Chương 9


Ngày hôm sau Hứa Giai Kỳ đúng giờ tan sở về nhà, đợi Hứa Giai Kỳ chính là Mạc Hàn với Tiểu Long Nhân đang ngồi chơi xếp gỗ

Thời điểm này cảm giác mất mát đương nhiên là bởi vì đã có chút nghiện hơi cay của mì nước.

Mạc Hàn cười đến ý vị không rõ, "Làm sao? Chính em kêu chị tới sớm tiếp Ngũ Chiết một chút, biểu hiện trên khuôn mặt em chính là bị mất gì sao?"

"Chị suy nghĩ nhiều rồi đại tỷ, nhìn thấy tên tiểu tử này có thể không cảm thán một phen mình khổ cực nhân sinh sao? Đừng đi, ở lại đây ăn đi"

"Chị cũng không phải là mẹ già của em, thật là.."

Mạc Hàn vừa trách móc vừa vào phòng bếp

"Lại không muốn em nấu"

"Chị nấu có thể ăn sao?"

"Hừm, Đới Manh khi nào đến?"

"Không đến, tăng ca chỉnh lý tư liệu, muốn ứng phó kiểm tra...... được rồi, chị đã hỏi các đồng nghiệp về một số quần áo trẻ em, với tốc độ phát triển này chúng ta thật không theo kịp"

"Quả thật, muốn nhiều hơn một chút, đặc biệt là giày"

"Muốn mặc quần áo mới!"

Tiểu Long Nhân một thanh đẩy đổ lâu đài biểu thị phản đối.

"Phản đối vô hiệu, có mặc là đã không tệ rồi."

"Mama xấu, com muốn Baba"

"Ngươi không phải biết đường sao, tự mình đi đi"

"Mama khi dễ Lạc Lạc"

"Lạc Lạc là ai?"

"Con"

"Nha, tên chính mình đều đẹp? Lại không hiểu sự tình."

"Mama khi dễ Lạc Lạc, oa ——"

"Không được giả khóc!"

"Khóc thật!"

"Khóc cũng vô dụng."

Mạc Hàn cằm cái muổng ló đầu ra "Em không có được rồi, chính mình cùng con cãi nhau không biết xấu hổ?"

"Em chính là đang giáo dục nó, cầm kiệm tiết kiệm có hiểu hay không?"

Tiểu Long Nhân —— Lạc Lạc cười, chạy tới ôm lấy chân Hứa Giai Kỳ, "Con là con của Mama!"

"Nhưng ta không thừa nhận! Cẩn thận đừng có mà đem tất chân của ta treo phá."

"Hứa Giai Kỳ, em trước đây tính khí rất tốt, hiện tại đã xảy ra chuyện gì a?"

"Em hiện tại thế nào?"

"Ác"

Lạc Lạc ngửa đầu, giữa cặp mắt xinh đẹp lộ ra một người trưởng thành bên trong hiếm thấy sâu lắng cùng u buồn.

"Mẹ ơi, đôi mắt của ngươi trông thật tuyệt!" Hứa Giai Kỳ ngồi xổm xuống, nâng Lạc Lạc vừa mới bị Mạc Hàn chỉnh cắt quả đầu dưa hấu, "Cũng không giống ánh mắt của người kia a? Ngươi rốt cuộc là đến từ đâu?"

Mạc Hàn thắp bếp lửa, "Hmmm, em quên, nhưng chị vẫn còn nhớ đó."

"Nè! Cơm không chín?"

"Em tới hỗ trợ nhanh lên."

"Vội vàng a"

______________________________

Món trứng ráng cà chua Mạc Hàn làm cũng không tệ a, còn tỉ mỉ phối chút thức ăn, đút vào bên trong miệng nhưng dù sao cũng cảm thấy thiếu chút gì đó.

"Người kia, lúc này cũng ở nhà nấu mì sao?...... Ha! Đâu có chuyện gì liên quan tới mình đâu!"

Mạc Hàn nhai lấy dưa leo muối trộn giống như hamster, con mắt một mực nhìn chằm chằm bên cạnh ăn đến không yên lòng Hứa Giai Kỳ.

"Nè"

"Hả"

"Tội gì mà không bằng lòng gặp Ngô Triết Hàm"

"Chị nói gì?"

"Chúng ta đều cảm thấy không có gì a, người nhà Ngũ Chiết cũng rất tự nhiên a, em đừng nghĩ nhiều mà."

"Em nào có nghĩ nhiều!"

"Mama đang nghĩ về baba!"

"Ăn trứng!"

_________________________

Bên này Ngô Triết Hàm một bên nấu mì một bên suy nghĩ cẩn thận về tiền đồ tương lai của mình —— Nếu hiện tại công việc mắt thấy giữ không nổi, đổi con đường đi cũng là chuyện sớm hay muộn, chẳng hạn như... ... chỉ là, nghĩ đến phải trở về nhà tìm tài chính khởi nghiệp.. Trước đây khư khư cố chấp bỏ học đi theo con đường người mẫu này "Chung quy dù thế nào cũng không quay về làm phiền người nhà" chính mình, làm sao có thể nói ra được?

Nhưng bây giờ có...... Có con, về sau cũng không thể, cũng không thể toàn bộ dựa vào Hứa Giai Kỳ a!

Hít một hơi, cầm điện thoại lên, giống như đang cầm lấy khối nam châm nặng —— "Mẹ, con, cuối tuần này con trở về, dạ, không có việc gì, trở về hẵng nói, dạ......"

Những ngày kế tiếp, Lạc Lạc tăng trưởng rất nhanh —— Cái đầu thành công nhảy lên qua một mét, răng nanh đem hạt dưa đậu phộng đậu tằm cắn đến bay lên, sách báo trong thư viện trẻ em không thể thoả mãn sự tò mò mãnh liệt, hứng thú chuyển hướng về phía loại thành nhân phổ cập khoa học, gương mặt Lạc Lạc dần dần có góc cạnh, đội mắt xinh đẹp càng thấy u buồn và thâm tình.............

Mà Lạc Lạc càng ngày càng cố chấp gọi "Baba" cùng "Mama" cũng không có cơ hội đồng thời xuất hiện ở trước mặt Lạc Lạc.

__________________________

Lại một tuần nữa trôi qua, Ngô Triết Hàm đúng hẹn lại tới, cửa phòng ngủ mở rộng, Lạc Lạc cũng không còn ở trên giường ngủ giương nanh múa vuốt

"Cô, chưa đi?"

Hứa Giai Kỳ cuộn lại ở trên giường, cau mày, vung tay một cái, biểu thị không muốn nói chuyện

"Này......"

Ngô Triết Hàm đứng ngẩn ngơ ở cửa, không biết nên tiến hay lùi

"Mama đau bụng, Baba tránh ra."

Ra đời một tháng mà giờ đã đến tuổi đi học, bộ dáng Lạc Lạc bưng một chén nước nghệ nóng, dùng đầu đẩy cửa phòng bếp một cách thật cẩn thận đi ra.

"Có cần đến bệnh viện không?"

"Không phải cái loại đau mà phải đến bệnh viện, là......"

"Được rồi Lạc Lạc." Hứa Giai Kỳ dùng hết sức lực ngăn cản.

"Là gì?"

"Baba người thật ngốc nga!"

Ngô Triết Hàm nhìn Lạc Lạc cầm chén đến đưa cho Hứa Giai Kỳ, đột nhiên một hồi vui mừng "Đứa trẻ hiểu chuyện"

Đóng cửa lại, Lạc Lạc mở laptop ở trên bàn, điên cuồng tiếp thu kiến thức con người bộ dáng từ bĩu môi trong lúc biểu lộ nhìn một cái không sót gì.

"A, ta muốn có ngươi, cái đầu óc này thật tốt, liền không đến nổi......"

"Cảm ơn Baba."

"Hả?"

"Có người mới có con."

"Oh!"

"Baba như vậy thật nhàm chán, không bằng đi giúp đỡ Mama ah."

"Cô ấy rốt cuộc bệnh gì?"

"Con như vậy cũng không có ngốc bằng Baba nha! Người không phải nữ nhân sao?"

_______________________

Cửa trục xoay rỉ sét "két" một tiếng bị đẩy ra, Hứa Giai Kỳ quá lười để đứng dậy. "Đừng làm phiền ta, con cùng..... cùng Baba con chơi đi"

"Có túi chườm nóng gì đó không?"

"Hả?"

"Mình với người này rất quen sao? Cửa đều không gõ liền tiến vào?"

"Khi tôi thường bị đau, tốt hơn là làm ấm bụng dưới."

"Mới vừa uống nước gừng, một lát sẽ tốt."

"Cái kia tới muộn."

Người trên giường không muốn nói chuyện, cuộn (chăn) càng chặt hơn

"Cô cần phải duỗi thẳng người......"

"Cô có thể hay không đừng nói chuyện?"

Lúc này ai lại muốn cùng cô nói chuyện phiếm chứ?

Gian phòng an tĩnh lại, ngoài cửa sổ ô tô cùng chim chóc cũng cấm thanh, chỉ có trên bàn cơm Lạc Lạc chơi máy tính đem bàn phím đánh đến tí tách vang lên.

Chiếc giường vốn cũng không rắn chắc bị ngồi lùn xuống, kế tiếp, không có nghe lầm, là một người tay trái tay phải xoa xoa chà xát nhau

"Hả?"

.......

"Cô làm gì thế?"

.......

"Này"

"Cô kêu tôi không cần nói chuyện"

Ngô Triết Hàm đương nhiên biết mình đang làm gì, nhưng Ngô Triết Hàm không biết tại sao lại làm điều này với người luôn quay lưng lại với mình —— Xoa đến phát nhiệt nhẹ tay luồn vào cái chăn, đẩy cặp tay lạnh buốt kia ra, dừng ở nơi Hứa Giai Kỳ bị chịu dày vò trên bụng dưới.

Đau đớn cũng không có lập tức chậm lại, nhưng ngay khi tình cảm ấm áp ôn nhu đưa tới một cái chớp mắt, Hứa Giai Kỳ đã thoải mái hơn nhiều

Ấn xuống lâu đau đớn biến mất cực kỳ thong thả, ngoại trừ trong lúc Ngô Triết Hàm vài lần hà hơi xoa tay, trước sau một mảnh an tĩnh, âm thanh bàn phím ở bên ngoài của Lạc Lạc đều ngừng lại.

Thời điểm chờ tưởng nói chuyện, Hứa Giai Kỳ không hiểu chính mình tại sao lại nói câu: "Cô nằm xuống đi, thuận tay chút"

Ngô Triết Hàm do dự trong chốc lát, rốt cục vẫn là cùng Hứa Giai Kỳ hướng về cùng một hướng nằm xuống, một cái tay quy củ đặt ở giữa hai người, một cái khác từ đầu đến cuối dừng ở trên bụng không nhúc nhích.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới trước giường, Lạc Lạc cởi giày, bò lên giường, từ phía sau ôm lấy Ngô Triết Hàm, đã bắt đầu trổ cánh tay nhỏ dài đi ngang qua cổ baba và xoa nhẹ mái tóc lạnh lẽo và ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng dừng ở giữa cổ và hàm dưới.

Khi đó trong lòng dâng lên, có lẽ, khả năng, đại khái...... Chính là cái gọi là cảm giác ấm áp đi, Hứa Giai Kỳ, người bị cơn đau hành hạ một đêm, đã nghĩ như vậy trước khi chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #75