Chương 2

Chương 2

6. Snape không biết tại sao mình lại rơi vào trong tình huống này.

Ông và Harry chỉ là những người qua đường tình cờ gặp nhau. Tại sao ông lại để một người không có bất kỳ điểm tương đồng gì trong tính cách xông vào cuộc sống của mình, thậm chí để mặc cho cậu làm rối tung suy nghĩ của mình?

"Thư giãn đi, Severus." Người đàn ông tóc màu bạch kim nâng ly "Uống whisky đi, bạn của tôi."

"Không." Snape kiên quyết cự tuyệt ly rượu whisky trước mắt, cho dù nó rất ngon. Nếu không phải vì ly rượu whisky hôm lễ Giáng sinh, ông cũng sẽ không mất trí mà đi nhặt cái cậu nhóc lưu lạc đầu đường là Harry về nhà của mình. Ông cũng sẽ không rơi vào tình huống hiện tại và càng không phải vì cái đầu óc đơn thuần của quái vật nhỏ kia mà suy nghĩ miên man.

Nếu không uống cạn ly whisky đó, có lẽ giờ này tên nhóc lừa gạt đã ở với người khác rồi...

KHÔNG. Snape bác bỏ giả định đó, cũng từ chối suy nghĩ quá sâu về nó.

Vì vậy ông lại chuẩn bị cùng người bạn uống rượu whisky, sau khi uống xong thì nhíu mày kỳ quái: "Lucius, ly rượu này cùng ly lần trước khác nhau."

"Ừm... "Người đàn ông tóc màu bạch kim nở một nụ cười đầy thâm thúy: "Hình như có người tới tìm cậu"

Snape theo hướng cửa sổ lầu hai nhìn ra ngoài, liền thấy chàng trai mặc áo len màu đỏ đứng đơn bạc trong tuyết, lẳng lặng ở ngoài hàng rào sắt chờ ông. Người đàn ông tóc bạch kim nghe thấy Snape nói một câu chửi bới không phù hợp với lễ nghi, sau đó rất nhanh liền rời khỏi phòng.

"Ngay cả một câu tạm biệt cũng không nói với bạn cũ." Lucius lẩm bẩm, mỉm cười nhìn hai người một đen một đỏ bước đi trong tuyết, một người đang giáo huấn người kia.

Rượu whisky từ từ chảy vào cổ họng ông.

Good luck, my friend. (Chúc may mắn, bạn của tôi.)

7. Đôi khi Snape nghĩ rằng có lẽ ông và Harry cũng không khác nhau đến thế.

Snape nghe nói Harry từ chối lời mời dự tiệc sinh nhật của một người đồng nghiệp trong cửa hàng bán hoa.

"Thật ra thì tôi không thích náo nhiệt. Tôi thích nhất là cùng Sev ở chung một chỗ."

"Nhưng cậu cần thêm bạn bè."

"Không." Harry không chút khách sáo lắc đầu: "Tôi không cần thêm bạn bè."

Họ đều cô độc giống như nhau.

Cho nên dù biết rõ không đúng, cũng không nên, Snape vẫn mặc kệ loại quan hệ không thể đưa ra một từ ngữ tổng quan để diễn tả này xảy ra. Cho đến một ngày, có hai vị khách đến nhà, một cô gái xinh đẹp với mái tóc bồng bềnh và một chàng trai với mái tóc đỏ hoe cùng những nốt tàn nhang trên mặt.

"Harry, cậu định sống ở đây mãi sao?"

"Không được sao? Ở đây rất tốt, chỉ có hai chúng mình." Giọng nói chứa đầy sự vui vẻ của Harry vang lên: "Mione, nếu như đây là điều ông ấy muốn, thì cũng chính là điều mình muốn."

"Mình biết, nhưng cậu không định sẽ nói cho ông ấy..."

Câu nói kế tiếp hơi ngừng lại, Snape tin chắc rằng mình không phát ra tiếng bước chân, nhưng hiển nhiên cô gái đang nói chuyện kia đã phát hiện ra ông, cô đứng lên nói: "Thật xin lỗi ngài, đến thăm mà không báo trước, đã quấy rầy ngài rồi."

Snape không thể không từ chỗ rẽ cầu thang đi ra, nhìn cô gái đang dùng đầu gối nhắc nhở chàng trai mặt tàn nhang bên cạnh. Chàng trai vừa đứng lên vừa lấy tay lau quần, cố sức muốn nuốt xuống miếng bánh ngọt đã nhét đầy trong miệng.

Không hổ là bạn của quái vật nhỏ. Thái dương của Snape giật giật, cuối cùng vẫn không phun ra nọc độc đã chuẩn bị sẵn: "Các cô cậu nói chuyện đi, muốn cà phê hay trà?"

Lời này khiến chàng trai mặt tàn nhang hoảng hồn đến mức mắc nghẹn miếng bánh ngọt trong cổ họng. Ngay cả cô gái bên cạnh cũng có chút đơ người, một lúc lâu mới ấp úng nói: "Chúng tôi đã trò chuyện xong rồi, thưa ngài, chúng tôi nên đi."

Trước khi rời đi, cô gái ôm Harry thật chặt, Snape nghe thấy tiếng cô gái thì thầm: "Harry, chúng mình đều nhớ cậu."

8. Bọn họ không giống nhau.

Harry có bạn bè và người thân.

Bọn họ đều rất nhớ cậu.

Snape cảm thấy mình lại lần nữa bị lừa gạt.

9. Snape cảm thấy mình cần phải nói chuyện với Harry, nhưng Harry rõ ràng không có ý định cho ông cơ hội này. Khi Snape muốn nói chuyện trong bữa ăn, Harry sẽ sử dụng phép lễ nghi trên bàn ăn mà ông ấy luôn yêu cầu để chặn lại. Sau bữa ăn, Harry hoặc là làm việc bán thời gian hoặc là làm việc nhà. Thi thoảng sẽ có một bó hoa, đôi khi chỉ là một cành hoa, được nhét vào tay Snape: "Sev, cho ông."

Dưới ánh mắt chăm chú của Snape, cậu lưu loát nói ra ý nghĩa của loại hoa trong tay ông, ríu rít kể những câu chuyện thú vị của ngày hôm nay về cửa hàng hoa. Snape tin chắc mình không có bất kỳ hứng thú nào đối với các vụ bê bối của quái vật nhỏ đang bị hormone làm cho choáng váng kia. Cái gì mà hôm nay ai mua hoa tặng cho cô gái này, ngày mai mua hoa tặng cho một cô gái khác, mang tới cửa hàng hoa lại là cô gái thứ ba. Ông! Một! Điểm! Hứng! Thú! Cũng! Không! Có!

Ông thậm chí còn cảm thấy rằng Harry không cần phải tiếp tục làm việc ở cửa hàng hoa. Ông hy vọng Harry có mối quan hệ yêu đương bình thường, nhưng ông không muốn cậu có nhiều mối quan hệ hỗn loạn. Để tránh một ngày Harry lại bị thương và cầu xin ông nhận thu nhận. Snape quyết định điều chỉnh giờ làm việc chưa bao giờ thay đổi của mình.

Cho nên khi Harry tay ôm bó hoa hướng dương, miệng ngâm nga một bài hát về đến nhà, liền nhìn thấy Snape đang ngồi trên sô pha đọc báo, cậu lộ ra vẻ sững sờ: "Chào, Sev." Harry nhìn về phía mặt trời bên ngoài "Chào buổi chiều. Tôi đi nấu cơm."

"Không cần, ta gọi đồ ăn ngoài rồi." Snape dùng ánh mắt tỏ ý kêu Harry đến ngồi trên băng ghế ở trước mặt mình: "Chúng ta trò chuyện một chút."

"OK..." Harry gãi gãi mái tóc đen có chút rối bời, rũ bả vai: "Tôi nói trước, tôi tuyệt đối sẽ không dọn ra ngoài."

"Ta cho rằng cậu biết rõ đây là nhà ta, mà cậu Potter căn bản không có cái quyền lợi phản kháng này." Snape cười nhếch môi: "Bất quá... Sev nhân từ của cậu cũng không có ý định bắt cậu lập tức dọn ra ngoài."

Mắt Harry lập tức sáng lên: "Ông đồng ý cho tôi gọi ông là Sev?"

Snape xoa xoa lông mày: "Đúng như dự đoán, cậu không nắm được trọng điểm của câu nói. Nếu cậu muốn ở lại, chúng ta phải nói chuyện rõ ràng."

"Không thành vấn đề."

"Cậu Potter......"

"Cứ gọi tôi là Harry."

Snape không muốn cuộc trò chuyện của họ bị dập tắt bởi những điều nhỏ nhặt như thế này, cuối cùng ông thỏa hiệp: "Po...... ok, Harry, chúng ta mới quen nhau được hai tháng, cậu không hiểu ta."

Khuôn mặt luôn luôn tràn đầy nụ cười của Harry bỗng chốc khựng lại, chân mày cậu nhíu chặt đến mức tưởng như có thể kẹp chết được một con ruồi. Cậu không quá vui vẻ khi đoán được đề tài phía sau ông định nói: "Cho nên?"

"Cuộc sống của cậu không nên xoay quanh ta." Snape đi thẳng vào vấn đề: "Cậu có bạn bè, có gia đình..."

"Không." Harry lắc đầu, ánh mắt của cậu rất bình tĩnh: "Tôi không có gia đình, thưa ngài. Gia đình tôi đều đã chết trong chiến tranh. Nếu ông không cần tôi nữa, tôi sẽ hoàn toàn trở thành người vô gia cư."

10. Snape nghi ngờ điều đó.

Cho đến khi Harry lôi ra một quyển album ảnh, nhưng Snape thề, những bức ảnh dường như đang chuyển động trước khi ông ấy nhìn vào quyển album.

"Đây là bố mẹ tôi."

Harry chỉ vào đôi nam nữ trong ảnh rồi giới thiệu với giọng nói đầy khao khát và nhớ nhung.

"Cậu trông rất giống họ."

"Rất nhiều người cũng nói như vậy." Harry cười: "Họ nói tôi giống cha, nhưng lại có đôi mắt giống mẹ."

Snape cùng Harry so sánh ảnh chụp, từ chối bình luận. Nếu thật là đúng như Harry nói, đây cũng là một sự an ủi đối với Harry, ít nhất cha mẹ cậu cũng không hoàn toàn biến mất, mà là tiếp tục dùng một phương thức khác ở lại trên người cậu.

Harry nhìn Snape: "Ông cũng cảm thấy đôi mắt của tôi rất giống mẹ tôi sao?"

Snape không biết phải nói thật hay nói dối, chỉ có thể im lặng ứng phó, nhưng cậu đã nói thêm: "Thưa ngài"

Snape thở dài một hơi, ông vĩnh viễn không có cách nào với chàng trai này, thật giống như ông cũng muốn biết, vì sao cậu đột nhiên không gọi Sev nữa mà là học cô gái tóc nâu kia gọi ông là ngài.

"Không giống."

Harry sửng sốt, cậu quay phắt đầu lại: "Ông nói cái gì?"

"Đều là màu xanh lá cây, nhưng không giống nhau. Tương đối mà nói cậu quả thật cậu có nét giống cha, đặc biệt là ánh mắt bướng bỉnh trông giống cha cậu hơn." Snape nhẫn nại nói, đương nhiên còn có cứng cỏi, nhưng ông không định nói ra.

"Tôi coi như ông đang khen tôi, Sev." Harry nở nụ cười, đáy mắt lại quanh quẩn sương mù nhè nhẹ.

Snape không rõ là cậu đang vui vẻ hay không vui vẻ, chỉ có thể tổng kết rằng đây đại khái là sự nổi loạn của hormone tuổi dậy thì.

11. Snape rất buồn khi thấy rằng cuộc trò chuyện ngày hôm đó không mang lại kết quả gì, chỉ có tình trạng của quái vật nhỏ là trầm trọng hơn. Ví dụ như ghế sô pha đơn không cánh mà bay và một người mộng du đang ngủ trên giường của ông.

Nhìn bó hoa xa lạ trong ngực mình ngày hôm nay, Snape nhướng mày: "Hôm nay là hoa bách hợp? Trước đây ta chưa từng thấy cậu mang về."

"Ừm, hôm nay vừa vặn có nhiều." Harry vừa ăn khoai tây chiên vừa xem trận đấu: "Ông có thích không?"

"Ta thích hoa hướng dương hơn." Snape ngừng lại sau khi nhận ra những gì mình đã nói: "Ta cần phải nhắc nhở cậu rằng, với tư cách là một người đàn ông lớn hơn cậu tận hai mươi tuổi, ta không thích hoa."

Harry cười khúc khích, không cố gắng vạch trần sự hớ hênh vừa rồi của ông.

"Harry, ta lớn hơn cậu tận hai mươi tuổi" Snape lặp lại.

"Tôi biết, tôi không có vấn đề gì về việc tính toán." So với thái độ lúc trước vừa nhắc tới là nổ tung, thì lần này Harry không thèm để ý: "Cho nên?"

Cho nên......

Snape hắng giọng: "Ta cũng đủ lớn tuổi để làm cha của cậu, ta nghĩ hoa này, cậu nên tặng cho người thích hợp hơn thay vì tặng cho lão già như ta."

Ông không mù, nên ông có thể nhìn thấy rõ ràng được thứ tình cảm không chút che giấu trong mắt của Harry. Và từ vài lời mà cô gái tóc nâu nói, Snape biết rằng Harry có cuộc sống và thế giới của riêng mình, cũng biết rằng cậu ở lại đây là vì ông.

"Người thích hợp hơn?" Harry cười nói: "Tôi tìm không thấy, nếu như Sev cảm thấy có, ông vì sao không tìm cho tôi? Hoặc là kêu Sev nhận hoa của tôi đi, đoá hoa của một quái vật nhỏ đầu óc đơn giản không có chỗ cho hormone nổi loạn."

Trên đời có một loại tình huống không nói nên lời, chính là muốn chửi người vừa chửi bạn xong, Snape cảm thấy mình cần mở rộng vốn từ vựng tính từ của Harry.

12. Snape tự cho là tu dưỡng của bản thân vẫn luôn rất tốt, tuy rằng ông không thích cùng người khác giới tiếp xúc, nhưng tu dưỡng của ông cũng không cho phép ông có thái độ quá hà khắc đối với một cô gái chưa từng gặp mặt bao giờ.

Nhưng ngay lúc này đây, Snape lại cảm thấy tu dưỡng của bản thân có lẽ cần phải đem trở về sửa chữa lại lần nữa.

"Lucius, đây là cái mà cậu gọi là đối tượng nữ ưu tú để hẹn hò sao?"

"Chà, cậu không thích bất kỳ ai trong số họ?"

"Nếu như vậy, ta đi trước."

"Đợi đã." Người đàn ông tóc bạch kim ngăn Snape lại: "Cậu đang vì chính mình mà tìm kiếm, hay là vì người gác cổng trung thành kia tìm." Người đàn ông hất chiếc cằm nhọn về phía chàng trai tóc đen luôn đi theo Snape, và hiện đang đứng đợi ở cổng.

Snape im lặng.

Người đàn ông tóc bạch kim cũng không vạch trần ông, chỉ là cười tủm tỉm uống một hớp rượu: "Ta còn có một quyển album ảnh ở đây, Severus, cậu quá kén chọn." Nói xong, Lucius lại từ trong tủ sách rút ra một quyển album ảnh khác.

Snape sau khi mở trang đầu tiên liền "bốp" một cái, đóng quyển album lại.

"Điều này là không thể!"

"A, Severus, có thể hay không cậu nên hỏi trái tim của chính mình. Nếu như cậu chỉ muốn làm cho Potter hạnh phúc, là nam hay nữ thì có quan hệ gì đâu?"

Snape chậm rãi ngồi xuống, mở album ra lần nữa, cố gắng không nghĩ tới cảm giác chua xót vừa nãy là có ý gì.

Người đàn ông tóc bạch kim thấy Snape nhìn mình, ông ám chỉ nói: "Nếu giới tính cũng không còn là vấn đề, thì tuổi tác có đáng là gì đâu? Đúng không? Severus."

"Lucius, cậu đang muốn nói cái gì?"

"Không có gì, ta chỉ nói rằng nếu cậu không hài lòng với album này, ta còn có những album khác cho nhiều lứa tuổi."

Snape không khách khí nói: "Ta cho rằng cậu chỉ là một người kinh doanh về thuốc chứ không phải ma cô."

"Giống như cậu lúc này sao?" Nụ cười của người đàn ông tóc bạch kim trước sau như một, rất phù hợp với dáng vẻ quý tộc của ông ấy: "Bạn của ta."

13. Snape không phải là ma cô, ông chỉ là quan tâm đến Harry, ông chỉ hy vọng có một người nào đó có thể mang lại hạnh phúc cho Harry. Dù cho ông và cậu mới quen nhau chưa đầy hai tháng.

Cuối cùng Snape không chọn được một bức ảnh nào, cho dù Lucius có khoe khoang về những người trong album ra sao, ông ấy cũng không chọn.

Nhưng không bao lâu sau Snape nhận ra rằng mình đã lo lắng quá nhiều, vì hôm đó mặt trăng rất sáng, rất to, và cũng rất tròn. Cô gái có mái tóc đỏ vẫn chưa bước vào nhà đã mang Harry đi, khi đó Harry chỉ kịp nói: "Sev, tôi sẽ không ăn tối ở nhà" trước khi biến mất không còn chút dấu vết.

Quái vật nhỏ chết tiệt.

Con bé tóc đỏ chết tiệt.

Hormone lừa gạt chết tiệt.

Ánh trăng chết tiệt.

Chết tiệt....

Trừng mắt nhìn phòng thuốc bừa bộn, Snape chua xót phát hiện, chết tiệt..người kia tại sao lại không thể là ông?

14. Khi Harry trở về đã là ba ngày sau, sắc mặt cậu tái nhợt nhưng vẫn tươi cười rạng rỡ.

"Chào, Sev."

Không để ý tới cô gái tóc đỏ bên cạnh đang đỡ lấy cậu, Snape vươn tay kéo Harry, để cho cậu dựa vào trên người mình, nhìn chằm chằm vết thương trên má cậu. Dùng ngữ khí nghiêm khắc cùng lo lắng mà đến chính Snape cũng không nhận ra: "Cậu bị thương."

Harry lắc đầu: "Chỉ là hơi mệt." nói xong liền ngã vào trong ngực Snape.

"Giáo sư Snape, thực xin lỗi, Harry, cậu ấy. . . " Cô gái tóc đỏ lên tiếng.

"Câm miệng, hiện tại ta không có thời gian tiếp đãi khách."

Đúng, tất cả đều là khách.

Nhưng Harry thì không.

15. "Harry, chúng ta cần nói chuyện."

Harry rên rỉ một tiếng rồi ngã xuống giường, nói chính xác hơn là giường của Snape, cam chịu nói "Hãy để tôi giải thích trước, ông có thể sắp xếp những cuộc hẹn hò mù quáng cho tôi, nhưng ông không thể buộc tôi phải hẹn hò với họ..."

"Không, Harry, ta muốn nói." Snape bĩu môi cắt ngang: "Cậu nên cẩn thận lựa chọn một người bạn đời có thể chiếu cố cậu, thay vì liều lĩnh lôi kéo cậu đi cả đêm không về, cuối cùng lại khiến cậu bị thương cùng kiệt sức mệt mỏi trở về."

Harry trợn to hai mắt, trong lòng phun ra một chuỗi chửi thề, sau đó hét lớn một tiếng: "Merlin! Không thể tin được, ông nghĩ đi đâu vậy! Ginny đã có chồng sắp cưới!"

Chà, rất tốt, những bài diễn văn dài đã chuẩn bị sẵn không còn chỗ dùng nữa.

Snape có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi: "Vậy cậu cảm thấy ta như thế nào?"

Harry sững người, trừng to đôi mắt xanh lá, như thể cậu không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Snape có chút không thoải mái thay đổi vị trí đặt chân, ông khoanh hai tay đặt ở trên đùi: "Cậu không ngại ta so với cậu lớn hơn hai mươi tuổi, cậu không ngại ta là một lão già không thú vị, nếu cậu không ngại..."

"Chết tiệt, tôi không ngại! Tôi không ngại!"

Snape cảm giác được chàng trai nhào tới, mũi cậu đụng trúng vào mũi ông, có chút chua xót, nhưng lại không che giấu được sự ngọt ngào của bờ môi mềm mại.

Snape dường như nhìn thấy hoa mặt trời nở rộ.

Hết chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top