Tuệ nhịn không được khóc lớn lên.

"Ô oa " một tiếng, làm ba huynh đệ Noãn Bảo sợ run tay.

"Ai nha, đèn bật rồi"

Hồ Hiểu Tuệ vùi đầu càng sâu, chôn đến bên cổ Lưu Thù Hiền.
Lưu Thù Hiền tóc gai toàn thân không được tự nhiên.

"Ai khi dễ em, em nói đi."

"Ô ô ô, chị"

"Chị ? Chị như thế nào khi dễ em a"

"Chị, chị muốn lên núi làm đạo sĩ, ô ô ô, không cần em nữa "

Lưu Thù Hiền sửng sốt một hồi, bỗng nhiên cười to

"Ha ha ha, chỉ vì cái này?"

Hồ Hiểu Tuệ ngẩng đầu, nhìn Lưu Thù Hiền càn rỡ cười to lại oa một tiếng khóc lên.

"Chị, chị còn cười nhạo em"

"Được rồi được rồi được rồi, yên tâm, chị sẽ không đi làm đạo sĩ"

"Chị nói thật sao?"

"Cho dù chị đi, đạo trưởng cũng không thu chị"

"Bởi vì, chị trần duyên chưa đứt"

Bỗng nhiên, đèn lại tắt.

Lúc này Hồ Hiểu Tuệ không sợ, cô biết, Lưu Thù Hiền vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh cô.

Về phần đèn là ai tắt, Noãn Bảo Tuế Tuế cùng tiểu Lang biểu thị, là đèn tự mình động thủ.

L6: Đẩy và kéo rất hiệu quả, tự mình thử.

Trịnh Đan Ny đang cùng hai cái tiểu tử chơi đùa

" Ai là người phụ nữ đẹp nhất thế giới a?"

Vị C nhìn chằm chằm vào món đồ chơi trong tay Trịnh Đan Ny

"Mẹ đã biết, nhất định là mẹ đẹp nhất"

Trần Kha cắt video, dùng dư quang nhìn Trịnh Đan Ny "tính trẻ con chưa hết", đỡ trán.

Ai, vẫn là tiểu hài tử a.

Nhưng đáng giận, vì sao còn không tới tìm mình, hừ, chỉ biết chơi với mèo con của em.

.

"Ăn cơm rồi ăn cơm rồi"

Trần Kha lấy túi thức ăn cho mèo, hai bóng tia chớp vọt tới.

Lại đi tới trước mặt Trịnh Đan Ny, đem Khoa Khoa đang ghé vào trên cổ nàng kéo xuống, đảo mắt, Khoa Khoa không thấy.

Nhìn thấy Trịnh Đan Ny ngồi chồm hổm dưới đất rầu rĩ không vui, kìm lòng không được xoa xoa đầu của nàng, lại bị một cái đánh đập xuống.

"Xoa nhiều không cao"

Trịnh Đan Ny tức giận ngẩng đầu, bĩu môi ngưỡng nhìn Trần Kha.

"Tiểu hài tử"

"Em không phải tiểu hài tử!"

Trần Kha cũng không phản ứng nữa, trực tiếp đi về phía máy tính, chuẩn bị tiếp tục làm việc.

Một lát sau, nghĩ thầm 'Tiểu thí hài sao còn không tìm mình'.

Lại nhịn không được nhìn về phía sô pha.

Trịnh Đan Ny lại cùng hai bé mèo chơi đùa. Chơi đến quên cả trời đất.

Trần Kha tức giận, khép máy tính lại.

Bởi vì tức giận, thanh âm cũng có trăm triệu điểm lớn.

Trịnh Đan Ny mờ mịt nhìn về phía Trần Kha, chỉ thấy Trần Kha rút ra một túi đồ ăn vặt ngồi trên sô pha ăn.

Hai người cách xa nhau như phù quang. =))

Đặt đồ chơi xuống, Trịnh Đan Ny tiến đến bên cạnh Trần Kha, lại tiến đến cổ Trần Kha ngửi ngửi như một con chó nhỏ.

Trần Kha né tránh

"Em làm gì vậy?"

Trịnh Đan Ny lại tiếp tục tiến về phía trước, ép Trần Kha vào góc sô pha

"Đồ ăn vặt chị ăn có vị dấm chua sao, sao lại chua như vậy"

Trần Kha lắc đầu

"Không cần em lo"

Nói xong liền muốn chạy trốn, lại bị Trịnh Đan Ny kéo trở về.

"Em cũng muốn ăn đồ ăn vặt"

Trịnh Đan Ny ủy khuất chỉ chỉ tay Trần Kha.

"Tự mình lấy"

Trần Kha tức giận nói.

"Nhưng mà, em muốn ăn của chị"

Trịnh Đan Ny lại tới gần Trần Kha, hai mắt nhìn thẳng vào Trần Kha, Trần Kha bị nhìn đến dựng cả lông tóc, muốn quay mặt đi lại bị Trịnh Đan Ny lấy tay khống chế.

Hơi lấy tay nâng lên, môi cùng môi chỉ thấy khoảng cách vài cm.

Trong lòng Trần Kha vang lên tiếng chuông báo động, vừa định đẩy Trịnh Đan Ny ra, đột nhiên phát hiện hai tay không biết bị trói lúc nào.

"Em muốn ăn cái trong miệng chị"

Môi hơi nóng, dường như có một con rắn nhỏ quanh quẩn trên môi Trần Kha.

"Thật ra, em càng muốn ăn chị"

Ngày hôm sau Trần Kha khóc không ra nước mắt, về sau không bao giờ ăn dấm chua của mèo con nữa.

Lần sau nhất định bảo bạn nhỏ bồi thường trở về, còn có Vị C đồ ăn vặt giảm một nửa.

L7: Nuôi mèo dễ ghen, ghen thì dễ phản công, tự kiểm tra có hiệu quả.

Viên Tiểu Ban, Viên Tiểu Tửu ngồi ngay bên cạnh, nhìn Viên Nhất Kỳ chịu khổ vất vả.

Càng thu thập Viên Nhất Kỳ sắc mặt càng đen, càng thu thập càng tức giận, rốt cục, nàng vung đồ trong tay, hai huynh đệ Ban Tửu liếc nhau, đứng dậy chạy ra ngoài cửa.

"Hai con đứng lại."

Nghe nói có người thấy Tam tỷ đuổi theo mèo chạy như điên, đều ném ra tàn ảnh.

Thế nhưng hai chân chạy không lại bốn chân, Viên Nhất Kỳ đành phải trơ mắt nhìn hai con mèo vào một gian ký túc xá.

Viên Nhất Kỳ xắn tay áo.

Bước nhanh lên, vào phòng cùng.

Giỏi lắm, giỏi lắm.

Trên biển số nhà, ba chữ Thẩm Mộng Dao sáng loáng in ở phía trên.

Thật ra...... Hai con mèo không cần cũng được.

Cửa mở ra một khe, Viên Nhất Kỳ chuẩn bị quỳ sấp, xuyên qua khe cửa gọi mèo ra.

Khiếp sợ, toàn đoàn tam tỷ vậy mà quỳ gối nhất tỷ trước cửa, đây là muốn .... sao.

Là nhân tính vặn vẹo, hay là đạo đức tiêu vong.

Viên Nhất Kỳ vừa mới quỳ xuống, còn chưa quỳ vững đã bị đá một cước.

Cửa bị đẩy ra, Viên Nhất Kỳ quỳ rạp trên mặt đất, không có mặt mũi gặp người.

Tê, yên tĩnh như vậy, trong phòng không có ai sao.

Điều này thật tuyệt vời.

Viên Nhất Kỳ kiềm chế vui sướng trong lòng, ngẩng đầu lên.

Tuyệt vời cái p.

Thẩm Mộng Dao đứng ở trước người cô, cầm điện thoại di động giống như là đang phát sóng trực tiếp, nhìn như vậy giống như là mở ra camera phía trước.

Camera đối diện Viên Nhất Kỳ trên mặt đất, chỉ thấy vẻ mặt Viên Nhất Kỳ tươi cười ngẩng đầu, lại nhìn nụ cười kia dần dần đọng lại.

"Được rồi, buổi phát sóng trực tiếp hôm nay đến đây là kết thúc."

Hình ảnh vừa chuyển, chỉ thấy Viên Nhất Kỳ ngồi dưới đất trong phòng Thẩm Mộng Dao, hai tay gắt gao cài cùng một chỗ, nhìn Thẩm Mộng Dao bị bốn con mèo vây quanh.

Thẩm Mộng Dao cười đùa mèo.

Cụ thể là mấy con mèo?

Trừ Tịch, Tuo Tuo, tiểu Ban, tiểu Tửu

Hai người các con ngược lại trở về a, có mỹ nữ quên mẹ.

Viên Nhất Kỳ âm thầm châm chọc.

Bất quá......

"Gầy rồi"

"Hả? Em nói cái gì."

Thẩm Mộng Dao dừng trêu mèo, nhìn về phía Viên Nhất Kỳ.

"Em nói, kế tiếp làm sao bây giờ?"

"Hai lựa chọn, một, làm bộ như chưa từng xảy ra hai, công khai."

Thẩm Mộng Dao dùng lời nói ôn nhu nhất nói ra lời lạnh lùng nhất.

"Công khai cái gì chứ"

Viên Nhất Kỳ chua xót cười cười.

Thẩm Mộng Dao nghi hoặc nhìn nàng một cái

"Đương nhiên là công khai em tới phòng chị tìm tiểu Ban tiểu Tửu a"

"Chị cảm thấy các nàng là kẻ ngốc sao?"

"Nhưng đây chính là sự thật a, chẳng lẽ em tới phòng chị là có ý khác."

'Em không phải....."

Nhìn vẻ mặt Viên Nhất Kỳ nghẹn khuất Thẩm Mộng Dao nhịn không được nở nụ cười.

"Hay là thêm wechat trước đi"

"Được"

Đợi sau khi Hắc Miêu chính thức phục hôn....

"Sao chị lại gạt em là khi đó đang phát sóng trực tiếp?"

"Chị đâu có nói chị đang phát sóng trực tiếp"

"Chị....."

"Chị như thế nào, quỷ kế đa đoan?"

"Giả dối"

"Không lừa em, làm sao đuổi em tới tay".


End.



Hehe Thẩm nữ sĩ thật phúc hắc 😌

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top