Chương 2


Thượng hải

Ren...ren......

-kêu hoài à...mới có 7 giờ thôi!...hả 7 giờ! Chết cha! muộn rồi!

Mạc Hàn đã nhận ra đã trễ giờ làm nên tức tốc đùng tốc độ phi công tông thẳng váo nhà vệ sinh rồi lại vội đến cửa hàng làm thuê

- Mạc Hàn cô bị sa thải

-why???

-trong một tuần thì cô đi làm muộn 5 ngày, công việc của cửa hàng không cho phép nhân viên đi trễ, nên chúng tôi không thể thuê cô được nữa, xin lỗi cô!

-ê quản lý nhưng tôi đi muộn là có lý do mà.....

-thực sự xin lỗi!

Hùng hổ ra khỏi cửa hàng bán quần áo Mạc Hàn quay lại rồi thầm nguyền rủa một tràng #$#$#$&......

-bộ tưởng Hàn đây níu kéo cái cửa hàng của ngươi lắm ý! Mấy người đi chết đi! Hừ không mướn thì thôi ta đi chỗ khác!

Haizzzzz hôm nay là ngày gì mà đen giữ vậy không biết, đi đường thì bị kẹt xe đã thế còn " được" nghie việc chứ. Hay sáng nay bước nhầm chân trái ra khỏi cửa nhỉ, thôi vậy Mạc Hàn ta về ngủ nướng một bữa cho đã, mai rồi tính tiếp

Mạc Hàn 25 tuổi từ Đài Loan sang Thượng Hải một thân một mình kiếm tiền nuôi mẹ già dưới quê. Gia đình Hàn khó khan, ba mất sớm, mẹ thì ốm đau bệnh tật mọi chi phí tiêu hao điều do Hàn gánh vác, hàng tháng Hàn sẽ gửi tiền về quê cho mẹ sinh hoạt và chữa bệnh. Ở thành phố phồn hoa này Mạc Hàn thuê tầng thượng của một nhà trọ trong trung tâm thành phố để ở, Mạc Hàn làm đủ moị việc, sáng sớm tinh mơ đạp xe giao sữa, buổi sáng làm ở cửa hàng quần áo, buổi chiều làm ở tiệm mì.

Nhà của Hàn tuy diện tích không lớn nhưng rất thoải mái, đồ dùng dụng cụ khá đầy đủ, ngoài ra Mạc Hàn còn trồng các loại hoa cỏ cây lá trước hiên làm cho ngôi nhà tươi mát gần gủi với thiên nhiên hơn.

Vừa tới nhà Mạc Hàn nằm lăn ra chiếc bàn nhỏ ngoài sân thở dài một hơi, ngữa đầu lên trời than vãn

-lão thiên a! sao người nỡ đối xử với con như vậy? Mạc Hàn con đây là một người xinh đẹp có thừa, hiền dịu không thiếu, rất yêu thương chó mèo là một người tốt mà! thật bất công mà! Ông trời thật không có mắt mà...

"aaaaaaaaa....."

Bỗng nhiên, Mạc Hàn nhìn thấy một vật thể lạ rơi tự do trên đầu mình, mà cái vật thể đó lại hướng chỗ mình mà đáp xuống, ngày cằng đến gần, mắt Mạc Hàn mở to hết cỡ và "bụt"...

Đới Manh cảm thấy kỳ lạ là rơi trên cây gì mà không thấy đau nhe, mà cái cây này cũng không cao nhưng rơi gì mà lâu vậy? Ế còn thấy êm êm nhe! Rơi cây mà thích vậy lần sau cũng muốn rơi nữa!

Nhìn cảnh vật xung quanh kì quái chưa thấy bao giờ Đới Manh nghi ngờ không lẽ mình rơi xuống địa ngục luôn rồi! Nếu vậy thì Manh đẹp trai ta đây phải biết làm sao? Nhưng mà cảm giác chân thật không giống địa ngục! Đột nhiên dưới thân có cử động Đới Manh nhìn xuống thì ra " cái đệm êm" là một tiểu cô nương lạ mặt, vị cô nương này lớn lên rất xinh đẹp nha nhưng cái quan trọng hơn là tay của mình lại chụp lên ngực đối phương.

Mạc Hàn nhìn rõ vật thể bay xuống đè lên người mình là một tên " đàn ông" trang phục thời cổ xưa, và cái tay của hắn còn đặt lên ngực mình thì đỏ mặt tức xì khói đầu bốc hỏa, xuất chiêu ngũ long thần chưởng ( là tát ) lên mặt hắn rồi hét

-AAA... đồ dê xồm.....!

Đới Manh không biết tại sao lại ăn bị ăn tát một cách oan ức như vậy

-Ngươi... ngươi .... Dám đánh bản cung...ngươi...

Thật không thể tưởng tượng được tam công chúa được yêu thương nuông chiều từ nhỏ, bây giờ lại bị một tiểu cô nương khi dễ ăn hiếp sẽ có bộ dạng thảm lắm à! còn cả cái gì mà đồ dê xồm là cái gì?

Đới Manh không nói lên lời, " ngươi" cả nữa ngày vẫn chưa tiêu hóa hết sự việc vừa xảy ra. Trong khi đó Mạc Hàn đã bật dậy chạy đi lấy chổi lau nhà đánh tới tấp vào Đới Manh

-cho mày chết này! Tên dê xồm! Dám tập kích ngực con gái giữa ban ngày! chết này ... Mạc Hàn vừa đập vừa chửi Đới Manh nhanh chân chạy đi

-A...A... tiện dân to gan nhà ngươi dám vô lễ cầm hung khí đánh bản cung! Có tin ta cho chu di cửu tộc cả nhà ngươi không?

-Đới Manh vừa chạy vừa né tránh thần chưởng của Mạc Hàn

-chu cái đầu nhà ngươi ý! Cho ngươi chu này...

Hai người giựt đuổi nhau một hồi cũng mệt. Đới Manh giơ tay hoãn binh

-khoan! Dừng tay! Ta mệt quá nghỉ một lát rồi đuổi tiếp nhe!

-ta cũng mệt! Hư tên nam nhân không biết xấu hổ! biến thái!

Nam nhan? Biến thái! Ta là nữ cơ mà! chợt nhớ ra bản thân đang vận nam trang thì Đới Manh biết vị kia đã hiểu nhầm mình liền giải thích

-Ngươi bình tĩnh! Đừng manh động! Quân tử động khẩu không động thủ nha...

-ta không phải quân tử

-hảo được rồi! Hãy nghe ta! thật ra ta là nữ ngươi hiểu lầm rồi! Ta là nữ không phải là đồ dê xồm gì đâu

Mạc Hàn còn tức giận hơn

-hơ! Không biết xấu hổ mà còn bệnh hoạn, rõ ràng là nam còn nhận mình là nữ! Biến thái quá!

-ta là nữ mà! ta là tam công chúa nè! ngươi không nhận ra bản cung sao? không tin ta cởi áo cho ngươi xem..

-Ây đừng đừng! Thật sao?

Mạc Hàn ngờ ngọ nhìn kĩ cũng giống con gái thiệt, đàn ongo gì mà mặt trắng môi hồng mày lễu thanh tú chứ, nhưng mà là gái sao ngực phẳng thế kia, còn phẳng hơn màn hình tivi nữa...

-thật là nữ sao?

-thật! Ta thề ta hứa ta đảm bảo

-tạm thời tin! Nhưng ngươi từ đâu đến? Tại sao lại từ trên kia * chỉ lên trời* rơi xuống người tôi?

Đới Manh gãi ót nhìn xung quanh lắc đầu

-Ta cũng không biết! Vậy đây là đâu sao bản cung chưa thấy bao giờ? Y phục của ngươi và đồ vật ở đây lạ quá! Kỳ lạ thật! Ta muốn về hoàng cung!

-hoàng cung?????

-đó là nhà của ta mà!

Này! Ngươi đến từ đoàn phim nào vậy?

-phim là gì?

Hả ngươi còn không biết phim là gì sao? Hay là bị thiểu năng nên đi lạc? Cao vậy mà bị thiểu năng, tiếc thật! Nghĩ vậy Mạc Hàn thu hồi sự tức giận lại nhẹ nhàng hỏi:

-em gái à! Nhà em ở đâu thế? Nể tình là con gái với nhau chị đây sẽ đưa em về!

-bản cung nói rồi mà! Nhà của ta ở hoàng cung tử cấm thành

Hay là cái tên này bị tâm thần vừa trốn khỏi trại ra nhỉ? Quần áo, lời nói thì hết sức kỳ lạ?

-này mau khai thật! Vừa trốn trại ra đúng không?

-trại? Là gì? Ngươi nói bản cung không hiểu! Ngươi đưa bản cung về ta sẽ kêu phụ hoàng ban thưởng cho ngươi!

-aiya! Đúng là vừa từ trại tâm thần ra rồi!....

Haizzza sao mình xui vậy trời không biết!

Mạc lại nghĩ nếu từ trại tâm thần thì sao lại từ trên trời rơi xuống ta?

-ê bản cung đến đây làm sao?

-ta chỉ trượt chân ngã cây thôi, không biết tại sao lại rơi đến nơi này nữa!

??? haia! Tâm thần này nặng quá rồi mà!!

Về phía Đới Manh cũng rất lơ mơ không có hiểu gì hết, cô nương trước mặt nhìn cũng xinh da cũng trắng mỗi tội hơi lùng à! đang thầm nhủ đây rốt cuộc là nơi nào, hay người kia là cướp! Không phải chứ! Cướp gì mà xinh thế! Có loại cướp kểu này thì công chúa ta đây cũng cam lòng bị cướp! Không được! Chắc không phải người xấu ta phải kêu nàng ấy đưa ta về hoàng cung mới được!

-vị cô nương này có thể đưa ta về tử cấm thành được không? Ta sẽ rất biết ơn ngươi! ( giở chiêu nhõng nhẽo)

-ha đi mà đi mà ha! Cô nương xinh đẹp...

Phiền chết đi được! Ngươi muốn đi ta cho ngươi đi là được! Mạc Hàn ta đây là người tốt bụng mà!

-được thôi! Đi theo ta...

Xuống đường, Đới Manh mở lớn con mắt nhìn con ngựa mà Mạc Hàn cưỡi lên thiệt kì lạ...

-ê! Con ngựa này ( xe máy) hay nhe!

Mạc Hàn bó tay....

Đây là xe máy không phải ngựa! Mau lên đây nhanh ta đem ngươi về hoàng cung của ngươi!

Đới Manh cũng thật ngoan ngoãn nghe lời nhảy lên, cảm thán một câu

-ô cái này êm hơn lưng ngựa nhe! Thật thích!

-đội nón bảo hiểm vào! Mạc đưa cho Manh

-cái gì đây?

-haizzz! Mệt thiệt! Cái này để bảo vệ đầu!

-ồ!

Lắc đầu, Mạc Hàn lên ga phóng đi. Vì quá bất ngờ Manh liền ngã ra trước mặt đập vào lưng Mạc, hai tay theo bản năng ôm eo Mạc. Tim Mạc lỗi một nhịp, sau đó bình tĩnh lại nói

-ê! Bản cung kia! Chị biết hai ta đều là con gái nhưng ngươi mặc thế này sẽ khiến người ta hiểu nhầm là ngươi đang xàm sở chị đó! Mau bỏ cái tay ra coi! chỉ đi xe máy thôi mà, sợ cái gì?

-ta không sợ! Ai nói ta sợ chỉ là bất ngờ thôi! Cái này mát nhe lại không sốc nhảy như cưỡi ngựa!

......................................................

Đến trước tử cấm thành thì đã xế chiều, Mạc thả Manh xuống bỏ lại một câu " em gái à! Không cần cảm ơn! hẹn không gặp lại lần sau""rồi phóng đi

Manh nhìn theo thì sau xe có một hàng số ( biển số xe) là 52048...rồi cũng chẳng quan tâm! nhìn cổng thành đang đóng mỉn cười: cuối cùng tam công chúa ta cũng về nhà rồi!!!...

Sorry dạo này hơi bận nên không thể cover chap mới sớm được, mong các anh chị đừng phang chảo cho em ạ!!! Hì hì...!!!

Sắp hết tết rồi phải đi học huhuhuhu

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top