Chương 20: Quá Khứ Luôn Là Một Phần Của Chúng Ta (3)
Chương 20: Quá Khứ Luôn Là Một Phần Của Chúng Ta (3)
Harry tỉnh dậy đột ngột. Cậu đã tạo một câu thần chú cho đũa phép của mình để đánh thức cậu vào sáng sớm bằng chuông báo thức, to hơn mức cần thiết rất nhiều. "Finite incantatum (Kết thúc thần chú)" cậu rên rỉ nói với đũa phép.
'Có quá nhiều việc phải làm', cậu nghĩ. 'Thế giới có biến mất không nếu mình ở trong chăn tiếp?' Cậu nghe thấy tiếng Severus đi xuống cầu thang. Harry gượng người ra khỏi giường và cảm thấy khá hơn nhiều sau khi tắm rửa và uống một viên thuốc đau đầu.
Các kết giới đã được điều chỉnh để xe cấp cứu có thể tìm thấy ngôi nhà (và cũng xoá bớt bùa chú, để các tài xế sẽ không nhớ ra một cuộc hẹn khẩn cấp nào đó)*. Giường của Harry được biến thành hai chiếc giường nhỏ hơn và chiếc tủ cũng được yểm bùa để nó có thể có nhiều không gian hơn. Sau bữa sáng, trong khi Severus chuyển đồ đạc của mình đến phòng của Harry, Harry kê thêm chiếc giường thứ hai vào phòng dành cho khách và nới rộng tủ quần áo. Căn phòng đã quá chật chội.
*Người dịch: bùa Đuổi Muggle sẽ làm những Muggle đi vào khu vực đó nhớ ra họ có việc quan trọng khẩn cấp cần làm ngay, và bọn họ sẽ chạy ngay khỏi khu vực đó để làm việc họ vừa nhớ ra.
"Cậu cần làm căn phòng này rộng ra," Severus nói, bước vào phía sau Harry.
"Họ sẽ cảm thấy khó chịu khi ở trong một căn phòng lớn hơn mức họ có thể cho rằng."* Severus nhếch mép cười.
*Người dịch: ý bảo nhà Dursley sẽ khó chịu nếu thấy phòng này to hơn nhiều so với bề ngoài
Harry lắc đầu và ra hiệu cho cả hai ra ngoài. Harry đóng cửa lại, dùng đũa phép chạm vào cửa và tập trung. Giống như một viên sỏi rơi xuống mặt hồ, một gợn sóng chạy ra từ đầu đũa, băng qua cánh cửa và mở rộng ra khắp bức tường trước khi biến mất.
"Ta không nghe thấy câu thần chú," Severus nói.
"Tôi không biết câu thần chú để làm điều đó. Ý định tập trung thông qua cây đũa phép của tôi đã làm ra phép thuật ấy." Severus cho cậu một cái nhìn hoài nghi. Harry mở cửa và căn phòng đã thực sự tăng kích thước, cân xứng với đồ đạc. Harry mỉm cười tự hào.
"Hãy làm như vậy với phòng của chúng ta nữa đi," cậu nói, bước qua Severus. Severus tròn mắt trước sự nhiệt tình của Harry. Harry lặp lại quy trình và cười toe toét khi kiểm tra kết quả trong phòng của mình.
"Có lẽ phòng tắm hơi chật." Harry quay về phía phòng tắm khi Severus giơ tay.
"Hãy xem mức độ ổn định của phép thuật như thế nào trước." Điều gì sẽ xảy ra nếu câu thần chú không được sử dụng đúng cách? Tưởng tượng cảnh Dudley và Petunia nằm trên giường trong một đêm la hét khi những bức tường tự nhiên thu hẹp lại khiến Harry bật cười.
"Thật tuyệt khi nghe thấy tiếng cười vào buổi sáng," Hypericia nói khi cô bước vào nhà. Cô nhanh chóng leo lên cầu thang. Trong căn phòng bây giờ là phòng của Dudley, cô bày ra nhiều loại thuốc và nói rằng mọi thứ trông khá ổn.
Mãi đến chiều hôm đó xe cấp cứu mới đến. Harry tỏ ra cáu kỉnh và đã mất khá nhiều thời gian đi đi lại lại, lẩm bẩm những lời tục tĩu. Sau bữa trưa, Hypericia và Severus đã thấy tầng hầm có thể được dùng như một phòng thí nghiệm ma dược tiềm năng, họ thấy vừa ý nó và bận rộn với việc chuẩn bị mọi thứ. Bây giờ họ đang ngồi ở bàn bếp, viết danh sách các nhu yếu phẩm.
"Bọn họ đến rồi," Harry nói. Cậu liếc nhìn Hypericia trong bộ áo choàng phù thủy của cô ấy. "Cô không nên xuất hiện cho đến khi những người hỗ trợ rời đi." Cô gật đầu và đi đến phòng của Harry để chờ đợi.
Harry mở cửa. Petunia bước ra sau xe cứu thương. "Bây giờ hãy cẩn thận với con tôi, nó rất nhạy cảm." Bốn người phục vụ đã đến và họ phải vật lộn để đưa Dudley ra khỏi xe cứu thương. Có vẻ như một con voi đã bị trói vào cáng. Dudley chắc phải nặng đến 600 pound (270 kg), Harry nghĩ, chuyện gì đã xảy ra vậy?
"Severus," Harry gọi, "Tôi nghĩ sẽ cần một chút giúp đỡ."
Severus di chuyển đến bên cạnh Harry. "Mọi người cha đều muốn nhiều hơn cho con trai mình."
"Dù sao thì Dudley cũng nhận được quá nhiều," Harry cười khúc khích.
Các nhân viên cứu thương đã đến cửa. "Chúng tôi sẽ không đưa cậu ta lên cầu thang đâu," một người nói.
"Lưng tôi sắp gãy ra khi đưa cậu ta ra khỏi xe cứu thương rồi," Một người khác lẩm bẩm.
"Chúng tôi sẽ giúp," Harry nói. Những người phục vụ có vẻ hoài nghi. "Dudley sẽ tốt hơn nếu ở trên gác. Đó là nơi có phòng tắm." Harry và Severus di chuyển sang hai bên Dudley. Severus lén lút sử dụng bùa Giảm nhẹ.
"Harry," Dudley nói một cách mơ hồ, "đừng biến tao thành lợn."
Những người phục vụ cười lên. "Chúng tôi đã cho cậu ấy một chút thuốc để cậu ấy thư giãn."
"Không sao đâu Dudley; con đã tự mình làm rất tốt." Dudley mỉm cười và ngủ gật.
Sáu người họ đưa Dudley lên cầu thang và vào phòng của cậu ta. Severus đã áp dụng câu thần chú khéo léo đến mức mỗi người đàn ông đều cảm thấy Dudley nặng nhưng không phải là không thể nâng được. Harry mỉm cười với Severus, người đã gật đầu nhanh gọn trả lời cậu.
"Việc này dễ hơn tôi tưởng," một người phục vụ nói. Những người khác gật đầu.
Harry nói: "Thêm một vài bàn tay giúp đỡ mà. Nào, giờ hãy đưa cậu ta đến giường." Với sự giúp đỡ bằng phép thuật của Severus, điều đó đã được thực hiện một cách dễ dàng.
"Cảm ơn các quý ông, tôi đánh giá cao sự giúp đỡ của các anh." Harry hướng dẫn những người đàn ông ra khỏi phòng. "Nếu các anh thích, có một quán rượu trong làng, tên là The Mucky Duck, phục vụ bữa tối thịt bò tuyệt vời. Tôi sẽ gọi cho chủ sở hữu và nhờ anh ta phục vụ cho các anh." Những người đàn ông đồng ý một cách biết ơn và lái xe đến quán rượu trong khi Harry gọi một cuộc điện thoại.
Harry trở lại phòng của Dudley.
"Cô sẽ phải giải thích cho tôi," Petunia đang nói với Hypericia.
"Tôi đang điều trị cho cậu ấy, đó là tất cả những gì bà cần biết vào thời điểm này." Hypericia dụ Dudley uống một lọ thuốc. Cậu ta bịt miệng, hét lên "Kinh quá" và dụi lưỡi vào tay áo.
"Đó là cái gì vậy?" Petunia hét lên. "Bé cưng con không sao chứ?"
Giọng Dudley giống như một con mèo đang khạc ra một cục lông.
"Mẹ ơi, mùi vị thật kinh khủng," cậu thở hổn hển.
"Dì Petunia này, nhiều loại thuốc có vị rất tệ." Harry bước tới và dẫn Petunia đến chiếc ghế cạnh giường, đối diện với Hypericia. "Hãy để Hypericia làm công việc của cô ấy."
Khi Hypericia đưa cây đũa phép của mình ra, Dudley kêu lên, "Tôi không muốn trở thành một con lợn đâu." Harry cố nén cười và Petunia nắm chặt tay Dudley. "Mẹ ơi, đừng để chúng làm như vậy!"
"Được rồi, được rồi, con yêu, sẽ ổn thôi," Petunia xoa dịu. "Cô ta đang làm gì bây giờ vậy?" bà rít lên với Harry.
"Đang làm những gì cô ấy cần làm." Harry thở dài. "Tôi không phải là một y sĩ. Đó là một nhánh phép thuật rất đặc biệt."
Dudley thút thít khi Hypericia nhặt một lọ thuốc khác. "Mẹ ở ngay đây, Duddy bé bỏng," Petunia thì thầm. Dudley vặn vẹo mặt nhưng uống hết lọ thuốc và chìm vào giấc ngủ sâu.
"Cô đã làm gì?" Petunia hỏi.
"Giấc ngủ không mơ," Hypericia nói.
"Vậy chính xác thì công việc của cậu là làm gì?" Petunia hỏi, rõ ràng là không mong đợi gì nhiều ở Harry.
Harry nói: "Tôi là người tiêu diệt các Phù thủy Hắc ám." Đôi mắt của Petunia muốn lồi ra. "Đây là nghề nghiệp có lương rất cao đấy. Tôi sẽ làm bữa tối ngay bây giờ." Khi Harry rời khỏi phòng, cậu có thể nghe thấy Petunia bắt đầu hỏi Hypericia.
***
Cả ngày và gần như cả đêm đã trôi qua, với bữa tối, dọn dẹp, giải quyết nhà Dursley và hỗ trợ Hypericia. Mặt trăng bắt đầu lên cao khi Harry cuối cùng cũng loạng choạng bước vào phòng ngủ. Harry có thể nhìn thấy đường nét của Severus trên chiếc giường cách cửa ra vào xa nhất. Cậu đứng một lúc lâu lắng nghe tiếng thở sâu chậm rãi, cảm thấy nhịp điệu ấy tựa như một bài hát ru êm đềm. Cậu cởi giày và bò lên giường. Cậu dừng lại khi tấm rèm phấp phới trong một cơn gió nhẹ và ánh trăng làm nổi bật căn phòng. Sau đó cậu thay áo ngủ rồi nằm xuống. Harry cảm thấy những căng thẳng trong ngày tan biến và cậu chìm vào giấc ngủ yên bình.
Hết chương 20
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top