Giấc Mơ

Tác giả:  ​​​​艾侯喵 ​​​​

----------

Đới Manh đột nhiên tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang nằm trên giường Mạc Hàn, mà Mạc Hàn thì tựa ở trong ngực nàng một bên xem trực tiếp trong điện thoại vừa ăn đồ ăn vặt ở bên cạnh

Đới Manh đột nhiên trở nên có chút cứng đờ "Đây là tình huống gì??!!!!, vì sao mình ở trong phòng Mạc Hàn?!!, hơn nữa vì sao Mạc Hàn lại tựa ở trong ngực mình?!!"

Có lẽ cảm thấy người sau lưng cứng đờ, Mạc Hàn để điện thoại xuống, nghi hoặc quay đầu: "Đới Manh Manh?"

"Hả? ah!" còn đắm chìm trong tư duy của mình Đới Manh nghe được giọng nói của Mạc Hàn bị giật nảy mình.

Đới Manh trả lời làm cho Mạc Hàn nhíu nhíu mày, từ trong ngực Đới Manh đứng dậy, đối diện Đới Manh ngồi xổm ở trên đùi nàng, hướng về phía trước cúi người, tay dò xét lên trán của Đới Manh

Trong lòng Đới Manh trống rỗng cảm xúc phiền muộn vừa ngoi đầu lên liền cảm giác trên trán có một bàn tay nhỏ bé phát ra hơi lạnh, vừa hướng về phía trước nhìn một chút, Đới Manh không có tiền đồ, trái tim nhỏ liền bịch bịch không khống chế được nhảy dựng lên, Đới Manh hiện tại mới chú ý tới trên người Mạc Hàn chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi trắng che khuất mông, bởi vì nút áo chỉ cài đến nút thứ hai, khi Mạc Hàn cúi người xuống, góc độ vừa vặn Đới Manh có thể nhìn thấy một mảng sắc xuân mỹ hảo

"Mạc Hàn vậy mà không có mặc nội y !!!!" trong đầu Đới Manh hiện tại chỉ còn lại chín chữ này

"Đới Manh Manh, em sao vậy? Có phải có chỗ nào không khoẻ không? Mặt của em làm sao lại nóng như thế, không phải là phát sốt rồi chứ?" Mạc Hàn nghiêm túc cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của Đới Manh, cũng không có phát hiện con mắt của người nào đó hiện tại đã đính vào trước ngực nàng không thể dời đi nửa bước.

Không nghe được câu trả lời Mạc Hàn nghi hoặc nhìn về phía Đới Manh, phát hiện Đới Manh hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm thứ gì đó, di chuyển tầm mắt, vụt một cái trong nháy mắt gương mặt của Mạc Hàn nhuộm lên ánh nắng chiều đỏ. Lui về sau, ôm ngực, động tác làm liền một mạch "Đới Manh !!!! Em đang làm gì ??!!!

Bị sự rống của Mạc Hàn mang về hiện thực, Đới Manh nhìn con thỏ trước mắt hai tay ôm ngực nhìn mình chằm chằm "Không không không, Mạc Hàn chị đừng nóng giận !! Em không phải cố ý nhìn lén chị, em chỉ là..... em chỉ là......, ah, đúng rồi, Momo, em làm sao lại ở phòng chị vậy? Em không phải sau khi tập luyện xong liền về phòng của mình đi ngủ sao?" Không dám nhìn thẳng thỏ con thẹn quá thành giận, con sói nào đó chỉ hi vọng nàng có thể thành công nói sang chuyện khác.

Mạc Hàn chân mày nhíu nặng hơn, nàng nâng đầu Đới Manh lên, ép buộc nàng nhìn thẳng ánh mắt của mình "Đới Manh Manh, em đang nói cái gì vậy? Em là người yêu của chị, chúng ta không phải vẫn luôn ở cùng một chỗ sao? Em làm gì có phòng của mình?"

"A?!!! yêu, yêu, yêu, người yêu?!! Momo chị đang nói cái gì?!! Chúng ta trở thành người yêu lúc nào?!!" Đới Manh đại não kém chút đứng máy, người yêu?? cái quỷ gì vậy?? mình trở thành người yêu của Mạc Hàn khi nào??! mặc dù nghe cũng không tệ ~

"Ân? Đới Manh em nói cái gì??" lời nói của Đới Manh làm cho Mạc Hàn trong nháy mắt xù lông, con thỏ híp mắt, mặt mỉm cười dạng chân đến trên bụng Đới Manh, cúi người, ngực dán chặt lấy thân thể Đới Manh, đem môi anh đào tiến đến lỗ tai đỏ thấu của người nào đó bên cạnh, mang theo mị hoặc lại cất dấu đi chút thanh âm tức giận ở bên vành tai Đới Manh vang lên "Em, lặp lại lần nữa đi."

Từ trước tới nay chưa từng gặp qua Mạc Hàn như vậy, hiện tại Đới Manh đã khẩn trương đến nỗi một câu đầy đủ cũng nói không nên lời "Em, em, em......"

Mạc Hàn ngồi dậy nhìn dưới thân Đới Manh chân tay luống cuống mặt đỏ tới mang tai bất đắc dĩ thở dài, mình làm sao lại thích một con sói nhát gan như thế?? Bất quá không có cách nào chính là thích nàng nha.

Kéo tay Đới Manh, để lên ngực trái mình, một cái tay khác thì đặt lên ngực trái người bên dưới "Đới Manh Manh, em xem, chỉ khi tới gần em nhịp tim của chị liền tăng nhanh, em cũng giống vậy, đây là bởi vì chúng ta là người yêu. Em phải nhớ kỹ nha ~ Lần sau nếu như lại quên, chị sẽ trừng phạt em oh ~ " Nói xong liền cúi người hướng phía người nào đó bởi vì kinh hãi mà khẽ nhếch môi che đi.

Đới Manh nhìn Mạc Hàn càng ngày càng gần , lông mi thật dài có chút run run, "Ya, Momo sao lại có thể đáng yêu như thế" nghĩ như vậy, hai mắt nhắm lại...

"Cảm xúc của em rõ ràng rất nghiêm túc, chị......" Theo một hồi âm nhạc vang lên, Đới Manh chợt mở to mắt, "A? Momo đâu?" Đới Manh nảy người lên hướng bốn phía nhìn một chút, là phòng của mình không sai "Cái gì vậy, thì ra chỉ là một giấc mơ" Đới Manh ảo não cầm lấy điện thoại bên cạnh vang lên không ngừng "Xin chào, có phải là nữ sĩ xinh đẹp không? Bạn có kiện hàng, tôi giúp bạn đặt ở cửa bảo vệ rồi, xin chú ý kí nhận ~ " Giọng nói của Tiểu Ca chuyển phát nhanh từ ống nghe truyền đến

"Ân, được" Đới Manh cúp điện thoại, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt xong, liền thay đổi dép lê, dự định đi xuống lầu lấy chuyển phát nhanh. Ra ngoài phòng, thói quen nhìn về phía gian phòng của Mạc Hàn, "Không biết Momo đang làm gì, còn đang ngủ sao"

Đới Manh nhớ tới dáng vẻ mê người của Mạc Hàn trong mơ, không được, lỗ tai lại muốn đỏ ! Đới Manh dùng tay che lấy lỗ tai của mình. "Mình chỉ là đi chào hỏi, ừ, đúng, chính là chào hỏi" Đới Manh nghĩ liền hướng về phía cửa Mạc Hàn đi đến.

Thịch thịch thịch......

"Ai vậy?" giọng nói của Mạc Hàn từ bên trong cửa truyền đến

"Là em, Đới Manh" Nhớ tới Mạc Hàn trong mơ, Đới Manh có chút khẩn trương nắm chặt lấy vạt áo của mình

Yên tĩnh......

"Lại bị muối...... Rõ ràng trong mơ ngọt như vậy" Đới Manh mang theo thất vọng lắc đầu, đang định rời đi xuống lầu lấy chuyển phát nhanh, "Két" cửa mở, Mạc Hàn đứng tại cửa, "Đới Manh, sao vậy? chị mới vừa ở trong phòng thử quần áo"

Đới Manh nhìn Mạc Hàn ở cửa mặc một cái áo sơ mi trắng phủ mông, miệng há đến nổi có thể bỏ vừa một quả trứng gà "Mo, Mo, Mo, Momo, chị sao lại mặc đồ này??!!"

Mạc Hàn nhìn thấy Đới Manh nghẹn họng nhìn trân trối, hơi nghi hoặc một chút mà hướng trên người mình nhìn lại, quần áo không bẩn cũng không có rách. Đới Manh làm sao lại có dáng vẻ như gặp quỷ. "Không phải ở công diễn chị đã nói rồi sao? Dư định đồ ngủ mặc ở trong unit của chị mỗi trận đều đổi một chút, trận tiếp theo chị dự định mặc cái này, làm sao, có chỗ nào kỳ quái sao??"

"Không có, không có, chị mặc cái này rất xinh đẹp" Đới Manh cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng Mạc Hàn. Cảm giác lỗ tai của mình đang thiêu đốt.

"Đồ ngốc" Mạc Hàn nhìn con sói nào đó đỏ từ lỗ tai đỏ đến cổ, khoé miệng có chút nhếch lên.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #daimo