Chương 15
Đau, đau một cách mãnh liệt, Kim Duyên muốn cử động nhưng chẳng thể di chuyển thân thể của mình, xương cốt như rời rạc ra, đầu óc muốn nổ tung. Tường Linh thấy vậy vuốt nhẹ lưng Kim Duyên, muốn trấn an. Nhìn Tường Linh mờ mịt trước mắt, cô thấy sự sống của bản thân treo lơ lửng với thời gian ít ỏi. Cổ họng khô khốc, run lên từng hồi.
"Khi nào cậu mới cảm thấy sinh mạng quan trọng hơn cái tình yêu chết tiệt kia đây?"
"Tệ thật, mình đang cố đây"
.
Sáng hôm sau Kim Duyên cũng không tới công ty nữa, số lần uống thuốc giảm đau cùng vài liều thuốc an thần gần đủ lượt tính của hai bàn tay.
"Khánh Vân, em mệt lắm rồi, không thể yêu chị thêm được nữa". Tay Kim Duyên gác lên mặt che đi đôi mắt ướt nhoè, từng giọt nước mắt trượt xuống hai bên thái dương, hai bả vai run lên từng hồi. Kim Duyên thật sự bất lực, mệt rồi muốn buông ra cớ sao lại càng khó khăn hơn.
"Khánh Vân, em yêu chị, nhưng cũng muốn hận chị, muốn rời xa chị mãi mãi". Dù dùng rất nhiều thuốc giảm đau nhưng cơn đau đầu vẫn hành hạ cô mỗi phút, mỗi giây. Kim Duyên thừa nhận bản thân cô nói dối, dù cho cô có chết đi thì không thể ngừng yêu Khánh Vân được, mỗi phút mỗi giây đều chưa từng không nghĩ tới Khánh Vân. Khánh Vân vẫn luôn là hi vọng của cô cho dù Khánh Vân có bóp nát cuộc đời cô đến thế nào.
"Ai cho phép em rời xa tôi?". Nghe tiếng nói ngoài cửa phòng, Kim Duyên giật mình nhìn qua, là Khánh Vân, với chút mánh khoé mà đã dụ được bảo vệ đưa chìa khoá rồi à.
"Chị tự tiện vào nhà em?"
"Đi theo tôi". Khánh Vân đi tới chỗ Kim Duyên một hai kéo tay cô đi.
"Buông em ra". Kim Duyên vùng vằng, muốn Khánh Vân buông tay cô ra, hiện tại cô rất mệt không muốn đi đâu hết. Lúc Kim Duyên hất được tay Khánh Vân ra cũng là lúc bản thân cô chới với ngã về sau. Đầu đập mạnh vào tủ cạnh giường, máu chảy thành dòng, không gian dần nhỏ lại, ngày một tối dần, Khánh Vân ở trước mắt Kim Duyên cũng không nhìn rõ nữa, chỉ nghe mấy tiếng của Khánh Vân trong mê man.
"Kim Duyên, mở mắt ra nhìn chị, đừng làm chị sợ"
.
Đưa được Kim Duyên vào phòng cấp cứu, Khánh Vân ngồi gục mặt vào hai đầu gối, máu của Kim Duyên còn lưu lại trên áo thành vài vệt loang lổ. Khánh Vân tự dằn vặt bản thân mình, giá như cô không kéo Kim Duyên đi thì em ấy sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Khoảng mười lăm phút sau, Mâu Thuỷ cùng Tường Linh cũng có mặt trước cửa phòng cấp cứu. Tường Linh chính là vừa kết thúc ca trực ở đây, vừa về nhà chưa được bao lâu thì nghe tin Kim Duyên cấp cứu mà tả hoá cùng Mâu Thuỷ chạy đến.
"Khánh Vân, xảy ra chuyện gì?". Mâu Thuỷ vừa hỏi Khánh Vân vừa nhìn vào phòng cấp cứu. Khánh Vân vừa khóc vừa kể lại sự việc ban nãy, miệng không ngừng nói xin lỗi.
"Tôi muốn đánh chị lâu lắm rồi". Tường Linh bất ngờ lao tới túm lấy cổ áo Khánh Vân, thằng tay đấm vào mặt Khánh Vân. "Tôi nói chị tránh xa cậu ấy ra cơ mà, chị muốn cậu ấy chết phải không". Tường Linh càng nói lớn đấm thêm hai phát nữa, Khánh Vân không phản ứng lại, thậm chí ngã sõng soài trên nền gạch, tâm trí nãy giờ vẫn đặt trong phòng cấp cứu.
"Tường Linh, thôi ngay". Mâu Thuỷ quát lên, kéo Tường Linh ra sau rồi đỡ Khánh Vân lên. Mâu Thuỷ cũng không biết làm sao, lấy điện thoại gọi cho Hương Ly cùng Hoàng Yến, Hoàng My.
.
Giữa khu vườn đầy hoa, có hai cô gái nắm tay sau đi dạo. Cảnh vật xung quanh yên bình, thơ mộng.
"Kim Duyên, em nhìn bông hoa này đi". Tiếng nói nhẹ như gió xuân vang lên, kèm theo ánh mặt dịu dàng, đưa bông hoa hướng về cô gái đằng sau mình.
"Là hoa hồng trắng, chị thấy nó ở đâu vậy?". Cô gái ấy đưa tay đón lấy, gương mặt hào hứng như trẻ con được cho kẹo.
"Xem em kìa, như trẻ con ấy". Tiếng cười đùa của hai cô gái vang vọng khắp khu vườn....ấm áp cùng hạnh phúc.
Màn ảnh trắng xoá, hình ảnh hai người con gái cũng biến mất, thay vào đó là một chuỗi hình ảnh Khánh Vân bên cạnh Thuỳ Dung lướt qua đầu Kim Duyên.
Kim Duyên không muốn nhớ nữa, ai đó hãy kéo cô ra khỏi giấc mơ có được không?
.
Dòng thời gian cuốn đi kỉ niệm, những mảnh vụn vỡ quá khứ tựa mây trôi. Kim Duyên mở mắt ra, trên mắt nhoè đi, mùi thuốc sát trùng xông thẳng vào mũi, trần nhà cũng chẳng phải nơi quen thuộc.
"Bé Duyên, cậu tỉnh rồi". Tường Linh ở bên cạnh nắm lấy tay Kim Duyên, trên người Tường Linh mặc cả áo blouse trắng toát, Kim Duyên đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, mắt dừng lại trên người Khánh Vân phía cuối giường. Tất thảy quá khứ được bản thân Kim Duyên nhớ lại, đại não ghi chép đầy đủ, thế nhưng lại như mắc kẹt ở giữa chốn phồn hoa. Tâm trí cô kêu gào thoát khỏi giấc mộng thực mơ lẫn lộn.
Kim Duyên nhìn thấy vết thương rỉ máu trên khoé môi Khánh Vân cũng biết là ai làm, ngoại trừ Tường Linh ra thì còn ai vào đây nữa. Cậu ta đúng thật là nóng tính, dù sao cũng là người cô thương, nên nể mặt một chút chứ.
Mâu Thuỷ, Hương Ly, Hoàng Yến và Hoàng My trò truyện cùng Kim Duyên được một lát thì cũng ra về, chỉ có Khánh Vân từ đầu tới giờ vẫn đứng đó, không hé răng nửa lời.
"Tường Linh, phẫu thuật thôi"
"Cậu chắc chắn chứ?". Tường Linh đang sửa lại mép chăn cho Kim Duyên, nghe Kim Duyên đề cập việc chữa bệnh không khỏi vui mừng.
"Mình quyết định rồi"
Quyết định phẫu thuật không phải hết yêu Khánh Vân, chỉ là Kim Duyên muốn quên nó mà thôi. Cô chẳng muốn thù hằn với ai cả, đối với Khánh Vân lại càng không. Kim Duyên không muốn lúc chết đi, mọi người lại đổ hết lỗi cho Khánh Vân đâu. Nghĩ đến đây khoé miệng Kim Duyên khẽ nhếch lên.
Tình yêu đôi khi vượt qua được rất nhiều điều nhưng đâu phải tất cả, đúng không?
"Vậy mình đi làm thủ tục giúp cậu". Tường Linh đứng dậy cầm theo mớ giấy tờ một vài bệnh nhân của cậu ấy rồi đi, lúc đi qua không quên liếc Khánh Vân một cái. Trong phòng hiện tại chỉ có Kim Duyên và Khánh Vân.
"Em sao phải phẫu thuật"
"Cắt bỏ một khối u trong não". Cuối cùng Kim Duyên cũng có thể dũng cảm cắt nó ra khỏi cơ thể cô rồi. Cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn chứ?
Kim Duyên nhớ bản thân mình của những năm tháng trước đây, một con người tràn đầy sức sống, nhiệt huyết, đam mê. Lúc ấy Kim Duyên có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, không phải đắn đo, không phải u sầu.
Kim Duyên tự hỏi đã bao lâu rồi cô đánh mất chính mình năm đó, Kim Duyên đã đặt bản thân vào một cái lồng, rõ ràng trong cầm chìa khoá nhưng lại không muốn giải thoát. Mỗi ngày mệt mỏi, mỗi ngày tự huỷ đi mạng sống, cô quá ngu ngốc rồi.
"Tại sao không nói với chị?"
"Khánh Vân, chị đừng lúc nào cũng đặt câu hỏi nữa, chuyện đó bây giờ cũng không còn quan trọng". Thực ra cô cũng rất bối rối, phải nói như thế nào? Đột nhiên chạy tới rồi kể lể về bệnh tình của mình để nhận lấy sự thương hại à? Việc đó hẳn là ngớ ngẩn nhất trên đời.
Kim Duyên cố gắng hít sâu, nhắm nghiền hai mắt, đoạn kí ức xưa cũ tua lại trong trí óc, cả tim đều đau nhức nhối.
"Em nghỉ ngơi đi, chị vào thăm em sau"
Dáng người dong dỏng của Khánh Vân khuất sau cánh cửa, Kim Duyên bó chặt thân thể, ngắm nhìn giải mây đục ngầu trên nền trời xám xịt. Mỗi lần đau nhất trời sẽ trầm tĩnh đổ mưa.
Người ta yêu nhau mặt trời sẽ mỉm cười, bầu trời bao giờ cũng rực nắng. Sao em thương chị mà ông trời cứ khóc hoài.
Yêu người không thuộc về mình, buồn gì đâu mà buồn...
Cơn mưa cứ rả rích từ chiều tới tối, Tường Linh ngồi gọt trái cây bên cạnh, cậu ấy thất thần gọt tới bốn, năm quả một lúc vẫn chưa chịu dừng. Từ khi quay lại phòng, tâm trạng cứ như vậy, Kim Duyên hỏi thì lại không chịu nói cứ ậm ờ vài tiếng chưa thành câu.
"Bệnh của mình không thể cứu vãn được?". Kim Duyên thở dài nhìn Tường Linh, nếu Tường Linh trả lời đúng thì Kim Duyên cũng không bất ngờ cho lắm, dù sao đây cũng là kết quả đã định trước.
"Cậu sẽ ổn, mình hứa đấy". Tường Linh đưa miếng táo ra trước mặt Kim Duyên, cố nở nụ cười thật tươi để trấn an. Tường Linh là một bát sĩ giỏi mà cũng phải thấp thỏm trước bệnh tình của Kim Duyên.
"Tệ thật, mình vẫn chỉ là mớ phiền phức"
_____________________________
Bò quay trở lại rồi đây, học nhiều quá nên giờ mới có thời gian á huhu 😿
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top