Chương 3
Chương 3
Harry cố gắng giữ kín nhất có thể khi đi qua tầng thông không gian của Bộ Pháp thuật. Hermione đã tìm hiểu về việc đó, đúng như cô đã hứa; và kết quả của kiến thức cô mang lại là cuộc gặp hiện tại giữa Harry với Bộ trưởng Bộ Pháp thuật. Cậu hơi xấu hổ khi làm phiền người đàn ông đó vì một điều tầm thường như sự đổ vỡ trong cuộc sống cá nhân, nhưng cậu tha thiết muốn giữ gìn sự riêng tư của mình càng lâu càng tốt. Cậu thực sự không cần các tờ báo lá cải đánh hơi những vụ bê bối tiềm ẩn và tung ra những tiêu đề như 'Hôn nhân giữa Snape-Potter đang rung chuyển, Cựu cậu bé anh hùng Potter có ý định ly hôn và hoàn toàn không quan tâm đến truyền thống giới phù thủy'. Nên, khi cái tên của cậu vẫn còn hữu dụng trong giới quan liêu chính trị - mặc dù miễn cưỡng - thì cậu vẫn đã sử dụng nó để tạo lối tắt. Để được gặp ông ấy.
Trong vòng mười phút, cậu đã vào bên trong văn phòng Bộ trưởng: thật ấn tượng đối với người thậm chí đã không còn làm việc cho Bộ nữa. Người bình thường sẽ phải đợi hàng tháng trời cho một cuộc hẹn như vậy.
"Harry," Shacklebolt chào cậu bằng một nụ cười rộng và một cái bắt tay thân thiện.
"Chào buổi sáng, thưa Bộ trưởng," Harry đáp lại.
Kingsley cáu kỉnh. "Không cần khách sáo. Thật tốt khi được gặp cậu! Đã nhiều năm trôi qua. Cậu dạo này thế nào? Mau ngồi đi!" Kingsley đề nghị.
Dù chuyển động cứng đờ và căng thẳng, nhưng Harry vẫn đã ngồi xuống.
"Tôi vẫn ổn, cảm ơn. Còn ông?" Tất nhiên là cậu không ổn, nhưng cậu thấy không cần phải nói điều này với Shacklebolt.
Người đàn ông nhìn Harry với vẻ quan tâm.
"Chân của cậu đã hoạt động tốt trở lại chưa?" ông hỏi mà không trả lời câu hỏi của Harry.
"Chỉ hơi cứng một chút." Harry cố gắng xua tan những lo lắng của Bộ trưởng. "Đêm qua tôi ngủ thiếp đi trong tư thế không tốt."
Nhiều khả năng là việc thiếu ngủ đã gây ra cảm giác khó chịu cho cậu. Trong khoảng một tuần kể từ lần cuối cùng nói chuyện với Severus, cậu đã không ngủ đủ giấc mặc dù thực tế là hầu hết các buổi tối cậu đều lấy cớ đi sớm để gặp gỡ bạn bè của mình. Cậu sử dụng các kỹ thuật thở đã học được trong quá trình huấn luyện Thần sáng để chìm vào giấc ngủ nhanh chóng và không cần suy nghĩ. Tuy nhiên, cậu thường thức dậy vào lúc nửa đêm rồi không thể bình yên trở lại.
Trong những đêm mất ngủ, ký ức đã tấn công cậu không thương tiếc, và suốt cả ngày, cậu liên tục thấy mình có khao khát muốn nói với Severus về điều này điều kia, nhưng hết lần này đến lần khác cậu nhận ra, rằng Severus không có ở đó, và ông sẽ không. Không còn ở đó nữa. Họ đã không còn liên lạc kể từ ngày Harry rời đi. Mới chỉ có một tuần, trước đây họ cũng từng tách xa nhau lâu như vậy, mà cũng không phải là vài tháng qua họ nói chuyện với nhau đủ nhiều để thấy hẫng hụt khi thiếu vắng, nhưng cuối cùng vẫn là: Harry nhớ Severus một cách đau đớn.
May mắn thay, Shacklebolt chấp nhận lời giải thích và dường như không bị làm phiền bởi sự mất tập trung của cậu.
"Ông già Vivliori đối xử tốt với cậu trong cửa hàng của ông ấy chứ, tôi hy vọng thế," Shacklebolt hỏi thêm.
"Vâng. Ông chủ tốt nhất từ trước đến nay. Tất nhiên chỉ đứng sau ngài," cậu vui vẻ nói.
"Chà, thật tốt khi nghe vậy, mặc dù tôi không ngạc nhiên," Bộ trưởng trả lời với một cái nháy mắt, nhưng khuôn mặt của ông nhanh chóng biến thành vẻ nghiêm túc hơn. "Bây giờ, chúng ta hãy bắt đầu vào việc."
Harry gật đầu.
"Tôi nghe cô Granger-Weasley nói rằng cậu muốn ly hôn."
Một cái gật đầu nữa, để xác nhận.
"Tôi tin rằng cậu đã nghĩ kỹ về sức nặng của vấn đề."
"Tôi đã."
"Và cậu cũng đã thảo luận về nó với Severus."
"Tôi đã." Đại loại thế.
"Trong trường hợp này, tôi nên nói một vài điều về quy trình thực tế."
Shacklebolt không thắc mắc về quyết định của cậu và Harry rất biết ơn vì điều đó. Cậu đã tự hỏi bản thân mình đủ thường xuyên rồi.
"Bản thân quá trình này bao gồm ba giai đoạn riêng biệt: điều trần, đàm phán và thỏa thuận."
Nó nghe có vẻ kinh khủng giống như cách của dân Muggle. Nên Harry tự hỏi tất cả mấy thứ đó sẽ thế nào với phù thủy.
"Phiên điều trần diễn ra trước sự chứng kiến của một thành viên cấp cao thuộc Bộ Pháp thuật và cả hai bên đều phải tham dự. Việc đồng ý sử dụng Veritaserum (Chân dược) cũng là cần thiết."
Harry muốn phản đối nhưng với một cái nhấc tay của mình, Shacklebolt đã ngăn cản sự gián đoạn đó.
"Mọi thứ nói ra dưới tác dụng của lọ thuốc đều được bảo mật nghiêm ngặt. Nó chỉ đơn giản là một cách để dễ dàng giao tiếp giữa các bên."
Harry cắn môi dưới. Severus chắc chắn sẽ không chấp nhận đâu, Harry nghĩ. Ông ấy là một người đàn ông rất coi trọng sự riêng tư.
Hẳn Shacklebolt đã đoán được tình thế tiến thoái lưỡng nan của cậu.
"Đừng lo lắng, chỉ người điều hành phiên điều trần mới có mặt và không có gì ngoài chủ đề được hỏi: người ta sẽ chỉ hỏi những điều cơ bản liên quan đến hôn nhân của các cậu."
Harry nghiêng đầu chấp nhận lời trấn an, dù trong lòng không dễ chịu chút nào.
"Phần thứ hai của quy trình là đàm phán giữa các bên. Bộ đảm bảo một nền tảng trung lập, thích hợp cho quá trình đàm phán. Chỉ có hai bên liên quan tham dự lần này, không có bên thứ ba tham gia," Shacklebolt giải thích.
"Điều gì sẽ xảy ra nếu hai vợ chồng không thương lượng được... một cách ổn thỏa? Hay nếu họ không thể đạt được sự đồng thuận?" Harry không chắc, nếu để họ ở riêng, Severus và cậu có thể đi đến bất kỳ sự đồng thuận nào.
"Vì giai đoạn đàm phán do Bộ chủ trì nên một số biện pháp an ninh nhất định sẽ được thực hiện. Không có giới hạn thời gian cho giai đoạn này, vì vậy những người tham gia có thể dành thời gian của họ để tìm ra điểm chung", Bộ trưởng đảm bảo với Harry. "Hãy nghĩ về nó như một con đường đi của hai vợ chồng."
Điều đó nghe có vẻ đáng ngờ, hình như từng nhắc đến trong một cuốn sách dạy bạn tự trợ giúp chính mình của dân Muggle. Harry tự hỏi liệu Shacklebolt có quen thuộc với những loại sách đó không.
"Và cuối cùng, giai đoạn thứ ba là thỏa thuận, một tuyên bố về ý định được các bên ký kết sau khi kết thúc giai đoạn thứ hai, do một nhân viên của Bộ Pháp thuật chủ trì." Shacklebolt kết thúc.
Toàn bộ sự việc nghe có vẻ rất đơn giản. Gần như vậy. Nếu ly hôn chỉ bao gồm ba bước đơn giản này, thì tại sao Ron lại khiến nó giống như chuyện hoang đường? Sự bí ẩn của việc ly hôn là một điều kỳ dị nữa của thế giới Phù thủy hay là một công cụ thông minh để giữ gìn sự toàn vẹn của xã hội? Hay điều cấm kỵ về ly hôn này là phần còn sót lại của một số quy tắc đạo đức từ thời Victoria?
Cho dù đó là gì, Harry không có lựa chọn nào khác. Lòng nặng trĩu, cậu thở dài.
"Tôi hiểu. Cảm ơn ngài đã giải thích cặn kẽ, tôi thực sự đánh giá cao điều đó. Làm cách nào để tôi bắt đầu quá trình này?"
"Nếu vẫn quyết tâm về quá trình này, cậu hãy viết ý định của mình trên giấy da. Tôi có thể đóng một con dấu của Bộ vào nó. Sau đó, một con cú sẽ được gửi cho chồng cậu về ý định bắt đầu quá trình. Ngay sau khi phiên điều trần được lên lịch, cả hai người sẽ được thông báo về ngày này."
"Ngài nghĩ chúng tôi có bao nhiêu thời gian trước phiên điều trần?"
"Một vài ngày, có thể, không quá một hai tuần."
Nó sẽ xảy ra sớm như vậy? Harry không chắc rằng mình sẽ sẵn sàng ly hôn trong vòng chưa đầy hai tuần nữa. Chỉ nghĩ thôi đã khiến cậu cảm thấy buồn nôn, làm nội tâm cậu thắt lại với nỗi buồn và sự tuyệt vọng. Cậu cảm thấy sự hoảng sợ trong lồng ngực; cậu không muốn, thực sự, cậu đã không, cậu không thể.
Cậu buộc mình phải hít vào thật sâu.
Cậu không muốn, nhưng cậu cần phải làm. Không thể làm gì khác.
Cậu đã tự rèn luyện mình vượt qua những điều không thể tránh khỏi. Cơn đau dữ dội trong lồng ngực giống như một con dã thú: gào thét, rên rỉ, xé nát cậu bằng móng vuốt, bằng hàm răng, hành hạ, giết chết, hủy diệt cậu.
Cậu phải kìm nén nó.
"Tôi có thể mượn một mảnh giấy da không, Bộ trưởng?"
Hết chương 3
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top