Đừng Sợ, Đi Lang
Tôi tên Hứa Giai Kỳ, năm nay sắp 20 tuổi, sinh ra 20 năm không sợ trời không sợ đất, duy chỉ sợ một người. Tôi chỉ sợ Ngô Triết Hàm, tôi sợ nàng khổ sở, tôi sợ nàng sinh khí, chỉ cần là liên quan tới nàng hết thảy tôi đều sẽ sợ. Nàng là điểm yếu duy nhất của tôi 20 năm qua
Tôi nhớ được lần đầu gặp mặt, dung mạo của nàng nhìn rất đẹp, cho nên tôi nhìn lén tài liệu của nàng, nàng lớn hơn tôi một ngày, nàng và tôi đều là người Chiết Giang, cũng biết số điện thoại của nàng, nhưng lần đầu đánh ra cú điện thoại này lại là ở nửa năm sau một buổi tối.
Đêm hôm đó thông qua điện thoại của nàng lòng tôi mang thấp thỏm, hỏi nàng có hay không ở gian phòng, nàng giống như đã sớm biết là tôi, thanh âm nhẹ nhàng nói có.
Tôi cầm rượu gõ cửa của nàng, nàng mở cửa, cũng đồng thời mở ra lòng tôi.
Tôi không nhớ rõ đêm đó xảy ra chuyện gì, tôi chỉ nhớ rõ tôi uống say, chờ tôi tỉnh lại hỏi nàng tôi có làm chuyện gì hay nói sai lời gì hay không, nàng ngồi ở bên cạnh tôi không có trả lời, chỉ là mặt đỏ tới mang tai đưa tới một ly nước.
Bất kể phát sinh cái gì đi nữa, tôi chỉ biết là nàng quá dễ nhìn, tim tôi nhảy bịch bịch, nàng ôn nhu mà cười cười, toàn bộ bầu trời của tôi đều bởi vì nụ cười của nàng trở nên vạn dặm không mây.
Sau đêm đó, chúng ta quan hệ trở nên phi thường tốt, tốt đến đi ngoại vụ ngủ cùng một cái giường, tốt đến mượn nụ hôn phát ở weibo, tốt đến vẻn vẹn hai năm lại có vô số mỹ hảo hồi ức đủ để tôi dùng một đời đến hoài niệm.
Theo thời gian trôi qua, tôi bắt đầu không hài lòng nàng, lòng ham chiếm hữu của nàng rất mạnh, vô luận tôi cùng ai cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chơi đùa nàng đều sẽ không vui, nhưng nàng cho tới bây giờ đều không nói ra, mãi mãi cũng tự mình một người ở bên cạnh khổ sở. Nàng kiểu gì cũng sẽ lộ ra biểu tình khó chịu, tôi hỏi nàng thế nào nhưng nàng cho tới bây giờ đều không nói.
Tôi là một người có tính cách rất thẳng, lời gì đều sẽ nói thẳng ra, loại tính cách này của nàng thật mài hết sự kiên nhẫn của tôi. Tôi không muốn lại mỗi ngày đi đoán nàng đang suy nghĩ gì.
Cho nên ở buổi tối một ngày nào đó, tôi nằm ở trên đùi nàng nói ra lời muốn nói, nàng vẫn là rất trầm mặc. Qua thật lâu, cũng có thể là chỉ có một phút, nàng nói xong, chia tay đi.
Tôi nghe thấy về sau khổ sở đến không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung, tôi sợ nàng trông thấy nước mắt của tôi, phát hiện được tôi không bỏ, mau chóng rời đi.
Thật sự là, Hứa Giai Kỳ, rõ ràng là chính ngươi nói chia tay, làm sao chia tay thật sẽ khóc thành cái dạng này.
Được rồi, mặc dù là tôi đề xuất chia tay, nhưng tôi cũng không cam lòng, bất quá tôi cũng không tiện lại đi nói cái gì trước đó chỉ là nói đùa. Tôi chỉ có thể dùng đại não thông minh của mình đến nghĩ biện pháp buộc nàng quay về theo đuổi tôi, tôi liền cược một thanh này, cược tình yêu của nàng đối với tôi, nếu như thua, tôi thật cái gì cũng không còn, tôi sẽ rời đi thật.
Tôi bắt đầu lang, lang nhất kỳ tới lang hai kỳ, ngay từ đầu nàng còn có thể nhìn ra có chút khổ sở, càng về sau lại càng ngày càng không nhìn, tôi thật thua cuộc sao?
Đới Manh mỗi lần bị tôi lang đều sẽ vụng trộm nói với tôi đừng quá mức, vẫn là em đi tìm em ấy đi, chị đều bị Momo phạt quỳ bàn phím một tháng, quỳ không dậy nổi. Tôi cười lạnh nhìn xem nàng, ha ha chị bị phạt chẳng lẽ không phải bởi vì chị đầu tường quá nhiều a, trách em làm gì?
Đới Manh bị tôi làm cho tức giận bỏ đi, tôi nhất thời có chút luống cuống, như vậy kết thúc tôi đánh cược đi tìm nàng? Vẫn là tiếp tục lang sao? Đang lúc tôi xoắn xuýt nơi này, vận doanh cho tôi một cơ hội tuyệt vời: Phái tôi và Tiểu Quái Thú đơn độc đi ngoại vụ !
Tôi mừng khấp khởi để Tiểu Quái Thú đăng lên bức ảnh chụp ở cổng cục dân chính, chờ nàng tới tìm tôi chất vấn, không đợi đến tin tức của nàng lại chờ được tin tức Đới Manh nói nàng một đêm chưa về mang theo mùi rượu mắt đỏ vành trở về trung tâm sinh hoạt
Tôi vội vàng, tranh thủ thời gian hoàn thành ngoại vụ trở về Thượng Hải, quần áo cũng không đổi liền đi tìm nàng, lại ở cửa gian phòng do dự thật lâu, tôi có nên đi vào hay không, vạn nhất nàng không phải là bởi vì tôi khóc làm sao bây giờ, vạn nhất hết thảy đều là tôi tự mình đa tình...... "Rắc rắc" một tiếng, cửa mở, mắt đỏ của nàng nhìn tôi, tim tôi đau không kịp nghĩ cái khác liền lên trước ôm nàng
"Thật xin lỗi,mình chơi quá mức phát hỏa cậu mau trở lại đi, mình còn thích cậu."
"Hỗn đản a ! Mình vừa mới chuẩn bị buông xuống, cậu làm sao lại trở về. Lần này mình lại không bỏ được cậu"
END.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top