Chương 5

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 5

Những tia nắng chiếu qua cửa sổ đánh thức Harry. Ngáp một cái lười biếng, cậu lăn lộn trên giường. Cậu cau mày. Có gì đó không đúng. Cậu duỗi một tay ra để lấy kính trên bàn cạnh giường rồi nhận ra chúng nằm ngoài tầm với của cậu.

Cuối cùng, khi Harry tìm được kính của mình và đeo nó vào, những ký ức từ sáng sớm đã dần quay về trong ý thức của cậu. Snape có một cơn ác mộng, ông không thích được gọi là Snape, sau đó Harry đã trải qua một đêm trên giường của ông.

Nhưng bây giờ Severus đã biến mất.

Harry ra khỏi giường và ngay lập tức lục soát căn nhà. "Severus?" cậu hô lớn. "Ông có ở đây không?"

"Tất nhiên là có. Ta sẽ không thô lỗ đến mức rời đi mà không cho em biết."

Harry giật nảy mình. "Xin lỗi. Tôi không nhận ra ông đang ở trong nhà vệ sinh."

"Không sao. Em có ngủ ngon không?"

"Có," Harry nói. "Tôi thực sự không ngủ ngon như vậy trong nhiều năm, gần đây cũng vậy."

"Ta rất vui." Severus nhìn chằm chằm Harry một lúc lâu. "Ta muốn cảm ơn em vì đêm qua. Tình huống đó khá xấu hổ, ta thực sự đánh giá cao sự chăm sóc của em dành cho ta."

"Đừng xấu hổ," Harry nói ngay lập tức. "Tôi thường xuyên gặp ác mộng. Không có gì phải xấu hổ cả."

"Dù sao thì," Severus nói, cầm lấy tay Harry. "Ta rất cảm ơn. Ta vừa làm một món quà cho em vào buổi sáng thay lời cảm ơn."

"Tôi không cần quà cảm ơn," Harry nói ngay lập tức. "Tôi không làm gì cả -"

"Vậy thì hãy coi nó là món quà đính hôn. Làm ơn đi, Harry."

Harry nhìn xuống nơi bàn tay của cậu và Severus chạm vào nhau. Rất nhiều thứ đã thay đổi chỉ trong hai ngày. Từ việc nhiều năm bị người đàn ông này căm ghét, đến mười tám tháng nghĩ rằng ông ấy có thể không bao giờ tỉnh lại, để rồi đột nhiên nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc muốn lấy lòng mình của ông, cậu thực sự bối rối.

Vì vậy, mặc dù Harry vô cùng sợ hãi việc chăm sóc Severus trong thời điểm dễ bị tổn thương này, nhưng cậu thấy mình không thể chối từ.

Hôn Severus khiến Harry cảm thấy như mình không còn nắm giữ hơi thở nữa. Cậu không thể hiểu được cảm giác nhẹ nhõm đang len lỏi trong huyết quản, hay tại sao cậu không thể nghĩ gì ngoài câu cuối cùng cũng có nụ hôn này khi môi mình di chuyển trên môi Severus, nhưng cậu biết rằng cảm giác này quá tuyệt vời và cậu không bao giờ muốn dừng lại.

"Chúng ta phải dừng lại," Severus nói khàn khàn, ngay cả khi ông tiếp tục hôn lên môi Harry. "Chúng ta phải dừng lại."

"Không," Harry thì thầm.

"Chúng ta phải," Severus lặp lại. Lần này thì ông đẩy Harry ra. "Ta không thể đi quá xa đến mức mạo hiểm phá hỏng danh dự của em khi ngày cưới đang đến gần."

Những lời nói của Severus ập đến Harry như một làn sóng thủy triều lạnh lẽo dội thẳng vào cậu. Cậu luống cuống, xấu hổ về bản thân. Sao cậu có thể mất kiểm soát đến mức hôn một người đàn ông đang nuôi dưỡng ảo tưởng là chồng sắp cưới của cậu? Cảm giác tội lỗi đến buồn nôn.

"Ông nói đúng," Harry nói. Cậu cúi xuống để Severus không thể nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ bừng của cậu. "Thật sự. Ừm, nó đẹp. Tất nhiên." Cậu đưa cuộn giấy cho Severus mà không nhìn lên. "Ừm, tôi đi tắm đây. Tôi định xem liệu hôm nay có thể tìm được người đưa ông đi mua sắm một vài chiếc áo choàng mới không, nếu ông đồng ý."

"Cảm ơn," Severus trả lời. "Em không muốn đi cùng ta?"

"Không phải lúc này, tôi có một số việc phải làm ở nhà."

"Cũng được," Severus nói. "Ít nhất ta cũng muốn duyệt qua một món quà cưới."

Harry cố nặn ra một nụ cười yếu ớt. "Tuyệt quá. Tôi sẽ cho ông biết một chút nữa ai sẽ đến đón ông."

Thật kỳ lạ. Khi Harry bước đi, cậu vẫn cảm thấy bị đè nặng bởi cảm giác tội lỗi về hành động của mình. Nhưng bên cạnh đó, cậu gần như có thể bay lơ lửng trên bầu trời vì ký ức tuyệt vời về nụ hôn với Severus.

Hết chương 5

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top