Chương 67: Bữa tiệc không bất ngờ

Sau đêm giao thừa, Harry đi ra ngoài một chuyến nhưng có vẻ như kết quả không tốt lắm. Anh trở về với hai tay trống trơn, hôm sau Harry lại đi lần này lâu hơn từ sáng sớm tới tối muộn mới về nhưng nhìn đôi mày vẫn nhíu chặt của Harry, Snape đoán thầy vẫn không đạt được mục tiêu. Không dưới một lần Snape đã đề nghị giúp đỡ nhưng đều bị thầy đơn giản gạt đi. Thời gian Harry ra ngoài ngày một dài hơn và đến hôm nay thì đã hai hôm rồi thầy không trở về. Sự mong chờ ban đầu dần biến thành nỗi thất vọng mơ hồ, Snape không giận, cậu chưa hề cho Harry biết về sinh nhật mình và cậu cũng không muốn làm thầy thêm bận tâm vì một cái ngày bình thường chỉ đặc biệt hơn những ngày khác một chút.

Sáng ngày 8 tháng 1, Snape đi xuống nhà với gương mặt cau có, đối diện với phòng khách trống rỗng cậu càng không vui hơn.

"Cậu dậy rồi hả? Tôi hâm nóng lại đồ ăn tối qua này." Cassidy từ trong bếp lú đầu ra.

Cả hai cùng ngồi trầm mặc ăn nhanh cho xong bữa sáng, trông Cassidy không có vẻ gì là bị ảnh hưởng bởi chuyện Harry ra ngoài, có lẽ do đã quá quen rồi và nó thật sự tin tưởng vào năng lực của Harry.

"Này, tôi để ý hôm nào cậu cũng uống cái thuốc đó. Abraham đâu có ở đây." Snape nhìn Cassidy lụi cụi bóc thuốc từ trong vỉ.

"Đây hả? Cái này là loại thường ngày còn cái hôm trước tôi nói với cậu là loại khẩn cấp. Loại thường ngày thì ít tác dụng phụ hơn." Nó nhẹ giọng giải thích rồi lại dẩu miệng phàn nàn. "Thiệt tình, lúc nào bên nữ hay Omega cũng là bên phải thực hiện biện pháp tránh thai còn bên nam thì chỉ có mỗi bao cao su. Sao không có thuốc tránh thai cho nam nhỉ?"

Snape chỉ lặng thing không nói, cậu từ chối thực hiện loại hội thoại không có dinh dưỡng này.

Cạch cạch, cạch cạch, cạch cạch cạch cạch...

Ngoài cửa sổ có tiếng gõ nhẹ, Snape nhanh chóng bước tới và nhận ra đó là một con cú đang ngậm một lá thư.

"Ai gửi vậy?" Cassidy hỏi vọng ra từ trong bếp.

"Là giấy mời cho một buổi tụ hội vào ngày mai." Snape trả lời.

"Mời ai? Harry hả? Báo lại là thầy không có nhà." Cassidy hô.

"Không. Là của tôi." Snape trầm mặt đáp.

"Vậy mai cậu có đi không?" Cassidy bước tới ghé đầu vô dòm. "Đón khách lúc 11 giờ? vậy chắc cậu không ăn trưa đâu ha?"

"Ừm" Snape cụp mắt gật đầu. Là thư từ trang viên Malfoy, cậu nghĩ cậu cần phải đi chuyến này. Dẫu sao ngày mai Harry cũng không có ở nhà.

"Vậy mai tôi sẽ ăn ngoài, khỏi nấu cơm. Oh yeah." Cassidy dường như chẳng để ý tâm trạng không tốt của Snape mà ngúng nguẩy đi vào bếp. Bất chợt nó thò đầu ra hỏi. "Tối cậu có về không thế?"

"Có chứ. Đây chỉ là một buổi tụ hội ngắn thôi, có lẽ khoảng 6 giờ tối tôi sẽ về." Snape cất kĩ phong bì vào và đáp.

"OK nha" Cassidy vừa lòng khi nhận được câu trả lời, nó nghêu ngao hát trong khi dọn dẹp bàn ăn.

...

Trong phòng tiệc, bàn trà được bày biện với sự tỉ mỉ và tinh tế. Những ấm trà cùng với tách trà sứ Trung Hoa đắt tiền đợi sẵn, sẵn sàng để đón những khách mời quý tộc. Trên bàn, tháp bánh 3 tầng được sắp xếp cẩn thận, với những chiếc bánh xốp Victoria nổi tiếng, hai lớp bánh với mứt và đôi khi là kem bơ đánh bông, rắc đường nhẹ lên trên. Các quy tắc của trà chiều đúng chuẩn quý tộc được tuân thủ một cách nghiêm ngặt.

Không gian căn phòng tràn ngập hương thơm của trà và tiếng nói nhẹ nhàng của những quý bà quý cô đang trò chuyện vui vẻ. Ánh mắt của họ lấp lánh trong bộ váy dài, đeo găng tay và đội nón kiểu. Những câu chuyện về xã hội, văn hóa, và cuộc sống được trao đổi qua những ly trà thơm ngon. Đây đó những ánh mắt dường như cố ý hay vô tình thoáng quét đến thân ảnh cao gầy mặc lễ phục không vừa người đứng trong một góc. Sau đó là những tiếng xì xào bàn tán hoặc tò mò hoặc khinh thường liên tiếp vang lên thử thách thần kinh của Snape.

Cậu cảm nhận sự khác biệt rõ rệt giữa cuộc sống của mình và cuộc sống của họ. Những câu chuyện về xã hội, văn hóa, và cuộc sống đang lượn lờ trong không gian tinh tế của căn biệt thự. Không một chủ đề nào mà cậu có thể tham dự. Sự bài xích của các quý tộc đôi khi rất tinh tế như thế.

Nhẹ nhàng, cậu nghiêng đầu về phía chủ nhà, Lucius Malfoy, cảm ơn và xin phép rời đi. Ông ta rất thân thiết mà tiễn cậu đến tận cửa ra vào.

"Cậu cảm thấy bữa tiệc hôm nay thế nào, đàn em Snape?" Lucius nhịp nhịp gậy đầu rắn xuống đất và hỏi.

"Rất tuyệt vời, ngài Malfoy." Snape thật lòng khen ngợi. "Cả căn biệt thự và bữa tiệc đều đẹp đến kinh ngạc."

"Tôi rất vui vì cậu thích nó. Nhưng có điều gì đó không ổn sao, đàn em Snape?" Lucius quan tâm hỏi.

"Thật lòng thì... tôi cảm thấy mình không thuộc về đây và tôi đã hi vọng sẽ được diện kiến ngài ấy." Snape chậm rãi đáp lời.

"Điều đó hoàn toàn hiểu được. Mỗi người đều có nguồn gốc và quá khứ riêng. Bữa tiệc này không phải dành cho tất cả mọi người. Còn về 'người đó'..." Lucius di di cây gậy đầu rắn xuống sàn nhà bóng loáng cố ý kéo dài thời gian câu lên sự tò mò của Snape.

"Cũng giống như bữa tiệc này, không phải ai cũng có thể gặp ngài. Đương nhiên nếu như ai đó có thể chứng minh được năng lực xuất chúng xứng đáng thì..." Lucius cười nhẹ. "Ngài ấy thích những đứa trẻ tài năng."

"Tôi phải làm gì?" Snape liếc nhìn vị quý tộc trẻ tuổi đang cười hài lòng.

"Tôi trùng hợp biết được gần đây ngài đang có hứng thú với độc dược ổn định linh hồn." Lucius hơi nghiêng người về phía Snape nhỏ giọng tiết lộ.

"Độc dược ổn định linh hồn?" Đôi mày của Snape nhăn lại, độc dược liên quan đến linh hồn từ trước đến giờ đều không ngoại lệ có độ khó gần như bất khả thi. Snape cười khổ trong lòng, xem ra cánh cửa tiến vào Tử Thần Thực Tử của cậu đã đóng chặt rồi.

"Cám ơn ngài. Tôi xin phép." Snape gật đầu chào tạm biệt.

"Chúc may mắn, đàn em Snape." Lucius nhếch môi đứng nhìn bóng lưng cao gầy thất thiểu bước đi rời khỏi dinh thự Malfoy.

Khi Snape bước xuống xe đò Kị Sĩ chỉ mới hơn 4 giờ một chút, căn nhà bên ngoài trông vẫn im lìm tối tăm như khi cậu rời đi. Snape không nghĩ nhiều đút chìa khoá vào ổ, mở cửa, sau đó cậu bị một tiếng gào kinh thiên động địa vỗ thẳng vào mặt.

"Cậu... Sao cậu lại về?!!!"

"Cái gì mà sao lại về, đây là nhà tôi mà..." Tiếng hét làm Snape choáng váng đôi chút, khi còn chưa tỉnh táo cậu đã mở miệng cằn nhằn rồi chợt im bặt khi nhìn thấy khung cảnh trong nhà.

Cassidy đứng trước mặt cậu phồng mang trợn má tức giận đứng khoanh tay, cách đó không xa là Abraham đang đứng trên một cái thang thấp treo bóng bay và ruy băng ghi chữ HAPPY BIRTHDAY. Snape quay đầu, đột nhiên nhìn thấy chiếc bánh ngọt đặt giữa bàn, xung quanh còn có biết bao nhiêu là đồ ăn, toàn là các món cậu thích. Quan trọng là những món ăn này đều là Harry làm. Vậy là thầy đã về?

Snape vừa nghĩ thì Harry đã bưng một đĩa pudding trứng ra khỏi bếp.

"Ài...Chúng ta còn định cho trò bất ngờ mà trò về sớm quá." Harry bất đắc dĩ thở dài. "Sao mới giờ này đã về rồi? Bữa tiệc không vui sao?"

Sự chú ý của Snape hoàn toàn đặt trên việc Harry thế mà biết sinh nhật của mình, nghe vậy thì trả lời theo bản năng. "Không vui gì hết. Tôi trốn về."

"Haizz, chả bất ngờ gì cả." Cassidy vẫn còn hậm hực phồng má như một con cá nóc.

Snape lại không nghĩ thế, cậu rất muốn được nhìn thấy cảnh này. Được ở bên cạnh Harry ngày sinh nhật, dù không có bữa tiệc cậu cũng không mong gì hơn.

"Thôi được rồi, dù sao chúng ta cũng chuẩn bị gần xong, em gọi trò Goyle vào đây đi. Chúng ta cùng thổi nến." Harry búng ngón tay lên trán Cassidy.

"Vâng" Nó vui vẻ lon ton chạy ra ngoài.

"Lại đây nào." Harry đi tới kéo tay Snape.

Cậu cứ như con rối gỗ, Harry đặt đâu thì ngồi đấy, đôi mắt không hề rời khỏi mặt thầy một giây.

Bữa tiệc diễn ra sớm hơn dự kiến nhưng không hề thiếu đi chút vui vẻ và ấm áp nào. Cassidy chạy ra phòng khách kéo Abraham vào cũng tiện tay tắt luôn bóng điện. Căn phòng lại trở nên tối tăm, Harry thắp sáng từng cây nến bằng bật lửa, tổng cộng mười bảy cây.

"Happy birthday to you~ happy birthday to you..." Cassidy bắt đầu hát, vừa ngâm nga vừa vỗ tay. Harry cũng cùng hòa âm, giọng nói của Harry vẫn luôn trầm ấm nhẹ nhàng, tuy ca hát không phải thế mạnh của anh nhưng Harry đã hát bằng giọng ca chân thành và dịu dàng nhất khiến cho bài hát chúc mừng sinh nhật đơn giản tiến vào tai Snape lại nghe như một bản tình ca.

Xuyên qua tia sáng lờ mờ từ mười bảy ngọn nến bé nhỏ, trong phòng khá tối, nên Harry cũng không để ý đến ánh mắt chợt u ám của cậu.

"Happy birthday to you~" Hát xong câu cuối cùng, Harry cong cong khoé mắt, nói với Snape. "Sinh nhật vui vẻ, Severus! Chúc mừng trò mười bảy tuổi rồi!"

Snape chậm rãi gật đầu.

"Nhanh, nhắm mắt lại ước đi rồi thổi nến!" Cassidy vừa vỗ tay bẹp bẹp vừa thúc giục.

Snape đảo mắt qua từng gương mặt đang có mặt ở đây Harry, Cassidy và Abraham. Bọn họ đến với cậu chưa đầy một năm nhưng lại trở thành những người quan trọng nhất đối với cậu. Snape im lặng chuyển hướng sang chiếc bánh ngọt trên bàn, cậu luôn không tin vào những điều viển vông, nhưng lần này lại đột nhiên mong muốn điều ước của mình trở thành sự thật. Snape nhắm mắt, lát sau mới mở ra, đưa người ra trước. Khi thổi nến, cậu đã nghĩ nếu như bọn họ cứ như vậy bên nhau vĩnh viễn thì thật tốt.

Sau khi thổi nến xong, Harry bật đèn, lấy nến trên bánh ngọt xuống. Bánh không lớn lắm đủ phân thành 4 miếng nhỏ cho 4 người. Cassidy chạy bịch bịch lên phòng mang xuống một gói quà rất đẹp.

"Tặng cậu." Nó cười he he.

"Cám ơn." Snape gật đầu.

"Mở ra, mở ra đi."

"Dầu gội đầu?"

"Yên tâm, chấp hết mọi loại dầu luôn." Nó vỗ vai cậu khẳng định.

Snape lườm Cassidy, nhìn cái mặt nhí nhố hi hi ha ha thật muốn nhéo cho một cái. Tiếp theo tới lượt quà của Abraham. Cậu tặng cho Snape một cuốn sổ bìa da được làm thủ công, rất thực dụng.

"Cám ơn cậu." Snape mỉm cười lật vài trang trong cuốn sổ.

"Cuốn sổ này trông quen ghê." Cassidy ngậm cái nĩa ăn bánh ngọt lúng búng nói.

"Là sản phẩm mới của cửa hàng văn phòng phẩm của anh, anh cũng đang sử dụng một cái chắc em từng thấy rồi." Abraham tốt tính giải thích.

"Hmm" Cassidy gật đầu cũng chẳng quan tâm nữa mà tập trung đánh chén những món ngon trên bàn.

Ở bên cạnh, Harry nhấp một ngụm nước trái cây liếc nhìn cuốn sổ bìa da màu nâu quen mắt trên tay Snape. Đúng là quen thật nhưng không phải vì anh từng thấy Abraham sử dụng mà nó giống hệt với cuốn nhật kí mà anh đã mua ở Budapest, nét chữ trong đó cũng rất giống, có khi nào đúng thật là do Snape viết ra không? Anh mông lung nghĩ.

"Đây là..." Khi Snape mở đến chiếc hộp gỗ còn vương mùi đất của Harry thì cậu không khỏi kinh hãi. Bên trong là một nhành cây bụi nhỏ bé cùng vài bông hoa tím trông có vẻ bình thường nhưng chính nó đã khiến con ngươi của Snape ngạc nhiên đến nỗi co rụt.

"Silene Tomentosa? Tôi tưởng... nó đã tuyệt chủng rồi..." Snape ngẩng phắt đầu lên nhìn Harry lắp bắp.

"Cá thể cuối cùng của loài này đấy. Thầy trùng hợp biết được thông tin về nơi loại cây mọc." Harry nói.

"Cho nên... mấy hôm nay thầy đi tìm quà sinh nhật cho tôi sao?" Giọng nói của Snape có hơi nghèn nghẹn.

"Có lẽ thầy hơi nhớ nhầm chỗ sinh trưởng của nó nên phải đi tìm hơi lâu. May mà kịp." Harry thở dài, Silene Tomentosa ở tương lai được phát hiện còn vài cá thể còn sống trên một ngọn núi ngoại ô London. Anh đã đến đúng nơi được đăng trên báo nhưng không hề tìm thấy được một cọng rễ. Harry không vì thế mà bỏ cuộc, anh nghĩ đây là môi trường thích hợp của loài cây này thì có lẽ nó chỉ ở quanh khu vực này thôi nên đã lục tung hết cả ngọn núi lên, may mắn cuối cùng cũng tìm thấy một cây giấu trong một mỏm đá rất khuất tầm nhìn. Anh đã thu hoạch nhánh cây và đặt phần rễ ở một nơi dễ thấy hơn một chút. Vài chục năm sau có lẽ nó sẽ phát triển thành một bụi cây to lớn chờ đợi người ta đến khám phá.

Silene Tomentosa là một trong cực ítloại dược liệu có thể ảnh hưởng đến linh hồn. Thân, rễ, lá, hoa đều là nguyênliệu chủ chốt để điều chế thuốc ổn định linh hồn. Snape nhớ tới lời của Lucius buổi chiều nay, điều tưởngkhông thể giờ lại đang bày trước mặt, cậu cảm thấy Harry đúng là ngôi sao may mắncủa mình. Ánh mắt cậu nhìn Harry lấp lánh, nếu không phải còn Cassidy và Abrahamcậu đã muốn nhào tới hôn thầy rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top