Chương 9

Chương 9: Làm quen.

Ron Weasley, nó mở cửa một khoang tàu một lần nữa sau 3 lần nó bị đuổi ra, liền nhìn thấy có người đang nằm ngủ, nó có chút do dự có nên vào hay không. Nó sợ người ta sẽ đánh giá nó vì nó nghèo, sau đó đuổi nó ra khỏi đây. Nhưng tất cả các khoang tàu khác đều chật ních người, Ron không thể ngồi ở ngoài được, nếu bị tên Malfoy kia bắt gặp, nó sẽ bị cười nhạo mất!

Ron nhẹ nhàng đi vào trong, cố gắng không đánh thức người đang ngủ, ngồi xuống cái ghế đối diện, bắt đầu cuộc hành trình nhìn người trước mắt.

Nó không biết nên gọi người này là nữ hay là nam, vì nam phù thủy rất ít người để tóc dài, chủ yếu là để tóc ngắn cho đỡ vướng. Nhưng người này có một mái tóc đen gọn gàng được cột ra đằng sau bằng một sợi ruy băng màu xám, cơ thể gầy nhỏ có thể làm mọi người ghen tị, khuôn mặt không tì vết tựa hồ có chút mỏi mệt.

Nhưng trái tim nó đập nhanh liên tục, nếu là nữ, chuyện này chắc chắn là bình thường, nhưng nếu là nam thì sao? Có lẽ nó nên đến St.Mungo để khám!

Harry tỉnh giấc hoàn toàn lúc có tiếng mở cửa vang lên, khi biết đó là Ron thì cậu không muốn thức dậy nữa, nhưng cứ chột dạ vì Ron cứ nhìn cậu chằm chằm.

" Cậu nhìn đủ chưa?" Harry bất giác lên tiếng khiến Ron giật mình.

" A!... Tớ... Tớ..." Khuôn mặt Ron đỏ bừng nhứ mái tóc của nó, lắp bắt không nói lên lời, sau đó hít một hơi, trấn tĩnh lại cảm xúc." Tớ thật rất xin lỗi.... Khi nhìn cậu như thế."

" Được rồi, không sao đâu." Harry chống cằm.

" Cậu cũng là năm nhất phải không? Tớ là Ronald, Ronald Weasley. Cậu có thể gọi tớ là Ron."

" Xin chào Ron." Harry cười." Tớ là Harry, Harry Potter."

" Cậu là Harry Potter!? Là Harry ấy ư?!" Ron nói lớn, đứng bật dậy, nhìn cậu với đôi mắt sáng như những vì sao." Cậu có thể cho tớ..."

Ron chưa nói hết câu, Harry cầm tay vén mái tóc nãy giờ che vết sẹo đi, dù vẫn còn nhưng nó đã mờ đi, nếu không chú ý chắc chắn sẽ không nhìn thấy.

" Cậu còn nhớ ngày hôm đó như thế nào không?" Ron vẫn nhìn chăm chú vào vết sẹo tia chớp, lại không để ý rằng mình đã lỡ lời.

" Tớ không nhớ." Harry lắc đầu, để tóc che đi." Lúc đó tớ chỉ mới một tuổi, vả lại ngày đó cũng là ngày ba mẹ tớ mất, nó chẳng có gì đáng nhớ cả."

" Tớ xin lỗi!" Ron thu hồi tầm mắt, khuông mặt là một vẻ hối lỗi.

" Không sao đâu, chuyện cũng đã qua rồi." Harry nở một nụ cười an ủi, cậu cũng chẳng muốn nhớ lại, chuyện đã qua, giờ cậu đã gặp được ba mẹ, được mọi người yêu thương, quan tâm, chẳng phải rất tốt rồi hay sao?

" Cậu muốn vào nhà nào?" Ron chuyển đề tài cuộc nói chuyện, nó chẳng muốn dây dưa với một câu chuyện làm cho cậu buồn." Tớ sẽ vào Gryffindor, nếu vào Slytherin, mẹ tớ sẽ đuổi tớ ra khỏi nhà. Cậu biết gì không? Slytherin là nơi sản xuất Tử Thần Thực Tử dự bị..."

" Ronald Weasley!" Harry nạt lại, cậu không thích Ron như thế này chút nào." Trở thành Tử Thần Thực Tử đâu phải là ước mơ của những người trong Slytherin, bọn họ chỉ là bị ép buộc phải nhận lấy cái dấu hiệu đáng ghê rợn đó! Không phải trong Hội Phượng Hoàng cũng có một nhóm Slytherin tham gia đấy thôi?"

" Tớ..." Khuôn mặt Ron trắng bệch, nói không ra lời. Nó chỉ được gia đình dạy rằng nhà Slytherin rất xấu xa, lúc nào cũng sử dụng pháp thuật Hắc Ám để hại đến người dân vô tội, chứ nó chưa từng nghĩ tới việc Slytherin sẽ là người tốt!

" Vậy nếu tớ cũng vào Slytherin, cậu liền cho tớ là một Tử Thần Thực Tử? Xấu xa thích giết người? "

" Không!" Ron đứng bật dậy, một người đáng yêu như Harry làm sao có thể trở thành Tử Thần Thực Tử chứ, Harry hiền lành như thế... ." Không...."

Cánh cửa khoang tàu mở cửa một lần nữa, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, một cô gái tóc xù màu nâu nhìn qua nhìn lại trong khoang tàu, Ron bình tĩnh ngồi xuống, trong lòng thầm cám ơn cô nàng này một ngàn lần.

" Các cậu có thấy con cóc của Neville đâu không?" Cô gái nhìn Harry và Ron." Nó là của cậu bé mập mập."

" Tớ không thấy." Ron lắc đầu, nó nãy giờ nói chuyện với cậu cũng chẳng để ý nữa.

" Sao cậu không ngồi trong này nghỉ ngơi?" Harry đề nghị." Những sủng vật có pháp thuật kết nối với chủ nhân, nó sẽ không đi luôn đâu."

Hermione từ thế giới Muggle không biết đến điều này nên có chút ngại ngùng, cô đóng cửa khoang lại rồi ngồi xuống cạnh Ron.

" Xin chào." Hermione hào hứng làm quen." Tớ là Hermione Grange."

" Tớ là Ron Weasley." Ron lên tiếng." Đây là Harry Potter."

" Cậu là Harry Potter?!" Hermione phấn khích, như muốn nhảy dựng lên nhưng lại không được." Tớ đã đọc qua sách nói về cậu, cậu thực sự rất nổi tiếng đấy, cậu đả bại Kẻ - Mà - Ai - Cũng - Biết - Là - Ai - Đấy, mặc dù cái tên thật quỷ dị."

" Tớ năm đó chỉ mới một tuổi, ba mẹ tớ mới là người đánh bại hắn ta. Dù họ đã không còn trên thế giới này nữa." Harry thở dài một hơi.

" A! Tớ thật sự xin lỗi, Harry." Hermione ngồi không yên, cô thật sự không cố ý nói tới gia đình Harry

" Không sao đâu Hermione." Harry cười an ủi.

Ba người nói chuyện vui vẻ một hồi, cả hai đã biết mắt của Harry đã không còn nhìn được nữa nên giúp đỡ cậu rất nhiều, đồ ăn trưa cậu tự làm cũng vui vẻ chia sẻ cho họ, làm tình bạn tăng thêm gấp bội phần.

Cánh cửa mở ra một cách thô bạo, không có một chút phong thái của một quý tộc chút nào, mái tóc bạch kim kiêu ngạo đi vào cùng hai tên to con đằng sau nhìn ba người đang ăn uống ngon lành kia.

" Harry Potter!!" Draco tức giận, nghiến răng phun ra từng chữ, sử dụng nọc độc phun đến cậu." Tớ có ghi trong thư là cậu nên đến khoan riêng của Malfoy! Không nhìn thấy cậu nên tớ lo lắng đi tìm cậu khắp nơi, thậm chí bỏ qua cả giờ ăn trưa! Và giờ cậu lại ngồi đây, ăn uống vui vẻ với một tên nghèo kiếc xác Weasel cùng với máu bùn! Cậu coi tớ ra gì hả?!"

" Mày nói gì Malfoy!" Ron tức giận, đứng dậy định làm một trận với Draco, nhưng Harry nắm lấy tay Ron trấn tĩnh nó lại.

" Draco." Harry cảm thấy thật có lỗi." Tớ rất xin lỗi, cậu có thể ở lại ăn bữa ăn do tớ làm, xem như chuộc lỗi được không? Nhưng tớ vẫn mong lần sau cậu không nên nói với bạn tớ như vậy. "

Draco hừ lạnh, trong khoang có tên Weasel cùng với nhỏ mau bùn đã giới hạn sự nhẫn nại của anh, Draco có chút tức giận khi cậu lại nói hai người kia là bạn, nhưng vì Harry, cậu bỏ qua tất.

" Được." Draco gật đầu, ngồi xuống kế Harry." Vincent, Gregory, các ngươi về khoang tàu ăn điểm tâm đi."

Hai tên to con rời đi, Draco mới bắt đầu bữa ăn. Nhưng thật ngạc nhiên, đồ ăn của Harry làm còn ngon hơn tất cả những đồ ăn cậu đã nến thử nữa.

" Đây là..." Draco nhìn chằm chằm vào những món ăn được bày ra trước mắt.

" Thật ngon!" Cả ba lên tiếng, lần đầu tiên hon đồng tình trong một ý kiến nào đó!

" Thật tốt khi các cậu thích nó!"
---->3<----
Ta ém truyện đây.........

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top