Q3- Chương 212: Về Nước

  Trong căn phòng chảy xuôi ngọn đèn mờ nhạt ngẫu nhiên phát ra vài tiếng rên rỉ đầy áp lực, có một chút triền miên, cũng có chút lây dính sự mị hoặc của bóng đêm.

Ngón tay gắt gao bắt lấy vai nam nhân, thân thể Đường Phong đột nhiên giật lên một cái, ngay sau đó liền cảm giác được một dòng nước cực nóng nổ tung trong thân thể của mình.

"Ngô" Albert thét lớn một tiếng, sau một cú thúc mạnh liền nằm sấp trên người Đường Phong mà thở phì phò, hắn lẳng lặng nhìn người đang hơi giương miệng nhắm mắt nghỉ ngơi dưới thân, cho dù hiện tại Đường Phong tăng cân hơn mười kg nhưng ngũ quan của nam nhân này vẫn rõ ràng như trước.

Cũng có thể là hảo cảm của hắn đối Đường Phong đã đè ép hết thảy tình cảm phản đối, thế cho nên hiện tại cũng sẽ cảm thấy người này vẫn tràn lập mị lực như cũ.

Cúi đầu nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn trên cái trán bị bao trùm bởi một tầng mồ hôi mỏng của nam nhân, Albert đột nhiên trở nên giống như một đứa trẻ nghịch ngợm không ngừng liếm hôn chóp mũi cùng hai má của nam nhân.

Người như vậy thực sự sẽ có một mặt biến thái khi ở trên giường sao? Mặc kệ thế nào, Đường Phong vẫn là tuyệt đối không muốn trải nghiệm đến.

"Tôi bị cảm." Đường Phong đột nhiên nhớ đến một việc.

Đáp lại cậu là Albert bá đạo hôn, sau hôn môi triền miên cũng dẫn theo chút hương vị biếng nhác, không ngừng dâng tràn khiến người lâm vào trong chiếc lưới lớn tràn đầy mật đường, toàn thân dính dấp đồng thời lại tràn đầy ngọt ngào.

Không thích cảm giác toàn thân dính dấp mùi mồ hôi, Đường Phong nhanh chóng một mình đi vào trong phòng tắm tắm rửa, nước ấm bao vây bốn phía thân thể yên tĩnh bất động, hai tay vẩy nhẹ nước lên mặt, cậu hít sâu một hơi.

Vách tường bên cạnh là một chiếc gương bóng loáng, cậu tùy tiện lau đi lớp sương trắng phủ trên bề mặt, nam nhân trong gương đang nhìn cậu, trong mắt có một ít nghi hoặc không rõ ràng.

Từ sau khi sống lại cậu liền nói cho chính mình, muốn sống thật tốt, sống thật đẹp, đi hưởng thụ cuộc sống, mạo hiểm một chút cũng không sao, cho nên ngay từ đầu khi cậu gặp phải bất cứ vấn đề phiền toái gì đều dùng thái độ lạc quan để đối mặt, chưa bao giờ làm bản thân rơi vào ngõ cụt.

Nhưng là bây giờ cậu có chút mê mang.

Ngay từ đầu khuất phục Charles là bất đắc dĩ, sau lại có Lục Thiên Thần, hiện tại là Albert, tuy nói có một ít nhân tố phức tạp bên trong, nhưng sự thật là từ trong những tiếp xúc thân mật lẫn nhau cậu cảm giác được vui thích.

Giống như giữa cậu và Albert khi nãy, dù ban đầu cậu đối Albert không có ấn tượng tốt, nhưng theo sự tiếp xúc và hiểu biết lẫn nhau, cùng với đối phương nhanh chóng tiến công tiếp xúc về thân thể, chậm rãi khiến họ không có biện pháp đem đối phương thành người qua đường mà đối đãi.

Tùy tiện tắm rửa hơn mười phút Đường Phong liền đi ra, Albert không có đi phòng tắm khác, đợi Đường Phong đi ra hắn mới lại đi vào.

Tại loại chuyện này, Albert không dính người như Charles, cũng không ôn nhu như Lục Thiên Thần, luôn không có quá nhiều lời nói nhu tình, cũng sẽ không có quá nhiều săn sóc đầy đủ.

Nhưng loại cảm giác này kỳ thật cũng không sai, là nam nhân đối với việc dính lẫn nhau thì làm thân thể độc lập tựa hồ càng thoải mái hơn, đôi lúc cũng không cần quá nhiều ôn nhu, có lẽ là do Albert không có lời nói ngon ngọt lại có hành động trực tiếp đầy chuẩn mực khiến cho cậu cùng cái tên có biệt danh kẻ điên này ở chung có một loại cảm giác tên là thả lỏng.

Không phải ý chỉ ở cùng Lục Thiên Thần cùng Charles sẽ không thả lỏng, chỉ là cảm thấy càng thêm tự tại mà thôi.

Mặc áo ngủ ấm áp làm từ vải nhung, Đường Phong để chân trần đứng cạnh cửa sổ, trong phòng thực ấm áp, cho dù không mang dép lê cũng sẽ không cảm thấy lạnh, cậu vươn tay kéo mành che cửa sổ ra, ngoài ý muốn chạm phải tầm mắt của một nam nhân ngoài cửa sổ.

Bên ngoài cửa sổ có một ban công nhỏ, một nam nhân tóc đen áo đen giống như bóng ma lẳng lặng dựa người vào góc hẻo lánh của ban công, điều này có thể che dấu hành tung của hắn rất tốt, nhưng nếu mở cửa sổ ra liền có thể liếc mắt liền thấy, cũng có thể là đối phương căn bản không nghĩ sẽ che lấp bản thân.

"Lục Thiên Thần..." Đường Phong lập tức mở ra cửa sổ, một cơn gió lạnh nhanh chóng thổi vào, thổi trúng khiến người rùng mình.

Nam nhân đã ở bên ngoài được bao lâu, đã nhìn thấy hoặc nghe thấy được gì?

"Đi thôi." Đứng dậy ra khỏi góc khuất, Lục Thiên Thần hướng Đường Phong vươn tay, khuôn mặt lạnh lùng dính một tầng sương đêm, có vẽ càng thêm cứng rắn.

Cậu hẳn là nên lập tức vươn tay, thế nhưng Đường Phong phát hiện bản thân cư nhiên có một tia chần chờ, vì sao cậu lại chần chờ?

Đây là đều không nên có.

Quay đầu nhìn thoáng qua phòng tắm im lìm, Đường Phong vẫn là nắm lấy tay Lục Thiên Thần, xoay người lướt qua cửa sổ, cùng Lục Thiên Thần nhảy khỏi ban công, may mắn đây chỉ là lầu hai, hơn nữa bên dưới là mặt cỏ.

Tuy rằng phần lớn đã héo rũ, nhưng so với mặt đất cứng rắn vẫn tốt hơn.

Khiến người kinh ngạc là tất cả thủ vệ bên dưới đều vẫn đứng yên không nhúc nhích, giống như những bức tượng điêu khắc, lúc bọn hắn đi qua cũng không hề có phản ứng gì.

Nhìn kỹ thì sẽ phát hiện những người này đều dựa vào vách tường, dưới ngọn đèn mỏng manh mơ hồ có thể nhìn thấy một tia ánh bạc, là ngân tuyến sao?

Đường Phong không kịp hỏi cái gì, Lục Thiên Thần đã nhanh chóng mang cậu rời khỏi biệt thự, khi bọn hắn đi khỏi biệt thự một khoảng, Đường Phong đột nhiên cảm thấy sau lưng có một đạo tầm mắt, cậu quay đầu liếc nhìn một cái, Albert đứng ở bên cửa sổ rộng mở nhìn cậu, khi ánh mắt hai người chạm nhau, Albert mỉm cười hướng cậu phất phất tay.

Tuy rằng không thấy đối phương nói gì, nhưng Đường Phong cảm thấy Albert là đang cùng cậu nói hẹn gặp lại, còn có thể gặp lại sao?

Hít một hơi, Đường Phong nhìn bóng lưng Lục Thiên Thần đang nắm tay cậu kéo đi về phía trước.

"Anh thấy được hết?" Cậu hỏi.

"Vốn muốn đi vào, nhưng từ bên ngoài nhìn vào tựa hồ cậu cũng không quá để ý khi ở cùng một chỗ với Albert, cho nên tôi không đi vào." Thản nhiên nói xong, nghe không ra vui buồn.

"Tôi nghe Ivan nói, anh cùng Charles đã có quyết định." Chân trần dẫm trên đất có chút đau, Đường Phong chỉ có thể cầu nguyện đừng có sâu bọ cắn cậu.

Sở dĩ không đề cập đến Tiểu Ác Ma là do Đường Phong sợ Lục Thiên Thần trách cứ Tiểu Ác Ma lắm miệng, nếu nói là Ivan sẽ không sao, dù sao có liên quan với Ivan là Charles.

"Ân." Một chữ này nghe lên có một chút hàm xúc bất đắc dĩ.

Đường Phong không thèm nhắc lại, đối với Lục Thiên Thần chỉ cần nhìn thấy nghe được không cần giải thích, cũng không tất yếu phải giải thích.

Có quyết định cũng tốt, so với kéo dài càng thêm tốt đẹp.

Đi đến một chỗ không xa liền thấy một chiếc trực thăng đậu trên bãi đất trống, Charles mang theo kính nhìn ban đêm đang cùng bọn họ vẫy vẫy tay.

Đường Phong lên trực thăng không được bao lâu liền ngủ, bên tai vang lên thanh âm ông ông đều đều của cánh quạt cho đến khi ngủ lúc nào cũng không biết, chờ đến lúc cậu tỉnh lại đã hơn chín giờ.

Khi cậu đứng bên cửa sổ nhìn những tòa cao ốc của thành thị, cậu có loại cảm giác mình vừa xuyên việt, một khắc trước vẫn là rừng già tràn ngập nguy hiểm, hiện tại đã là đô thị hiện đại.

"Cuộc sống của mình thật sự là cực kỳ phấn khích!" Ngay cả bản thân cậu cũng không nhịn được mà cảm thán một tiếng.

Ngay buổi chiều cùng ngày, Đường Phong thuận lợi gặp lại mọi người của tổ ekip, tất cả mọi người đều an toàn trở lại, cho dù ở giữa có chịu chút kinh hách, cũng may đều đã bình an vô sự.

Sau khi trải qua chiết khúc ở rừng rậm, tình cảm của mọi người ở đoàn làm phim lập tức tăng lên một bậc, mỗi người nhìn nhau đều có một loại cảm giác thân thiết khó tả, dù sau đều là đồng bạn cùng nhau trải qua nguy hiểm trùng trùng.

Nhất là nam diễn viên đóng vai Renault, nam diễn viên tự mình đi đến giải thích với Đường Phong, đối với việc ở rừng sâu suýt nói ra tên Đường Phong cảm thấy vô cùng áy náy và hối hận, hắn vẫn lo lắng Đường Phong rời đi sẽ không trở về nữa.

Ngày đó khi Ivan xuất hiện với thân phận cảnh sát quốc tế, tất cả mọi người đều khẩn cầu Ivan đi cứu Đường Phong, nếu không phải Ivan nói Đường Phong đã an toàn, phỏng chừng bọn họ cũng sẽ không dễ dàng chịu rời đi.

Người cảm động không chỉ có nam diễn viên còn có Đường Phong, đối với sự trả giá của mình có được sự khẳng định của người khác cậu cảm thấy rất thỏa mãn.

Nhìn nhau cười, sau khi bắt tay chính là bạn bè đã cùng chung hoạn nạn.

Chuyện này được quy thành sự kiện bắt cóc được tiến hành bởi phần tử khủng bố Nam Á, mà Ivan xuất hiện trước giới truyền thông bằng danh xưng đại anh hùng, bởi vì thân phận của Ivan là đội trưởng đội cảnh sát quốc tế nước Anh, cùng với nhân tố đám người Đường Phong là phần tử của giới giải trí, chuyện này nhanh chóng được tuyên truyền rộng rãi khắp các phương tiện truyền thông.

Có thể nói một bộ [Ác ma đường mòn] không khiến Đường Phong có được chú ý, một sự kiện bắt cóc lại đem tất cả tầm mắt mọi người tập trung lại.

Hiện tại nằm ở trong nhà, Đường Phong tùy tiện mở ra một tin trong nước đều có thể nhìn thấy tiêu đề liên quan đến cậu: Ảnh đế Venice Đường Phong – Kí sự kinh hồn nơi rừng sâu!

Ảnh đế Đường Phong, diễn được điện ảnh, đánh được phần tử vũ trang.

Khi cậu nhận giải Ảnh đế lúc trước vốn không có mấy nhà truyền thông đưa tin, lúc này lại không biết có chuyện gì xảy ra, từ sau khi cậu từ Hongkong đổi máy bay về nước tu dưỡng, tùy tiện lật một tờ báo liền có thể nhìn thấy tên của cậu, hơn nữa chiều hướng phát triển của dư luận cũng đã có chút thay đổi.

Không, phải nói là thay đổi vô cùng rõ ràng.

Những tờ báo chí tạp chí không chỉ đem việc cậu tăng cân vì đóng phim ở phim mới [Kẻ giết ma], không phải nói cậu biến dạng khó coi, mà là sự chuyên nghiệp mà tất cả diễn viên trong nước đều cần đi học tập, ngoài ra còn có không ít thành viên của đoàn làm phim đưa ra bằng chứng, sự tích anh hùng của Đường Phong về việc là người thứ nhất đứng ra chống lại phần tử khủng bố để bảo vệ các cô gái.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top