Tô Dật Phàm nhận vai


  Tiêu Thắng Hinh giống như được giải tỏa áp lực, khóc như mưa một hồi. Sau khi khóc mệt thì ngã xuống bên cạnh Cố An Kỳ, mơ màng ngủ thiếp đi.

Cố An Kỳ nhìn dáng vẻ Tiêu Thắng Hinh hiện tại, trong lòng có cảm giác không nói nên lời. Dù sao cũng là người cô đã dìu dắt rất lâu, giờ xảy ra chuyện này, trong lòng cô sao có thể cảm thấy dễ chịu?

Từ trước đến nay Cố An Kỳ vốn không hề thích Đường Hải Lâm, không thể nói rõ lý do, chỉ là trực giác ghét người này, nhưng vì Tiêu Thắng Hinh thích nên cô cũng không nói thêm gì. Tình cảm dù sao cũng là chuyện của hai người, cho dù cô thân thiết với Tiêu Thắng Hinh đến mức nào cũng không thể quyết định thay cô ấy. Ngày trước cô cũng chỉ nhắc nhở để Tiêu Thắng Hinh hiểu rõ Đường Hải Lâm có phải người cô ấy muốn tìm hay không mà thôi.

Lúc đó vẻ mặt Tiêu Thắng Hinh ngọt ngào, có niềm tin vững chắc rằng Đường Hải Lâm và cô ấy sẽ cùng nắm tay nhau đi đến hôn nhân. Dáng vẻ hạnh phúc đó cho tới bây giờ Cố An Kỳ vẫn chưa quên, nụ cười tươi sáng ấy cô chưa bao giờ có được, vì vậy tại giây phút đó dù cô có tồn tại thành kiến gì với Đường Hải Lâm, cô đều chúc phúc cho hai người họ, bởi vì Tiêu Thắng Hinh cảm thấy cô ấy đã tìm được hạnh phúc thuộc về riêng mình.

Trong vài năm đầu tiên, Đường Hải Lâm vẫn quan tâm Tiêu Thắng Hinh đầy đủ, hoặc có thể nói anh ta săn sóc tỉ mỉ cho Tiêu Thắng Hinh trên nhiều mặt. Hai người có thể xem như đôi tình nhân chuẩn mực của giới giải trí. Cố An Kỳ dù thế nào cũng không ngờ Đường Hải Lâm lại ti tiện, ghê tởm đến mức khi không lợi dụng Tiêu Thắng Hinh nữa thì một cước đá văng cô, còn tạo ra bức ảnh này.

Nhìn Tiêu Thắng Hinh ngủ còn vương nước mắt, trong lòng Cố An Kỳ tựa như nổi lên một cái gai, ăn không được, nhổ không ra.

Gương mặt đại diện cho thương hiệu mới mà Đường Hải Lâm và quản lý của anh ta nói đến Cố An Kỳ biết. Âu Dương Thừa đã từng đề cập với Cố An Kỳ, nói là Đường Hải Lâm đã nhận được lời mời casting cho phim điện ảnh quảng cáo của "Pamir", muốn cô "giúp đỡ" nhiều hơn để anh ta có thể nhận được vai nam nhân vật chính.

Cố An Kỳ cười lạnh, muốn cô quay phim với loại người đó ư? Cô bị teo não hay sao? Âu Dương Thừa luôn đặt lợi ích lên đầu, từ trước tới nay Cố An Kỳ cũng luôn đánh giá cao anh ta ở điểm này, chẳng qua giờ lúc này lại cảm thấy rất khó chịu, thậm chí có chút mâu thuẫn. Không sai, Âu Dương Thừa là ông chủ của một công ty, làm việc gì cũng nghĩ đến lợi ích đầu tiên. Chỉ cần không ảnh hưởng đến toàn cục, Cố An Kỳ cũng tình nguyện phối hợp vài "thủ đoạn", chẳng qua... với tính cách của cô, không thể hợp tác với loại người đen từ đầu đến chân, ngay cả máu cũng đen như thế được.

Đường Hải Lâm, anh làm tổn thương Tiêu Thắng Hinh vì lại muốn xuất hiện với hình tượng u buồn bị tổn thương vì tình yêu một lần nữa sao? Được, anh muốn bị tổn thương, vậy cô sẽ cho anh ta bị tổn thương luôn. Lúc này Cố An Kỳ rất bình tĩnh cũng rất lý trí, khóe miệng cô chậm rãi cong lên, mang theo vài phần cảm giác khiến người ta đoán không ra.

Cố An Kỳ sau khi thu xếp ổn thỏa cho Tiêu Thắng Hinh thì trốn đi từ cửa sau. Cô còn có rất nhiều chuyện phải làm, rất nhiều chuyện cần chuẩn bị. Đường Hải Lâm dám động thủ, vậy cô cũng sẽ không khách khí.

"Khi những đóa hồng trắng nhuốm... ". Tiếng chuông di động của Cố An Kỳ đột nhiên vang lên.


"Alo, tôi là Cố An Kỳ." Cố An Kỳ kết nối điện thoại.

"An Kỳ, lập tức về công ty." Chu Á Kiệt đơn giản nói.

"Ừ, tôi biết rồi." Cố An Kỳ không hỏi là chuyện gì, chỉ ngắt máy rồi bảo tài xế quay xe đi đến công ty.

Dọc theo đường đi Cố An Kỳ đã suy nghĩ rất nhiều, xem người nào có thể trở thành trợ lực, người nào sẽ trở thành lực cản của cô. Sau khi cân nhắc rất lâu, không biết vì sao, cô đột nhiên nhớ tới dáng vẻ của Chu Á Kiệt khi anh khuyên bảo cô, bình tĩnh phân tích lại lời của Chu Á Kiệt khi đó, dường như không phải anh phản đối cô trả thù Đường Hải Lâm, ngược lại, anh khuyên cô nên tỉnh táo lại, sau đó nói sau.

Chẳng lẽ... Chu Á Kiệt cũng có hận thù với Đường Hải Lâm sao? Cố An Kỳ nhíu mày, không thể đoán ra quan hệ giữa hai người đó.

"Cô gái, đến nơi rồi." Tài xế nhấn mạnh nói.

Cố An Kỳ hoàn hồn, thanh toán tiền rồi xuống xe. Cô đi thẳng vào tòa nhà "Đông phong", không biết vì sao, người xung quanh cô luôn bắn tới những ánh mắt như hâm mộ lại như ghen tị. Đây là chuyện gì xảy ra?

Ai cũng lén lút đánh giá cô, cũng không dám tới gần, chẳng qua trong ánh mắt của không ít người như có thể phóng ra hai ba con dao lăng trì cô.

Lông mày Cố An Kỳ nhíu lại, dường như cô cũng không hề đắc tội với những người này, chẳng lẽ là liên quan tới việc bây giờ cô tới công ty sao?

Cũng không nghĩ nhiều, cô lên tầng định đi tìm Chu Á Kiệt.

Chu Á Kiệt không ở trong phòng làm việc, sau khi hỏi mới biết anh đang ở trong văn phòng của Âu Dương Thừa. Cố An Kỳ cảm thấy kỳ quái, nếu không phải chuyện lớn, trên cơ bản Chu Á Kiệt đều để cô chờ ở văn phòng, sao bây giờ lại thành văn phòng của Âu Dương Thừa?

Cố An Kỳ cau mày, mang theo vài phần hoài nghi lên tầng.

"Cốc cốc" cô nhẹ nhàng gõ cửa.

"Vào đi." Âu Dương Thừa ở bên trong nói.

Cố An Kỳ thu lại cảm xúc rồi đi vào. Sau đó cô nhìn thấyÂu Dương Thừa, Chu Á Kiệt và Dương Văn Lâm đã ngồi ở bên trong. Đây là trận địa gì vậy? Hai quản lý lớn cộng thêm ông chủ?

"Còn một người nữa, chúng ta chờ một chút." Âu Dương Thừa không nhìn vẻ mặt Cố An Kỳ, chỉ tùy ý nói.

Còn một người nữa? Cố An Kỳ kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi thêm, vẫn duy trì vẻ mặt vốn có, ngồi xuống bên cạnh Chu Á Kiệt và Dương Văn Lâm.

Cũng không biết đợi bao lâu, cửa bị mở ra, người đi vào thì ra là Tô Dật Phàm.

Sắc mặt Chu Á Kiệt và Dương Văn Lâm không hề thay đổi, dường như đã biết từ trước, xem ra người không biết gì chỉ có một mình cô. Cố An Kỳ nhìn Âu Dương Thừa, đang đợi anh tiếp tục chủ đề.

"Đến đủ rồi thì bắt đầu thôi." Âu Dương Thừa miễn cưỡng đứng thẳng người dậy.

"An Kỳ, bộ phim 《 Tình yêu cuối cùng 》Dật Phàm sẽ diễn vai nam chính, chi tiết cụ thể vẫn chưa xác định nhưng đại khái là cậu ấy đã nhận nhân vật này." Âu Dương Thừa nói.

Trong lòng Cố An Kỳ nhảy dựng, Tô Dật Phàm tham gia diễn 《 Tình yêu cuối cùng 》? Làm sao có thể?

"Lịch trình trong nửa năm tới của anh Dật Phàm không phải đã bị xếp kín rồi sao?" Cố An Kỳ hỏi.

"Đúng lúc vừa quay xong một bộ nên đang có chút thời gian rảnh." Tô Dật Phàm đáp, "Bộ phim này tôi rất thích. Với tôi mà nói diễn vai này là một sự lựa chọn đúng đắn."

"Có Dật Phàm gia nhập, có lẽ sẽ không cần lo lắng vấn đề nhà tài trợ." Âu Dương Thừa bình tĩnh phân tích, "Trước mắt đã có vài doanh nghiệp gọi điện đến muốn tài trợ rồi."

Không thể không nói, Tô Dật Phàm thân là thiên vương, sức hấp dẫn phòng bán vé là không thể nghi ngờ, nhà tài trợ phía sau anh tuyệt đối cũng không thể khinh thường. Mặc dù hiện tại thực lực của "Đông phong" vẫn không bằng "Hoa Dương" và "Thời đại tinh thượng", nhưng Tô Dật Phàm lại giúp "Đông phong" có thể so sánh với hai công ty kia.

Có lẽ sẽ có doanh nghiệp băn khoăn bên "Thời đại tinh thượng", nhưng vẫn còn rất nhiều người nhìn thấy lợi ích thương mại trên người Tô Dật Phàm.

《 Tình yêu cuối cùng》 là bộ phim điện ảnh đầu tư nhỏ, sẽ không quá gây ồn ào, mà với sức hút phòng bán vé của Tô Dật Phàm thì số tiền được tài trợ sẽ không hề ít.

Người không thích "Thời đại tinh thượng" một mình độc chiếm tài trợ rất nhiều, mà người muốn tài trợ cho Tô Dật Phàm lại càng nhiều hơn. Sự gia nhập của Tô Dật Phàm không thể không nói đã cho đoàn làm phim 《 Tình yêu cuối cùng》một cơ hội tốt.

Cố An Kỳ nghe Âu Dương Thừa phân tích mới biết ban đầu người Dư Quả muốn chọn làm nam nhân vật chính chính là Tô Dật Phàm, chỉ vì lịch trình của Tô Dật Phàm quá kín, trong vòng một năm đã bị lấp đầy nên đành từ bỏ. Sau đó Kiều Trí Viễn lại vô cùng chân thành muốn diễn vai này, Trần Văn Nhã thấy diễn xuất anh ta cũng tốt, nhân phẩm cũng không tệ lắm nên mới chọn anh ta.

Sau đó lại liên quan tới chuyện tài chính, thời gian quay của đoàn làm phim cũng bị hoãn lại, mà Tô Dật Phàm lại đúng lúc quay xong một bộ phim, đang trong thời gian rảnh rỗi, thời gian hai bên lại trùng khớp với nhau nên mới lại tiếp tục bàn bạc chuyện hợp tác , Tô Dật Phàm cũng có cơ hội tiếp tục tham gia diễn bộ phim này.

"Đúng là trùng hợp." Cố An Kỳ thầm thở dài một tiếng từ đáy lòng.

"Thời gian sau này sẽ quay phim cùng nhau, hai người làm quen với nhau đi." Âu Dương Thừa nói.

"Anh Dật Phàm, sau này còn cần anh giúp đỡ nhiều hơn." Cố An Kỳ cười đứng dậy trước, vươn tay với Tô Dật Phàm.

Khi nào thì cô cần người khác giúp đỡ ? Tô Dật Phàm buồn cười nhìn Cố An Kỳ, biết cô cũng chỉ nói cho có lệ, vì thế cũng chỉ đơn giản lên tiếng rồi bắt tay.

"Đoàn làm phim đã có kinh phí rồi, diễn viên hình như cũng đóng góp không ít, đại khái hai ngày sau sẽ bắt đầu quay, hai người hãy chuẩn bị đi, chi tiết cụ thể có thể thảo luận sau. An Kỳ, Dật Phàm diễn xuất rất tốt, nhớ học tập cũng như lãnh giáo nhiều hơn đó" Âu Dương Thừa híp mắt nói, thoạt nhìn như đang nói với Cố An Kỳ, nhưng thật ra đang nhắc nhở Tô Dật Phàm, muốn anh giúp đỡ Cố An Kỳ, cùng một công ty giúp đỡ nhau là lẽ đương nhiên.

Cố An Kỳ thuận thế nói: "Đến lúc đó còn mong anh Dật Phàm chỉ giáo nhiều hơn."

Tô Dật Phàm sao có thể không nhìn ra vở kịch của Âu Dương Thừa, anh dưới đáy lòng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên gật đầu: "Được."

Tô Dật Phàm nhìn ra được Âu Dương Thừa rất coi trọng Cố An Kỳ, muốn mở đường cho Cố An Kỳ. Nếu Cố An Kỳ là người không có năng lực hay bản lĩnh gì, anh sẽ không chấp nhận cạm bẫy của Âu Dương Thừa, nhưng anh cũng nhìn ra được Cố An Kỳ là một hạt giống tốt, có bản lĩnh, tư cách để đi lên. Đối với hậu bối có tài, Tô Dật Phàm luôn giúp đỡ rất nhiều, cho nên lúc này anh cam tâm tình nguyện nhận sự sắp xếp như vậy, còn hứa hẹn nghiêm túc.  


Cố An Kỳ nhìn Tô Dật Phàm, thản nhiên mỉm cười rồi im lặng. Cô vẫn lặng lẽ ngồi một chỗ đợi Âu Dương Thừa tiếp tục nói rõ ràng mọi chuyện.

Nói thật, việc Tô Dật Phàm sẽ diễn bộ phim này khiến cô rất kinh ngạc. Lý do là vì không những họ chỉ là một đoàn làm phim nhỏ bé, mà trong khoảng thời gian này còn xảy ra vấn đề nghiêm trọng về tài chính, khả năng bị giải tán là rất cao.

Cố An Kỳ gần đây đang cố gắng tìm kiếm nhà tài trợ, nhưng dù sao căn cơ trong giới của cô còn chưa vững, danh tiếng chưa đủ cao. Đây lại là bộ phim đầu tiên cô đảm nhiệm vai chính, lại còn là phim điện ảnh, cô có sức hút phòng bán vé hay không còn rất khó nói.

Raiting trong phim truyền hình của Cố An Kỳ rất cao, diễn xuất của cô cũng dần dần được mọi người công nhận. Chẳng qua raiting phim truyền hình khác với phòng bán vé của phim điện ảnh, một cái miễn phí, một cái phải bỏ tiền túi để mua, cho dù diễn xuất có tốt thì cũng chưa chắc có thể trở thành diễn viên phòng bán vé, cho nên không ít nhà tài trợ không chắc chắn Cố An Kỳ có bản lĩnh kêu gọi được đủ người đến rạp chiếu phim xem phim điện ảnh của cô hay không.

"Octavia" đã đồng ý tài trợ cho bộ phim của Cố An Kỳ, nhưng số tiền khá an toàn, không quá nhiều cũng không quá ít. Chẳng qua số tiền đó chỉ có thể giúp giảm bớt gánh nặng chứ chưa thể giải quyết hoàn toàn vấn đề. Sự tham gia của Tô Dật Phàm không thể không nói đã mang đến không ít tiền tài trợ cho đoàn làm phim, với tình hình này, chắc chắn họ có thể quay xong bộ phim.

Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ sau khi thảo luận ở chỗ Âu Dương Thừa xong thì lên hai xe đi đến phòng làm việc của Dư Quả, còn vài chi tiết cần phải xác định nhanh chóng vì đoàn làm phim đã trì hoãn rất lâu rồi, vốn định quay vào mùa đông, bây giờ mùa xuân còn chưa quay được chút nào, muốn chiếu vào dịp nghỉ hè thì đúng là khó khăn.

"An Kỳ, vừa rồi đã quên nói với cô, tối thứ Bảy tuần sau, cho dù bận chuyện gì cũng phải để trống ngày đó cho tôi. May mắn của cô đến rồi." Giọng điệu của Chu Á Kiệt cao lên.

"Ừ? Sao vậy?" Cố An Kỳ không hề để ý nói.

"Cô lọt vào danh sách đề cử nữ diễn viên phụ phim truyền hình xuất sắc nhất của 'Giải thưởng Phượng Hoàng Lửa', vì vậy tối hôm đó cô phải tham gia, cô chuẩn bị cho tốt đi. Về phần trang phục cô cứ đến 'Pamir' tìm bộ thích hợp."

"Ừ." Cố An Kỳ bình thản nói, thần sắc vẫn bình tĩnh như thường, không hề nhìn ra một tia gợn sóng, chỉ lặng lẽ nhìn về phía xa.

Thấy vẻ mặt Cố An Kỳ qua gương chiếu hậu Chu Á Kiệt không khỏi run rẩy, cô gái này... Cô không biết "Giải thưởng Phượng Hoàng Lửa" tượng trưng cho điều gì sao? Nếu giành được "Giải thưởng Phượng Hoàng Lửa", giá trị con người của Cố An Kỳ trong tương lai sẽ tăng hai ba, bốn năm lần, thậm chí mấy chục lần cũng có thể.

Nữ diễn viên phụ tốt nhất phim truyền hình, nghe thì có vẻ hơi kém cỏi, nhưng chỉ cần là giải thưởng của "Phượng Hoàng Lửa" thì sẽ giành được sự đồng tình của không ít người, điều này cũng tượng trưng cho bước chân chính thức đầu tiên lên vũ đài của Cố An Kỳ. Chu Á Kiệt vốn nghĩ ít nhất cô cũng sẽ vui sướng, nhưng cô lại không có cảm xúc gì, giống như tất cả đều là lẽ đương nhiên, là một phần của cuộc sống hàng ngày.

"Bây giờ mấy giờ rồi?" Cố An Kỳ đột nhiên hỏi.

"Hai giờ chiều." Chu Á Kiệt nhìn đồng hồ trên xe nói.

"À, rẽ phải trước đường Tiểu Mã rồi dừng lại một chút đi."

"Bây giờ chúng ta đang vội..."

"Ừ, tôi biết, đúng, đến đây, dừng lại đi." Cố An Kỳ nói rồi xuống xe.

Chỉ chốc lát sau cô ôm một đống đồ ăn lớn lên xe.

"Cô... Cô đang..." Chu Á Kiệt thấy mà há hốc mồm.

"Đưa cho mấy người Dư Quả." Cố An Kỳ thuận miệng nói, tiện tay cầm một ly cà phê đá lên uống.

Chu Á Kiệt không nói gì, bây giờ là hai giờ chiều, nhiều người cơm nước xong xuôi hết rồi, nào còn bụng ăn đồ ăn của cô.

Dọc theo đường đi đến phòng làm việc của Dư Quả, Cố An Kỳ đều im lặng, tối hôm qua không ngủ được nên lúc này cô dựa vào xe nhắm mắt nghỉ ngơi, nếu sau này cứ dựa vào cà phê để giúp tinh thần tỉnh táo thì sớm hay muộn cô cũng mắc bệnh.

Khi đến nơi, Cố An Kỳ rất quen thuộc đi vào phòng làm việc. Nhìn phòng làm việc của Dư Quả vốn như một cái chuồng chó giờ lại không còn một mẩu rác khiến cô nghi ngờ mình đến nhầm chỗ.

"An Kỳ, sao giờ cậu mới đến, Dật Phàm đã đến lâu lắm rồi." Dư Quả híp mắt nói, nhìn thấy túi ni lông trong tay Cố An Kỳ, nhất thời không giữ được bình tĩnh mà lập tức lao vào, "A, bánh trứng của mình, bánh bao của mình. An Kỳ, cậu đúng là bạn tốt nhất của mình."

Dư Quả vỗ thật mạnh lên vai Cố An Kỳ, sau đó ôm một đống đồ ăn để lên bàn, mời mọi người đến ăn.

Tô Dật Phàm dùng ánh mắt hỏi Cố An Kỳ, Cố An Kỳ mỉm cười: "Mọi người ở đây luôn không ăn cơm đúng giờ, lúc nào đói tới mức bụng kêu thì mới đi tìm cơm ăn, em đoán lúc này họ còn chưa ăn cơm trưa nên chắc đang đói bụng."

Tô Dật Phàm cười: "Em có vẻ rất hiểu biết ở đây, thường xuyên tới sao?"

Thường xuyên tới ư? Cố An Kỳ lắc lắc đầu, cô tới chỗ này chẳng qua cũng chỉ có vài lần. Quan sát cẩn thận như vậy, cũng không phải do cô quá đề tâm, mà do chính bản thân cô quá mẫn cảm. Giống như trước đây, cô không hề có cảm giác an toàn, luôn phải dùng ánh mắt mẫn cảm đối diện với thế giới. Nguyên nhân cô nhạy cảm với những tiếng bước chân, tầm mắt, sự thay đổi xung quanh mình, đều chỉ vì cô không có cảm giác an toàn mà thôi.

Tô Dật Phàm bất đắc dĩ cười nhìn Cố An Kỳ, sau đó dường như nghĩ tới điều gì lại từ từ thu hồi.

"Anh Dật Phàm đã lấy kịch bản chưa?" Cố An Kỳ không muốn tiếp tục đề tài đó nên chuyển chủ đề.

"Rồi, vừa lấy xong, nhưng tôi đã đọc sách." Tô Dật Phàm nói.

Cố An Kỳ gật gật đầu, quả thật phù hợp với tác phong của anh: "Anh Dật Phàm đúng là để tâm rất nhiều."

Tô Dật Phàm chỉ cười không nói, chỉ lặng lẽ nhìn Cố An Kỳ. Nói đến việc để tâm, làm sao anh so được với người trước mắt này, chẳng những nghiên cứu triệt để kịch bản, thậm chí ngay cả nhân viên xung quanh cũng chăm sóc chu đáo.

Cố An Kỳ không nói nữa, thật ra, cô thật sự không thể nói chuyện phiếm với Tô Dật Phàm, cô luôn cảm thấy ánh mắt người này rất lợi hại, càng nói nhiều sẽ càng bị anh nhìn thấu.

"Hình như em rất sợ tôi?" Tô Dật Phàm giống như vô tình hỏi, hai mắt không hề nhìn Cố An Kỳ.

Cố An Kỳ sửng sốt, lập tức mỉm cười nói quanh co: "Anh Dật Phàm thích nói đùa đúng không? Anh có làm gì để em phải sợ sao?"

Cố An Kỳ không nhìn Tô Dật Phàm, chỉ thản nhiên nói. Bây giờ cô xác định, chắc chắn anh biết cô đang trốn tránh anh, cũng nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô. Cô không thích cảm giác bị người khác nhìn thấu, cho dù đối mặt với bất kì ai, cô cũng không muốn dỡ xuống lớp vỏ phòng vệ.

"Thế à..." Tô Dật Phàm thản nhiên nói, dường như mang theo vài phần ý cười.

"An Kỳ, Dật Phàm, nói chuyện gì thế ?" Trần Văn Nhã bưng mấy chén cà phê đi đến.

"Đang nói chuyện kịch bản và sách." Cố An Kỳ giành nói trước Tô Dật Phàm.

"À, thế sao?" Trần Văn Nhã mỉm cười, "Nói gì thế? Có suy nghĩ gì sao?"

"Vừa mới nhắc tới, còn chưa kịp nói gì." Tô Dật Phàm liếc nhìn Cố An Kỳ rồi nói.

"Mình rất chờ mong xem hai người diễn đó, Dư Quả nghe nói Dật Phàm muốn tham gia, hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ, ngồi sửa lại kịch bản." Trần Văn Nhã cười nói, "Mình tin hai người hợp tác sẽ tạo nên kết quả rất phấn khích."

"Ừ, tôi cũng chờ mong." Tô Dật Phàm nói.

"Ừ." Cố An Kỳ khẽ phụ họa một tiếng, "Đến lúc đó còn mong anh Dật Phàm chỉ giáo nhiều hơn."

Tô Dật Phàm nhìn dáng vẻ người mới nhát gan của Cố An Kỳ, không khỏi lắc lắc đầu, tiểu hồ ly giả dối này đang nhắc nhở điều anh đã đồng ý trong văn phòng Âu Dương Thừa đây.

"Không cần khách sáo, đến lúc đó không chừng có khi em còn chỉ giáo tôi đó." Tô Dật Phàm nói.

"Điều này... Điều này sao có thể chứ?" Cố An Kỳ tỏ vẻ ngạc nhiên, chẳng qua lại chuẩn bị né tránh chủ đề.

"Đừng không tự tin như vậy." Tô Dật Phàm nói, "Tôi đã nhìn em diễn không chỉ một lần, em có bản lĩnh đó."

"Đúng vậy, đúng vậy, An Kỳ, sau này cậu còn phải đóng cặp với Dật Phàm, không thể trước khi diễn đã yếu thế được." Trần Văn Nhã nói.

Dư Quả không biết từ đâu cũng nhảy ra: "Chỉ là, An Kỳ, cậu yếu đi từ lúc nào vậy?"

Cố An Kỳ không ngờ quả bóng mình chuẩn bị ném lên người Tô Dật Phàm lại bị Tô Dật Phàm đá trở lại. Cô không nói gì thêm, chỉ nở nụ cười xấu hổ.

Sau khi Dư Quả giải quyết được vấn đề ăn uống thì mọi người nhanh chóng tiến hành thảo luận, lập ra vài kế hoạch, cộng thêm thay đổi vài chỗ.

Tô Dật Phàm nói nhiều ngoài dự đoán của Cố An Kỳ, rất nhiều chi tiết đều được anh chú ý đến. Không như Cố An Kỳ thích đi đường vòng để thảo luận, khi anh nói chuyện đều một đích trúng hồng tâm, gãi đúng chỗ ngứa. Chẳng qua Tô Dật Phàm mặc dù thẳng thắn, nhưng không khiến người ta cảm thấy áp lực, ngược lại toàn bộ quá trình diễn ra rất thoải mái, nhanh chóng. Với những người xung quanh anh luôn đối xử rất thân thiện, đúng là người đàn ông tốt bụng như trong lời đồn.

Cố An Kỳ nhíu nhíu mày, không biết vì sao, cô chỉ cảm thấy tất cả những biểu hiện của Tô Dật Phàm đều chỉ là cái vỏ bề ngoài, là mặt nạ của anh. Chẳng qua diễn xuất của anh quá tốt, Cố An Kỳ thật sự không nắm được sơ hở của anh, tất cả chỉ là trực giác của cô.

Có Tô Dật Phàm gia nhập, tốc độ thảo luận của họ nhanh hơn nhiều, sau mấy giờ đã vạch ra được một thời gian biểu, cũng đã chuẩn bị xong nhiều thứ và các biện pháp bảo vệ. Theo kế hoạch thứ Sáu bắt đầu chính thức quay trailer, sau đó thứ Tư tuần sau chính thức mở cuộc họp báo, tuyên bố danh sách diễn viên và vài chi tiết khác.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top