[Thủy Tuyền]
1. Dương Băng Di thề rằng trước đêm qua, cô thực sự chỉ là bạn thân của Đoàn Nghệ Tuyền
Khi dịch bệnh ập đến, thật không may, Dương Băng Di và Đoàn Nghệ Tuyền đều bị đưa đi cách ly, một người ở phòng 121 và một người ở phòng 113. Hai mươi ngày phong tỏa khiến họ càng coi trọng tình bạn cách mạng này hơn, sau đó cả hai đã được cho về nhà và bắt đầu tham gia các lớp học trực tuyến
Mối quan hệ giữa hai người ngày càng thân thiết hơn nhưng Dương Băng Di vẫn nhấn mạnh rằng cả hai chỉ thực sự là bạn tốt.
Nhưng mọi thứ đã bắt đầu thay đổi từ đêm qua.
Dương Băng Di không thích nắm tay lắm nhưng trên con đường tối tắm từ trường học này, người bên cạnh cô không biết nghĩ gì đưa bàn tay nhét vào túi của Dương Băng Di và nắm lấy tay cô.
Cô không biết diễn tả chính xác cảm xúc này là như thế nào, giống như bỏng ngô nổ tung, một vụ nổ ngọt ngào, hay là pháo hoa bắn tung tóe, lộng lẫy và rực rỡ. Tóm lại, khoảnh khắc đó khiến trái tim bình lặng của Dương Băng Di khẽ run lên, tạo nên từng đợt sóng.
Nhưng cô vẫn bình thản bước đi trên con đường mà cô đã đi vô số lần.
2. Cô trượt bài kiểm tra toán, sự việc này thật sự đã xảy ra với Dương Băng Di, cán sự môn toán, nhìn bài kiểm tra trước mặt, cảm thấy tủi thân, cái bụng chết tiệt lại bắt đầu co thắt và đau đớn ngay lúc đó.
Cô theo bản năng nhìn về phía Đoàn Nghệ Tuyền, mới phát hiện Đoàn Nghệ Tuyền hoàn toàn không để ý đến cô, cầm mì ăn liền trên tay đi về phía bàn Mã Ngọc Linh.
Lúc này, lòng kiêu ngạo của một sư tử lại trỗi dậy trong Dương Băng Di, tuy sắp khóc vì tủi thân nhưng cô vẫn giả vờ xem như không có chuyện gì xảy ra, giả vờ không nhìn thấy Đoàn Nghệ Tuyền.
Bước tới kéo tay Vương Duệ Kì ra khỏi phòng học, cố ý tạo ra âm thanh thật lớn, hy vọng Đoàn Nghệ Tuyền có thể nghe thấy mà đi đến chỗ cô.
"Thủy Thủy, em sao vậy?" Vương Duệ Kỳ vẻ mặt lo lắng.
"Không có gì, cùng em ra ngoài thư giãn đi." Dương Băng Di đặt tay lên vai Vương Duệ Kỳ.
"Được thôi, lúc nào mình cũng có thể đi cùng em."
"Chúng ta là ai? Chị nói gì xa lạ vậy."
Hai người khoác vai nhau đi xuống dưới tầng nhưng không biết từ đâu một bóng đen từ nhà vệ sinh đi tới nhảy ra phía sau hai người họ.
"Rầm!"
Dương Băng Di sợ đến mức run rẩy, Vương Duệ Kỳ thậm chí còn hét lên.
Ngay khi hai người quay đầu lại liền phát hiện đó là Mã Ngọc Linh, liền thấy Mã Ngọc Linh khoanh tay trước ngực liếc nhìn xung quanh hai người lên tiếng: "Hai người, hai người đang làm gì vậy?"
"Có việc gì à, chị em tốt thể hiện tình cảm thôi." Dương Băng Di lên tiếng trước.
Mã Ngọc Linh vẫn không vui: "Đây là cách kề vai của chị em tốt sao?"
Vương Duệ Kỳ đành bước ra lên tiếng giảng hòa: "Tụi mình không có việc gì, tâm tình em ấy không tốt, mình cùng em ấy đi dạo một chút, cậu đừng suy nghĩ nhiều."
Mã Ngọc Linh liếc nhìn Dương Băng Di: "Em? Tâm tình không tốt sao? Vì cái gì tâm tình không tốt?"
"Không...không có gì, em chỉ nghĩ lung tung thôi. Xem như em nói nhảm đi, nếu chị của chị mà biết được sẽ đánh chết em."
Lúc này Dương Băng Di mới ý thức được điều gì đó:"Chị gái của chị đâu? Tại sao chị ấy không ở cùng chị?"
Tiểu Mã bình tĩnh đáp:"Em tìm chị gái chị sao? Chị gái chị sớm đã ra ngoài, em không thấy sao?"
"Không...em không thấy." Trái tim Dương Băng Di đập càng mạnh, chị ấy đi tìm ai...
Vương Duệ Kỳ thấy Dương Băng Di có vẻ không ổn nhanh chóng đuổi Mã Ngọc Linh đi, sau đó cùng Dương Băng Di đến sân chơi, hai người đi vài vòng quanh sân cho đến khi mồ hai chảy đầy trán, mới khiến tâm trạng của Dương Băng Di thoải mái hơn rất nhiều.
3. Lại đến kỳ thi hàng tháng, Dương Băng Di và Đoàn Nghệ Tuyền cũng không có nhiều liên lạc, có thể họ đang dùng chiến tranh lạnh để bày tỏ sự bất mãn, nhưng Dương Băng Di không hiểu tại sao Đoàn Nghệ Tuyền lại phớt lờ cô?
Trong giờ nghỉ trưa, Dương Băng Di không nghỉ ngơi, định ôn lại công thức toán học, vừa đọc xong công thức, cô liền nghe thấy một giọng nói.
"Dương Băng Di."
Cô ngẩng đầu lên liền thấy Đoàn Nghệ Tuyền đang hung hăng nhìn chằm chằm mình.
Lại nhìn thấy tay Đoàn Nghệ Tuyền vỗ nhẹ lên giường.
"?" Dương Băng Di vẻ mặt khó hiểu.
"Đi ngủ với chị."
Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên Dương Băng Di nghe Đoàn Nhất Tuyền ngỏ lời muốn ngủ cùng mình, nhưng cô vẫn luôn thận trọng từ chối nhưng lần này cô không nhịn được.
Cô leo lên giường, chân đi giày không tiện, đánh nhích xuống một chút, mặt đối diện với bụng Đoàn Nghệ Tuyền.
Cô ngẩng đầu nhìn Đoàn Nghệ Tuyền, người đang chăm chú nhìn mình.
Sửng sốt hồi lâu, Dương Băng Di xích lên, vòng tay qua eo Đoàn Nghệ Tuyền.
"Lại gần đây." Dương Băng Di nhẹ giọng nói
Chủ nhân của thân thể đó có lẽ không ngờ Dương Băng Di lại nói lời này, nàng sửng sốt không nhúc nhích, mãi cho đến khi Dương Băng Di thu tay lại mới khôi phục
Thân thể tùy ý mà dựa vào ngực Dương Băng Di, nàng mê man ngủ thiếp đi, hương thơm sảng khoái khiến nàng hồi lâu không thể bình tĩnh lại.
4. Trên đường đến trường, Mã Ngọc Linh bắt đầu ác ý trêu chọc Đoàn Nhất Tuyền: "Này buổi trưa hai người làm gì vậy?"
"Muốn chị xử em?" Đoàn Nghệ Tuyền hét lên với Mã Ngọc Linh.
Nhưng Mã Ngọc Linh vẫn như cũ muốn kiếm chuyện: "Này, em hỏi thật mà. Hai người đã làm gì vậy?"
Chưa kịp nói xong Mã Ngọc Linh đã bị Đoàn Nghệ Tuyền đuổi theo mà đánh.
Nhìn hai người phía trước đánh nhau, Dương Băng Di cùng Vương Duệ Kỳ chỉ có thể bất lực nhìn nhau mỉm cười.
"Thủy Thủy, chị không nghĩ em và Đoàn Nghệ Tuyền thân thiết đến mức trở thành bạn bè..." Vương Duệ Kỳ thăm dò hỏi.
"Ừ...làm sao có thể..."
Nhìn thấy Dương Băng Di do dự, Vương Duệ Kỳ càng thêm chắc chắn
"Hôm đó tâm tình em không tốt là vì Đoàn Nghệ Tuyền."
Do dự một lát, Dương Băng Di vẫn là trả lời "Ừm"
5. Khuôn viên trường thường náo nhiệt vào mùa hè, đặc biệt là những ngày gần đến kì thi cuối kỳ, ngay cả Dương Băng Di, người dành thời gian để học trong cả khi được nghỉ cũng cảm thấy hơi buồn chán, cô nhìn sân chơi, khao khát được trở thành chú chim tự do, vô tư đó...
Một quả cầu giấy bay đến kéo cô ra khỏi tưởng tượng của mình: "Chị sẽ đưa em đi chơi."
Dương Băng Di nhìn về phía Đoàn Nhất Tuyền, quả nhiên là chủ ý của nàng.
Thấy thầy không có ở đó, cả hai lẻn xuống lầu.
Dương Băng Di đi theo sau cô, có chút bối rối: "Có thể tìm xe đạp ở đâu?"
Đoàn Nghệ Tuyền vỗ ngực cô: "Cứ theo chị, lát nữa em sẽ thấy xe đạp."
Hai người sánh bước đến bãi đổ xe.
"Chị định trộm xe à? Đoàn tiểu thư của tôi." Dương Băng Di chỉ vào bãi đổ xe hỏi.
"Không, cái này chỉ là mượn, hơn nữa chị biết giáo viên chủ của chiếc xe này, thấy không nó thậm chí còn không khóa."
Dương Băng Di nhìn theo hướng Đoàn Nghệ Tuyền chỉ, quả nhiên là như vậy nhưng hình như xe có chút cũ.
Đoàn Nhất Tuyền đẩy xe ra ngoài, nàng ngồi đằng trước, một chân để trên đất, chân còn lại để trên bàn đạp đợi đến khi Dương Băng Di ngồi lên xe, vòng tay ôm lấy eo nàng mới bắt đầu đạp.
Dương Băng Di hoàn toàn không để ý xung quanh, cô chỉ có thể nhớ mùi thơm của người trước mặt càng quyến rũ hơn trước, cảnh hoàng hôn lúc đó như được phủ thêm một bộ lọc.
"Dương Băng Di." Đoàn Nghệ Tuyền hét lên!
"Chị thích em!"
"Chị nói cái gì?" Dương Băng Di nhất thời mơ hồ
"Chị thích em!"
"Em cũng thích chị."
Chiếc xe đạp đi càng ngày càng xa trên con đường, miễn là chúng đi cùng nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top