Q4- Chương 222: Phòng Triển Lãm Tranh

  Sáng hôm sau, Đường Phong vẫn như bình thường đi đến công ty nhận huấn luyện, khi cậu đi vào phòng huấn luyện cũng không nhìn thấy được người nam nhân quen thuộc kia, mà là một huấn luyện viên ôn hòa hướng cậu chào hỏi.

Nói được làm được, Lục Thiên Thần vẫn luôn là người như vậy.

Buổi chiều Đường Phong gọi điện cho Trần Minh Húc, hai người hẹn nhau ra ngoài uống cà phê.

"Chiều hôm qua sao vậy, đã hẹn cùng nhau đi đánh bóng, anh lại đi chỗ nào, không đến cũng không gọi điện thoại, tôi cùng Trương học trưởng cứ luôn đợi anh." Vừa gặp mặt Trần Minh Húc liền vẫn như bình thường nói với Đường Phong.

Nhưng sau khi ngồi xuống hắn liền phát hiện nam nhân đưa chủ ý đến quán cà phê này hình như có gì không đúng.

"Ai khi dễ anh, nói cho tôi biết đi!"

"A?" Đường Phong khó hiểu nhìn người bạn tốt đối diện, bật cười, "Không có ai khi dễ tôi a."

"Nhìn anh giống như có tâm sự, nói đi, bằng không anh cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà gọi tôi đến, chiều hôm qua xả ra chuyện gì?" Trần Minh Húc uống một ngụm cà phê cảm thấy hơi đắng, lại bỏ thêm ít đường.

Đường Phong khuấy khấu cà phê, thì thào nói: "Lục Thiên Thần đi làm việc ở nước ngoài, hiện tại không còn là huấn luyện viên của tôi, anh ấy đã quyết định rời đi."

"A a a?" Đường Phong đem tất cả điểm quan trọng giũ ra, quá mức nhanh chóng khiến cho Trần Minh Húc trong chốc lát không phản ứng lại kịp."

Qua vài giây Trần Minh Húc mới chần chờ hỏi: "Ý của anh là...Lục Thiên Thần đi?"

"Đúng vậy." Cậu gật gật đầu, khe khẽ thở dài, "Tôi biết mình không nên hối hận, nhưng trong lòng vẫn là có chút không thoải mái."

"Đường Phong a Đường Phong, thế giới này có được bao nhiêu chuyện hoàn mỹ, đại nhân vật như Lục Thiên Thần vậy làm sao có thể nguyện ý cùng người khác có chung một lão bà a." Trần Minh Húc lắc lắc đầu, như là sớm đã biết kết quả, nhưng đồng thời còn nói thêm, "Bất quá hắn cư nhiên thật sự buông tay, như thế khiến tôi có chút kinh ngạc."

"Tốt lắm, tốt lắm, Lục Thiên Thần đi không phải còn Charles sao, nơi nào có được chuyện tốt như vậy nữa." Vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay của Đường Phong, Trần Minh Húc nhỏ giọng hỏi: "Thực sự mất hứng như vậy sao? Tôi còn nghĩ anh đã không còn yêu anh ta nữa."

Nghe xong lời nói của Trần Minh Húc Đường Phong liền nở nụ cười, nói: "Tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng tựa hồ cũng không phải như vậy, tốt lắm, tôi sẽ không để chuyện này ở trong lòng lâu lắm, chuyện này rồi sẽ được giải quyết thôi."

Sau này Lục Thiên Thần sẽ có vợ, có con, có một gia đình, đây là con đường mà tuyệt đại đa số nam nhân sẽ bước lên.

Tuy rằng Lục Thiên Thần chưa từng đề cập đến chuyện trong nhà của hắn, nhưng người bình thường luôn sẽ không hy vọng con trai mình cùng một người nam nhân trộn chung một chỗ, không phải gia trưởng nào cũng tân tiến như mẹ của Charles.

Nghĩ đến mẹ của Charles, Đường Phong liền nhịn không được hơi hơi cong khóe môi, Linda đúng là một nữ nhân khả ái, có người mẹ như vậy, Charles hẳn là từ nhỏ lớn lên trong tiếng cười đi, mới có bộ dáng luôn luôn không tim không phổi vui vẻ giống như một luồng gió mát tùy ý lây cho mọi người như bây giờ, cậu không thể không thừa nhận lúc ở chung với Charles luôn cảm thấy thoải mái lại vui vẻ.

Hiện tại Lục Thiên Thần đi, cậu nên ở chung với Charles sao?

Hẳn là nên...

"Chiều nay anh không có việc gì chứ?" Trần Minh Húc hỏi.

"Ân. Không có việc gì." Đường Phong nghĩ nghĩ, trả lời.

"Vừa lúc chiều nay Trương học trưởng có mở buổi triển lãm tranh, chúng ta đi qua nhìn xem, anh cũng sẵn tiện giải sầu luôn."

"Được a, nếu nhìn thấy bức nào thích hợp liền mua về treo trong nhà, chỉ sợ mua không nổi thôi." Đường Phong cười nói.

Uống xong cà phê, Trần Minh Húc liền lại xe mang Đường Phong đến buổi triển lãm ở một tòa nhà trung tâm, vị trí địa lý của phòng triển lãm rất ưu việt, chỉ cần một khoảng tiền thuê không nhỏ mỗi tháng, trang hoàng phá lệ có hương vị, có thể thấy người khởi đầu cũng đã tốn không ít tâm huyết tiền tài vào nó.

Trần Minh Húc cùng Đường Phong đi vào không lâu, Trương học trưởng đang cùng một người khách giảng giải về một bức họa liền phát hiện bọn họ, cùng người khách bên cạnh nói gì đó liền xoay người đi đến chỗ bọn họ.

"Minh Húc, Đường Phong, đại giá quang lâm lại không thể tiếp đón từ xa, xin thứ tội a." Trương học trưởng sang sảng cười, vội vàng đón hai người vào.

"Oa, học trưởng, phòng tranh này khẳng đinh tốn không ít tiền đi?" Trần Minh Húc chậc chậc gật đầu, chỉ vào bức họa treo trên tường, "Hôm nay em đến đây chỉ là góp số cho đủ thôi, tranh ở chỗ này của anh em mua không nổi!"

"Thôi đi, đại người chủ trì còn thiếu tiền, nhanh chiếu cố sinh ý của tôi một chút đi."

Trần Minh Húc hắc hắc cười khoát lên vai Đường Phong, chỉ vào cậu nói: "Muốn người mua tranh thì nên tìm anh ta a, anh ta có rất nhiều tiền."

"Xuy!" Đường Phong ghét bỏ đẩy Trần Minh Húc ra, lắc đầu nói, "Tôi sao có thể mua nổi a, một ít danh họa sơ sơ đã là mấy chục triệu, tôi phải để dành bao lâu a."

"Di, kia không phải Vệ Đạo Minh sao, sao hắn cũng đến đây?" Trần Minh Húc mắt sắc thấy được mỗ nam nhân đang đứng trước một bức họa nói chuyện cùng ai đó.

Hôm nay Vệ Đạo Minh ăn mặc thực sạch sẽ, một cái sơ mi trắng cùng quần tây đen, dù sao cũng là tiểu sinh đang hồng, nhìn từ bên ngoài nam nhân này thực sự rất có lực hấp dẫn, nếu không cũng sẽ không câu được cá lớn.

"Đó là ai a?" Trần Minh Húc né qua một bên, giống như sợ bị Vệ Đạo Minh phát hiện, lôi kéo Trương học trưởng hỏi, "Người nam nhân đứng cạnh Vệ Đạo Minh ấy."

"Một thương nhân."

"Nga, tôi nhớ ra rồi, hèn chi tôi cảm thấy có chút quen mắt, tôi đã nhìn thấy hắn ở một tiệc rượu, hình như là một tổng tài của một tập đoàn chuyên kinh doanh bất động sản." Trần Minh Húc nhẹ nhàng sách một tiếng, đưa mắt nhìn Đường Phong.

Tuy nói "Vợ chồng vốn là chim muông, tai vạ đến liền tựa ai nấy bay", như tiền nhiệm của Vệ Đạo Minh bây giờ vẫn còn ngồi trong cục cảnh sát a, Vệ Đạo Minh này tựa hồ đã có mục tiêu mới, không hổ là tiểu sinh đang hồng, xuống tay đủ nhanh đủ ngoan đủ chuẩn.

Tuy rằng vị tổng tài tập đoàn bất động sản này không thể so với một quan chức, nhưng cũng may có tiền có thể đầu tư vào điện ảnh cho hắn, nói không chừng còn có thể miễn phí vài cái quảng cáo, mặc kệ thế nào có núi dựa vẫn tốt hơn so với không có.

"Đó là lựa chọn của chính bọn họ." Trương học trưởng ở bên cạnh cười nói, "Đúng rồi, tôi dẫn hai người đi xem xung quanh đi."

"Được a." Đường Phong vui vẻ trả lời.

Trương học trưởng không hổ là ông chủ phòng tranh, đối mỗi bức họa đều có hiểu biết chi tiết, bảo gồm tác giả, bối cảnh sáng tác đều có thể chậm rãi nói ra, khiến người nghe có thể hiểu biết nhiều hơn về tâm tình cùng ý đồ của tác giã khi vẽ bức họa này.

Mỗi một bức họa, đều đại biểu cho có một người từng tồn tại.

Đường Phong đứng trước một bức họa đơn giản, vẽ rất giản đơn, là một bóng người đứng nơi biển và trời tiếp xúc nhau vào buổi chạng vạng tạo nên một khung cảnh mỹ lệ.

Ảnh ngược của mây trên trời chiếu vào trong biển, nước biển lấp lánh nổi bất ánh nắng chiều trên trời cao, giống như một mặt gương bình thường khiến người mê say.

"Thích bức họa này?" Trương học trưởng cùng Trần Minh Húc đi tới, cười nói, "Nếu như cậu thích, tôi có thể giảm giá cho cậu."

"Bức họa này thật đẹp a, Trương học trưởng nên ưu đãi nhiều mới được." Trần Minh Húc thấu lại.

"Không thành vấn đề." Nam tử trả lời hào sảng.

Đường Phong cũng hiểu được bức họa này rất đẹp, đang chuẩn bị mua bức họa làm cho mình vui vẻ, thì nghe đến âm thanh cách đó không xa của Vệ Đạo Minh, "Tôi thích bức họa kia, Tống tổng, ngài mua cho tôi đi."

"Không thành vấn đề, chỉ cần tiểu Minh thích, tôi nhất định sẽ đưa." Tống lão bản một ngụm đáp ứng, bọn họ cũng không phải không nghe được đối thoại vừa rồi của bọn người Đường Phong, lúc này liền cảm giác được thêm vài phần cố ý.

Tầm mắt Vệ Đạo Minh lướt qua mọi người dừng lại trên người Đường Phong, tựa hồ là nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, quay đầu nói với Trương học trưởng: "Ông chủ Trương, mở phòng tranh là để buôn bán, chúng tôi ở chỗ này của anh đặt trước vài bức họa, không bằng đem bức họa này bán cho tôi đi, chúng tôi không cần chiết khấu, sẽ không giống có chút người lấy danh bạn bè chiếm tiện nghi người khác."

"Vệ tiên sin, bức họa này là Đường Phong muốn trước, phòng tranh còn rất nhiều bức họa khác, không bằng các người lại chọn một bức khác đi."

"Gì cũng có thứ tự trước và sau, Đại nhân vật như Tống tổng sẽ không cùng những tiểu nhân vật như chúng tôi tranh một bức họa đâu phải không?" Trần Minh Húc ở bên cạnh hát đệm, trong lòng thầm mắng Vệ Đạo Minh sao lại không biết thu liễm một chút.

Tống tổng ha ha nở nụ cười hai tiếng: "Như vậy đi, chúng ta cũng không nên làm ông chủ Trương khó xử, dù sao cũng là một bức họa, nếu thực sự thích sẽ không để ý nó có giá bao nhiêu, không bằng ai bỏ ra giá cao hơn thì có được đi."

"Này..." Trương học trưởng khẽ nhíu mày, hơi có chút khó xử.

"Oa úc, tôi cảm thấy chủ ý này rất tốt, vừa rồi tôi cũng rất thích bức họa này, đáng tiếc a, trước đó đã có một vị nam sĩ khả ái nhìn trúng." Thả một hơi tiếng Trung có chút khẩu âm, một nam nhân tao nhã dẫn theo chút hương vị lưu manh với một thân tây trang màu đen hướng bọn họ đi tới, khóe môi nhếch lên tươi cười bất cần đời, phía sau có hai vệ sĩ đi theo, giống hệt lão đại xã hội đen trong điện ảnh.

Charles.

Đường Phong liếc mắt nhìn nam nhân một cái, trong mắt rõ ràng dẫn theo chút ý cười, người này lựa cái gì thời điểm xuất hiện a?

Charles không có trực tiếp chào hỏi Đường Phong, chỉ là đi qua gỏi: "Ông chủ Trương, bức họa này bao nhiêu tiền?"

"Giá niêm yết là mười vạn nhân dân tệ." Trương học trưởng trả lời chi tiết.

"Thật sự tiện nghi a." Charles hơi chút khiêu khích nhìn về phía vị Tống tổng kia, "Không biết ông chủ lớn này ra giá bao nhiêu?"  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top