Chương 12
* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!
Chương 12
Harry bước vào phòng của Severus và ngồi trên chiếc ghế dài. Phải mất một vài lần kể từ chuyến thăm kéo dài của cậu vào ngày Severus bị tra tấn để họ trở lại với thói quen như mọi lần, nhưng cuối cùng đâu cũng vào đấy. Severus phải tuần tra hành lang muộn hơn so với trước đây, vì vậy Harry thường dành khoảng một giờ để đọc sách dưới Áo choàng của mình trong khi chờ Severus trở lại. Mặc dù cậu muốn Severus ở bên mình để đảm bảo ông luôn an toàn, nhưng cậu không ngại có thời gian ở một mình để thích nghi với việc ở trong dòng thời gian khác.
Sự tương phản rõ rệt giữa việc ở trong dòng thời gian này nơi Severus còn sống và dòng thời gian mà ông đã chết vẫn làm Harry ngạc nhiên. Khi trở về nhà, cậu cảm thấy như dở sống dở chết. Sau lần đầu tiên Harry trở về và gần như không thể di chuyển, cậu đã đồng ý gửi một Thần hộ mệnh cho Hermione và Ron vào lần sau khi cậu trở lại hiện tại để họ có thể mang cậu ra khỏi Lều. Cậu giả vờ không để ý rằng họ ở lại với cậu rất lâu sau khi giúp cậu lên giường và luôn để lại một ít thức ăn và nước uống bên cạnh giường cậu.
Nhưng ngay giây phút bước qua Cổng và bước vào thế giới nơi Severus vẫn còn sống, cảm giác ngột ngạt kỳ lạ dần dần tan biến khỏi cậu. Ở thế giới này, Harry cảm thấy nhẹ nhàng, khỏe mạnh và dồi dào sức mạnh, và nó còn được khuếch đại hơn khi ở bên Severus. Đó là một cái gì đó sâu sắc hơn nhiều so với việc đang yêu. Đó là...
Cuốn sách rơi khỏi tay Harry. Đang yêu?
Ý nghĩ đó không nên làm Harry ngạc nhiên nhiều như thế. Gần đây cậu thường hay nói về Severus như thể cậu đang yêu ông ấy, và phải thừa nhận đó là mối quan hệ nồng nàn nhất mà cậu từng có... ngay cả khi nó giống "yêu xa" đến mức cực đoan. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào khác, Harry có thể dễ dàng khẳng định rằng họ đang yêu nhau. Nhưng bây giờ thật khó để không nghĩ rằng những cảm xúc của Harry là do mối liên kết linh hồn. Liệu Harry có còn nảy sinh những tình cảm này với ông nếu không có sự tác động của nó không? Severus có thể sẽ không bao giờ biết về những gì cậu đang trăn trở. Nhưng nó cũng không quan trọng lắm. Cậu hài lòng với điều này. Còn bây giờ, tất cả những gì cậu có thể cho phép mình nghĩ đến là hiện tại của họ.
Harry mỉm cười và cầm cuốn sách lên lần nữa, kì lạ là bây giờ cậu thậm chí còn cảm thấy yên lòng hơn trước.
Cánh cửa mở ra rồi lại đóng lại.
"Này," Harry gọi, cởi bỏ Áo choàng khi thấy Severus bước vào một mình. "Ngày hôm nay của ông thế nào?"
"Em không nói ông phải làm vậy," Harry nói. "Nhưng rõ ràng là ông đang buồn, và em muốn giúp."
"Cậu không thể giúp," Severus nói. "Hơn nữa, ta không muốn cậu giúp đỡ. Bây giờ cảm phiền cậu để ta một mình được chứ?"
"Không!"
Severus gầm gừ và bước lại gần Harry, một lời xúc phạm rõ ràng đang chực chờ trên môi ông. Nhưng trước khi ông có thể mở miệng, Harry đã nắm lấy cánh tay ông.
Severus chùn bước dưới cái chạm. "Chết tiệt," ông nói, mắt nhắm lại.
Harry cẩn thận quàng tay quanh eo Severus. "Chuyện gì vậy?" cậu khẽ hỏi. "Em không thích ông như vậy đâu."
Cánh tay của Severus siết chặt quanh Harry. "Ta luôn như vậy, Harry. Đó là ta. Ta là một tên khốn nhỏ mọn, cáu kỉnh và nóng nảy. Dù em đã thấy gì khi chúng ta ở trong căn phòng này cùng nhau đi nữa, điều đó vẫn không thay đổi."
"Ông không phải là người đàn ông mà em luôn tưởng khi em còn là học sinh," Harry phản đối.
"Ta đảm bảo với em, Harry, ta đúng là con quái vật mà em đã luôn tưởng đó," Severus nói. Giọng ông nghe có vẻ mệt mỏi, kiệt sức như ngày đầu tiên Harry trở về quá khứ. "Ngoại trừ với em, khi chạm vào em, ta không thể như vậy."
"Đó không chỉ là vì sự liên kết," Harry nói, ngay lập tức đoán được logic của Severus đang hướng tới đâu.
"Không," Severus đồng ý. "Nhưng sự liên kết đã bắt đầu nó. Khi ta biết ta có thể có những gì khi bước vào những căn phòng này và tìm thấy em trong đó, ta cứ muốn tiếp tục sống trong đó mãi. Ở đây, ta có thể giả vờ rằng ta không phải là con người của ta ở ngoài kia. Ta có thể giả vờ rằng ta có một tương lai, mặc dù thực tế khi em cần du hành xuyên thời gian để ở bên ta đã cho ta biết tương lai đó sẽ chẳng tồn tại. Nhưng khi ta nhìn thấy em, một Harry trưởng thành, nhìn ta theo cách em vẫn thường làm sau khi bước qua cánh Cổng đó, ta có thể quên đi tất cả."
Harry vuốt ve khuôn mặt của Severus và hôn ông một cách dịu dàng. "Severus, ông không phải là người ngoài kia. Ông mạnh mẽ và dũng cảm, và là người đàn ông đáng kính nhất mà em biết." Cậu đặt một tay lên trái tim của Severus. "Và có thể là mối ràng buộc đã cho em cơ hội trực tiếp trải nghiệm điều này, nhưng tin em đi, ngay cả khi em không thể quay lại quá khứ, em vẫn biết điều đó. Và cả thế giới cũng biết điều đó. Em hứa với ông, Severus. Mọi người đều biết ông là một người hùng."
"Ta đã yểm bùa một học sinh," Severus nói, giọng đều đều. "Ta đã làm một nữ sinh năm nhất chảy máu. Và khi Minerva can thiệp, ta cũng yểm bùa cô ấy. Đó có phải là hành động của một anh hùng không?"
Harry cảm thấy không khỏe. Cậu biết Severus đã làm những điều này, có những cái còn tàn ác hơn nhiều. Chết tiệt, cậu vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh cụ Dumbledore rơi khỏi tháp, và vẫn có thể thấy Severus đang dùng bùa chú cắt tai George. Nhưng kể từ khi bắt đầu du hành xuyên thời gian, cậu đã tiếp xúc với một khía cạnh khác của Severus đến nỗi cậu gần như quên mất những gì ông phải làm với tư cách là một Tử thần Thực tử. Đối với Harry, việc di chuyển qua lại giữa các thế giới gần giống như sống trong một giấc mơ rất kỳ lạ. Nhưng đối với Severus, đây là thực tế.
"Ta đã giết người," Severus tiếp tục, giọng ông hơi cao lên. "Ta đã giết, ta đã tra tấn, ta đã làm họ bị thương. Ta đã phản bội những người gọi ta là bạn."
Harry đặt một ngón tay lên môi. "Và ông đã làm điều đó bởi vì ông là người duy nhất có thể giúp chúng ta từ bên trong, và ông bắt buộc phải làm những điều khủng khiếp. Các Carrow có đi cùng ông hôm nay khi ông yểm bùa Minerva không?"
Severus không nói gì, điều đó là một lời khẳng định khá tốt đối với Harry.
"Minerva hiện đang để ảnh của ông trên bàn của cô ấy," Harry nhẹ nhàng nói. "Cô ấy nói rằng cô ấy thích có ông gần bên dù theo cách nào, bởi vì một trong những điều hối tiếc lớn nhất trong đời của cô ấy là đã không ở bên ông trong lần cuối cùng... trong lúc ông 'phản bội' mệnh lệnh của Hắn."
Severus thở ra thật sâu. "Ta không thích nói về những điều này với em. Ta không muốn nghĩ về thế giới bên ngoài khi em ở đây. Em giúp ta thoát khỏi sự điên rồ đó. Nhưng đôi khi...đôi khi ta không thể thoát khỏi nó nhanh được. Hơn nữa, ta thậm chí còn không muốn. Như đêm nay."
"Em hiểu," Harry nói, nắm lấy tay ông và kéo ông vào phòng ngủ. "Và ông biết đấy, thường thì em sẽ không gấp gáp ép ông như vậy đâu. Chỉ là..." Cậu thở dài. "Ông phải hiểu rằng em chỉ muốn dành nhiều thời gian nhất có thể với ông thôi."
"Ta biết vẫn còn nhiều điều em không thể nói với ta," Severus nói, đá cánh cửa để nó đóng lại sau lưng họ. "Nhưng, ngay cả khi ta không thể đoán được em đang cố gắng hết sức để không tiết lộ cho ta điều gì, thì em cũng phải biết rằng ta cũng muốn dành nhiều thời gian nhất có thể cho em."
Harry mỉm cười và hôn ông. "Severus, ông già lãng mạn."
"Hừm," Severus nhếch mép cười. "Ta cho rằng em sẽ không cho phép ta đổ lỗi cho mối liên kết."
"Ông có thể nếu muốn," Harry nói. "Nhưng thành thật mà nói, tại thời điểm này, em không quan tâm lắm đâu."
Severus đẩy cậu lên giường và dùng cơ thể mình trùm lên cơ thể của cậu. "Ta cũng không."
Hết chương 12
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top