CHƯƠNG 35
Chương 35: Ngươi vĩnh viễn đều không hiểu
Trong lòng Xích Viêm là lửa giận khó có thể miêu tả.
Hắn làm sao có thể ngờ được, hắn tìm Bạch Lạc nhiều ngày như vậy thế mà y lại ở cùng với Nhiếp Hoài Vũ!
Những ngày này, trạng thái của Xích Viêm quả thực tồi tệ không thể tả.
Bạch Lạc không thấy đâu, hắn luôn lo lắng Bạch Lạc xảy ra chuyện gì.
Hắn không những nổi trận lôi đình với những dược cổ mà hoàng đế tặng đến.
Còn không đoái hoài gì đến Thẩm Vân Niệm.
Thậm chí, trong đầu hắn toàn là Bạch Lạc.
Bạch Lạc mất tích quá mức dị thường, một người sống sờ sờ lại cứ thế biến mất.
Xích Viêm không ngừng đi tìm y.
Cả người hao hết tâm thần.
Vậy mà, ai có thể ngờ được tên ti tiện kia cư nhiên vào lúc này lại chạy đến trên giường Nhiếp Hoài Vũ?
Lửa giận nói không nên lời hừng hực thiêu đốt trong lòng Xích Viêm.
Thế nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không nghĩ sẽ từ bỏ Bạch Lạc.
Kỳ thực Thẩm Vân Niệm nói không sai.
Bạch Lạc bất quá là một hạ nhân, tặng y cho Nhiếp Hoài Vũ, còn có thể lôi kéo được Nhiếp Hoài Vũ.
Nhưng mà hắn chính là không thể chấp nhận được.
Bạch Lạc ngay từ ban đầu chính là ở cùng với hắn.
Y và hắn đã ở bên nhau lâu như vậy rồi...
Người này toàn thân từ đầu tới chân đã in đầy dấu vết của Xích Viêm hắn.
Hắn sao có thể tặng Bạch Lạc cho Nhiếp Hoài Vũ?
————
Lúc Xích Viêm tìm thấy Bạch Lạc, Nhiếp Hoài Vũ lại không có ở hầu phủ.
Đại phu ở hầu phủ mặc dù tốt, nhưng lại không so được với thái y trong cung.
Nhiếp Hoài Vũ muốn vào cung mời thái y giúp xem tình trạng của Bạch Lạc.
Gần đây Bạch Lạc bên ngoài mặc dù đã bắt đầu có chuyển biến tốt, nhưng mà chỉ cần tới khi trời tối, vẫn là sẽ cả người đều tràn ngập khủng hoảng.
Những ngày này, Nhiếp Hoài Vũ vì để an ủi Bạch Lạc, không chỉ thắp đầy nến trong phòng y, thậm chí còn canh giữ bên giường y, luôn ở bên cạnh y.
Chính Nhiếp Hoài Vũ cũng không biết, mình tại sao lại làm như vậy?
Bạch Lạc bất kể đối với Xích Viêm mà nói, hay là đối với Nhiếp Hoài Vũ hắn mà nói, đều là một hạ nhân không đáng nhắc tới.
Nhưng mà, hắn chính là không nỡ tiếp tục để người này phải chịu một chút tổn thương nào nữa.
Cũng không nỡ để cho y rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.
————
Lúc cửa bị mở ra.
Bạch Lạc vốn cho rằng là Nhiếp Hoài Vũ trở về, tức khắc mỉm cười.
Nhưng mà Bạch Lạc có chết cũng không nghĩ tới, y nhìn thấy cư nhiên là Xích Viêm sắc mặt xanh xám.
Hai mắt bỗng nhiên mở lớn.
Một người tâm tâm niệm niệm trước kia, lúc Bạch Lạc nhìn thấy hắn cư nhiên bất giác đem thân thể mình lùi dần về phía sau.
Ngay cả biểu tình trên mặt cũng từ mỉm cười ban đầu biến thành tràn đầy căng thẳng.
Xích Viêm nhìn thấy biểu tình trên mặt Bạch lạc thay đổi, trái tim quả thực giống như bị đánh mạnh một quyền.
Gia hỏa này sao có thể dùng biểu tình như vậy nhìn mình?
"Bạch Lạc!"
Xích Viêm nghiến răng gọi tên Bạch Lạc, lập tức bước lên túm lấy vạt áo y.
"Ngươi cái tên kỹ tử vô liêm sỉ này, khiến ta tìm thật vất vả! Ngươi nói ra lần này phải trừng phạt ngươi thế nào?"
Xích Viêm kéo Bạch Lạc, đem y kéo lên xe ngựa của mình.
Thân phận hắn quá mức tôn quý, cho dù trước khi đi Nhiếp Hoài Vũ đã phân phó hạ nhân, ngàn vạn phải trông nom Bạch Lạc cho tốt, nhưng mà hiện giờ không có một ai dám ngăn cản Xích Viêm.
Sau khi Xích Viêm đẩy Bạch Lạc lên xe ngựa, ngay lập tức kiềm chặt cổ tay y.
Kỳ thực Xích Viêm vừa nãy đã nhìn thấy rồi.
Trên cổ tay Bạch Lạc cư nhiên đeo một chuỗi hạt mà hắn trước giờ chưa từng nhìn thấy.
Chuỗi hạt ngọc châu này chất ôn nhuận, màu trắng trong suốt, nhìn qua liền biết vô cùng đáng giá.
Thứ đồ này không cần đoán cũng biết là của ai tặng.
Sự đố kỵ không nói nên lời dần nảy sinh trong lòng Xích Viêm.
Tên gia hỏa Nhiếp Hoài Vũ kia cư nhiên nỡ tặng đồ tốt như vậy cho Bạch Lạc!
Vì vậy, đây chính là do Bạch Lạc bồi ngủ mà được sao?
Xích Viêm đột nhiên kéo chuỗi hạt kia ra khỏi cổ tay Bạch Lạc.
Vết sẹo trên tay Bạch Lạc nhìn qua vô cùng nghiêm trọng, cũng vô cùng rõ ràng.
Nhưng mà Xích Viêm căn bản không có chú ý tới, hắn nhìn thấy chỉ là tên kỹ tử Bạch Lạc vẫn còn đeo chuỗi hạt Nhiếp Hoài Vũ tặng y.
Trên cổ tay này của Bạch Lạc, trước đây luôn đeo chuỗi hạt Xích Viêm tặng cho y.
Nhưng mà bây giờ lại thay đổi rồi, biến thành của Nhiếp Hoài Vũ!
Trong lòng là ngọn lửa đố kỵ đang thiêu đốt.
"Bạch Lạc, ngươi thật sự giỏi rồi ha! Thủ đoạn câu dẫn nam nhân rất nhiều. Ngươi thế mà có bản lĩnh khiến cho Nhiếp Hoài Vũ tặng ngươi thứ quý giá như vậy!".
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Xích Viêm nghiến chặt răng, càng nhìn chuỗi hạt kia càng cảm thấy không thuận mắt.
Hắn giơ cao tay mình, dự định đem chuỗi hạt kia ném ra ngoài xe ngựa.
"Đừng mà!"
Bạch Lạc vừa nãy còn không dám lên tiếng, lúc này cư nhiên hét lên gấp gáp như vậy.
Y dùng sức giữ chặt cánh tay Xích Viêm, muốn đem chuỗi hạt kia cướp trở về.
Đây thật sự là lần đầu tiên Bạch Lạc phản kháng lại Xích Viêm như vậy kể từ sau khi y vào vương phủ.
Sắc mặt Xích Viêm xanh xám. Nộ hỏa nhanh chóng trào dâng.
Tên ti tiện đáng chết này, lại dám phản kháng lại mình. Cũng không nhìn xem y rốt cuộc là cái thá gì, rốt cuộc là ai cho y cái lá gan ấy?
Ngay cả một chút do dự cũng không có, Xích Viêm trực tiếp vứt chuỗi hạt kia ra ngoài.
"Bộp" một tiếng, những hạt châu đều bị ném vỡ chia năm xẻ bảy.
Tại khoảnh khắc này, Bạch Lạc cảm thấy cả thế giới đều yên tĩnh rồi.
Y ngây ngốc nhìn chuỗi hạt nằm trên mặt đất đã bị ném vỡ nát kia, chỉ cảm thấy trái tim mình cũng bị ném xuống đất theo nó, sau đó vỡ thành từng mảnh từng mảnh.
Chuỗi hạt kia đối với Bạch Lạc mà nói, nó là khác biệt...
Nó chứa đựng thiện ý lớn nhất của Nhiếp Hoài Vũ đối với y.
Bạch Lạc lớn như vậy rồi, còn chưa từng nhận được lễ vật nào như vậy.
Chỉ có Nhiếp Hoài Vũ tặng cho y...
Nhiếp Hoài Vũ còn nói với y.
Không có ai vừa sinh ra đã là thấp hèn cả, bảo y đừng tự khinh rẻ chính mình.
Bạch Lạc vô cùng trân trọng chuỗi hạt này, bởi vì nó khiến y cảm thấy, hóa ra chính mình cũng có thể được trân trọng.
Nhưng mà bây giờ Xích Viêm lại dùng hành động nói với y, thứ mà y trân quý hơn nữa cũng có thể dễ dàng bị hủy hoại!
Y chính là thấp hèn, chính là nên bị tất cả mọi người giẫm đạp!
Xích Viêm dị thường âm lãnh nhìn Bạch Lạc, trong lòng tràn đầy khoái cảm báo thù.
Hắn nghiến răng nói với Bạch Lạc:
"Bạch Lạc, ta nói ngươi biết, nếu như ngươi còn dám phản nghịch ta nữa, ta cũng có thể ném ngươi ra ngoài giống như chuỗi hạt kia!"
Bạch Lạc nâng mắt nhìn người trước mắt, trong mắt là đau thương không nói nên lời.
Y khó mà tưởng tượng được, chính mình thật sự thích người này, thích nhiều năm như vậy sao?
Y bỏ ra tất cả mà mình có thể bỏ ra được...
Nhưng mà lại có được cái gì đây?
"Không cần ngươi ném, ta tự mình làm!"
Xe ngựa vẫn còn đang chạy nhanh, Bạch Lạc lại nhìn chuỗi hạt kia, muốn nhảy xuống khỏi xe.
Trái tim Xích Viêm đều bắt đầu co rút.
Vừa nãy còn dùng "hắn ném ra ngoài" để uy hiếp y, nhưng mà bây giờ lại tràn ngập sợ hãi.
Hiện giờ xe ngựa chạy nhanh như vậy, Bạch Lạc nếu như nhảy xuống, không chết thì bị thương.
Xích Viêm sống chết giữ chặt cánh tay Bạch Lạc, lớn tiếng hét: "Bạch Lạc ngươi điên rồi! Ngươi muốn chết sao? Đó bất quá là một vật chết mà thôi."
Cho dù chuỗi hạt kia có đáng tiền hơn nữa, nhưng mà bây giờ bị ném như vậy đã không đáng một đồng rồi.
"Nó bây giờ đã không còn bất kỳ giá trị nào nữa rồi, cho dù ngươi nhặt nó lên, cũng không bán được mấy đồng!"
Bạch Lạc cảm thấy trái tim mình đều trở nên lạnh lẽo rồi.
Y trân trọng chuỗi hạt kia như vậy, Xích Viêm lại cảm thấy mình để ý là giá trị của nó.
Nhưng mà chuỗi hạt này bị ném vỡ rồi, Xích Viêm cho rằng ngay cả nhặt nó lên cũng không còn cần thiết.
Nó hẳn là giống với mình đi...
Lúc mình vẫn còn là dược cổ, Xích Viêm có lẽ còn nguyện ý nhìn mình một cái.
Bây giờ dược cổ đã không còn giá trị gì nữa rồi, liền có thể bị hung hăng vứt bỏ giống như chuỗi hạt kia!
"Ngươi hiểu cái gì? Người không có trái tim giống như ngươi vĩnh viễn đều sẽ không hiểu!"
Bạch Lạc điên cuồng hét, y đột nhiên đẩy Xích Viêm ra, bất chấp tất cả nhảy xuống khỏi xe ngựa!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top