11. Trước khi cưới: Những ngày vui vẻ của đám ngốc
Trong cuộc đời này, bạn nhất định sẽ gặp những người khiến bạn muốn có một cỗ máy thời gian để quay về quá khứ...
*
Một ngày muôn màu muôn vẻ.
Mới sáng sớm Hwang Eunbi đã gọi đến nhắc mai là lễ Chuseok, ngày lễ lớn thứ hai ở Hàn Quốc.
Ngủ căng tới 6 giờ thì dì gọi điện thoại đến, bô lô ba la kể mới tìm được một bí quyết làm đẹp siêu thần bí, hỏi tôi xem có khoa học không?
Mệt nhọc mãi mới thuyết phục được dì đừng thử, ngắt máy định ngủ tiếp thì mẹ đại nhân "đạp cửa xông vào" làm một tràng rằng nghe thấy tiếng tôi nói chuyện rồi, dậy mặc quần áo ra ngoài ăn sáng mau lên.
Ăn uống trong mơ màng, chuẩn bị sẵn sàng quay về với giường yêu dấu.
Eunha phấn khởi khen trời đẹp này nọ, đòi đi chơi bóng rổ, còn nhõng nhẽo rằng nó "lạ nước lạ cái", bắt tôi phải đi cùng. Vì vậy tôi không thể không lết đến trường cấp ba gần nhà, ngồi nhìn nó làm quen với một đống bạn trên sân trong chưa đầy ba phút, buồn ngủ gần chết... Đang thấy lạ vì tự nhiên có mấy người nhìn mình chằm chằm thì em gái chạy tới bảo, chị, có người hỏi chị năm nay bao nhiêu tuổi?
Tôi... áo bò dệt, tóc tết hai bên thì gọi là già hay trẻ?
Cuối cùng không chịu được nữa đành dặn dò em gái ở lại mình về trước. Vừa lò dò ra ngoài thì xém đụng phải một chiếc ô tô đang chạy như bay, sợ tỉnh cả ngủ.
Về đến nhà, cậu em họ đã lâu không gặp gọi điện nói muốn gặp tôi, tâm sự chuyện tình yêu tình báo, tôi đợi nó nửa tiếng, nghe "tâm sự" suốt hai tiếng... đến bữa trưa, nó bảo, ối, mới đấy đã nói lâu như vậy, thể nào về cũng bị bố mắng cho xem!
... Ăn trưa xong xuôi, mẹ đại nhân bám theo vào phòng, thấy tôi đánh răng xong, cười tươi như hoa: "Con gái, lâu rồi chẳng sẻ chia bí mật cái gì cả, hôm nay mẹ con mình tâm sự tý nhé?"
Và thế là tôi tiếp tục ngồi "hầu chuyện" mẹ... buồn ngủ, buồn ngủ, buồn ngủ kinh khủng, cuối cùng mẹ đại nhân chốt lại một câu ''sinh con gái thật sướng biết bao'' rồi hài lòng ra ngoài. Đang gục xuống giường thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ngọt ngào: "Nhớ em không?"
Tôi: "Nhớ giường."
*
Hai hôm nay bỗng thấy khó chịu lạ. Trưa ra ngoài, thấy phía sau có một chiếc xe cảnh sát đi theo, tôi nhường đường nhưng nó vẫn bám sát nút, cảm giác có xe cảnh sát "hộ tống" chẳng phải hay ho gì. Không hiểu sao, lúc ấy tôi lại giơ ngón giữa lên rất hồn nhiên.
Đúng là chiếc xe đó không bám theo nữa thật; mà vượt qua, chặn trước đầu xe tôi!
Tôi hối hận trăm vạn lần, biết thế giơ ngón cái cho xong, thật đấy.
Thấy người trên xe xuống tôi cũng xuống, sẵn sàng chịu phạt, không ngờ đối phương bước tới, vui vẻ chào hỏi: "Jung Yerin, là cậu thật à?!"
Tôi nhìn kĩ người đàn ông cao to trước mặt, xoắn não mãi vẫn không nhớ ra là ai.
Cậu ta nói: "Tớ học cùng lớp với Hwang Eunbi ấy!"
... Không hiểu sao, tôi bỗng có dự cảm xấu.
Cậu ta kể: "Nãy thấy cậu từ ngân hàng đi ra đã thấy quen quen rồi. Thế nên mới lái theo, đầu tiên còn không chắc lắm, đến khi cậu giơ ngón giữa tớ mới dám khẳng định hẳn. Chứ có cha con thằng nào dám 'fuck' cảnh sát đâu, ha ha! À, nghe đâu cậu với đồng chí Eunbi sắp cưới hả, chúc mừng chúc mừng!"
...
Tối ấy, Eunbi gọi điện đến, cười thoả mãn, "Thấy bảo chị giơ ngón giữa với cảnh sát hả, ha ha ha ha! Giỏi lắm, đến em cũng không dám giơ ngón giữa với cậu ta! Ha ha ha ha! Yêu chị quá đi!"
*
Có hôm, Eunha gửi cho tôi một bức ảnh, hỏi, chị, bộ váy cưới này đẹp không?
Tôi trả lời, "Đẹp lắm."
Eunha vội vàng nói: "Thế em mua cho chị nhé!"
Tôi nghi ngờ, "Em có tiền á?"
Eunha tự tin: "Tất nhiên, tiền thắt lưng buộc bụng của em bao năm nay đấy! Chị, để em mua cho chị đi, váy cưới phải để Người. Thân. Nhất mua cho chị!"
Hwang Eunbi đang đứng sau lưng tôi, lạnh lùng nói: "Bảo nó đi chết đi."
*
Tối, Eunbi đi làm đầu cùng tôi, vốn không có thời gian đi cắt nên tôi nuôi tóc dài nhưng khi kết hôn phải tạo kiểu, tóc dài quá khó làm, tôi đành chọn ngày đi cắt ngắn một chút.
Nhà tạo mẫu tóc hỏi tôi muốn cắt kiểu gì? Tôi chưa kịp trả lời thì em người yêu đang chơi điện thoại chợt ngẩng đầu lên, nói: "Cắt ngắn đi một chút, nhưng đừng ngắn quá."
Nhà tạo mẫu nhìn tôi rồi lại nhìn Eunbi, hỏi: "Vậy chị có cần chăm sóc gì không? Hay là nhuộm, uốn? Năm nay uốn sóng to màu nâu tối đang hot đấy."
Eunbi trả lời thay, "Không cần. Chỉ cắt ngắn đi thôi."
"Thế thì..."
Eunbi tiếp tục: "Thế thì nhanh lên đi." Sau đó cúi đầu chơi điện thoại rất tự nhiên.
"..."
Tôi nhịn cười, đúng là ở ngoài càng ngày càng... lạnh = =!
Về sau, khi đang cắt tóc cho tôi, cô gái ấy thì thầm: "Chị Jung, người yêu chị kiêu ngạo thật ấy."
Tôi định giải thích, là Hwang Eunbi quen nói thẳng, ở ngoài chẳng mấy khi có lời thừa thãi, chậc, đúng kiểu "mặt than" trong truyền thuyết. Ai ngờ còn chưa kịp há miệng, cô gái ấy đã cảm thán một câu, "Nhưng vẫn hơn em gái chị nhiều."
Nhớ lại lần trước đưa Eunha đến đây cắt tóc, vừa vào cửa nó đã to mồm: "Gọi nhà tạo mẫu tốt nhất đến đây!" Lúc gội đầu thì bày vẽ: "Tôi chỉ dùng dầu gội đầu XX." Trước khi cắt tóc còn đòi hỏi: "Phải cắt kiểu YYY (một ngôi sao nước ngoài)!"
"..."
*
Cuối tuần, Eunha thường gọi điện cho tôi, kể về chuyện bên ấy, kèm theo n lời ca thán, trước kia là than vãn trời mưa suốt ngày, không có gái xinh, cơm canteen ăn siêu tởm, còn bây giờ thì chủ yếu là về... Hwang Eunbi.
"Chị, sao chị cứ để Hwang Eunbi dùng máy tính chị thế? Em nói gì với chị thì chị ta cũng biết hết!"
"Thực ra là chị dùng máy tính của em ấy."
"... Thế em mua cho chị cái khác nhé!"
"Chị có rồi."
"... Sao chị thiên vị thế!"
"..."
Ngắt điện thoại xong chừng nửa tiếng, Eunbi nhận được một email dấu tên.
"Tôi cảnh cáo chị không được cho chị tôi dùng máy tính của chị nữa!"
Eunbi lắc đầu ngán ngẩm: "Con bé này đúng là ngu còn cứ thích thể hiện."
"..."
*
Chuyện xảy ra khi tôi đang lái xe trên đường về nhà, suýt chút nữa đâm vào một chiếc Audi ở làn xe khác.
Đối phương xuống xe, là một chàng trai cao lớn, trông cũng ăn chơi. Cậu ta kiểm tra hai chiếc xe không có vết va đập xong mới đi về phía tôi.
Tôi hơi đau đầu, dù có tai nạn thì lỗi cũng không phải tại tôi nhưng vốn không thích tranh luận với người khác, nếu làm ầm ĩ lên thì tôi chỉ còn đường "bó tay".
Đối phương rất nghiêm túc gõ cửa sổ xe tôi. Nghe nói những người đi loại xe ấy thường hơi nóng tính, không quan tâm ai đúng ai sai. Nhưng không ngờ, vừa hạ cửa kính xe xuống, cậu ta vội vã gật đầu : "Xin lỗi, vừa rồi em lái sai đường, cua hơi gấp, không để ý phía sau, may mà chưa xảy ra tai nạn. Xin lỗi, xin lỗi!"
"... Chậc, không sao. Cậu quay đầu xe lại đi, tôi lái qua rồi cậu đi cũng được."
"OK!" Cậu ta định đi nhưng bỗng quay lại, "À, chị có biết đường đến vườn hoa XX không? Em mới tới đây, không biết đường."
Tôi nghĩ thầm, trùng hợp thật, vườn hoa ấy ở ngay sát khu nhà tôi. Tôi hỏi: "Cậu muốn đến đó?"
"Vâng, vâng."
Thực ra tôi không thích xen vào chuyện của người khác lắm, nhưng vẫn nói: "Hay là đi theo tôi? Tôi cũng cần đi qua đó."
Đối phương rất cảm kích, nói cảm ơn mấy lần liền rồi chạy về xe, nhanh nhẹn quay đầu.
Và sau đó, một chiếc xe Audi trắng hổ báo bon bon đi sau tôi, với tốc độ 40 km/h, trừ khi đi trên đường cao tốc, tôi luôn luôn duy trì tốc độ nhỏ hơn hoặc bằng 50.
Đến nơi, cậu ta lại xuống xe cảm ơn, cười hì hì nói: "Cảm ơn chị nhiều lắm, không có chị, chẳng biết em phải đến đây kiểu gì nữa."
"Tiện đường ấy mà."
Tôi nghĩ thầm, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, trông ăn chơi thế kia chưa chắc đã hư hỏng. Ai ngờ khi tôi vừa khởi động xe, thấp thoáng nghe thấy tiếng cậu ta gọi điện thoại, "Địch xxxxxx mày, mày tưởng ông rảnh rỗi lắm à! Đến nơi rồi, ra đón mau!"
"..."
*
Tôi, Hwang và mẹ Eunbi - mẹ chồng tương lai đi mua xe.
Mẹ của Eunbi là giáo viên, rất hiền lành. Lần đầu tiên gặp, bác gọi tôi là con gái rất mượt, làm tôi hơi bối rối. Eunbi hí hửng nói: "Hồi chưa gặp chị mới chỉ thấy qua ảnh, mẹ đã gọi chị là con gái rồi cơ, còn thích chị hơn cả em!"
Mẹ Eunbi cười cười nhìn con gái mình: "Lâu lắm con mới tự ý thức được như thế này."
Về sau, quan hệ của tôi với mẹ Eunbi rất tốt, mẹ tôi nói phải sống sao cho thân mà không chán. Thực ra tôi muốn dính cũng không dính được, nói đến thân, tôi thấy không cần thân thiết quá làm gì, cứ sống sao cho chân thành là được.
Lại nói đến chuyện mua xe, bác gái hỏi tôi nên mua loại nào. Tôi trả lời: "Về phương diện hao nhiên liệu và an toàn, cháu thấy của Đức tốt hơn."
Bác gái cười híp mắt nói: "Đức à, thế hỏi Eunbi nhé?"
Tôi... Mẹ à, ý con chỉ là xe Đức tốt hơn thôi, có nghĩa gì khác đâu.
Tên ngốc ấy nghe được tí tởn ra ôm tôi nói: "Mẹ, Yerin lúc nào chẳng thiên vị con."
"..."
Bác gái còn khuyên bảo rất chân thành: "Yerin này, con đừng chiều nó quá, con nhóc này chuyên 'được đằng chân lấn lên đằng đầu'. Nếu sau này nó bắt nạt con, cứ nói với mẹ, mẹ chỉnh nó cho!" 100% nhiệt tình.
Hôm ấy chọn xe xong đưa mẹ Eunbi về nhà, tiện ăn cơm ở đó, bố của Eunbi cũng là người thoải mái, cởi mở.
Khi ăn cơm, Eunbi uốn éo sang phía tôi, đòi ăn thịt bò, tôi với tay gắp cho em, một lúc sau lại đòi ăn canh, tôi đang định đứng dậy thì bố Eunbi nhíu mày nói: "Yerin, con để nó tự múc!" Rồi nói tiếp: "Sau này nó còn dám sai con, bảo với bác, bác dạy dỗ nó cho! Con nhóc này toàn coi mình như ông trời, chưa mắng chưa yên!"
"..."
Tối về, Eunbi ngồi cạnh ghế lái ôm đầu cười, cuối cùng không nhịn được, sấn tới vuốt tóc tôi, "Chị thật đáng yêu!"
Em cố ý chứ gì?
Em cười ha ha, nói: "Cha mẹ đều đứng về phía chị cả, chỉ còn mình em cô đơn lẻ bóng cần được sưởi ấm và an ủi biết bao."
Tôi trả lời: "Về nhà chị cho."
Em sững sờ, tai đỏ bừng nhìn ra ngoài cửa số, nói với cảnh vật bên ngoài: "Thật á?"
Tôi đáp: "Ừ, về chị bật nước nóng cho."
"..."
*
Có tối, ăn khuya trước khi ngủ, nằm trên giường, Eunbi sờ bụng tôi hí hửng: "chị có cục mỡ nhỏ đáng yêu quá ò."
Tôi trả lời: "Dù người mẫu ăn táo thì vẫn có như thường." Huống hồ tôi ăn cả một bát sủi cảo to đùng.
Bạn gái cười híp mắt nói: "Em không có, chị sờ xem. Dáng người tiêu chuẩn đấy."
Tôi sờ sờ thử... đúng là chuẩn thật.
Eunbi nói: "Sờ sang hai bên còn thấy cả xương."
Tôi sờ theo, Eunbi "Ừ..." một tiếng, tiếp tục: "Sau đó sờ xuống dưới..."
"..."
Tôi đứng dậy, vỗ đầu em nói: "Lao động là vinh quang."
Eunbi thấy tôi xuống giường, ra cửa mới vội vàng nhảy dựng lên: "Chị đi đâu đấy? Quay lại đây nhanh!"
Tôi nói đi xem TV, để tiêu hoá bớt.
Eunbi vờ đau đớn, "Vậy thì em phải làm sao? Lửa cháy bừng bừng rồi!"
Tôi trả lời, "Tự dập."
"Không dập được!"
Tôi vừa mở cửa phòng thì em nhảy đến đóng sầm lại, còn ép tôi vào cánh cửa, trách cứ: "Đồ vô lương tâm! Sao chị có thể hành hạ người ta như thế?"
Còn vừa ăn cắp vừa la làng: "Rõ ràng là em... giở trò ở đấy cơ mà?" = =!
"Nói chung là chị phải chịu trách nhiệm!"
Bỗng có tiếng mẹ tôi ngoài cửa: "Hai đứa làm sao thế, tối rồi không ngủ ầm ĩ cái gì?"
Tôi đang định trả lời thì bị Eunbi bịt miệng lại, em đáp: "Không có gì đâu mẹ, Yerin bị chuột rút, con đang mát xa cho chị ấy. Mẹ cứ nghỉ ngơi sớm đi."
Mẹ tôi "ừ" một tiếng rồi ra ngoài.
Tôi rất buồn.
Em vừa thả tay xuống tôi đã phê phán: "Em còn dám nói dối."
Hwang Eunbi cười dê: "Chẳng lẽ chị muốn nói cho mẹ biết hai ta đang làm gì à?"
"..."
Và sau đó, tôi ngồi im lặng đọc sách. Em cuộn một cục trong chăn, bực dọc: "Đồ độc ác!!"
*
Dạo này tôi toàn ở nhà. Hôm nay, Eunbi đến đón tôi đi ăn cơm, cuối cùng cũng có lúc hai người ở riêng, Eunbi nói: "Mãi mới được sờ chân bóp má, ấp ấp ôm ôm, động tay động chân một tí."
Thật quá bỉ ổi.
Sau khi lên xe, em kéo tay tôi... dán lên mặt mình, "Được rồi, cho chị sờ lại."
Nghĩ vẫn thấy hơi dị dị...
*
Trên đường đi ngang qua một quán vịt quay, tiện xuống mua chân vịt ăn đêm.
Tôi lái xe nên Eunbi vào quán trước, vừa đi xuống thì nghe thấy tiếng ông chủ hỏi: "Quý khách muốn mua gì?" Hai giây sau, ông chủ nhìn sang tôi "Còn em gái?"
Tôi... cúi xuống nhìn quần yếm của mình rồi lại ngẩng lên nhìn bộ suit của Eunbi (em đến khi vừa tan làm), im lặng.
Lúc ấy, bạn gái quay sang cười cười với tôi: "Em gái, thích ăn gì? Chị gái mua cho."
"..."
Một khoảng thời gian rất dài về sau, câu cửa miệng của em là, "Lại đây, chị gái thơm một cái." "Lại đây, chị gái ôm một tý." "Chị gái muốn nữa... (chưa ăn no, muốn lấy thêm cơm)" vân vân.
Mặt dày như thớt.
Về sau, câu nói ấy biến mất tăm mất tích nhờ một lần, trong bàn ăn, tôi thân thiết hỏi chị họ, "Chị gái, có ăn nữa không?"
...
*
Bạn bè tôi đều hơi "kính sợ" Hwang Eunbi. Ví dụ như nếu có ai dò hỏi chúng nó, bạn gái Jung Yerin như thế nào? Hầu như chỉ nhận được câu trả lời, "Cậu ta á? Tao không dám nói lung tung." "Bạn gái Yerin à, ôi, tao cũng không biết nhiều lắm, rất bí hiểm." "Hwang Eunbi? Tao có quen đâu."
Nguồn gốc của căn bệnh ấy là, có lần tôi và Eunbi dỗi nhau, thực ra nguyên nhân chỉ bằng cái đầu móng tay: bất đồng quan điểm. Những lúc như vậy tôi thường không muốn cãi cọ nhiều, nói một lần không được thì biết ý tránh đi, tự mình nghĩ lại, đồng thời cũng để cho đối phương suy xét kĩ càng, nghĩ xong mới nói chuyện tiếp. Thế nên trong thời gian này cứ "của ai lo nấy" thôi.
Vì vậy, khi có ai hỏi tôi: "Eunbi nhà mày đâu?"
Tôi đều trả lời, "Dạo này đừng nhắc đến em ấy nữa nhé, đang 'chiến tranh lạnh'."
Đó là lần đầu tiên chúng nó gặp phải tình huống này, sau vài phút ngỡ ngàng thì bắt đầu cùng tôi "chung mối thù", quay sang bắt nạt Eunbi, chặn mọi đường tìm đến tôi (khi ấy tôi chưa sống cùng em).
Vậy nên khi đang ăn cơm với đám bạn, Eunbi gọi điện đến, chúng nó xung phong tra khảo giùm: "Cô là ai?" "Tôi chả biết đấy là ai cả!" "Jung Yerin đang chụm đầu tâm sự với một người nào đó rồi, cô tên là gì? Có chuyện cứ nói với tôi, tôi chuyển lời cho."
Nghe nói lúc ấy Hwang Eunbi ở đầu dây bên kia tuyên bố một câu, đại khái là: "Đừng để tôi biết các cô là ai, nếu không tôi sẽ lần lượt thực hiện nguyện vọng cho từng-người-một đấy!"
Về sau, một trong số đó ''trúng chưởng''. Người đó hình như được Eunbi gửi cho một viên đạn kèm lời nhắn: 'cô có muốn thứ này ghim vào đầu không?', ấm ức: "Rõ ràng Yerin là chủ mưu cơ mà..."
Hwang Eunbi "hừ" một tiếng, "Đối xử người ngoài với người nhà giống nhau được à?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top