Chương 18
Kim Duyên thấy người trước mặt đăm đăm nhìn mình không nói gì, thoáng ngượng ngùng cúi mặt. Khánh Vân cũng nhận ra mình hơi thô lỗ vội vàng xin lỗi rối rít.
"A, thực ngại quá, xin lỗi Kim Duyên". Sờ sờ mũi nghĩ lại hành động vừa rồi, ui chao mất mặt quá.
"Không sao không sao, mà cô Khánh Vân bao nhiêu tuổi?". Kim Duyên sợ đối phương thấy khó xử đổi sang chủ đề khác.
"Tôi 27 rồi". Khánh Vân tay cầm ly rượu nhấp môi rồi khẽ trả lời.
"Vậy là chị Khánh Vân rồi, haha em 26 thôi". Kim Duyên cười cười, ánh đèn hất lên mặt Kim Duyên, làm nụ cười ấy lung linh hơn bội phần. Khánh Vân khẽ rung động.
Cả hai nói chuyện hồi lâu rồi tách nhau ra vì còn phải gặp gỡ nhiều đối tác khác nữa. Nói là cả hai nói chuyện nhưng đa phần toàn là em nói, Khánh Vân chỉ nhìn em rồi cười thôi.
Đến lúc tàn tiệc, Khánh Vân đã say khướt, nay trợ lý của Khánh Vân cũng không tới cùng cô được, một mình Khánh Vân vẫn ngồi gục đầu trên bàn tiệc. Kim Duyên đưa mắt thấy Khánh Vân vẫn ngồi đấy chắc là say rồi.
"Khánh Vân, Khánh Vân". Kim Duyên vừa gọi vừa lay vai Khánh Vân. Cũng không có động tĩnh. "Uống say thế này cơ à". Kim Duyên bất lực. "Nào đứng lên, em đưa chị về".Kim Duyên dùng hết sức hai mươi sáu năm cuộc đời mới dìu được Khánh Vân ra xe. Về đến nhà Kim Duyên cũng là ba mươi phút sau. Hiện tại Kim Duyên chật vật lắm mới đưa được Khánh Vân lên phòng mình. "Người gì mà nặng ghê". Kim Duyên đỡ Khánh Vân xuống giường, cởi bớt áo cho cô thoải mái. Kim Duyên đơn giản tắm rửa qua loa rồi nằm xuống bên cạnh, chìm vào giấc ngủ.
.
Chắc vì có người bên cạnh nên Kim Duyên mới sáng sớm đã thức dậy. Mở điện thoại mới là bốn giờ sáng. Cũng không ngủ được nữa nên Kim Duyên dậy đi tắm. Kim Duyên rất thích tắm vào buổi sáng, thoải mái, tràn đầy sức sống. Kim Duyên đang chăm sóc hoa, thấy có tiếng động đằng sau, xoay người lại bắt gặp Khánh Vân nhìn mình.
"Dậy rồi?"
"Ừ, cảm ơn em". Khánh Vân gật đầu, tay sờ sờ mũi nói với Kim Duyên.
"Em nấu đồ ăn sáng cho chị, ăn xong sẽ đưa chị về". Kim Duyên thả bình tưới cây xuống đi về phía Khánh Vân.
"Đêm qua, không có gì xảy ra chứ?" Khánh Vân cười cười nhìn Kim Duyên, lông mày hơi nhếch lên vẻ trêu đùa.
"Xảy ra cái gì? Chị ý là muốn gì đây?". Kim Duyên hơi nhăn mày, một tay chống mạn sườn nhìn Khánh Vân.
"Muốn làm người yêu em"
Kim Duyên thoáng bất ngờ vì câu nói của Khánh Vân, nhưng cũng mở lời trêu trọc lại: "Vậy để xem thái độ chị thế nào"
Kim Duyên cười cười xoay bước xuống dưới nhà làm đồ ăn sáng, Khánh Vân đi sau phụ Kim Duyên sắp bát đũa. Ăn xong Khánh Vân tự giác thu gom bát đũa đi rửa, cả hai phối hợp ăn ý như người một nhà. Lòng Kim Duyên đột nhiên ấm áp một hồi.
Hiện tại, Kim Duyên đã đưa Khánh Vân về nhà, cả hai cũng trao đổi phương thức liên lạc với nhau, vừa chạy xe rời khỏi nhà Khánh Vân, điện thoại Kim Duyên nhận được thông báo tin nhắn, là của Khánh Vân.
"Làm việc vui vẻ, hẹn gặp lại - Khánh Vân". Kim Duyên nhìn tin nhắn nở nụ cười, nhắn lại vài chữ rồi tiếp tục lái xe.
.
Công ty Kim Duyên hiện tại đang có vài hạng mục xảy ra chút vấn đề, điều này nếu không giải quyết kịp thời tổn hại đến công ty rất lớn, vì vậy hôm nay Kim Duyên ở lại tăng ca. Tám rưỡi tối, phòng làm việc của cô vẫn sáng đèn.
Cốc cốc
"Ai vậy?"
"Duyên Tổng, là tôi, có người gửi đồ ăn cho cô". Bác bảo vệ vừa cầm hai ba túi đồ ăn trên tay, vừa nói vọng vào.
"À, bác mang vào đây giúp con với"
Chờ bác bảo vệ ra ngoài, Kim Duyên tiến tới mấy túi đồ ăn, thắc mắc, cô đâu có đặt đồ ăn. Đang suy nghĩ thì điện thoại vang lên thông báo có tin nhắn.
"Tăng ca cũng đừng bỏ bữa - Khánh Vân".
Trong lòng ấm áp một trận, Kim Duyên ấn gọi vào số Khánh Vân, vừa hồi chuông thứ nhất đã tắt máy, rồi liền có cuộc gọi tới.
"Sao lại tắt máy?". Kim Duyên tựa người xuống ghế sofa thong thả nói chuyện.
"Không muốn em tốn tiền điện thoại"
"Cảm ơn, Khánh Vân". Kim Duyên nhìn túi đồ ăn, khoé miệng cong lên.
"Em ăn đi, không lát đồ ăn nguội mất, chừng nào về tới nhà nhắn tin cho chị, được không?"
"Được". Kim Duyên cúp máy, ăn uống một hồi rồi dọn dẹp tiếp tục công việc.
.
Lúc về đến nhà cũng là gần mười hai giờ khuya, Kim Duyên nhắn vài tin rồi gửi đi.
Phía bên kia lập tức có phản hồi.
"Em đi tắm đi, tắm nước ấm, sau đó sấy khô tóc rồi mới đi ngủ nhé - Khánh Vân"
Kim Duyên mỉm cười, sao lại ngọt thế này hả trời. Thu xếp xong cũng là gần sáng, Kim Duyên mới đặt lưng xuống giường, trước khi ngủ còn nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon từ Khánh Vân. Từ lúc Khánh Vân xuất hiện, cuộc sống Kim Duyên mơ hồ thay đổi hẳn.
.
"Em nghe đây". Kim Duyên nhấc máy, tay vẫn cầm tài liệu xem xét.
"Tối nay đi với chị đến một nơi được không?". Khánh Vân bên kia hí hửng cầm điện thoại.
"Được, tối qua công ty đón em luôn nhé". Cúp điện thoại, Kim Duyên day day mi tâm bớt mỏi, trong điện thoại cô nghe được giọng vui vẻ của Khánh Vân, con người này có gì mà vui đến thế chứ.
.
Cộc cộc
Kim Duyên gõ vào cửa kính xe.
"Chờ em lâu không". Kim Duyên hỏi khi đã an vị trong xe. "Không lâu, ta đi thôi". Khánh Vân vui khởi động xe.
Chiếc xe lao vun vút trên đường
Dừng trước quán bar trung tâm thành phố. Khánh Vân dắt tay Kim Duyên đi vào một ngõ nhỏ, đằng sau quán bar có một thùng container, bên trong là một quầy bar nhỏ xinh.
"Đây là địa bàn của chị, chào mừng em". Khánh Vân để Kim Duyên ngồi trước quầy bar, còn mình đứng trong quầy, xoắn tay áo, bắt tay pha chế.
Kim Duyên nhìn Khánh Vân chuyên tâm pha chế, trong lòng len lỏi chút hứng thú lạ, lần đầu thấy hình ảnh một Khánh Vân thế này. Đang mải mông lung nghĩ ngợi, Khánh Vân đã đẩy tới trước mặt Kim Duyên một ly cocktail mojito "Em thử đi, ly này còn được gọi là Người quen cũ, giản dị và mộc mạc"
Kim Duyên vẫn chống cằm, mắt nhìn Khánh Vân "Sao lại là Người quen cũ?"
Khánh Vân không trả lời câu hỏi của Kim Duyên, chỉ sờ mũi cười cười.
Kim Duyên nhấp một ngụm nhỏ, mùi rượu Rum cay nồng, kèm theo vị chanh tươi cùng lá bạc hà, cả khuôn miệng tràn ngập vị tươi mát. "Khánh Vân, thật ngon"
Khánh Vân cũng làm cho mình một ly, đến bên ngồi cạnh Kim Duyên. Ánh mắt long lanh tựa hồ nước nhìn Kim Duyên.
Kim Duyên trước mặt xinh đẹp bội phần, sơ mi mỏng thả hai cúc trên cùng, xương quai xanh tinh xảo lúc ẩn lúc hiện, làn da trắng hơi ửng hồng vì rượu.
Kim Duyên nở nụ cười quyến rũ, nụ cười làm lòng Khánh Vân bắt đầu ngứa ngáy. Khánh Vân đột nhiên cảm thấy cổ họng rất khô, toàn thân khô nóng.
Khánh Vân không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp kéo Kim Duyên vào lòng, chỉ nghe một tiếng la của đối phương. Kim Duyên bất ngờ, chưa kịp lấy lại tinh thần, môi đã bị Khánh Vân hôn lên. Khánh Vân mút khẽ môi Kim Duyên, đầu lưỡi nhẹ nhàng phác hoạ theo hình dạng môi Kim Duyên, nhẹ nhàng ôn nhu, lay động lòng người.
Môi Kim Duyên mềm mại, hôn cực thoải mái, Khánh Vân chậm rãi như đang thưởng thức một món ăn ngon miệng. Kim Duyên còn hơi choáng váng, sau đó từ từ tập trung. Sự ôn nhu của Khánh Vân khiến Kim Duyên vô lực, không có ý định phản kháng, Kim Duyên dường như bị cuốn theo Khánh Vân.
Dần dần, Khánh Vân muốn thâm nhập sâu hơn, muốn nụ hôn sâu sắc thêm, Khánh Vân khẽ cắn vào môi dưới Kim Duyên, khiến Kim Duyên khẽ hô một tiếng. Sau đó, lưỡi Khánh Vân thuận lợi trượt vào, dùng sức cạy hàm răng của Kim Duyên, quấn cái lưỡi còn đang ngượng ngùng triền miên qua lại.
Nụ hôn có chút bá đạo, khiến Kim Duyên ngượng ngùng, tay nắm chặt lấy vạt áo Khánh Vân, khẽ rên vài tiếng trong cổ họng. Khánh Vân gắt gao ôm Kim Duyên vào lòng, một tay luồn sau gáy Kim Duyên đẩy nụ hôn vào sâu hơn. Đầu óc Kim Duyên mê muội tới khi không khí bị lấy hết mới né tránh, hơi giãy dụa, Khánh Vân mới buông Kim Duyên ra, ôm chặt Kim Duyên trong lòng. Kim Duyên dựa vào ngực Khánh Vân thở dồn dập, Khánh Vân vuốt ve lưng Kim Duyên.
_______________
Tôi lặn hơi lâu thì phảiii 🥲
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top