Q4- Chương 220: Chuyện Cảm Tình
"Chúng ta đã lâu không gặp mặt." Đường Phong cũng không giải thích việc cậu "mất trí nhớ", cười cùng đối phương tùy tiện nói hai câu, "Anh cũng đến chỗ này ăn cơm?"
"Đúng vậy, vài bạn học hẹn nhau ra ôn chuyện cũ thôi, không nghĩ tới có thể trùng hợp gặp được hai vị Đại minh tinh cùng đại người chủ trì." Trương học trưởng sang sảng nở nụ cười, làm cho người ta cảm thấy tính các người này không sai, thoạt nhìn cùng Trần Minh Húc cũng là quan hệ bạn tốt.
Trần Minh Húc vụng thoáng nhìn qua Đường Phong đang đóng vai người quen, cười nói với Trương học trưởng: "Em có chỗ nào tính là đại người chủ trì a, so với Đường Phong em chỉ là một người hầu bé nhỏ thôi. Đúng rồi, không phải Trương học trưởng ra nước ngoài sao, khi nào thì trở về a?
"Anh vừa mới trở về hôm trước thôi, lần này định ở lại trong nước một thời gian, tốt lắm, anh không quấy rầy hai cậu ăn cơm nữa." Trương học trưởng nói với Trần Minh Húc, "Khi ở trong nước thì số điện thoại của anh vẫn là số cũ, cậu còn giữ không?"
"Số điện thoại của học trưởng làm sao dám quên a, còn phải chặt chẽ nhớ kỹ nữa ấy chứ!"
"Vậy số điện thoại của cậu cũng không đổi đi?" Trương học trưởng lại hỏi.
Trần Minh Húc liên tục xua tay: "Không không không, vẫn dùng số kia thôi."
"Được rồi! Sau này nhớ liên hệ với anh, chúng ta đã lâu không tụ lại với nhau rồi." Tầm mắt của Trương học trưởng dần dần dừng ở trên người Đường Phong, cười nói, "Đến lúc đó Đại minh tinh nhất định phải tới a!"
Sau khi Trương học trưởng đi về, Đường Phong liền hỏi Trần Minh Húc: "Hai người rất thân sao?"
"Khi đến trường là học trưởng, còn có tôi tiến đến đây cũng là do anh ấy đề cử," Trần Minh Húc liếc mắt Đường Phong một cái, hắc hắc cười nói: "Tôi nói anh càng ngày càng không đứng đắn, rõ ràng không nhớ rõ còn muốn giả vờ quen thuộc, tôi phỏng chừng lúc này anh ấy khẳng định bị khiếp sợ đến."
"Khiếp sợ?" Đường Phong khó hiểu.
"Đúng vậy, anh vừa rồi đối với anh ấy khách khí như vậy."
Đường Phong cười nói: "Sao nghe cứ như lúc trước tôi đối anh ta không hề khách khí."
"Đâu chỉ là không khách khí a, Trương học trưởng rất tốt bụng, lúc trước anh thường xuyên uống say ồn ào tại sao Lục Thiên Thần không thích anh gì đó, có mấy lần đều là do Trương học trưởng chăm sóc anh." Nói xong Trần Minh Húc liền liếc mắt trừng Đường Phong một cái, giống như lúc trước Đường Phong đã làm ra rất nhiều chuyện dọa người.
Phỏng chừng hiện tại không phải Đường Phong ở trong này ồn ào tại sao Lục Thiên Thần không thích cậu, mà là trái lại Lục Thiên Thần phải buồn rầu vì sau Đường Phong lại tham lam ai cũng muốn như vậy.
Bất quá từ đoạn thời gian gần đây đến xem, Lục Thiên Thần dường như đã buông tha cho việc theo đuổi Đường Phong, cho dù mỗi ngày đều có một đoạn thời gian ở cùng Đường Phong tập võ thuật, nhưng trừ bỏ ngày đầu tiên có một chút ngoài ý muốn, thì thời gian còn lại hai người đều là nghiêm túc học tập cùng nghiêm túc dạy học, sau khi tan học thì ai về nhà nấy, rất ít khi làm ra chuyện dư thừa nào khác.
"Tôi đây phải hảo hảo cảm ơn anh ta." Đường Phong cười nói, "Nói cho tôi biết một ít chuyện giữa tôi và anh ta đi, những chuyện trước kia tôi đã quên không còn một mảnh."
"Sao anh không quên luôn bản thân đi."
Cời nói một câu, Trần Minh Húc nhanh chóng nói cho Đường Phong biết những chuyện liên quan đến vị học trưởng kia, kỳ thật quan hệ giữa Trương học trưởng cùng Đường Phong không tính tốt, hai người quen biết cũng là do Trần Minh Húc cùng Trương học trưởng học chung đại học, lại có quan hệ tốt trong một xã đoàn.
Lúc đó Trần Minh Húc thường xuyên thay Đường Phong thu thập rắc rối, có đôi khi Trương học trưởng cũng sẽ thuận tiện hỗ trợ, cho nên chuyện Trần Minh Húc cần nói cho Đường Phong cũng không nhiều, mấy người họ đại khái chỉ có mối quan hệ sơ sài như vậy.
"Tôi đoán , anh ta đối tôi không có ấn tượng hay gì." Đường Phong nói.
Trần Minh Húc hừ một cái, vẻ mặt biết rõ còn cố hỏi: "Này còn phải nói sao, lúc ấy tôi coi trọng anh quả thực chính là bị quỷ che mắt."
"Kia còn không phải do cậu háo sắc sao, thấy tôi có bộ dạng tốt liền chạy theo." Đường Phong nở nụ cười, hiện tại ngẫu nhiên cũng sẽ lấy chuyện trước kia ra nói đùa, việc này một khi đem ra vui đùa liền thoải mái nở nụ cười là xong.
Trần Minh Húc cười ha ha lên: "Phi phi phi! Nhìn anh tự kỷ kìa! Ai, nói thật, kỳ thật tôi cảm thấy đại nhân vật như Lục Thiên Thần cùng Charles, đôi khi ở cùng bọn họ sẽ không quá thoải mái, đại nhân vật đối mặt với dụ hoặc cũng càng nhiều."
"Cậu tính giới thiệu đối tượng cho tôi à?"
"Thôi đi, lấy sự nổi tiếng hiện tại của anh, cũng không biết có bao nhiêu người muốn xán lại đâu." Gắp một khối thịt cá nhét vào miệng, Trần Minh Húc nói.
Đường Phong thêm chút mù tạc vào đĩa nước chấm: "Này không giống, có một số người là tiến đến vì tiền cùng danh tiếng, như vậy cảm tình cũng không thể duy trì trong thời gian dài."
"Ha ha, nếu như anh có tiền, ít nhất người yêu ham tiền có thể duy trì tình cảm của hai người cả đời a." Trần Minh Húc nhìn đĩa nước chấm của Đường Phong, "Anh cho nhiều mù tạc vào như vậy không sợ cay chết sao?"
Đường Phong chấm một khối cá sống rồi nhét vào trong miệng, rất nhanh liền bưng kín miệng, gấp gáp nói: "Trà, sặc chết tôi!"
"Xứng đáng!" Vội vàng đem nước trà đưa qua, Trần Minh Húc nói, "Uy, kỳ thực con người của Trương học trưởng không tệ, hiện tại có sự nghiệp có tiền, tùy rằng so ra kém lão đại như Lục Thiên Thần, nhưng cũng có chỗ tốt, có thể không sầu không lo cả đời..."
"Dừng! Dừng! Cậu thật đúng là muốn giới thiệu người cho tôi, nam nhân lấy sự nghiệp làm trọng, những thứ khác đều tạm thời đặt ở một bên đi." Vừa uống vài ngụm nước trà, Đường Phong bận rộn nâng tay nói.
Trần Minh Húc khinh thường liếc mắt Đường Phong một cái: "Sao tôi lại cảm thấy từ lúc anh bắt đầu xuất đạo, anh vẫn luôn hãm sâu vào chuyện tình tình yêu yêu a..."
Không thể không nói Lục Thiên Thần thật sự là một ông chủ tốt, Đường Phong không muốn nhận hoạt động Lục Thiên Thần sẽ không giống những ông chủ của các công ty giải trí khác làm sao cũng phải bức bách ngôi sao nhận hoạt động để kiếm tiền, tuy rằng việc này giảm bớt thu nhập của công ty, nhưng phỏng chừng công việc chính không phải đầu tư giải trí như Lục Thiên Thần sẽ không để ý việc chiếm một chút lợi ích trên người Đường Phong.
Lúc không đóng phim, Đường Phong cùng người bình thường không có gì khác nhau, phóng viên bát quái cũng ít ưu ái nam ngôi sao, bình thường nơi nơi đi bộ cũng sẽ không bị người nhìn chằm chằm, hơn nữa bản thân Đường Phong cũng có một bộ phương pháp đối phó paparazi, hiện tại cậu không có việc gì làm liền đi đánh cầu lông, hoặc là kéo Trần Minh Húc cùng đi đánh golf, sinh hoạt đủ thoải mái đủ thích ý.
Dựa theo cách nói của Trần Minh Húc, Đường Phong thật sự rất nhàn nhã, không hề giống một minh tinh.
Rất hiếm có ngôi sao mỗi ngày không cầu tỏa sáng chỉ cầu hưởng thụ cuộc sống, ai mà không mỗi ngày cố gắng được lên tạp chí làm cho bản thân càng thêm nổi tiếng một ít.
Nói tới nói lui, Trần Minh Húc vẫn là rất vui vẻ khi bình thường có người có thể nơi nơi cùng hắn sống phóng túng.
Chỉ là bộ dáng nơi nơi vui đùa giải trí của Đường Phong xem ở trong mắt người nào đó liền thật sự khiến người thương tâm.
Một buổi chiều nọ, Đường Phong đã hẹn với Trần Minh Húc đến một trung tâm thể thao đánh tennis, đời trước có bệnh trong người nên không có biện pháp làm một ít vận động quá mức kịch liệt, cậu định ở đời này bù đắp lại.
Lúc sáng cũng không biết có phải Lục Thiên Thần có sinh ý nào đó làm không tốt hay không, toàn bộ buổi sáng đều là một bộ mặt lạnh băng băng, ngẫu nhiên nhìn về phía Đường Phong vài lần cũng là lộ ra một cỗ hương vị ai oán nói không nên lời.
Đường Phong thề, lúc ấy cậu thật sự không phải cố ý bật cười, chỉ là bình thường Lục Thiên Thần vẫn luôn là một bộ dạng liệu trước nắm chắc thắng lợi trong tay, đột nhiên lại biến thành oán phu...cậu nhất thời có chút kinh ngạc mà thôi.
Kết quả nam nhân kia lại cho cậu một cú ném qua vai, may mắn là gần đây cậu vẫn luôn rèn luyện nếu không đã bị Lục Thiên Thần quăng ngã chết.
"Tên keo kiệt." Cánh tay vẫn có chút đau, may mắn là tay trái không là tay phải, không ảnh hưởng đến việc cậu chơi bóng.
Ở nhà làm chuẩn bị một chút, Đường Phong mang theo balo đi ra cửa, kỳ quái là hôm nay không biết Tiểu Ác Ma đã chạy đi chỗ nào, từ lúc cậu trở về vẫn không nhìn thấy tên kia.
Thật không nên nhắc Tào Tháo, Đường Phong vừa mới ở trong lòng mắng Lục Thiên Thần vài câu, kết quả vừa mở cửa liền thấy Lục Thiên Thần giống như thần giữ cửa đứng đó, dọa Đường Phong nhảy dựng.
"Lục tổng, anh..."
Đường Phong còn chưa nói xong, Lục Thiên Thần liền trực tiếp đẩy cửa ra đi vào, dưới tầm mắt Đường Phong mà càng ngày càng đến gần, thẳng đến khi hai người bọn họ cơ hồ dán lại với nhau.
"Vì sao cậu nhẫn tâm như vậy? vì sao cậu vẫn có thể cười vui vẻ như vậy? Vì sao cậu có thể buông hết thảy như vậy?" Lục Thiên Thần hỏi ba câu liên tục, khiến Đường Phong nhất thời có chút bi dọa đến sửng sốt.
Hít sâu một hơi, Lục Thiên Thần lẳng lặng nhìn chăm chú vào cậu, gằn từng tiếng nói: "Vì sao cố tình là tôi không bỏ xuống được?"
"Anh..."
"Đường Phong, hoặc là Fiennes, có phải là đối với những người đã trải qua mưa gió như cậu sẽ không còn gì phải để ý đến nữa phải không?" Chậm rãi đến gần cậu, Lục Thiên Thần vươn tay đem cậu ôm chặt vào lòng.
Đường Phong rõ ràng nghe được Lục Thiên Thần ghé vào lỗ tai của cậu thỏa mãn than nhẹ một tiếng, trong nháy mắt này, Lục Thiên Thần giống như một đứa trẻ lạc đường thật lâu, rốt cuộc sau vô số lần tìm kiếm đã tìm được gia đình ấm áp của mình.
Trong nháy mắt như vậy, Đường Phong có một chút áy náy.
"Tôi có thể làm gì đây?" Đường Phong hơi hơi cong khóe miệng, vỗ nhẹ lưng Lục Thiên Thần, "Lựa chọn là quyết định của tôi, vô luận là kết quả như thế nào tôi cũng sẽ nhận lấy, thản nhiên nhận, sau đó chậm rãi đi tiêu hóa."
Ai sẽ không thích ứng đâu?
Đột nhiên bên người không còn ai, khó tránh khỏi không thích ứng.
Chỉ là đối với quyết định mình làm ra, Đường Phong cũng không muốn đi hối hận, hối hận cũng là vô ích không thể giải quyết vấn đề giữa bọn họ.
Phía sau, quyền quyết định cũng không ở trên tay cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top