Chương 14
Sau ngày hôm đó ở trên đường, Khánh Vân và Kim Duyên cũng trở về với cuộc sống riêng của mình, cả hai đều quay cuồng trong công việc. Dạo gần đây Kim Duyên hay bị đau đầu, thị lực của cô cũng giảm đi không ít nên hôm nay cô đã hẹn trước với bác sĩ, sau khi tan làm cô sẽ tới đó.
Khoảng bốn mươi phút sau khi làm đủ các loại xét nghiệm, kiểm tra thì cũng có kết quả. Bác sĩ nhìn Kim Duyên rồi lại nhìn kết quả trong tay.
"Cô mắc bệnh giả u não, bệnh này còn được gọi là tăng huyết áp nội so vô căn, biểu hiện của bệnh này cũng tương tự như bệnh u não, cô sẽ thấy đau đầu, tầm nhìn kém, nhưng tuy nhiên các hình ảnh chụp cắt lớp vi tính sẽ không thấy u não". Vị bác sĩ già ngồi trước mặt Kim Duyên nói từng câu từng chữ. Kim Duyên hiện tại đầu óc trống rỗng, tai ù đi, sao cô lại mắc căn bệnh này cơ chứ. Hoá ra không phải cô nhầm, chỉ là Kim Duyên đang cố gắng không tin vào sự thật mà thôi.
"Tôi đã khám mắt của cô và thấy có dấu hiệu phù gai thị, tầm nhìn cũng phát hiện nhiều điểm mù bất thường. Dịch não tuỷ của cô tăng lên quá nhiều trong giới hạn hộp xương sọ. Nếu không điều trị khả năng rất cao cô sẽ chết". Vị bác sĩ dùng nét mặt bất đắc dĩ nhìn Kim Duyên. Mắt Kim Duyên lạc đi, cô không tin vào tai mình.
Kim Duyên cầm tờ kết quả trong tay ra khỏi bệnh viện, đi trên đường trong vô định.
Bầu trời u ám thấy rõ, sắp mưa rồi....
Mọi người đều nhanh chóng tìm chỗ trú, ồn ào, nhanh chóng, chỉ có Kim Duyên vẫn bình thản bước từng bước một. Trong đầu vẫn nhớ rõ lời cuối cùng của bác sĩ: "Tôi hy vọng cô có thể làm phẫu thuật, càng để lâu trong não cô sẽ hình thành một khối u, rất nguy hiểm, cô còn rất ít thời gian"
Những hạt mưa tí tách rơi xuống, từng hạt, từng hạt sau đó nhiều dần, ướt cả con đường, ướt cả không gian, ướt cả cô. Kim Duyên ôm lấy đầu ngồi thụp xuống khóc nức nở, mọi người chẳng ai thèm ngó ngàng tới cô, họ đều chạy trú hoặc bận rộn với công việc của họ. Ngửa mặt lên trời những hạt mưa phả đau rát cả mặt, nước mắt hoà cùng nước mưa liền tan biến.
Phải mất rất lâu sau, Kim Duyên mới cố gắng đứng dậy được, lững thững bước về nhà.
.
"Về rồi, sao ướt hết thế này, vào thay đồ đi, mình qua nấu đồ ăn cho cậu". Tường Linh đứng trước cửa nhìn Kim Duyên chật vật chạy lại đỡ lấy Kim Duyên.
"Mình mệt quá muốn vào phòng nghỉ ngơi luôn".
Kim Duyên tắm rửa thay quần áo, cả người đỡ bết bát, ngả lưng nằm lên giường thật lâu cũng không cử động, đôi mắt cứ đờ đẫn nhìn ra cửa sổ. Dường như mưa càng ngày càng to, vài bông hoa bị mưa làm dập nát nằm nghiêng ngả trên đất.
"Bé Duyên, mình vào nhé". Bên ngoài là tiếng Tường Linh vang lên, Kim Duyên chậm chạp từng bước ra mở cửa, trên tay Tường Linh vẫn còn có khay đồ ăn và sữa mang vào cho cô.
"Cậu làm sao thế này". Tường Linh đặt khay đồ ăn bên cạnh tủ đầu giường kéo Kim Duyên lại giường ngồi xuống, cố định ngửa đầu Kim Duyên lên. Kim Duyên khẽ nhíu mày, một cảm giác nhờn nhợn ngay đầu mũi, thì ra là chảy máu cam.
"Tường Linh, mình bị bệnh rồi, mình phải làm sao đây" Kim Duyên nghẹn ngào, giọng nói run rẩy phát ra từng chữ.
"Bé Duyên, cậu không đùa đấy chứ?"
"Không, mình có đi khám, mình mắc bệnh giả u não". Kim Duyên với lấy túi xách, lấy ra một tờ giấy khám bệnh đưa cho Tường Linh.
"Bé Duyên ngày mai đi điều trị với mình, mình sẽ giúp cậu" Tường Linh nắm lấy tay Kim Duyên, trong mắt toát ra rất nhiều sự tin tưởng.
Kim Duyên không muốn, cô đọc rất nhiều thông tin của bệnh này, một khi đã phẫu thuật thì di chứng để lại chính là mất đi trí nhớ, quên hết tất cả mọi thứ. Nhưng biết làm sao bây giờ, Kim Duyên không muốn quên đi Khánh Vân. Dù chỉ là mối tình đơn phương, nhưng cả đời này Kim Duyên cũng không muốn quên đi Khánh Vân.
"Mình không muốn". Kim Duyên nhàn nhạt trả lời, mắt đờ đẫn nhìn ra cửa sổ.
"Cậu điên rồi à, cậu sẽ chết đấy, mình sẽ tìm cho cậu một bác sĩ giỏi, giúp cậu chữa bệnh". Tường Linh đột nhiên lớn tiếng toan hướng ra ngoài lấy điện thoại, Kim Duyên liền cản lại. "Xin cậu hãy tôn trọng ý kiến của mình".
"Vậy cậu hãy tôn trọng ý kiến của một bác sĩ như mình mà làm phẫu thuật đi" Tường Linh gằn giọng, gương mặt đen lại.
Kim Duyên kéo Tường Linh ngồi xuống "Xin cậu, coi như lần cuối cùng mình cầu xin cậu, mình thực sự không muốn quên Khánh Vân" Nước mắt Kim Duyên liền không tự chủ mà rơi lã chã, gương mặt xinh đẹp ngày nào giờ lại thành xanh xao, hốc hác đến thế kia.
"Mình thương cậu, là yêu thương không phải thương hại, xin cậu đừng tự tổn thương chính mình nữa". Tường Linh một trận đau lòng, bất chợt ôm lấy Kim Duyên từ phía sau. Để đầu Kim Duyên tựa lên vai cậu ấy, có lẽ tránh cho máu chảy xuống. Tường Linh trước giờ luôn duy trì ý cười ngây ngô trên gương mặt mỗi lần nói chuyện với Kim Duyên, cho đến lúc này khi Kim Duyên nhìn vào tấm gương lớn trước mặt, cô mới thấy cái nhíu mày, đôi mắt đỏ hoe ảm đạm tựa như chủ nhân của nó không còn đủ sức để duy trì được nữa. Có phải đây mới là biểu cảm Tường Linh nên có từ lâu.
Kim Duyên biết Tường Linh có tình cảm với mình, cũng biết sự kìm nén không nói ra đảm bảo cho mối quan hệ bạn bè của cô và cậu ấy. Kim Duyên cũng là người nhạy bén trong chuyện tình cảm, chẳng có lý do gì để cô không nhận ra sự quan tâm đặc biệt Tường Linh dành cho cô. Nhưng thật trớ trêu, ông trời lại không cho cô ngã vào cái hố của Tường Linh, mà cho cô sa ngã vào cái hố của Khánh Vân đến bi luỵ.
"Thực ra ngày hôm đó, cậu cùng Khánh Vân ở chung một chỗ, mình đã vô tình nhìn thấy". Một tầng sương mờ phủ quanh mắt Tường Linh cuối cùng cũng rơi xuống, tim đau quặn như có ai bóp chặt. Ngày hôm đó, Tường Linh vừa thực hiện xong một ca phẫu thuật muốn qua công ty đón Kim Duyên đi ăn trưa, không ngờ lại vô tình nhìn thấy cảnh tượng kia, Tường Linh gần như mất hết ý thức, từng giọt nước mắt rơi xuống đập vào vô lăng vỡ tan, Tường Linh khóc tưởng chừng như không thể ngừng, đỗ xe ở đó khá lâu, tới chập tối mới có thể về nhà.
"Tường Linh..." Kim Duyên cố gắng phát ra âm thanh khàn đặc trong cổ họng.
"Đừng nói chuyện, chỉ nghe mình nói thôi. Mình có thể đợi cậu quên Khánh Vân, mình có thể đợi cậu thích mình, chỉ là không muốn nhìn thấy dáng vẻ ưu tư của cậu vì Khánh Vân nữa, không muốn chứng kiến hình ảnh nát vụn của cậu khi nghĩ đến Khánh Vân nữa". Kim Duyên nghe tiếng nghẹn ngào của Tường Linh ngay bên tai. "Kim Duyên, nếu thấy dốc tình quá khó vượt qua thì dừng lại đợi mình, mình dắt tay cậu vượt qua nó".
Kim Duyên nhắm mắt đau thương.
"Xin lỗi, xin lỗi, bạn của mình"
____________________________
Giờ tui phải đi học rồi á, nên chắc không ra chap thường xuyên được, mọi người đừng bỏ quên chiếc fic này nhaaaaa 🥺
Yêu mọi ngườiiiiii ❤️❤️❤️
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top