Chương 19

Chương 19

Snape bằng cách nào đó đã có thể xoay sở để ngủ được trên chiếc ghế sofa. Ông tỉnh dậy với một tiếng răng rắc ở cổ do tư thế khó đỡ mà ông đã nằm và một cơn đau ở ngực vì những gì suýt xảy ra vào đêm hôm trước. Ông đã mất hết khả năng kiểm soát để từ chối Harry, bất kể khi ông biết đó là quyết định đúng đắn. Không chỉ có những ký ức của Harry hoặc thiếu chúng để đấu tranh, ông còn ở một vị trí đáng tin cậy đối với cậu bé và ông biết rằng ông sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân vì đã lợi dụng lòng tin đó, bất kể lúc đó Harry có vẻ háo hức đến mức nào. Cậu ấy là một cậu bé mười sáu tuổi, với hormone ở khắp mọi nơi và Snape biết rằng nếu ông cho phép điều đó tiếp tục, Harry sẽ không bao giờ tha thứ cho ông một khi cậu ấy đã đủ bình tĩnh để nhận ra những gì mà họ đã làm.

Ông gọi bữa sáng từ những con gia tinh và khi nó đến, ông gõ cửa phòng của Harry, bâng khuâng không biết bây giờ họ nên đối xử với nhau như thế nào. Ông đã từ chối những lời đề nghị của Harry, nhưng liệu Harry có biết rằng việc từ chối những lời đề nghị của cậu ấy thực tế hoàn toàn không phải là từ chối cậu ấy? Snape đã ở trong tâm trí của cậu bé với Thuật Bế quan đủ để biết rằng Harry cảm nhận mọi thứ sâu sắc hơn nhiều so với những người ở độ tuổi của cậu ấy thường cảm thấy. Ông chỉ hy vọng rằng mình đã không chất thêm gánh nặng cho cậu bé.

Nếu họ thử câu thần chú ngày hôm nay, Snape biết rằng sẽ có quá đủ phiền phức để Harry đối phó.

Snape chỉ hy vọng rằng mình sẽ đủ mạnh mẽ để có thể giải quyết hậu quả.

"Cậu đã tỉnh chưa?" Snape hỏi trước cánh cửa lạnh lẽo. "Bữa sáng đã sẵn sàng."

"Cảm ơn. Tôi sẽ ra ngay." Giọng của Harry nghe đều đều. Không tức giận, chỉ cam chịu. Snape thở dài và ngồi xuống cạnh bàn. Cuối cùng thì họ cũng sẽ phải đối mặt với nhau nhưng ông tự hỏi liệu ông có gây ra tổn thương không thể khắc phục được đêm qua hay không, trong khi tất cả những gì mà ông cố gắng làm đều là điều đúng đắn.

Harry bước ra khỏi phòng ngủ, mặc đồng phục học sinh của mình, nhưng không phải áo choàng. Có phải Harry đã cố tình làm điều đó để làm ông bối rối? Snape không cần phải nhắc nhở rằng Harry là học trò của ông, kiến ​​thức đó đã in sâu vào não ông rồi.

Harry thấy ông nhìn chằm chằm. "Tôi không muốn mặc những bộ quần áo đã qua sử dụng, đây là những thứ duy nhất vừa với tôi," cậu giải thích. "Severus - giáo sư, tôi muốn xin lỗi về hành vi của mình vào tối hôm qua."

Xin lỗi? Khi Harry không làm gì sai, Snape là người đã bắt đầu nụ hôn của họ. Harry trông thật hấp dẫn khi ngồi đó, đôi mắt lấp lánh dưới ánh đèn và Snape đã rất muốn nếm thử đôi môi đó. Có thể là do đã nửa đêm và cả hai đều mệt mỏi, nhưng vì lý do gì đó mà quyết tâm của ông tan thành mây khói ngay khi Harry nhìn ông.

"Harry, cậu không việc gì phải xin lỗi cả. Ta đã hôn cậu. Ta đã phản bội lòng tin mà cậu dành cho ta. Lẽ ra điều ta phải làm là chăm sóc cậu chứ không phải quyến rũ cậu!"

"Ông không quyến rũ tôi," Harry nói một cách bình tĩnh. "Ông đã dừng lại, tôi không biết rằng tôi có thể nói không với ông hay không, mọi thứ quá căng thẳng với tôi. Tôi đã có thời gian để suy nghĩ về điều đó, ông nói đúng. Nếu chúng ta định làm điều này, tôi muốn làm điều đó một cách đàng hoàng, khi tôi biết cả hai chúng ta là ai, không chỉ đơn giản là chúng ta là ai trong vài tuần qua."

"Harry, ngay cả khi ký ức của cậu quay trở lại, cậu biết chúng ta không thể làm điều này được. Cậu vẫn sẽ là học trò của ta và điều đó là trái với luật phù thủy và ta sẽ không làm bất cứ điều gì có thể khiến cậu gặp rắc rối." Snape không lo lắng về bản thân mình, ông ấy có thể đối phó với thời gian ở Azkaban, sau tất cả những gì ông ấy đã làm trước đây đúng không? Không, nhưng ông không thể chịu đựng được việc Harry phải chịu số phận đó khi đến tuổi trưởng thành.

"Vậy ông đang nói cái gì vậy? Rằng ông yêu tôi nhưng ông sẽ không làm tình với tôi?"

"Đó chính xác là những gì ta đang nói, Harry. Cậu có nghĩ rằng điều này dễ dàng với ta không? Cậu không biết ta muốn đánh đổi điều này nhiều như thế nào, để được ở bên cậu theo cách cậu muốn, nhưng chúng ta không thể. Điều đó là không thể. Ta xin lỗi."

"Chúa ơi, Severus, chúng ta sẽ làm gì đây?" Harry ngồi phịch xuống ghế, lùa những ngón tay vào mái tóc đã rối bù. "Điều đó thật đau đớn, biết rằng chúng ta có tình cảm với nhau nhưng không thể làm gì được. Làm thế nào để chúng ta chịu đựng điều này đây?"

"Chúng ta phải mất từng ngày một, Harry. Đó là tất cả những gì chúng ta có thể làm và có thể hy vọng rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ có được một Bộ trưởng bộ Pháp thuật biết điều, người sẽ cân nhắc việc thay đổi luật."

Snape đứng dậy và dang rộng vòng tay. Harry mở to mắt nhìn ông. "Không có luật nào cấm những cái ôm cả, Harry ạ."

Trong một khoảnh khắc, ông đã nghĩ Harry sẽ từ chối niềm an ủi nhỏ bé đó, tất cả những gì mà Snape có thể cho cậu, nhưng Harry bật dậy khỏi ghế và vòng tay ôm chặt eo Snape đến nỗi ông nghĩ rằng ông có thể phải đến dùng xà beng lôi thằng bé ra. Snape đặt tay lên lưng Harry, nghĩ rằng thật hoàn hảo biết bao khi có Harry trong vòng tay của mình. Họ hòa hợp với nhau.

"Em sợ, Severus," Harry nói, giọng cậu nghèn nghẹn trong ngực Snape.

"Harry, chúng ta không cần phải thực hiện câu thần chú nếu cậu không muốn, chúng ta có thể đợi cho đến khi ký ức của cậu quay trở lại một cách tự nhiên."

Cặp kính của Harry đang ép chặt vào xương sườn của ông một cách khó chịu, nhưng Snape thậm chí còn ôm Harry chặt hơn. Ông sẽ không buông tay cho đến khi nào Harry muốn điều đó.

"Không, em muốn làm bùa chú," Harry nói. "Em chỉ sợ một điều rằng nếu không thành công em sẽ không còn nhớ ông nữa. Em không muốn mất ông."

"Cậu sẽ không mất ta, Harry. Ta hứa." Snape hôn lên đỉnh đầu của Harry, cả hai dường như đều không muốn để người kia đi. "Nhưng trước tiên, bữa sáng," Snape nói với một giọng điệu vui vẻ mà ông không thực sự cảm thấy.

"Em không đói," Harry nói, bước ra khỏi cái ôm của Snape. "Em chỉ muốn làm cho xong mọi chuyện. Làm ơn, chúng ta có thể tiến hành câu thần chú được không?"

"Được thôi, Harry. Có lẽ tốt nhất là cậu nên ngồi hoặc nằm xuống để làm việc này."

"Được rồi," Harry đáp, lững thững đi đến trường kỷ và ngồi xuống.

"Được rồi, Harry. Việc này có thể sẽ mất một lúc và cậu cần phải cảm thấy thoải mái nhất có thể."

Harry gật đầu và trượt xuống để lưng và đầu của cậu tựa vào những tấm đệm ở phía sau chiếc ghế sofa. Cậu thấp đến nỗi hai chân lủng lẳng, bàn chân cậu thậm chí không chạm tới sàn nhà. Điều đó khiến tập trung vào việc Harry còn trẻ như thế nào và Snape lại cảm thấy trái tim mình tan nát trước tất cả những điều khủng khiếp đã xảy ra với Harry trong cuộc đời ngắn ngủi của cậu ấy. Thật không công bằng, nhưng Snape biết rằng cuộc sống không có gì ngoài điều đó, ông có những vết sẹo để chứng minh chúng.

Hết chương 19

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top