Chương 6: quà tặng
Harry trở về căn nhà của cậu ở Gloucestershire, đây là một vật phẩm luyện kim mà cậu đã cùng với ngài Nicolas Flamel cùng nhau nghiên cứu vào những năm tháng cuối cùng của sinh mệnh ngài ấy. Nó có thể thu nhỏ mang đi bất cứ nơi nào, kiến trúc, công năng, trận pháp phòng ngự đều là đỉnh cao kết tinh của trí tuệ cả đời vị đại sư giả kim thuật này. Nói thật, Harry cũng thật bất ngờ khi Quy tắc cho phép cậu giữ lại căn nhà cùng những vật phẩm cậu sưu tầm được trong suốt những năm tháng làm thần sứ. Merlin đã từng nói thế nào nhỉ?
"Nhóc chính là con cưng của trời cho dù có phạm lỗi chịu trừng phạt đuổi đi thì vị phụ huynh trên cao vẫn lo lắng nhóc ăn ở bên ngoài không được tốt."
Lúc đó cậu còn không tin tưởng lắm nhưng xem ra cậu đúng là được trời ưu ái thật. Harry vui vẻ mở cửa bước vào hô lớn.
"Ta đã về rồi!"
Ánh lửa trong lò sưởi bừng lên lách tách, từ giá treo đồ ở huyền quan một nhánh cây trồi lên nhanh chóng phát triển nở ra một nhánh hoa linh lan thơm ngát. Cậu cầm lấy nhành hoa khẽ ngửi rồi ngẩng đầu lên mỉm cười.
"Cảm ơn nhé!"
Cả căn nhà rung lên một chút rồi khắp mọi nơi, từ vách tường, bàn ghế, cầu thang tất cả đều mọc ra thật nhiều loại hoa đủ màu sắc chào đón Harry trở về. Cậu cười tươi đóng cửa lại, về nhà thật là tốt.
...
Cùng lúc đó ở Spinner's End, Snape lạnh mặt vung bùa chú vệ sinh cho căn nhà đã lâu không về của mình. Hắn cũng không định dọn dẹp kĩ càng, tạm ổn để ở là được. Trong số các ngày lễ hắn chúa ghét nhất chính là lễ giáng sinh này. Trên phố đông đúc toàn người với người, không khí thì lúc nào cũng thoang thoảng mùi ngọt ngấy. Bình thường Snape vẫn không quan tâm lắm, những ngày này hắn đều tận dụng thời gian không bị đám học trò đầu nhồi đầy cỏ lác quấy rầy để nghiên cứu độc dược. Không hiểu sao năm nay đối diện với căn nhà vắng lặng đầy mùi ẩm mốc hắn lại đặc biệt thấy trống rỗng. Khung cảnh sum họp gia đình ở khắp nơi đối lập với bản thân cô độc lúc nào cũng nhắc nhở Snape rằng hắn là kẻ không ai cần, không được hoan nghênh đến cỡ nào.
Snape trải qua một đêm thật không xong, buổi sáng giáng sinh hắn thức dậy trên chiếc giường lạnh lẽo, lò sưởi đã tắt tự bao giờ. Thời tiết lạnh đến nỗi ly nước để đầu giường đã đóng băng. Snape vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà với tâm trạng không thể nào tệ hơn. Trên bàn trà ở phòng khách đặt vài món quà lẻ tẻ, Snape ngồi xuống sô pha bắt đầu xử lý chúng. Thiệp mừng giáng sinh của vài vị đồng nghiệp trong Hogwarts và Hiệp hội độc dược, hắn cũng đã theo phép tắc đáp lễ từ hôm qua. Hộp quà màu tím dát vàng xa hoa của Lucius, ngửi mùi thì có vẻ là tinh dầu hoa hồng Pháp một loại nguyên liệu làm tình dược, Snape đen mặt quyết định sẽ bớt số lượng thuốc làm bóng tóc sẽ gửi đến nhà Malfoy lần sau. Tiếp theo là kẹo chanh của Dumbledore, gửi lại không cần suy nghĩ năm nào cũng là độc dược sâu răng. Vốn dĩ mọi năm đến đây là hết, năm nay lại dư ra thêm một hộp. Snape do dự cầm lấy nó, lớp giấy gói màu xanh bạc được bóc xuống làm lộ ra giá gỗ chứa một bộ bình đựng độc dược làm bằng pha lê khắc hoa văn tinh xảo.
Nói đến chuyện bảo quản độc dược thì việc chứa đựng như thế nào mới có thể kéo dài thời hạn sử dụng của độc được cần chú ý rất nhiều. Từ hình dạng đến nguyên liệu làm chai lọ cũng phân ra ba bảy loại và bộ bình pha lê trong tay hắn hiện giờ không nghi ngờ gì chính là loại cao cấp nhất. Có thể bảo quản những loại độc dược quý giá trong thời gian dài mà không làm biến chất hoặc hao mòn chất lỏng đựng bên trong.
Snape thực hài lòng với món quà này, có thể nói đây là món quà hợp ý hắn nhất từ trước đến nay. Snape vẫn muốn một bộ bình đựng độc dược như thế này khá lâu rồi, không phải hắn thiếu tiền mà bởi loại pha lê làm nên thứ này rất hiếm thấy. Vì khả năng bảo quản, nó thường được người ta khảm vào các vật phẩm luyện kim loại hình trang sức có công năng dưỡng nhan.
Liếc đến tấm thiệp đề tên Harry Potter, tâm trạng Snape phá lệ tốt lên, hắn nhếch miệng cười, "Đúng là đồ phá của. Chậc, phải đáp lễ lại là cái gì đây?"
...
Ngày 9 tháng 1, Snape trở về Hogwarts để dự cuộc họp giáo sư đầu học kì. Hắn luôn luôn đúng giờ, phần lớn các giáo sư đã có mặt chỉ còn lão già Dumbledore lề mề chưa tới. Mấy vị nữ sĩ đang túm lại tám chuyện về kì nghỉ đông của các cô.
"Chúc mừng năm mới, Minerva. Trâm cài tóc của cô thật đẹp quá!", giáo sư Sprout trầm trồ khen ngợi.
"Tôi cũng thấy vậy đây là một món quà nhỏ từ trò Potter, trò ấy rất có tâm.", giáo sư McGonagall thích thú xoay nhẹ chiếc trâm trên đầu.
"Của hãng Tiffany?", Poppy Pomfrey – y sĩ quản lý bệnh thất của trường – hứng thú hỏi.
McGonagall cười gật đầu.
"A, năm nay tôi nhận được một món quà lạ kí tên H.P tôi còn không biết ai tặng vậy chắc cũng là của trò Potter đi.", bà Pomfrey vỗ đầu nhớ lại.
"Ồ? Đó là gì vậy?", giáo sư Sprout thắc mắc.
"Một hộp trà Earl Grey, tôi rất thích"
"Tôi kể cho mọi người nghe. Trước kì nghỉ tôi nghe nói ở hẻm Xéo xuất hiện hoa Silene Tomentosa được cho là đã tuyệt chủng rồi. Vừa mới về là tôi phi ngay tới tiệm bán hoa nhưng không kịp lúc đó tôi còn tiếc một hồi đâu."
"Trông cô vui vẻ thế này không giống như đang tiếc đó nha!", McGonagall trêu ghẹo.
"Đoán xem?"
"Trò Potter?", McGonagall nhướng mày.
"Đúng vậy", giáo sư Sprout gật đầu xác nhận rồi cả hai cùng cười khúc khích.
"Filius. Anh đang đọc gì vậy?", McGonagall ngẩng đầu lên nhìn giáo sư Flitwick yên tĩnh xem sách từ nãy đến giờ.
"Hồi ký của Hector Berlioz, một trong những nhà nhà soạn nhạc yêu thích của tôi. Rất ít người biết điều này. Học trò nhà tôi tặng đấy!" Flitwick đắc ý cười, dù không nói ra nhưng tất cả đều biết đứa nhỏ đó là ai.
Snape ngồi một bên nghe mấy lời huyên thuyên nhớ đến món quà hôm giáng sinh mình nhận được không hiểu sao lại cảm thấy bực bội. Hắn tự giễu một tiếng, là vì cái gì hắn còn cho rằng mình là người đặc biệt đây.
Buổi chiều, đoàn tàu tốc hành đã đến ga Hogsmeade, các học sinh lục tục trở về trường. Snape bước về hầm sau khi kiểm tra ký túc xá Slytherin thì thấy một thân ảnh nho nhỏ đứng đợi trước cửa phòng của mình.
"Trò ở đây làm gì?", Snape hỏi với giọng không tốt lắm.
Harry quay đầu nhìn Snape mỉm cười, "Chúc mừng năm mới, giáo sư Snape. Em ngẫu nhiên biết được hôm nay là sinh nhật thầy. Đây là vật nhỏ em tự tay làm, hi vọng thầy thích nó." Cậu lấy ra một hộp quà nhỏ đưa cho Snape.
Snape không được tự nhiên nhận lấy, chợt nhớ tới gì đó liền nói, "Trò chờ ở đây"
Harry tốt tính mỉm cười nhìn Snape vội đi vào hầm lục lọi gì đó rồi trở ra.
"Cho trò. Đáp lễ cho món quà giáng sinh.", Snape đưa cho Harry một chai độc dược màu vàng nhạt.
"Phúc lạc dược? Cám ơn thầy. Em rất thích", Harry reo lên nho nhỏ.
"Không đáng giá bằng thứ trò đưa cho ta." Snape nói.
"Cũng không phải đồ quý giá gì đâu. Chỉ là mấy món đồ em làm lúc rảnh rỗi thôi."
"Trò mà cũng có thời gian rảnh sao?", Snape nhướng mày hỏi, "Trở về đi, buổi tiệc tối sắp bắt đầu rồi."
Nhìn Harry hành lễ rồi rời đi, Snape đi vào hầm mở món quà trên tay ra. Bên trong là chiếc hộp nhung xanh sẫm đựng một chiếc ghim cài áo có đính hắc diệu thạch trông đơn giản mà sang trọng. Hắn cầm nó lên trước tầm mắt quan sát kĩ càng một vòng liền phát hiện được điều huyền diệu bên trong. Snape đặt chiếc ghim xuống bàn vung đũa phép bắn một thần chú rách toét về phía nó. Quả nhiên từ trong chiếc ghim tỏa ra một lồng phòng hộ màu vàng nhạt hấp thu hoàn toàn đòn tấn công vừa rồi. Theo diện tích xem ra đủ để bảo vệ một người trưởng thành. Snape hừ cười, còn nói cái gì không phải đồ quý giá. Thằng nhóc phá của này không biết thứ nó làm ra có thể khiến người ta thèm khát cỡ nào. Tự làm sao? Lại phân biệt một chút với những lời mấy vị giáo sư khác nói trước giờ họp vừa nãy, Snape nhếch miệng tâm trạng lại tốt lên trông thấy.
Bữa tiệc tối diễn ra trong không khí vui mừng náo nức của lũ học trò. Trên bàn ăn giáo sư, Dumbledore đã nghe nói tới câu chuyện về những món quà của Harry liền cũng muốn góp vui.
"Giáng sinh này, trò Potter tặng tôi một đôi tất lông dê. Nghe nói là tự trò ấy đan đấy, đẹp không?"
Dumbledore cầm hai cái tất màu vàng đỏ khoe khoang với mọi người bỗng nhiên thấy lạnh gáy, ông quay lại liều đối diện với cái trừng mắt của Snape.
"Severus, có chuyện gì vậy?"
"hừ"
Snape mất hứng quayđi làm Dumbledore mọc ra một đống dấu hỏi. Sao tự nhiên lại giận thế?
*Thận: Nay đăng 2 chương vì thứ 2 tui bận rồi ko đăng được.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top