Q4- Chương 232: Nút Tạm Dừng

  "Dừng dừng dừng, anh đang đóng phim à?" Đường Phong vươn một bàn tay đặt lên trán Lục Thiên Thần, "Đừng có nói thâm tình như vậy, giống như từ trước đến nay anh chưa từng chạm qua tôi vậy."

Lúc muốn chạm còn không phải từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều chạm qua sao, lúc trước khi bọn họ còn nóng ấm, Lục Thiên Thần ôm cậu có khi nào do dự qua, mạnh đứng lên liền giống như sói phát cuồng vào đêm trăng tròn chỉ hận không thể đem người ăn sạch sẽ, chuyện ma quỷ hiện tại là nói cho ai nghe?

Lục Thiên Thần đột nhiên nở nụ cười.

"Anh cười cái gì?" Đường Phong nhíu mày đứng lên, cậu không nghĩ vẫn ngồi ở bồn cầu bói chuyện với Lục Thiên Thần đang như cầu hôn cậu.

Không, cậu hẳn là nên rời đi, không nên cùng Lục Thiên Thần nói quá nhiều, nói càng nhiều thì chuyện mà cậu biết khẳng định sẽ càng nhiều.

"Cậu vẫn luôn lý trí như vậy, không có lúc nào không bảo trì thanh tỉnh cả." Lục Thiên Thần đi theo Đường Phong ra khỏi phòng tắm, vừa đi vừa đem tay áo cuốn lên.

"Tôi chỉ là không thích cảm giác mơ hồ." Liếm liếm môi, Đường Phong cắn môi dưới khoanh hai tay trước ngực nhìn Lục Thiên Thần, "Cha anh đã rời đi, tôi đây cũng cần phải đi rồi."

"Đều là gạt người." Lục Thiên Thần đột nhiên toát ra một câu.

Đường Phong nheo mắt lại: "Cái gì gạt người?"

Lục Thiên Thần nói chuyện càng ngày càng khiến người không thể hiểu rõ, người này không thể nói rõ ràng trong một lần sao? Còn có cái gì "sợ hai tay lây dính máu tươi làm bẩn cậu", nghe lên một chút cũng không giống lời mà Lục Thiên Thần sẽ nói.

Lục Thiên Thần đi vào phòng ngủ, Đường Phong nhìn nhìn cửa lại nhìn nhìn phòng ngủ, ngay lúc cậu muốn tự mình rời đi thì Lục Thiên Thần liền đi ra từ phòng ngủ, trong tay còn cầm một quyển sách.

"Này." Lục Thiên Thần đưa sách cho Đường Phong nhìn, người sau chỉ nhìn đến trên bìa sách viết mấy chữ to — Làm thế nào để anh ấy yêu bạn.

Nhưng Đường Phong cũng không xem nhẹ hàng chữ nhỏ bên cạnh hàng chữ to: chuẩn bị cho nữ truy nam.

"Đường đường một đại sát thủ cũng sẽ xem cái này?" Đường Phong lập tức không biết là nên khóc hay cười, đối với sự thật từ trước đến này Lục Thiên Thần che giấu cậu nhiều chuyện như vậy, cậu cũng không biết là nên tỏ vẻ làm bộ như không sao cả hay là vẫn có chút tiếc nuối.

Cùng lúc biết cậu biết về Lục Thiên Thần càng ít thì cậu càng an toàn, cùng lúc cũng không thể không đối mặt với một sự thật, Lục Thiên Thần biết bí mật lớn nhất của cậu, nhưng hiểu biết của cậu về Lục Thiên Thần lại vô cùng ít ỏi.

Nếu không phải lúc này xuất hiện một trò khôi hài, cậu thậm chí cũng không biết Lục Thiên Thần còn có một người cha, hơn nữa công việc thật sự rất có khả năng không khác với Tiểu Ác Ma.

"Yếu thế đúng lúc có thể làm cho đối phương trìu mến." Lục Thiên Thần cúi đầu tùy ý lật sách, theo dấu vết đánh dấu sách nhìn xem thì Lục Thiên Thần đúng là đã xem qua sách này.

"Anh không phải là nữ."

"Nhưng cậu là nam, tôi nghĩ hẳn là không khác lắm." Đại khái là cảm thấy sách này không có tác dụng gì, Lục Thiên Thần tùy tay ném vào thùng rác, dù sao hắn cũng chỉ là thử một lần mà thôi, có hiệu quả đương nhiên tốt, không hiệu quả cũng không sao.

Đường Phong không phải là nam nhân dễ dàng đồng tình với người khác, không phải nói cậu lạnh lùng, chỉ là có đôi khi hai chữ "đồng tình" này đối với một ít người mà nói tương đương là một loại vũ nhục cùng thương tổn.

Giống như thân thế lúc nhỏ không tính là tốt đẹp của cậu, Đường Phong tuyệt không thích người khác lấy chuyện cậu là cô nhi đi tuyên truyền hoặc là tranh thủ đồng tình, điều đó sẽ khiến cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ càng thêm không được tự nhiên giống như người khác đang nói với cậu: Ngươi không giống với chúng ta.

Nhưng kỳ thât bọn họ có gì không giống đâu, còn không phải là vì cuộc sống mà bôn ba bận rộn.

Cho nên cậu sẽ không đi đồng tình với Lục Thiên Thần, cậu cũng biết Lục Thiên Thần cũng không thích người khác đồng tình.

"Tôi đi đây." Đường Phong xoay người định rời đi, vừa bước đến cửa, Lục Thiên Thần đột nhiên đi lên khóa trái cửa lại.

"Anh làm cái gì vậy?" Thử xoay nắm tay hai cái, căn bản mở không ra, Đường Phong nhìn Lục Thiên Thần trách cứ, "Anh không biết trận đính hôn khôi hài này đã đủ rồi sao?"

Lục Thiên Thần khoanh tay trước ngực, dựa người vào cửa nói: "Tôi thay đổi chủ ý, tôi quyết định một lần nưa tham dự cuộc cạnh tranh để giành lấy cậu."

Cậu không có nghe lầm đi? Nơi ngực Đường Phong bốc lên một ngọn lửa.

"Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy, tôi vẫn luôn nghĩ anh là người đã nói ra liền nhất định làm được." Trước đó xem như là cái gì, nói đùa?

Cảm thấy chính mình bị đùa giỡn, sẽ không ai cảm thấy vui vẻ.

Nói rời khỏi liền rời khỏi, nói một lần nữa bắt đầu liền một lần nữa bắt đầu, sao Lục Thiên Thần lại không hỏi ý kiến của cậu?

"Không, tôi không đồng ý." Đường Phong kiên quyết nói, "Anh muốn lần nữa tham dự hay không là chuyện của anh, nhưng tôi không chấp nhận anh lại là chuyện khác."

"Lúc trước tôi nói rời khỏi, nhưng cũng không có nói là vĩnh viễn rời khỏi."

Đường Phong hít sâu một hơi, đứng ở cạnh cửa trừng mắt nhìn Lục Tiên Thần: "Cho nên hiện tại anh muốn nói lúc ấy anh rời khỏi là tạm thời? Vậy sao lúc ấy anh không nói, hoặc là anh nghĩ rằng cảm tình chính là trò chơi, còn có thể ấn nút tạm dừng, chờ anh cảm thấy có thể tiếp tục liền ấn nút bắt đầu lại?"

Lục Thiên Thần vươn tay muốn chạm nam nhân: "Cậu tức giận."

Đường Phong thở dài nâng tay liền đem bàn tay đang vươn tới của Lục Thiên Thần ngăn lại: "Mở cửa ra để tôi ra ngoài, anh nhốt tôi ở chỗ này là muốn làm gì?"

"Tôi biết bí mật lớn nhất của cậu, tôi nghĩ cậu cũng có thể biết chi tiết về tôi." Lục Thiên Thần cư nhiên là muốn đem tất cả chuyện của mình nói ra.

Đường Phong lập tức có dự cảm không tốt, nếu không ra được cửa cậu liền đi vào trong phòng, cầm lên điện thoại chuẩn bị gọi cho phục vụ: "Tôi không muốn nghe."

Sẽ có người đến mở cửa ra.

Lục Thiên Thần đi qua trực tiếp rút ra dây nối điện thoại: "Không xem như sát thủ, chính xác mà nói càng giống như lính đánh thuê."

"úc, đáng chết!" Đường Phong ngồi xuống sô pha bưng kín lỗ tai, mắng, "Các anh có thể không cần ích kỉ như vậy hay không, tôi không muốn nghe các anh là làm cái gì."

Lục Thiên Thần tiếp tục nói: "Bởi vì nghiệp vụ đề câp nhiều tổ chức cùng quốc gia, cho nên cao tầng cùng quản lý tầng đều phải nghiêm khắc bảo vệ thân phận không thể để cho người ngoài biết, ít nhất nhìn từ bên ngoài, chúng ta đều là người làm ăn đứng đắn."

"Nếu không thể để cho người ngoài biết, vậy anh hẳn là đừng nói cho tôi biết." Đường Phong đem điện thoại bị rút dây buông xuống.

Khóe miệng nhếch nhếch, Lục Thiên thần cũng không có ý dừng lại: "Đơn giảng mà nói, việc làm ăn của chúng ta là nhận lấy một ít vấn đề mà chính phủ hoặc là tổ chức đặc thù không thể tự mình ra mặt giải quyết, tỷ như rất nhiều thời điểm một quốc gia không thể đối một chỗ tăng quá nhiều binh, là có thể hướng chúng ta tìm kiếm giúp đỡ, chúng ta cho mượn lính đánh thuê nhận thù lao. Ngẫu nhiên cũng sẽ tiếp một ít công việc ám sát, nhưng chuyện như vậy cũng không nhiều."

"Tôi biết trên thế giới này không hề thiếu tổ chức lính đánh thuê." Đường Phong lấy tay xoa xoa cái trán, cậu còn nhớ rõ lúc cậu còn đang học đại học thì có người của chính phủ Mĩ đến lớp bọn họ tuyên truyền lựa chọn đặc công, không giống với trong phim ảnh, đặc không không phải tuấn nam mỹ nữ mà là một đám người vô cùng bình thường chỉ cần ném vào đám đông liền nhìn không thấy.

Ngẫu nhiên cũng sẽ có một ít tổ chức sẽ cho họ đi phát đơn tuyên truyền về lính đánh thuê, nhưng chân chính đi vào trở thành lính đánh thuê vẫn là đến từ binh lính xuất ngũ từ các nước khác nhau càng nhiều một ít.

Người đều thích làm chuyện mà mình am hiểu, không ít binh lính mãn kì phục dịch sau khi xuất ngũ liền không có biện pháp tìm được công việc thích hợp sẽ lựa chọn trở thành lính đánh thuê, này có thể so với việc tham gia phục dịch quân ngũ hoặc là sau xuất ngũ mang đến cho người ta càng nhiều tiền.

"Tốt lắm, hiện tại tôi đã biết anh là làm cái gì, xin hỏi tôi có thể rời đi chưa?" Đường Phong lễ phép hỏi.

"Tôi có thể hôn cậu một chút không?" Lục Thiên Thần mặt không đổi sắc nói.

"Không, không được!" Đường Phong vừa nói hết thì Lục Thiên Thần liền tiến lại, cậu vội vàng cúi người, "Ách!"

Mềm nhẹ ấm áp lướt nhẹ qua trên mặt, vẫn là bị hôn đến.

"Sao anh cũng thích đùa giỡn lưu manh giống như Charles vậy?" Dùng sức lau đi độ ấm do người nào đó lưu trên mặt mình, Đường Phong bật dậy khỏi sô pha, có chút tức giận nói: "Đem cửa mở ra Lục Thiên Thần!"

"Không phải cậu đã nói muốn đồng thời ở cùng Charles và tôi sao?" Lục Thiên Thần tiến lên một bước đến gần nam nhân, nhìn vào hai mắt đối phương nói, "Chúng ta ở cùng nhau đi."

......

Đi ra khỏi phòng Lục Thiên Thần, Đường Phong vẫn còn đang suy nghĩ về lời nói vừa rồi của nam nhân.

Chuyện tình cảm có phải là vẫn luôn phức tạp như vậy hay không, khi Lục Thiên Thần nói ra ba người cùng một chỗ Đường Phong thiếu chút nữa nghĩ đến chính mình nghe lầm, hoặc là Lục Thiên Thần lại đang đùa giỡn cậu.

Như vậy trước đó vì sao là muốn chủ động nói rời đi?

[Tôi sẽ chậm rãi nói cho cậu đáp án.]

Thật sự là một câu khiến người có xúc động đánh người, vì sao cố tình ngay lúc cậu quyết tâm quên mất Lục Thiên Thần thì người kia lại nhảy ra, cậu là thành thục, cậu là lý trí, cậu là kinh nghiệm phong phú.

Nhưng cảm tình con người nếu có thể giống như ông nước nói mở liền mở nói đóng liền đóng, vậy thì việc sáng tác hí kịch từ xưa đến này sẽ không thể thay đổi chủ đề, có người đến lúc sáu mươi tuổi vẫn đang du lịch ở trong biển tình yêu, huống chi cậu là một người bình thường.

Một khi đầu nhập vào, sẽ không thể người bên cạnh nói một câu "Đi ra" liền có thể đi ra.

Lục Thiên Thần đáng chết.

Lúc Đường Phong trở về phòng Charles đang mặc quần, quần vừa kéo đến đầu gối, tầm mắt hai người chống lại giữa không trung, Đường Phong lập tức liền bật cười.

"Anh muốn đi đâu vậy?" Đường Phong đóng cửa lại, để tránh hình tượng uy vũ mà Charles tạo ở bên ngoài bị tổn hại.

"Tôi nhìn thấy tờ giấy cậu để lại, sợ Trần Minh Húc ói vào người cậu, như vậy tôi sẽ nhịn không được mà đánh hắn ta." Vừa thấy nam nhân tiến vào, Charles liền đem quần mặc một nửa thoát ra.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top