Chương 2
Chương 2: Tạ Quân Ngọc đánh lén lúc nửa đêm - lại được ăn Hi Nhi
-
Làn da tiếp xúc với dòng nước ấm áp, cơ thể đã mấy ngày không được nghỉ ngơi đầy đủ có chút không thể ngăn được cơn buồn ngủ đang ập đến.
“Ào ào——”, tiếng nước bắn tung tóe vang lên.
“Hi Nhi? Hửm?”
Người đàn ông tay mắt lanh lẹ bắt lấy Vương Hi đang lả đi, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt trắng nõn non nớt, thăm dò khẽ kêu một tiếng nhưng không có tiếng đáp lại, người đàn ông không nhịn được mà cười khẽ, bắt đầu cẩn thận đánh giá tiểu công tử rơi vào trong lồng ngực mình, mái tóc tán loạn làm cho nước da của y trông trắng hơn, Tạ Quân Ngọc vẫn nhớ rõ trong đôi mắt nhắm nghiền là một đôi con ngươi không quá dám nhìn hắn, khung xương cũng nhỏ hơn một chút so với đàn ông bình thường, nói tóm lại, hắn thích vô cùng.
Rửa sạch thứ mà mình bắn vào, lau khô mái tóc ướt, tất nhiên vải bọc ngực sẽ bị hắn thu lại, nói về bộ ngực này của Hi Nhi, người ngoài không nhìn kỹ thì căn bản là chẳng nhìn ra có gì khác biệt hết, thế nên còn cần cái mảnh vải rách nát này làm gì nữa, phải cất nó đi để tránh làm hại đến thân mình của Hi Nhi, Tạ Quân Ngọc nghĩ vậy liền cất mảnh vải vào ống tay áo, sắp xếp mọi thứ thỏa đáng rồi hắn mới rời đi, hắn tới Tuyên Thành không phải chỉ vì ăn nhậu chơi bời thôi đâu.
“Hi Nhi, chờ ta.”
Khoảng nửa canh giờ sau khi Tạ Quân Ngọc rời khỏi, Vương Hi liền bị đánh thức bởi tiếng rên rỉ như có như không bên tai, trước đó không chú ý, giờ nghe thấy thì toàn là tiếng rên dâm đãng khó nghe truyền đến từ căn phòng cách vách, ngoài cửa sổ, mặt trời cũng đã bắt đầu lặn dần.
“Nhiệm vụ sư gia giao cho không chỉ không hoàn thành, ngược lại mình còn mất thân……”
Vương Hi nhìn cơ thể trần trụi của mình, lập tức cảm thấy ấm ức cực kỳ, tiếng rên rỉ bên tai càng lúc càng tục tĩu, y đỏ mặt mặc quần áo vào, một lòng chỉ nghĩ rời khỏi Phù Dung Lâu này càng sớm càng tốt.
Vội vàng báo cáo với sư gia xong, Vương Hi liền về căn nhà gỗ ở vùng ngoại ô, lương nha môn phát mỗi tháng chỉ đủ để đáp ứng cơm ăn áo mặc, căn nhà gỗ này vốn là nhà bỏ hoang của người khác, Vương Hi vào đây quét tước sơ qua rồi ở, cũng coi như là có một chỗ che mưa chắn gió, hạ thân nóng rát luôn nhắc nhở Vương Hi, cẩn thận cởi quần lót ra, nhìn nơi vừa đỏ vừa sưng kia, mắt đỏ hoe bôi chút thuốc mỡ mát lạnh xong mới an tâm đi ngủ.
Mấy ngày kế tiếp, người nọ không xuất hiện nữa, trái tim treo lơ lửng của Vương Hi cũng rơi xuống, hàng ngày vẫn đi đến cái cây trước Phù Dung Lâu nhìn chằm chằm, tin tưởng không nghi ngờ một xíu nào đối với lời của đám Trần Quý, trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, chỗ kia đã gần như khỏi hẳn, cảm giác đau rát cũng đã biến mất rất nhiều.
Trời đã về đêm, gió núi luồn qua rừng trúc, lá trúc phát ra tiếng xào xạt vui tai, người đàn ông nhìn Hi Nhi đang ngủ say không chút cảnh giác, mỉm cười hôn lên đôi môi hơi mỏng kia, ngón tay dễ dàng luồn vào trong quần lót, nhẹ nhàng xoa nắn nhụy hoa, dụ dỗ chiếc lưỡi nhẹ dạ cả tin thân thiết với mình.
Vương Hi bị cái chạm nóng rực trên môi và áp lực nặng nề trên ngực mình đánh thức, đôi mắt đen láy trông vô cùng sáng trong dưới sự chiếu rọi của ánh trăng xuyên qua cửa sổ, Tạ Quân Ngọc thấy Hi Nhi tỉnh lại, ý cười trên mặt lập tức trở nên dày đặc hơn rất nhiều.
“Hi Nhi đừng sợ, là ta.”
Từ giọng nói quen thuộc, Vương Hi liền biết hắn là người đàn ông ngày ấy, trong đôi mắt tràn đầy vẻ hoảng loạn, vặn người muốn đẩy người đàn ông ra, thế nhưng với sức lực của Tạ Quân Ngọc thì làm sao một người chỉ biết chút võ công đơn giản như Vương Hi có thể so bằng được, mặc cho y dùng ra sức lực uống sữa, gương mặt trắng nõn đã trở nên đỏ bừng thì cũng không thể đẩy ra được, ngược lại còn làm Tạ Quân Ngọc dễ dàng ôm lấy y hơn:
“Hi Nhi, không ngờ ngươi lại là bộ khoái trong nha môn Tuyên Thành này đấy, làm ta phải vất vả tìm một phen, ngày ấy ngươi lén lút rời đi, nghĩ xem ta sẽ trừng phạt ngươi như thế nào đây, hửm?”
“Ngươi, ngươi, tên thủ lĩnh lưu manh này, còn không…… Buông ta ra……” Vương Hi chịu đựng những ngón tay tác loạn của Tạ Quân Ngọc, trừng người đàn ông.
“Hình như chỗ này của ngươi lớn hơn một chút so với mấy ngày trước rồi này?”
Đối mặt với sự tức giận của Hi Nhi, Tạ Quân Ngọc như không nghe thấy gì cả, ánh mắt sáng quắc nhìn bộ ngực lộ ra do giãy giụa của Hi Nhi, thời tiết nóng bức, khi Vương Hi đi ngủ chỉ mặc một bộ quần áo rất mỏng, chỉ hơi vùng vẫy đã để lộ ra bộ ngực trắng nõn.
“Ngươi——” Vương Hi nhìn theo ánh mắt của người đàn ông, đang định chỉnh sửa cái áo đã tuột xuống của mình thì hai tay lại bị người đàn ông giữ chặt, trơ mắt nhìn người đàn ông ngậm lấy một bên đầu vú đỏ tươi, hoa huyệt ở dưới sự vuốt ve của ngón tay cũng chảy ra chất lỏng trong veo, làm cho ngón tay dễ dàng đâm vào hơn.
“Ưm…… Đau…… Ha a…… Đừng mà……” Tuy cảm thấy khó chịu nhưng nơi ướt át nóng bỏng trong cơ thể vẫn đáp trả ngón tay đang thăm dò một cách kịch liệt, mấp máy nuốt ngón tay vào sâu trong nơi bí ẩn.
“Chỗ này còn đau không?” Người đàn ông thấy Hi Nhi cau mày, có chút đau lòng hỏi.
Vương Hi lại chỉ cảm thấy người đàn ông đang trêu đùa y, biết rõ còn cố hỏi mà thôi, khóe mắt không biết cố gắng đỏ lên, quay mặt đi không nhìn hắn, Tạ Quân Ngọc nhìn dáng vẻ này của Hi Nhi, cũng biết đúng là hôm đó mình có chút thô lỗ, cúi người, ngậm lấy hoa huyệt đỏ tươi, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập vào hoa huyệt nhạy cảm, bắt chước động tác làm tình mà ra vào.
Vương Hi chỉ cảm thấy hạ thân bị một vật ấm áp nào đó bao bọc, khoái cảm lập tức ập đến, ngay sau đó cơ thể co giật tiết ra.
“Hu hu…… Ngươi, tên khốn này……” Thấy chất lỏng do hoa huyệt tiết ra bị người đàn ông không chút để ý nuốt vào trong miệng, cảm thấy vô cùng xấu hổ khiến Vương Hi không nhịn được mà bật khóc.
Ngón tay của người đàn ông đi tới hậu huyệt chưa từng được đụng vào, thăm dò đâm vào nếp gấp của miệng huyệt, nhờ dịch trơn của hoa huyệt, hậu huyệt đã sớm ướt đẫm, mấp máy mút lấy ngón tay của người đàn ông.
“Hi Nhi, ta chính là người đàn ông đầu tiên của ngươi đúng chứ?” Không biết tại sao, cơ thể nhạy cảm của Hi Nhi đã khiến hắn nảy sinh ham muốn độc chiếm.
“Đồ khốn…… Ngươi muốn làm gì……” Mấy ngón tay ở hậu huyệt khiến Vương Hi càng thêm hoảng loạn, nước mắt lưng tròng tránh đi.
“Hi Nhi, ngươi nhìn kìa, chỗ này của ngươi mút ngón tay của ta mãi không chịu buông này.” Ngón tay không ngừng tăng thêm, thoáng chốc đã có thể chứa được ba ngón, Tạ Quân Ngọc cởi quần áo, lộ ra cây gậy khổng lồ dữ tợn, chống ở miệng huyệt.
“Đừng, sẽ hư mất…… Không muốn……” Vương Hi nhìn cây gậy khổng lồ dữ tợn kia, ôm sát vòng eo cường tráng của người đàn ông, chảy nước mắt lắc đầu nói.
“Hi Nhi, đừng sợ, sẽ không hư đâu.” Thấy Hi Nhi tràn đầy sợ hãi, Tạ Quân Ngọc hôn lên đôi môi đỏ mọng, chuyển hướng lực chú ý của y, cán cây đâm vào trong huyệt căng chặt từng chút một.
“Đồ khốn…… Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy…… Hu hu…… To quá……” Dù Vương Hi có giãy giụa như thế nào, cái cán tím đen vẫn đâm vào trong huyệt từng chút từng chút, không một kẽ hở.
“Hi Nhi, nếu ngươi còn như vậy, ta sẽ đem bí mật ngươi là một người song tính nói cho sư gia của các ngươi.” Tạ Quân Ngọc thấy Vương Hi vẫn đang vùng vẫy, buột miệng thốt ra lời uy hiếp.
Vương Hi vừa nghe thấy vậy thì đúng là đã ngừng giãy giụa, nhưng nước mắt lại chảy dữ dội hơn, đôi mắt đỏ hoe khiến người ta đau lòng cực kỳ, Tạ Quân Ngọc không ngờ rằng những lời này sẽ làm Hi Nhi khóc dữ dội hơn, lỡ mà để lại bóng đen gì gì đó, sau này Hi Nhi không muốn làm việc này với hắn nữa thì phải làm sao đây? Nhớ lại ngày hôm đó, Hi Nhi cũng khóc sướt mướt như thế này, vội vàng dùng tay lau nước mắt trên mặt Hi Nhi.
“Hi Nhi, ta chỉ hù dọa ngươi thôi, ngươi đừng xem nó là thật, cục cưng à, đừng khóc, bây giờ còn đau không?”
“Đau……” Vương Hi ngập ngừng, nói bằng âm lượng nhỏ xíu.
Tạ Quân Ngọc nhìn bộ dạng đáng thương không chịu được của Hi Nhi, trong lòng hối hận vì sự thiếu kiên nhẫn của mình, ngậm lấy đầu vú đỏ tươi đang đứng thẳng, mút mạnh, chỉ một lúc sau, một dòng chất lỏng ấm áp liền chảy vào trong khoang miệng, hoa huyệt tiết ra chất lỏng trong veo làm ướt chỗ hai người kết hợp, thấy vẻ đau đớn trên mặt Hi Nhi đã dần biến mất, lúc này Tạ Quân Ngọc mới bắt đầu cử động một cách nhịp nhàng.
“Hi Nhi, vi phu họ Tạ, tên Quân Ngọc, đừng gọi vi phu là tên khốn nữa.” Tạ Quân Ngọc cầm hai chân của Hi Nhi gác lên hông mình, bắt đầu chịch mạnh mẽ, dùng giọng nói mê hoặc thì thầm bên tai Hi Nhi.
“Tạ, Tạ Quân Ngọc, chậm một chút…… Quá nhanh rồi…… Ha a…… A a a……” Mỗi lần đồ vật khổng lồ ấy đâm vào đều cọ xát qua thành ruột nhạy cảm, hoa huyệt phun ra một lượng chất lỏng lớn dưới sự kích thích của khoái cảm, dương vật nhỏ xinh cũng phun ra vài dòng tinh dịch loãng màu trắng đục.
“Ưm a…… Đâm vào hết rồi…… Ư ưm……”
Cơ thể tràn đầy dấu vết tình dục của Vương Hi đong đưa theo mỗi một lần chịch, cảm giác tê dại từ thành ruột lan ra khắp người, cơn sóng tình dục ập đến liên tục, không biết qua bao lâu, cơ thể nhạy cảm của Vương Hi đã bắn vài lần, đến khi dương vật nhỏ xinh không bắn ra được thứ gì nữa Tạ Quân Ngọc mới rũ lòng từ bi mà bắn dòng tinh dịch nóng rực vào trong cơ thể Vương Hi.
“Hi Nhi, ta có phải là người đàn ông đầu tiên của ngươi không?” Trong lòng Tạ Quân Ngọc vẫn canh cánh vấn đề này, chưa chịu từ bỏ mà lên tiếng hỏi.
“Ừm…… Đồ khốn, chiếm lấy thân thể của ta còn uy hiếp…… Ta…… Khốn nạn……” Vương Hi xoay người, hít mũi, ấm ức mơ màng nói.
Tạ Quân Ngọc nhìn dáng vẻ vừa mơ màng vừa ấm ức của Hi Nhi, trìu mến hôn lên phần gáy trắng nõn của y, lúc này tất nhiên là đang vô cùng hài lòng với câu trả lời của Hi Nhi rồi, với phản ứng khóc sướt mướt vì đau đớn của Hi Nhi, hắn nhìn là biết ngay ngoài mình ra Hi Nhi cũng không có người đàn ông nào khác, điều này làm cho Tạ Quân Ngọc cảm thấy vô cùng hài lòng, tưởng tượng đến Hi Nhi với dáng vẻ này lại uyển chuyển nhận lấy sự vui thích dưới thân người đàn ông khác, Tạ Quân Ngọc liền không khỏi siết chặt nắm tay.
“May mà hôm đó Hi Nhi rơi vào trong lồng ngực của ta, ha ha.” Tạ Quân Ngọc ôm Vương Hi, lẩm bẩm với nụ cười trên mặt.
-Hết chương 2-
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top