Q4- Chương 289: Bọn Họ Đang Làm Gì
Đường Phong dự định đến Châu Âu thả lỏng vài ngày, danh lam thắng cảnh đối với cậu mà nói không có quá nhiều hấp dẫn, cậu càng thích sáng sớm uống một tách trà sữa, nhàn rỗi ngồi trên sân thượng phơi nắng xem báo.
Buổi chiều thù cùng bạn bè xuyên qua các con đường khác nhau trong trấn nhỏ, nỗ lực đi tìm một ít cửa tiệm nhỏ đặc biệt, tùy tiện mua thứ gì đó, mệt mỏi thì ngồi xuống một quán cà phê bên đường nghỉ ngơi.
Lục Thiên Thần cùng Charles đều vội chuyện của mình, tuy rằng không thể cùng Đường Phong đến thị trấn nhỏ gần biển ở Châu Âu này, thế nhưng cũng đã hứa hẹn, chờ bọn họ vội vàng xong sẽ đến.
Đường Phong cũng không ngại việc ở lại trấn nhỏ một thời gian ngắn, so với vội vội vàng vàng du ngoạn xung quanh, cậu càng thích dừng lại ở một chỗ, dùng thời gian đi chậm rãi thưởng thức lịch sử cùng phong thổ của nơi đây.
Trong lúc Đường Phong cùng Trần Minh Húc vừa dạo cửa tiệm vừa trò chuyện muốn ăn gì, Charles cùng Lục Thiên Thần lại đang làm gì đây?
Cùng thời gian, cũng là Châu Âu, bất quá là ở Anh.
Trong căn phòng vô cùng rộng rãi cao lớn, cho dù là ban ngày tất cả rèm đều được kéo lại, trong phòng ánh sáng vẫn đầy đủ, tất cả ngọn đèn đều được bật lên.
Dưới tia sáng lộ ra chiếc bàn dài hình trứng, tóc chải ngược ra sau lộ ra khuôn mặt với ngũ quan khắc sâu, nam nhân này luôn luôn thích nhếch khóe môi vẽ ra nụ cười, thoạt nhìn có vẽ rất dễ sống chung.
Nhưng ngoại trừ hắn, những người khác đều mặt đầy nghiêm túc.
"Charles, cậu làm vậy là lũng đoạn, là độc chiếm!" Ngồi đối diện với Charles, một mặt khác của bàn dài là một ông lão người Châu Âu với mái tóc trắng xóa, mũi ưng, khóe miệng thoáng rũ xuống, khiến ông thoạt nhìn không dễ chọc.
"Carl, bình tĩnh, mau bình tĩnh, tôi không muốn thấy có người bởi vì ngữ tốc quá nhanh mà nghẹn chết trên bàn đàm phán, ôi, thật xui, ha ha ha." Charles há mồm chính là nói bậy, cũng không sợ lời nói mang theo nguyền rủa của mình làm đối phương không vui.
Kỳ thực đối phương đã không vui, như vậy lại không vui thêm một chút cũng không sao đi?
Ông Carl cười nhạt hai tiếng, đem tức giận đều giấu vào sâu trong mắt, ngữ khí mang theo chút ép hỏi mà nói: "Charles, chúng ta đều làm buôn bán, cậu cũng không thể đoạt đi tất cả mối làm ăn như vậy, cậu làm vậy khiến mọi người ngồi ở chỗ này làm sao bây giờ? Charles, cậu muốn chúng tôi chết sao?!"
"Thoải mái chút đi, đừng nói đáng sợ như vậy, tôi thế nhưng sẽ sợ đó." Mặt mang tươi cười, Charles vừa nói vừa ôm ngực của mình, giống như mình thực sự rất sợ hãi.
Kết hợp với tươi cười bất cần đời cùng khí tràng bức người của hắn, thấy thế nào đều có cảm giác buồn cười.
Nếu như lúc này Đường Phong ở bên cạnh, khắc định sẽ đá Charles một cước làm cho hắn bình thường một chút, đáng tiếc người ngồi trong phòng này không ai dám đứng lên cho Charles một cước.
Không thú vị, thực sự là không thú vị.
Yên lặng ở trong lòng cảm khái vài câu, Charles lần nữa đưa ánh mắt rơi xuống trên người lão già tóc bạc mặt đầy nếp nhăn, trong lòng tràn ngập oán giận.
Nếu như không phải tại lão già lòng tham không đáy này, hiện tại hắn hẳn là ngồi đối diện với Đường Phong cùng siêu sao thân mến nhà hắn nói chuyện yêu đương, mà không phải ngồi ở trong căn phòng rầu rĩ này, đối mặt với một lão già khiến người chán ghét.
"Ông Carl, ông rốt cục muốn cái gì, việc làm ăn là của mọi người, tôi đã cho các người số định mức không ít rồi, đến đây đi, cứ nói thẳng, không cần xấu hổ." Nhìn quanh mọi người, cười nói một câu, Charles nâng lên ly rượu nhấm nháp một ngụm Champagne, "Tôi sẽ suy nghĩ về yêu cầu của các vị."
Những người khác đều không lên tiếng, ông Carl trừng mắt những tên kia, lén lút nói đầy căm phẫn, đến trước mặt Charles liền không dám nói một chữ.
"Ba bảy!" Ông Carl một ngụm nói ra.
"Tôi bảy ông ba, có thể suy nghĩ." Charles gật đầu.
"Không, là chúng ta bảy, cậu ba." Ông Carl sửa đúng Charles.
Chờ một chút, hắn không có nghe lầm đó chứ?
Trước kia vẫn luôn đều là hắn tám phần người khác hai phần, hiện tại cư nhiên muốn lấy đi bảy phần của hắn?
Charles ngửa đầu nở nụ cười: "Ha ha ha! Ông Carl ông thực biết nói giỡn a!"
Người mặc dù cười, nhưng không khiến người cảm thấy một chút sung sướng, ngược lại khiến không ít người ở đây lông tơ dựng đứng, ai cũng biết Charles nham hiểm, cười càng hài lòng, thường thường đại biểu hắn càng tức giận.
"Ông Carl, tôi nói ông Carl..." Hai tay đặt lên bàn, Charles nhìn chằm chằm vào đối phương quan sát một trận, đường nhìn chuyên chú làm cho người đối diện có chút khó chịu, nhưng chung quy là người từng trải, ông Carle vẫn ngồi ngay ngắn không có chút nào sợ hãi, giống như cuộc đời ông chỉ dựa vào một cây cột sống chống đỡ.
"Tôi vẫn luôn không rõ ông cần nhiều tiền như vậy làm gì, nhiều nhất hai năm ông liền vào quan tài nằm rồi, ông ngay cả một đồng tiền cũng không thể mang vào." Lời này của Charles có chút độc, mặt của đối phương thoáng chốc trở nên khó coi.
Charles tiếp tục nói: "Có phải là người sắp chết lá gan đều đặc biệt lớn, đều thích kéo người khác chôn cùng?" Hắn quét mắt nhìn những người bên cạnh, mọi người có chút khẩn trương.
"Charles, nói như vậy cậu là không đồng ý?"
Charles đột nhiên bật dậy, hai tay chống bàn lớn tiếng mắng: "Lão già chết tiệt, ông cho tôi là đồ ngu sao? Cho dù là đồ ngu cũng sẽ không đồng ý lời nói bậy bạ của ông, ông hẳn là nên đi tiểu sau đó soi soi coi chính mình là cái dạng gì, ông còn tưởng rằng mình vẫn là ngài Carl oai phong một cõi trước đây sao? Hiện tại ông bất quá chỉ là một lão gì không theo kịp thời đại, một quý tộc nghèo túng, ông cái gì cũng không có, đừng cho là tôi gọi ông một tiếng ngài Carl thì thực sự coi mình là quý ngài, đây bất quá là tôi biểu hiện kính già yêu trẻ thôi!"
Vẫn là bảo bối nói cho hắn biết, đối với người già phải ôn hòa.
"Charles, vậy mày nghĩ mày là ai, đồ chó hoang!" Ông Carl bị tức đến mặt đỏ lên, khóe miệng đều không nhịn được mà run rẩy.
Tốt tốt, mắng lên là tốt rồi.
Charles ghét nhất là ở trên bàn đàm phán nói một đống lời vô nghĩa, dù sao đến cuối cùng, có tác dụng vẫn là thực lực mà bản thân cầm giữ.
Bầu không khí bắt đầu trở nên giằng co, đột nhiên đám người rút súng ra nhắm ngay Charles, mà vệ sĩ bên người Charles cùng rút súng nhắm về phía người khác.
"Đây là Hồng Môn Yến sao?" Charles liếc mắt nhìn đám người cầm súng ở đối diện.
Ông Carles cười lạnh: "Charles, ký xuống hiệp ước, đồng ý yêu cầu của hcungs ta, chúng ta có thể không thương tổn cậu, cậu là một người thông minh, nên biết chọn lựa thế nào."
Charles không nói chuyện, vệ sĩ bên cạnh hắn đột nhiên cởi áo ra, sắc mặt của ông Carl cùng những người khác đột nhiên trở nên rất khó coi, trên người vệ sĩ của Charles treo đầy bom.
Bao quát cả bản thân Charles.
Tùy ý kéo áo ra, Charles chỉ chỉ bom trên người mình: "Chỉ cần tôi chết, các ông cũng đừng hòng sống đi ra ngoài."
Kẻ có tiền sợ cái gì nhất, sợ chết.
Người già có tiền sợ cái gì nhất, sợ chết nhất.
"Charles cậu quả thực điên rồi! Cậu không muốn sống nữa sao?" Đường nhìn của Carl chạm đến bom trên người Charles nhất thời có chút bối rối.
Charles đưa mắt nhìn xung quanh, ha hả cười nói: "Không, tôi chỉ là đang bảo vệ mình mà thôi, trên thực tế tôi vô cùng yêu quý tánh mạng của mình."
"Hai lựa chọn, mọi người cùng nhau chết ở chỗ này, hoặc là..." Đường nhìn của Charles rơi vào trên người Carl, nụ cười trên mặt trở nên đặc hơn, "Làm cho người đáng chết nhắm mắt lại, mà các vị, vẫn có thể phân đến hai phần như cũ."
Năm phút sau,
"Ôi, nhanh chóng đem những thứ chết tiệt này ra khỏi người của tôi, chúng nó nặng muốn chết." Rời khỏi phòng họp, Charles cau mày làm cho người bên cạnh giúp hắn cởi bom ra, lúc này điện thoại di động trong túi áo của hắn vang lên.
Thấy hiển thị trên màn hình, Charles cười giống như đóa hoa.
"Oh, Thân mến, nhớ anh không?"
"Charles, tranh cãi lợi ích chỗ anh giải quyết xong chưa?" Đi dạo phố mệt mỏi, Đường Phong đang ngồi phơi nắng uống nước trái cây cùng Trần Minh Húc nói chuyện phiếm liền bớt thời gian gọi cho Charles một cú điện thoại.
"Ya, vô cùng thuận lợi, hai ngày nữa anh có thể đi tìm em." Charles vừa nói xong, trong phòng liền truyền tới một tiếng súng vang, hắn nhếch miệng, là thằng khốn nào, không biết dùng ống hãm thanh sao?
"Đây là thuận lợi mà anh nói?" Ngữ khí của Đường Phong nghe không tốt lắm.
"Hiện tại anh đang ở sân tập bắn, ha hả." Vội vã thuận miệng biên một lời nói dối, Charles lập tức chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, "Được rồi thân mến, chỗ anh còn có chút việc, lát nữa gọi lại cho em sau, hôn một cái!"
Biện pháp tốt nhất chính là cúp điện thoại trước, nếu không rất dễ bị Đường Phong nói ba xạo liền nói lộ ra mọi chuyện.
"Nói co tụi bây bao nhiêu lần rồi, gắn ống hãm thanh!" Charles quay đầu lớn tiếng mắng.
Như vậy lúc này Lục Thiên Thần đang làm gì?
Sinh nhật xx tuổi của Lục Thiên Tịch, kỳ thực cũng không tổ chức tiệc hai hoạt động chúc mừng như những gì Đường Phong nghĩ.
"Lại già thêm một tuổi rồi." Lục Thiên Thần đem hộp đựng bánh kem đặt ở trên bàn trước mặt người đang cúi đầu làm việc, nói, "Đừng cho mình vẫn là ba mươi tuổi, mỗi ngày không có việc gì đều vội vàng công tác."
"Anh còn biết trở về sao, ha hả." Cười nhạt hai tiếng, Lục Thiên Tịch nhìn cũng không nhìn bánh kem trên bàn, cúi đầu tiếp tục vội vàng chuyện của ông.
"Ông là cha tôi."
"Anh cũng biết tôi là cha của anh?" Lục Thiên Tịch nói.
Kéo ghế ra ngồi xuống, Lục Thiên Thần nhìn cha của hắn, hai người bọn họ ở chung tương đối kỳ quái, có đôi khi rất giương cung bạt kiếm, có đôi khi tràn ngập buộc chặt cùng phòng bị, chỉ khuyết thiếu ấm áp của cha con trong gia đình bình thường.
"Sinh nhật vui vẻ." Bình thản, nói bốn chữ.
"Ấu trĩ." Đạt được chính là Lục Thiên Tịch tống ra hai chữ.
Tới tuổi ba mươi, Lục Thiên Thần đã không còn có tình tự gọi là nổi giận, hắn vốn cũng không phải là một người có tâm tình dao động rất lớn.
"Tôi đi." Dù sao không có gì có thể nói, hắn đã trở về, tặng lễ vật, cũng nói sinh nhật vui vẻ.
"Vội vàng quay về nhìn tên kia phải không?" Lục Thiên Tịch rốt cục ngẩng đầu lên, ông không thích Đường Phong, đây là việc mà người sáng suốt đều có thể nhìn ra được.
Nhưng đến tột cùng vì sao lại không thích?
Bởi vì Đường Phong là nam nhân, là diễn viên, hay là do cướp đi con của ông, có được tín nhiệm cùng tình yêu của con ông?
"Đúng vậy." Lục Thiên Thần không hề có ý che giấu.
Sớm đã biết sẽ là loại đáp án này, Lục Thiên Tịch nhìn Lục Thiên Thần một hồi, đột nhiên cảm thấy bất đắc dĩ, đã nhiều năm như vậy, mặc kệ giới thiệu cho Lục Thiên Thần nam nhân hay nữ nhân khác, thậm chí là mạnh mẽ nhét tới, kết quả vẫn là đối với người gọi là Đường Phong kia khăng khăng một mực.
Ông vốn tưởng rằng qua mấy năm Lục Thiên Thần sẽ chán cái ngôi sao kia, thế nhưng hiện tại thì sao?
Sự thực đặt ở trước mắt, Lục Thiên Tịch phải thừa nhận, Đường Phong đúng thật là ăn Lục Thiên Thần gắt gao.
Vì sao?
Bởi vì đối phương cho Lục Thiên Thần ấm áp, quan tâm cùng bảo vệ còn có gia đình chân chính mà ông không cho được, là thế này phải không?
Nhìn con trai trước mắt rõ ràng khác với trước kia, Lục Thiên Tịch cúi đầu tiếp tục xử lý công việc của ông, nói: "Vậy mau cút đi, đừng ở chỗ này chướng mắt."
"Lớn tuổi rồi đừng cậy mạng, công tác quá mệt mỏi ông có thể giao cho tôi một phần." Hơi mang chút ý cười để lại một câu khiến Lục Thiên Tịch nổi nóng, Lục Thiên Thần xoay người rời đi "nhà" mà hắn đã sớm không hề lưu luyến.
"Càng ngày càng không có cấp bậc lễ nghĩa." Mắng một câu, Lục Thiên Tịch cúi đầu nhìn đám chữ trên giấy, lại nửa ngày không nhìn vào một chữ.
Tâm tình trở nên bực bội, ông liền gọn gàng đem công tác thu lại, cuối cùng đường nhìn rơi vào trên hộp bánh kem mà Lục Thiên Thần mang đến.
"Ấu trĩ!"
Đưa tay mở hộp ra, bên trong là một chiếc bánh kem, bên trên viết bốn chữ: sinh nhật vui vẻ.
Đây là cái gì?
Lục Thiên Tịch đột nhiên phát hiện trong hộp bánh còn có hai tờ gì đó, ông cầm lên nhìn, cư nhiên là hai tấm vé xem phim [Thiên Tử 3 ]!
"Được lắm, tôi nhìn xem cậu rốt cục có chỗ nào hấp dẫn con tôi!"
Thế nhưng tấm vé khác là dành cho ai? Nghĩ đến hàm nghĩa của việc Lục Thiên Thần để hai tấm vé, sắc mặt của Lục Thiên Tịch nhất thời trở nên khó coi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top