Q4- Chương 223: Tôi Yêu Cậu
"Không sai a, nguyên lai mới mười vạn!" Tống tổng cũng không cam chịu lạc hậu, khẩu khí nâng lớn, "Cũng chỉ đủ tôi ăn một bữa cơm mà thôi."
"Ông ta ăn cơm hay vứt tiền a?" Trần Minh Húc kéo Đường Phong sang một bên, nhỏ giọng nói vào tai cậu, "Ghét nhất bọn nhà giàu mới nổi thích khoe mẽ như vậy, suốt ngày cầm số tienf đủ cho biết bao người mua nhà ở đi loạn xài lung tung."
"Oa, ăn một bữa cơm liền mười vạn, Tống tổng quả nhiên khẩu vị thật lớn, cũng không biết có thể đem bức họa nho nhỏ này ăn vào không a." Charles theo thói quen cười ha ha, tùy ý ra giá, "Tôi đây ra giá trước, mười vạn lẻ một khối."
"Mười vạn lẻ một khối? Ha ha." Tống tổng cười lạnh hai tiếng, khinh thường nhướng mi, một tiếng kêu vang dội, "Hai mươi vạn!"
"Hai mươi vạn...thêm một khối." Không vội không nóng, Charles cười ha hả nói.
Bộ dáng này đúng là đang đùa giỡ người, Tống tổng tức giận cắn chặt răng, hừ lạnh nói: "Một trăm vạn!" ba chữ thoát ra từ kẽ răng.
Charles vẫn một bộ dáng như cũ: "Một trăm vạn lại thêm một khối."
Vệ Đạo Minh ở bên cạnh nhìn, có chút bất mãn nói: "Vị tiên sinh này, anh là đến để đùa giỡn sao?"
"Ai nha, cậu cũng thật thông minh, tôi đúng là đến đùa giỡn." cư nhiên thản nhiên thừa nhận, Charles chính là một bộ ta xấu ta vui vẻ, khiến người hận nghiến răng lại không thể làm gì.
"Mỗi lần đều thêm một khối." Tống tổng tiếp tục kêu giá, "Một nghìn vạn."
Trong mắt rõ ràng mang theo ý cười khiêu khích, hình như là đang nói: Ngươi không phải thích thêm một khối sao? Vậy ngươi liền thêm a, một nghìn vạn cũng không phải con số nhỏ, vì nam nhân dùng mười nghìn vạn mua một bức họa, người đó không phải đầu hỏng chính là người nhiều tiền không có chỗ xài.
"Kia..."Charles cố ý kéo dài thanh âm.
Nếu Charles bởi vậy mà dừng lại, vậy người mua bức họa sẽ là Tống tổng, nhưng đây bất quá chỉ là hiệp nghị bằng miệng, đến lúc đó có mua thật hay không, kỳ thật ai cũng không biết.
Người muốn xấu lên, ngươi cũng không có biện pháp ngăn cản.
Nhưng nếu Charles không mua, người vui vẻ chính là Vệ Đạo Minh, dạo này hắn vì chuyện của nam nhân kia mà không thể không điệu thấp để tránh đầu sóng ngọn gió, vừa vặn lúc này lại là thời điểm Đường Phong nhanh chóng quật khởi, địa vị của mình bị uy hiếp nghiêm trọng, không có cảm giác nguy cơ là không thể nào.
Vừa lúc có thể nhân cơ hội này chà đi chút uy phong của Đường Phong.
"Một nghìn vạn cũng không phải là số lượng nhỏ, vị tiên sinh này cũng nên nghĩ kĩ lại, đừng vì nhất thời xúc động để sau này phải hối hận." Tống tổng cười lạnh hướng Đường Phong nhìn qua, tầm mắt liền giống như nhựa cao su dính chặt không dời đi được.
Vệ Đạo Minh hơi có chút tức giận lôi kéo cánh tay của Tống tổng, người sau nhẹ nhàng ho khan hai tiếng làm bộ như chuyện gì cũng chưa làm.
"Một nghìn vạn lẻ một khối." Khóe miệng tươi cười của Charles bắt đầu trở nên lạnh lẽo, bước ra đứng trước Đường Phong cố ý ngăn cách tầm mắt của vài người, ngay lập tức giống như tắc kè hoa,một giây trước còn là tươi cười đầy mặt, giờ khắc này đột nhiên lạnh mặt, quát nhẹ một tiếng, "Tôi đưa tiền mặt!"
Vẫy tay một cái, tiểu đệ bên cạnh lập tức chạy tới.
"Vào trong xe đem một nghìn vạn lại đây." Tùy ý như kêu người đi mua cho ta điếu thuốc vậy.
Tiểu đệ hưu hưu bỏ chạy ra ngoài, Charles chậm rì rì từ trong ngực lấy ra một khối tiền lung lay trước mặt Tống tổng, "Tống tổng cứ tiếp tục tăng giá, chúng ta không chơi chi phiếu miệng, tính tiền tại chỗ, một tay giao tiền một tay giao hàng."
"Ha ha! Vị tiên sinh này, anh đã thích bức họa này như vậy, tôi cũng không muốn đoạt sở thích của người khác, tặng cho anh là được." Nói thật đàng hoàng, Tống tổng sĩ diện kéo Vệ Đạo Minh rời đi, "Chúng ta sẽ còn đến, hẹn gặp lại! Hẹ gặp lại!"
Xong rồi còn đưa mắt nhìn Đường Phong một cái, Charles không khách khí đảm đường bức tường người mà ngăn trở, dám nhìn người của ta, không muốn sống nữa?
Tống tổng cười hắc hắc, ôm Vệ Đạo Minh vẻ mặt không tốt lắm cùng nhau rời đi.
"Anh thật tính toán lấy ra một nghìn vạn tiền mặt?" Lúc này Đường Phong mới hỏi.
"Ha ha ha, hù tên kia thôi, thật đúng là đầu heo ngu ngốc, ai mà đem theo số tiền lớn như vậy bên người chứ." Charles lập tức trình diễn kịch biến thân, một khắc trước vẫn là bộ dáng của một lão đại khí thế mười phần, lúc này vừa tiến đến bên người Đường Phong liền có đủ mùi vị chó săn.
Trần Minh Húc xoa xoa mắt, xác nhận mình không phải thấy được một chú chó to lớn đang hướng Đường Phong liều mạng lắc đuôi.
"Thân ái, chúng ta có khoảng một tháng lẻ bốn ngày mười mấy giờ," Charles nhìn thoáng qua đồng hồ, tiếp tục nói, "lẻ mười tám phút không gặp mặt! Cậu nhớ tôi muốn chết phải không? Ác, tôi cũng vậy, tôi cũng nhớ cậu muốn chết a!"
Đường Phong tiến lên một bước, không khách khí lấy tay che miệng Charles, quay đầu nhìn Trương học trưởng mỉm cười: "Hôm nay thật ngượng ngùng vì đã quấy rầy việc làm ăn của anh, xin hãy giúp tôi thu hồi bức họa này."
Charles quyệt miệng đi hôn lòng bàn tay đang che miệng mình của nam nhân, người sau liền thu tay về, chưa thấy ai không biết xấu hổ như vậy.
"Tôi có chuyện muốn nói với cậu, tranh thì để cho cấp dưới của tôi cầm giúp cậu." Nói xong cũng không quản Đường Phong có đồng ý hay không liền lôi người đi.
Trần Minh Húc nhìn hai người đi xa, quay đầu cười nói với Trương học trưởng: "Sao học trưởng lại không chút nào kinh ngạc vậy?"
Trương học trưởng cười nói: "Đây không phải là khiếp sợ quá độ, cả người đều ngây dại sao?"
Có chút đăm chiêu, Trương học trưởng nhìn theo phương hướng Đường Phong cùng Charles rời đi, nói: "Cảm thấy Đường Phong so với trước đây biến đổi rất nhiều."
"Anh ấy trở nên dễ thương hơn, bất quá xem như là biến hóa tốt đi." Trần Minh Húc nói.
"Vậy cậu cùng cậu ta..."
"Hiện tại chính là bạn bè, không gì nữa, anh cũng không nên nghĩ nhiều." Trần Minh Húc vội vàng nói.
Trương học trưởng cười cười, không nói gì.
....
Nâng cằm, Đường Phong trên ban công sân thượng lộ thiên của nhà hàng Trung Quốc ngắm nhìn thành phố tràn ngập những chiếc xe đến xe đi, ngẫu nhiên còn có máy bay xẹt qua trên bầu trời lưu lại một đường trắng bạc dài nhỏ thẳng tắp, giống như bị người dùng phấn viết nêm, mà mây trôi, chính là một khối kẹo bông.
Cậu cảm thấy may mắn khi trên ban công chỉ có hai người cậu và Charles, nói như vậy nghĩa là không có ai có thể nhìn thấy bộ dáng ngu ngốc lúc này của Charles.
"Anh xem đủ chưa, cười ngây ngô đủ chưa?" Chậm rãi thu hồi tầm mắt, Đường Phong nhìn người nam nhân đối diện vẫn đang cười ngây ngô không ngừng.
Bắt đầu từ lúc đến đây...Không, là bắt đầu từ trên đường đi, Charles vẫn luôn dùng vẻ mặt choáng váng nhìn cậu, hơn nữa còn mang theo nụ cười ngốc nghếch.
"Không có, xem cậu cả đời cũng không đủ." Miệng Charles đều nhanh liệt đến tận lỗ tai.
Đường Phong ha ha cười, một quyền đánh qua Charles, người sau phản ứng linh mẫn vội vàng vươn tay nắm chặt quyền đầu của nam nhân, tiến lên hung hăng hôn một cái, hắc hắc cười nói: "Thân ái, cậu vẫn nhiệt tình như vậy a, nhưng cậu đây là tính toán mưu sát chồng sao?"
"Chỉ là muốn đem anh đánh tỉnh." Thu hồi nắm đấm, Đường Phong dùng khăn tay xoa xoa mu bàn tay của mình.
"Hãy để tôi say ngủ cả đời trong giấc mộng tốt đẹp này đi." Charles cảm thán lên như ca hát, lại đứng lên mở ra hai tay hướng mặt ra ngoài, hít sâu một hơi, "Tôi cảm thấy tôi cực kỳ hạnh phúc!"
"Đứa ngốc." Đường Phong cười mắng.
"Tôi chính là đứa ngốc bé bỏng của cậu." Xoay người đến cạnh Đường Phong, Charles nửa quỳ mở ra hai tay ôm lấy eo nam nhân, đầu gối lên đầu gối Đường Phong, nhẹ giọng nói: "Cậu sẽ lựa chọn tôi sao?"
Thoạt nhìn Charles đã biết chuyện Lục Thiên Thần rời đi, chẳng lẽ là do Lục Thiên Thần tự mình nói cho Charles?
Đường Phong cúi đầu vươn tay ôm lấy đầu Charles, tóc người này mềm mềm êm êm: "Anh xác định sao?"
"Không có gì xác định bằng điều này, tôi yêu cậu." Ngẩng đầu lên, Charles tiến lên hôn môi nam nhân, trong con ngươi thâm nâu tràn ngập kiên định cùng chân thành, "Đường Phong, tôi biết tôi từng làm một ít chuyện vô liêm sỉ, nhưng là ai không có một quá khứ vô liêm sỉ?..Ngạch, ý của tôi là, ai cũng sẽ phạm sai lầm, nhưng tôi thề tôi tuyệt đối sẽ không lại làm chuyện vô liêm sỉ như vậy nữa!"
"Chuyện vô liêm sỉ mà anh nói là chỉ cái gì?" Đường Phong cong khóa miệng.
"Từng ép buộc cậu..." Charles tạm dừng một chút, "Thật sự, tôi sẽ không làm như vậy nữa, cũng sẽ không nhìn người đàn ông nào khác ngoài cậu."
"Ngạch, còn có phụ nữ." Lập tức bồi thêm một câu.
"Thật là một phương thức tỏ tình đặc biệt." Ngón tay xuyên qua mái tóc mềm mại của Charles vuốt ve, Đường Phong cúi đầu ở tại trên trán Charles hôn một cái, "Vừa nát lại vụng về."
"Bảo bối, cậu có thể khi hôn tôi đừng đả kích tôi như vậy được không?" Charles bày ra một bộ dáng ủy khuất, cùng với bộ dạng cao lớn của hắn không hề có chút hòa hợp, lại ngoài ý muốn khiến người cảm thấy thân thiết lên.
Có một chút dễ thương.
"Anh có thể không ở thời điểm lãng mạn mà phá hư không khí không?" Nâng lên chiếc cằm kiên nghị của Charles, Đường Phong cúi đầu hôn nam nhân, người trước tựa hồ muốn nói gì, nhưng lại bị Đường Phong nghiêm khắc cấm đoán.
"Không cần nói!"
Được rồi được rồi, Charles không nói, hai tay hắn ôm lấy eo nam nhân, sau mấy tháng chia lìa rốt cục có thể hôn môi Đường Phong, điều này làm cho hắn có một loại ảo giác mình sắp bay lên.
Từ nay về sau, Đường Phong là của hắn, chỉ của một mình hắn.
Phảng phất máu toàn thân đều sôi trào, Charles ôm chặt lấy nam nhân, ngay lúc giao tiếp gắn bó không ngừng phun ra ba chữ: "Tôi yêu cậu..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top