Phần 5
"Muối?" Cái này Mạc Hàn thành thạo a
"Nhưng lúc này sẽ không đem em ấy muối đi a?"
Lục Đình suy tư một chút, nói
"Không, không, cậu suy nghĩ một chút, hai ngày trước cậu một mực đối với Đới Manh ngọt như vậy, đột nhiên muối em ấy một chút, loại tư vị tương phản này ai có thể chịu được đây"
Tựa hồ có chút đạo lý.
"Ừ... được, vậy làm như vậy đi" Momo kiên định nói.
"Ài Momo, ngày mai sẽ công diễn tối nay chúng ta tới phòng tập duyệt lại ca khúc hai người lần cuối đi", sau buổi học nhảy Manh Manh giống như thường ngày đi về phía Mạc Hàn chuẩn bị cùng nàng đi ăn tối
Mạc Hàn ngước mắt nhìn Đới Manh một cái nói, "Ừ, được"
Quay người liền chuẩn bị rời đi,
"Ài Momo, chị đi đâu vậy? Cùng nhau ăn cơm đi"
Nhìn thấy Mạc Hàn chuẩn bị rời đi, Đới Manh nghi ngờ hỏi.
"Oh, quên nói với em, tối hôm nay chị có hẹn rồi"
"Oa, được rồi" Đới Manh uể oải nói, trong giọng nói mang theo một chút ủy khuất, "Chị hẹn ai vậy? Momo"
"Mao mao a" Mạc Hàn quay người, hướng Đới Manh tươi cười, "Tụi chị đi ăn lẩu HaiDiLao, thời gian tập luyện có thể phải hơi muộn chút, chị đi đây"
Nói xong liền quay người rời đi.
Một người ăn đường Đới Manh chán nản
Ban đêm tập luyện, Đới Manh muốn cùng Mạc Hàn trò chuyện chút vì cái gì nàng cùng Lý Vũ Kỳ ra ngoài ăn cơm, dù sao Lý Vũ Kỳ cùng Mạc Hàn quan hệ luôn tốt, luôn hẹn cùng nhau đi chơi, mà Đới Manh một lần ngẫu nhiên hẹn Mạc Hàn, còn phải hẹn rất sớm, nếu không thì tuyệt đối sẽ không cùng mình đi chơi.
Nhưng nhìn Mạc Hàn tối nay cùng mình tập luyện hào hứng tựa hồ cũng không cao, không nói một lời, nghiêm túc khiến người khác sợ hãi, liền nuốt xuống muốn hỏi.
Lúc này Lý Vũ Kỳ vừa vặn đến phòng tập đưa đồ cho Mạc Hàn
"Momo a, lúc tối ăn cơm quá dầu đi, mang cho chị ly trà uống thanh lọc dầu"
"Momo chị ấy không thích uống trà, chị ấy thích uống Macchiato" Đới Manh nghe Lý Vũ Kỳ nói xong buồn bực nói ra
"Ai nói, Mao Mao mua chị đều thích uống" Momo chặn ngang tiếp lấy ly trà Lý Vũ Kỳ đưa tới, quay người hướng Đới Manh nói
"Chúng ta nghỉ ngơi một hồi lại tập luyện, chị vừa vặn cùng Mao Mao nói hai câu."
"Ừ, được" Đới Manh uể oải đi đến trong góc hẻo lánh của phòng tập ngồi xuống, nhìn phía xa Mạc Hàn cùng Lý Vũ Kỳ cười cười nói nói.
"Gì chứ? Đối với mình thì muối như vậy, đối với Lý Vũ Kỳ thì chuyện trò vui vẻ, vậy tìm cậu ấy cùng nhau nhảy ca khúc hai người đi, tìm mình làm gì, hừ!"
Đới Manh một người ở nơi hẻo lánh phụng phịu, mà sát vách hai người thì trò chuyện quên cả trời đất.
"Ài, chị nhìn Đới Manh một người ngồi xổm ở nơi hẻo lánh, cũng quá đáng thương đi, chị thật nhẫn tâm a?"
Lý Vũ Kỳ lúc đầu ở ký túc xá vui vẻ vì ngày nghỉ cuối tuần thu dọn hành lý, đột nhiên nhận được tin nhắn của Mạc Hàn, bảo nàng mua ly trà đưa tới, đang còn nghi ngờ, nghĩ đến tối nay là thời gian tập luyện ca khúc hai người, trong lòng mười phần hiểu rõ.
"Được, đáp cầu dắt mối mà, em thành thạo a"
"Ài, phải như vậy, không muối em ấy một chút, em ấy làm có thể biết chị tốt chứ, để em ấy biết chị cũng là rất quý giá, em ấy mới có thể giác ngộ a"
"Được được được, vậy em đi trước a, nếu em không đi cái ót của em sẽ bị ánh mắt chằm chằm của Đới Manh nhìn xuyên qua a"
Mạc Hàn nhìn thoáng qua nơi hẻo lánh Đới Manh đang dùng ánh mắt u oán phẫn hận nhìn chằm chằm hai nàng, nói "OK, cảm ơn em, hôm nào mời em ăn cơm"
Tiễn Lý Vũ Kỳ, Mạc Hàn liền đứng dậy cùng Đới Manh tiếp tục tập luyện, đương nhiên vẫn là muối như thường.
Tóm lại cảm thụ của Đới Manh một ngày này chính là, hương vị của biển, ta biết.
"CC, chị nói xem Mạc Hàn thật quá mức ! Rõ ràng dáng dấp khả ái như vậy, lại luôn muối như thế !" Đới Manh tức giận đối với Từ Thần thần kể khổ.
"Các người đều có thể chịu được sao?"
Từ Thần thần trầm mặc một hồi, nói "Ừm, Tiểu Đới a, theo như chị được biết .... Mạc Hàn em ấy chỉ đối với một mình em là muối thôi"
Nói xong, trong phòng Tiểu Tiền, Tiểu Khổng, Tiểu C cười vang một cái
"Dạng này, cậu đi hỏi Mạc Hàn đi, vì cái gì lại muối cậu, nói cậu đã biết thụ thương khổ sở rồi cậu muốn chị ấy về sau đối cậu ôn nhu một chút" Tiểu Tiến nhìn thấu tình huống hiện tại của hai người, tương kế tựu kế nói
"Ah nhưng mình sợ..." Đới Manh xoắn xuýt nói
"Sợ cái gì, chỉ một chữ, làm!" Đại C trung khí mười phần nói.
"Momo, chị vì cái gì luôn muối em?" Đới Manh uể oải về đến phòng, nhìn Mạc Hàn thường ngày ngồi trên ghế chơi game, rầu rĩ hỏi
"Hả? Có sao, ha ha ha" Mạc Hàn nghe được ngữ khí Đới Manh dùng đến ba phần chán nản bảy phần đáng thương hỏi mình, đánh lên ha ha.
Mạc Hàn thu hồi bàn phím tắt đi máy tính, nói "Em đừng suy nghĩ quá nhiều, chị không phải vẫn luôn như vậy sao?"
"Ai nha em đừng để ý, đi ngủ sớm một chút, ngày mai là công diễn xuất đạo rồi, ngủ ngon"
Nói xong liền chuẩn bị bò lên giường đi ngủ, vạt áo ngủ bị Đới Manh nắm chặt lấy
"Chị có, mọi người đều nói chị chỉ muối mình em, chị xem chị đối với Lý Vũ Kỳ, Lạc Lạc bọn họ rất ngọt, đối với em thì hung dữ như vậy, còn có em hẹn chị, chị cũng không để ý tới em, bọn họ gọi chị ăn cơm xem phim chị liền đi rất nhanh, không giống như chị đối với em" trong giọng nói mang theo một chút đáng thương.
"Em có chỗ nào không đúng sao, chị nói đi, em sẽ thay đổi"
"Ừm.... em thật muốn thay đổi sao?" Mạc Hàn quay người nhìn Đới Manh nhẹ nhàng nói.
"Đúng a, em nhất định sẽ đổi!" Đới Manh nhu thuận đáp lại.
Mạc Hàn nói "Oh ~" liền từ từ tới gần, tới gần, hướng về bên tai Đới Manh nhẹ giọng nói "Đới Manh, chị muốn em, muốn em về sau cũng giống như hôm nay, nhu thuận với chị, muốn ở trong mắt em chỉ có một mình chị, được không?"
Nói xong những lời này Mạc Hàn liền nhẹ nhàng ôm lấy Đới Manh, gương mặt vô tình hay cố ý hướng tới vành tai của Đới Manh, dẫn tới Đới Manh từng đợt phiếm hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top