#10: Mưa (Ku)
Tên truyện: Mưa
Tác giả: Ku a.k.a -_KuroShin_-
Thể loại: Tản văn
-----
Ngồi một mình trong phòng, tôi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Chà...trời u ám quá, thế thì có nên ra ngoài dạo một vòng không nhỉ?
Nhấc cái thân thể lười biếng dậy, những tháng ngày ăn chơi như vầy sắp hết rồi. Phải vận động thân thể một chút, chứ lười thế này rồi đi làm trở lại sẽ bối rối lắm.
Khoác tạm một cái áo lên người, cầm theo một chiếc dù, tôi mở cửa đi ra ngoài.
Vừa đóng cửa lại, một ngọn gió lạnh buốt quét qua khiến tôi rùng mình. Nhưng không khí mát mẻ cộng thêm mùi đất bốc lên này làm tôi rất thoải mái, tôi yêu cảm giác thoáng đãng này. Vươn vai một cái, tôi sải bước đi trong con hẻm nhỏ nơi mình sống. Tình cờ gặp bà bác hàng xóm thân thiện, chúng tôi có nói đôi lời. Nhưng cuộc hội thoại không dài cho lắm, tôi lại tiếp tục đi dạo.
Chân thì bước, nhưng tôi không hề nghĩ mình nên đi đâu. Cứ đi vô định hướng như thế, cho đến khi một giọt nước rơi trên mặt tôi.
Trời sắp mưa rồi...
Trước mặt tôi là một cái công viên, tuy nhỏ nhưng nó đã chứa đựng rất nhiều, rất nhiều kỉ niệm...của tôi và anh...
Lặng lẽ cong môi, đúng là ngựa quen đường cũ. Ngay cả chân cũng tự động bước tới đây mặc dù não không hề nghĩ tới việc mình đang hướng mũi chân về phía nào.
Anh còn nhớ không? Hai năm trước, trời cũng lớt phớt mưa như thế này, chúng ta tình cờ gặp nhau ở đây. Lần gặp đầu tiên của đôi ta không như các truyện ngôn tình lãng mạn, chỉ đơn giản là nhìn thấy nhau, tại đây và tình cờ gặp lại nhau tại trường đại học tôi mới chuyển tới. Nhan sắc của anh không nghiêng nước nghiêng thành, cũng không soái như các ảnh đế trên truyền hình, nhưng cũng đủ gây ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên. Làn da không sậm màu, cũng không trắng nõn, đôi lông mày thanh tú, đôi mắt mí lót sở hữu hàng lông mi ngắn nhưng cong, chiếc mũi thanh cao, đôi môi mỏng hình trái tim hồng hào.
Và bằng cách nào đó, chúng ta cùng nằm trong ban hội trưởng hội sinh viên, bằng cách nào đó, anh trở thành tiền bối thân thiết của tôi, bằng cách nào đó mà hai ta thích nhau, để rồi trở thành một cặp. Nghe có vẻ đây là một chuyện tình hường phấn của một tiểu thuyết cẩu huyết nhỉ?
Tính cách của anh không như nam chính ngôn tình, không lạnh lùng, không cợt nhả, cũng không ngoài lạnh trong nóng, con người anh suy nghĩ đơn giản, ấm áp, hơi tệ trong việc bộc lộ cảm xúc và giao tiếp. Mặt anh lúc nào cũng theo kiểu "không cảm xúc", người ta nhìn vô tưởng nam thần băng lãnh vô tình, sai cả rồi, anh rất đáng yêu, không hề băng lãnh vô tình gì đó đâu.
Tôi thích anh, tôi yêu anh, tôi thích cái cách nói chuyện đáng yêu và ấm áp trong khi mặt chẳng biểu cảm gì của anh, tôi thích cái cách anh âm thầm quan tâm đến mọi người, tôi thích cái cách anh che chở cho tôi, tôi thích hết tất cả những thứ liên quan đến anh.
Nhưng....ước gì...chuyện tình của chúng ta có thể cẩu huyết như trong mấy cuốn tiểu thuyết đó...nhỉ?
Những giọt nước lớt phớt bay kia bắt đầu nặng dần, rơi xuống đất vang lên tiếng lách tánh giòn tai. Anh có biết không? Tôi đã từng rất thích mưa, không, nói đúng hơn là tôi yêu nó. Tôi yêu cái mùa đất hòa vào làn gió thoảng, tôi yêu những bàn tay vô hình vuốt lấy mái tóc dài chấm vai của mình và tôi yêu cái không khí se se lạnh vốn có của những cơn mưa.
Nhưng bây giờ...tôi lại ghét nó hơn bao giờ hết. Tại sao lại để cho mưa bắt đầu và kết thúc chuyện tình chỉ kéo dài một năm của hai ta?
Hôm nay là ngày tôi phải đến thăm anh, cũng đã một năm kể từ ngày đó, tôi chưa gặp lại anh lần nào. Không biết dạo này...anh có ổn không?
Mặc cho những lưỡi dao vô hình cứa buốt da thịt, tôi vẫn bước đều đều trên mặt đường xám xịt đã lấm tấm vài giọt mưa. Lặng lẽ đội mũ áo lên, tôi tiếp tục hướng mũi chân vào khoảng không vô định.
Vô tình lướt ngang qua một sạp bán hoa, tôi ngừng bước, bước vào sạp. Tôi mua một bó, hương hoa thoang thoảng vuốt lấy chiếc mũi đã đỏ lên vì lạnh của tôi, không biết anh có thích hoa này không nhỉ? Nhẹ nâng bó hoa trên tay, tôi đã xác định được nơi mình cần đến.
Mưa nặng dần, giờ thì tôi chẳng thể lì lợm không chịu mở dù che được nữa. Chiếc dù màu đen xòe ra, tôi đưa lên che trên đầu, những hạt nước rơi lộp bộp trên đỉnh dù.
Sắp tới rồi, tôi sẽ đối mặt với anh ra sao đây? Liệu tôi có thể mỉm cười khi đứng trước mặt anh không? Tôi sẽ làm gì đây?
Một chuỗi câu hỏi cứ dồn vào trí óc của tôi, giống như những hạt mưa cứ dồn dập hôn lấy mặt đất phản chiếu hình bóng đã bị nhòe đi của tôi. Gương mặt tuấn tú của anh thoáng xuất hiện trong mắt tôi càng dấy lên nỗi nhớ nhung da diết. Hôm nay là lần đầu tôi thăm anh ở một nơi xa lạ, cũng là một sự thay đổi lớn của sự thay đổi một năm trước. Và câu hỏi mấu chốt là...: Liệu rằng tôi có thể chấp nhận được sự thật khi nhìn thấy anh hay không?
Cuộc viếng thăm này cũng tựa như một thử thách, nó sẽ bắt tôi phải thừa nhận đây là sự thật, thứ thử thách tôi đó là: Hãy cố gắng ngăn bản thân không khóc và đừng ảo tưởng mọi thứ sẽ quay trở lại.
Tới rồi, thời khắc chạm mặt đã đến. Đi qua những chiếc hộp dài, tôi dừng chân trước chiếc hộp - căn nhà hiện giờ của anh. Đặt bó bông vạn thọ ngay cạnh chiếc bia khắc tên anh, lặng lẽ ngồi xổm xuống. Những giọt mưa nặng trĩu vẫn lạnh lùng rơi, hòa với thứ nước mằn mặn từ mắt tôi. Anh...về với em đi...em nhớ anh...
Những mảnh kí ức một năm trước chợt ùa về...
****
"Vũ, hôm nay em rảnh chứ?"
"Có chuyện gì không anh?"
------
"Ok đi liền, em thích phim này lắm! Anh hiểu em ghê!"
"Ừm...tại lần trước anh thấy em nhìn tấm poster bằng ánh mắt thèm khát..."
"Anh đúng là...sao lại là thèm khát chứ? Đó là khát khao, làm như em nuốt sống tấm poster không bằng..."
----
"Vậy tầm tám giờ có mặt nhé!"
-----
"Anh Quốc, em xin lỗi, trễ tận ba mươi phút rồi nhưng em vẫn chưa tới kịp, nên nếu không đợi được thì anh cứ về đi, trời mưa to thế này anh sẽ bệnh mất!"
"Anh sẽ đợi em."
-----
"Ò....e....ò....e...."
"Cô gái! Cô không sao chứ?!"
-----
"Đây là đâu? Bệnh viện à? Sao tôi ở đây?"
"Cô bị chiếc ô tô kia đâm trúng, nhưng may mắn là không nguy hiểm đến tính mạng."
-----
"Tút....Tút....Tút..."
"Sao anh không nghe máy?"
-----
"Số máy quý khách vừa gọi..."
"Mưa to quá làm nhiễu sóng sao? Quốc! Anh đâu rồi?!"
-----
"Quốc! Anh bị sao vậy?! Làm ơn! Mở mắt ra đi!!"
------
"Em xin lỗi vì thất hẹn, nên đừng dọa em mà! Làm ơn tha thứ cho em! Mở mắt ra đi!!"
..............
.........
..
.
"Nghe nói chàng trai đó biết tin bạn gái mình gặp tai nạn nên vội vàng đội mưa chạy đến bệnh viện. Nhưng không may, cậu ấy lái xe với tốc độ 40km/h dưới cơn bão mà lại đi trúng đoạn đường trơn nước nên khiến tai nạn thương tiếc xảy ra..."
"Còn cô gái?"
"Đã qua cơn nguy hiểm, nhưng trông cô ấy đáng thương lắm! Khi hay tin chàng trai qua đời, cô ấy đã ngồi cạnh cậu ấy suốt hai ngày để canh xem có điều kì diệu gì xảy đến hay không, với đôi mắt sưng đỏ."
"Rồi sao?"
"Đương nhiên là trần gian này không thể nào có phép màu, mà cho dù có thì cặp đôi đáng thương ấy cũng không có duyên để sở hữu nó. Chàng trai đã được mai táng rồi."
"Đau lòng thật!"
*****
Mưa...
Thứ mà tôi từ trước tới giờ rất thích...
Và chính nó...đã khiến tôi mất anh...
Mãi mãi....
Anh à, về với em đi, em nhớ anh...
------------
Đôi lời muốn nói: Nếu cảm thấy khó hiểu thì hỏi ngay nhé. Motif không mới nhưng tớ viết truyện này không chú trọng vào cốt truyện mà là cảm xúc, suy nghĩ của cô gái thôi :)) Cảm ơn vì đã đọc.
-----------
-_KuroShin_-
13h28
21-10-2017
Sài Gòn
Fixed 13.03_22-10-2017
Viết trong một căn phòng be bé của một ngôi nhà nho nhỏ trong khi mưa vẫn tí tách rơi ngoài hiên...
P/s: Viết khi tâm trạng muốn deep :))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top