Q3- Chương 202: Kẻ Giết Ma

  "Thân ái, cậu chẳng những trở nên đầy đặn, thậm chí còn trở nên bạo lực, thật không nên tham gia một bộ phim như vậy, cậu xem xem, hiện tại còn chưa quay phim đã bạo lực như vậy, vạn nhất đến lúc quay phim xong rồi cậu lại nhập vai quá sâu mà không thoát ra được, đến lúc đó chẳng phải là biến thành tội phạm giết người biến thái sao?"

"Đem miệng đóng lại." Đường Phong quay đầu lấy một khối băng từ trong tô nhét vào trong miệng Charles, người bị hắn đánh sưng mắt đang dùng túi nước đá chườm vết thương.

"Thật lạnh." Ca xuy ca xuy liền đem khối băng nhai nát, tay Char đại hùng lại bò lên eo nam nhân, ác liệt nhéo nhéo phần thịt mỡ nơi đó.

Trên mặt Đường Phong nhanh chóng bịt kín một tầng màu đỏ, có chút thẹn thùng cũng có chút phẫn nộ.

"Anh nhéo chỗ nào đó?" Đem người đẩy ra, Đường Phong quay người đem túi nước đá đặt xuống.

Cuối cùng Charles vẫn là không thể đem Đường Phong đẩy ngã, người sau dùng một quyền đem đầu đại hùng đánh bay.

"Xúc cảm tốt lắm, có điểm giống nữ..." Câu nói kế tiếp ngay lập tức bị Charles nghẹn trở về, hắn tựa hồ nói lời gì đó không nên nói.

Điều Đường Phong có thể làm chính là liếc mắt trừng đối phương một cái.

"Thân ái, không gặp mặt lâu như vậy, nhớ tôi không?" Mở ra hai tay ôm Đường Phong thật chặt, Charles hít sâu một hơi, có chút hàm xúc mà cảm thán, "Tôi thế nhưng rất nhớ cậu a, nhất là khi nghĩ đến chuyện mấy tháng trước cậu dùng bản thân làm ra uy hiếp, khiến cho Albert thả tôi đi, tôi liền mỗi ngày ăn không ngon ngủ không yên."

"Tôi xúc phạm tôn nghiêm nam nhân của anh?" Đường Phong vỗ vỗ vai Charles, người này giống như so với trước đây gầy hơn một chút.

Tùy rằng luôn là một bộ dạng không đứng đắn không tim không phổi không để ý cái gì, nhưng Đường Phong vẫn có thể cảm giác được mấy tháng này Charles cũng không hề thoải mái.

Ngẫm lại cũng phải, Ivan từng nói hiện tại hắn cùng quân đội hợp tác, lại cùng nữ hoàng Anh hợp tác, bên này lại còn phải đối kháng với phiền toái của tổ chức cảnh sát quốc tế, nhiều chuyện cùng hỗn loạn một chỗ khó tránh khỏi đau đầu.

Nếu không Charles cũng sẽ không thẳng đến mùa đông này mới xuất hiện trước mặt của cậu.

"Hơn một tháng trước tôi đã muốn đến tìm cậu, nhưng là tôi nghĩ lại, tên Ivan kia khẳng định sẽ cho rằng tôi sẽ đến, không muốn đem đến phiền toái cho cậu cho nên tôi phải ngâm hơn một tháng mới có thể tới được." Giống như lấy lòng, Charles cọ cọ bả vai nam nhân, Đường Phong giống như nhìn thấy ở sau lưng của Charles có một cái đuôi cực to đang ngoắc qua ngoắc lại.

Về phần đây là đuôi chó nhà hay đuôi chó sói, không biết được.

Anh chính là phiền toái lớn nhất của tôi. Đường Phong âm thầm ở trong lòng nói một câu.

"Tôi mới xem kịch bản, cậu sắm vai nhân vật trong điện ảnh sẽ dần khôi phục lại hình thể bình thường, tôi nói thân ái, tôi biết cậu thực yêu thương điện ảnh, cũng nguyện ý vì điện ảnh làm ra một ít hi sinh, nhưng là lựa chọn lúc này của cậu vẫn khiến tôi thực kinh ngạc."

Charles khó có được lộ ra bộ dáng ôn nhu, không phải hư tình giả ý cũng không phải cố ý nói đùa, trong đôi mắt màu nâu kia lộ ra chân tình nồng đậm.

Charles bốn tháng trước, Charles hiện tại, khác nhau vẫn phải có.

"Trong vòng một tháng tăng cân, vừa quay phim lại phải giảm cân theo tiến độ quay phim, ngẫm đến những cực khổ mà cậu chịu tôi cảm thấy thực đau lòng," Charles bật dậy ngồi bên cạnh Đường Phong, kéo một bàn tay của nam nhân nói, "Úc, xem bàn tay béo ú này."

Không khí vừa được xây dựng bị một câu nói của Charles phá hư sạch sẽ, "ba" một tiếng, Đường Phong dùng bàn tay béo ú của cậu vỗ Charles.

"Anh không có bệnh lạ đó chứ?" Không phải sờ chính là nựng cậu.

"Tôi cũng cảm thấy như vậy, cậu xem, nếu như trước đây cậu là nam nhân có thể hình như vậy, tôi căn bản sẽ không liếc mắt lần hai, nhưng hiện tại tôi nhìn sao cũng thấy thuận mắt, chẳng những không thấy khó coi, ngược lại còn cảm thấy cậu vô cùng khả ái." Mở ra hai tay ôm lấy Đường Phong, Charles cười nói, "Tôi là yêu cậu thực lòng."

Dẫn theo một ít hương vị cảm thán.

Đường Phong châm chọc hắn: "Anh hiện tại mới phát hiện, có đủ ngây ngô."

"Bảo bối, bảo bối tâm can của tôi, tôi thật muốn cứ ôm cậu như vậy cả đời không cần buông tay." Gia hỏa thoát tuyến lại bắt đầu ở trên người Đường Phong loạn cọ, rõ ràng là một gia hỏa cao lớn, ở bên ngoài là một lão đại khiến người nghe tên đã sợ mất mật, bây giờ lại bày ra một bộ dạng như vậy.

"Chờ đến lúc tôi già đi thì anh sẽ không cảm thấy như vậy nữa."

"Sao lại có thể, cậu xem, hiện tại cậu đều đã béo thành gấu trúc tôi vẫn yêu cậu muốn chết, chờ đến lúc cậu già đi thì tôi cũng già đi, tôi chỉ sợ đến lúc đó cậu ghét bỏ tôi thể lực không được, không thể thỏa mãn cậu...ngô ngô ngô..." Câu nói kế tiếp của Charles bị Đường Phong dùng tay ngăn chặn.

Cậu một chút cũng không muốn nghe.

"Ngày may tôi vào đoàn làm phim, hiện tại cũng đã có bộ dáng như vậy, anh có thể qua đêm trong phòng tôi, nhưng là không cho dính lại." Đường Phong nhìn Charles, "Gật đầu hoặc là lắc đầu."

Charles gật gật đầu, từ bên ngoài nhìn vào Đường Phong đối việc mình tăng cân không có nghĩ gì, nhưng trên thực tế nam nhân có yêu cầu nghiêm khắc với bản thân này chỉ là vì điện ảnh mới tăng cân, cũng không có nghĩa cậu sẽ thích bộ dáng hiện tại của mình.

Charles âm thầm nở nụ cười, Đường Phong để ý bộ dáng hiện tại, cũng coi như là có chút để ý đến hắn đi.

Rốt cục.....

Hắn chỉ có thể dùng hai chữ "rốt cục" để hình dung tình huống trước mắt, cho dù bọn hắn đã ở chung gần một năm, thậm chí cũng đã tiếp xúc thân mật rất nhiều lần, nhưng Charles không phải đứa ngốc, hắn nhìn ra được ngay từ đầu Đường Phong đối hắn vốn không có cảm tình gì, có cũng chỉ là phòng bị cùng bất đắc dĩ.

Giống như Đường Phong ngay từ đầu đối hắn không có cảm giác gì, hắn cũng đối Đường Phong không có cảm giác gì, thậm chí cho rằng như vậy rất tốt, bởi vì người thông minh luôn thực dễ dàng đối phó sẽ không sinh ra phiền toái.

Nhưng hiện tại hắn hận chết sự thông minh của Đường Phong, muốn mở ra trái tim của nam nhân này để chân chính xông vào thoạt nhìn thật khó khăn.

Hết thảy của quá khứ đều trở thành chướng ngại của hiện tại.

Charles thành thật ôm Đường Phong ngủ một đêm, tuy rằng hắn thực hiện hứa hẹn không có dính vào, bất quá không biết đã hôn Đường Phong bao nhiêu cái, người sau cảm thấy bản thân có phải đã trở thành một đống bột hay không, hoặc chính là trong thân thể khỏe mạnh của Charles có chứa một đứa con nít, đem cậu trở thành món đồ chơi hình gấu trúc.

Ngày hôm sau còn phải vào đoàn làm phim, sáng sớm Đường Phong nhanh chóng đứng lên mặc quần áo, Charles vẫn còn ở trên giường ôm gối ngủ say.

Cũng không đánh thức đối phương, Đường Phong liền chiếu theo ngay trước thời gian làm việc một chút liền đi ra cửa, hôm qua Lục Thiên Thần đi ra ngoài vẫn chưa trở về, bọn người Tiểu Vũ cùng Đường Phong đến căn cứ quay phim ở một khách sạn gần đó.

Lấy thân phận "Đường Phong" này cậu cũng đã không phải lần đầu tiên đóng phim, mọi người rất nhanh đã tiến nhập trạng thái, hơi làm quen nhau một chút rồi bắt đầu quay.

Bởi vì trong điện ảnh Đường Phong sẽ theo tiến độ quay phim mà dần dần biến gầy, cho nên điện ảnh lần này không giống như [Ác ma đường mòn] mà căn cứ thời tiết hay tình huống linh tinh mà quay đoạn ngắn phù hợp mà là trực tiếp quay từ lúc cố sự mở đầu cho đến kết cục.

Lúc phim quay đến một nửa thì Lục Thiên Thần từ bên ngoài chạy xe đến, lúc này Đường Phong đang cùng một nam diễn viên đối diễn.

Tóc hỗn độn không chịu nổi, thân thể dưới sự bao vây của quần áo cồng kềnh lại càng khó coi, chỉ có đôi mắt sáng ngời như trước khiến người khó có thể xem nhẹ.

Lục Thiên Thần đã xem qua kịch bản, thẳng thắn mà nói lần đầu nhìn đến vẫn là có chút kinhn ngạc, lúc biết nhân vật trong phim của Đường Phong phải phẫn xấu hắn cũng có chút không quá đồng ý, dù sao cái này cũng không phải chỉ cần tùy tiện hóa trang là được, mà là phải thật sự tăng cân.

Tin tức Đường Phong vì đóng phim mà tăng cân phỏng chừng rất nhanh sẽ đi ra, có lẽ sẽ có một ít tán dương Đường Phong vì điện ảnh làm ra cống hiến vất vả, mà cũng sẽ có một ít nhân cơ hội dùng những câu khó nghe đến công kích Đường Phong.

Đường Phong có thể thừa nhận bao nhiêu?

Rất nhiều lúc Lục Thiên Thần rất muốn thay nam nhân kia che mưa che gió, nhưng đối phương không phải nữ nhân cần hắn chiếu cố, cũng không phải nam nhân cần hắn chắp cánh, mà là một Đường Phong độc lập lại tự chủ.

Cuối cùng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng đối phương, tin tưởng ánh mắt của Đường Phong, cũng tín nhiệm đánh giá của đạo diễn Lý Nguy.

Giờ khắc này, nhìn nam nhân dưới màn ảnh hoàn toàn đắm chìm trong việc quay phim, Lục Thiên Thần tin tưởng lựa chọn của hắn không hề sai.

[Kẻ giết ma]

Nói về một cô nhi bị vứt bỏ sau khi trưởng thành liền hướng xã hội trả thù, vì sao lại chọn bộ điện ảnh này, là vì nhân vật bên trong có hoàn cảnh sinh ra giống với cậu, có lẽ vì cậu là ở cô nhi viện trải qua, cậu có thể lý giải cô độc cùng tịch mịch ẩn sâu dưới đáy lòng của nhân vật, cùng với khát vọng yêu thương lại sợ hãi không dám tiếp cận của hắn.

Bọn họ thật mẫn cảm, có đôi khi lại rất nguy hiểm.

May mắn là Đường Phong trước đây cũng không có trải qua quá nhiều tàn khốc, chỉ là bởi vì thân thể bị tật bệnh bị người né tránh không muốn đến gần, mà Bạch y trong cố sự Kẻ giết ma là bởi vì thấy được quá nhiều chuyện đáng sợ xảy ra trên chính bản thân mình mà dần cải biến bản thân.

Cảnh một: Án giết người.

Cố sự bắt đầu bởi sự kiện ở trong một ruộng cỏ phát hiện một thi thể, người nam nhân bị giết hại ở trong miệng người khác là một lão sư có nhân phẩm rất tốt, mấy năm nay đều đang dạy dỗ bọn trong cô nhi viện.

Là ai tàn nhẫn giết một giáo sư già như vậy?

Trong ruộng cỏ có một lão giáo sư bị trói chặt trên một giá thập tự, trên thân thể đều là vết thương do bị người dùng thanh sắt cắt qua, khiến cho người chú ý nhiều nhất chính là hạ thân của giáo sư bị hung thủ dùng thanh sắt quấn lại toàn bộ, từ vẻ mặt dữ tợn của người chết mà nhìn, hẳn là lúc còn sống đã bị hung thủ tra tấn.

Cảnh sát Renault vừa được điều đến phụ trách án tử ly kỳ này, hắn bắt đầu điều tra bối cảnh của vị giáo sư già, theo điều tra từ từ xâm nhập, hắn phát hiện có một số việc không giống với những gì mọi người nói.

Giáo sư già từ hơn hai mươi năm trước đã luôn dạy học ở cô nhi viện ở trấn trên, người bên ngoài đều nói giáo sư già là một nam nhân hòa ái dễ gần, mà lúc bọn họ xé mở đủ loại màn che, Renault lại phát hiện giáo sư già có bí mật không ai biết.

"Lão già kia ở trong mười năm quá khứ đã lạm dụng hơn hai mươi đứa trẻ, nếu không phải lúc này xả ra án mạng, chúng ta có khả năng vĩnh viễn cũng không biết lão già này đã từng phạm phải sai lầm ác liệt như vậy, tôi nghĩ người giết ông ta là một trong những đứa trẻ từng bị lạm dụng."

Đồng bạn của Renault trong lúc điều tra đến sự kiện bí ẩn của cô nhi viện liền biểu hiện ra bộ dáng căm thù đến tận xương tủy, bọn họ vì bọn nhỏ bị thương tổn mà đau lòng, tuy rằng cảm thấy lão gia hỏa này chết cũng chưa hết tội, nhưng bọn hắn vẫn phải bắt được hung thủ đã giết chết ông ta.

Có đối khi có chuyện trên mặt đạo đức là chính xác, nhưng trên pháp luật lại không nhất định được buông tha.

Bọn họ là cảnh sát, chức trách của bọn họ là phải bắt được hung thủ.

Đám người Renault bắt đầu theo cô nhi viện điều tra, tìm kiếm danh sách các đứa trẻ bị lạm dụng năm đó, nhưng đa số những đứa trẻ này đều đã rời khỏi cô nhi viện, thậm chí đã có gia đình bình thường thuộc về mình.

Trong quá trình truy tìm hung thủ, Renault lần đầu tiên tiếp xúc với Bạch Y.

Bạch Y không phải là người Renault muốn tìm, người nam nhân Đông Phương tên Bạch Y này nghe nói từ nhỏ ở cô nhi viện rất mập mạp lại vụng về, không làm cho người thích, không ai nguyện ý tiếp cận hắn, càng đừng nói là giáo sư già kia sẽ đối hắn làm cái gì.

Renault sở dĩ đụng phải Bạch Y, chẳng qua là vì lúc ấy Bạch Y ở cùng phòng với một bé trai từng bị giáo sư già lạm dụng qua, Renault theo lời của cô nhi viện mà tìm được chỗ ở của Bạch Y, hắn nghĩ thông qua Bạch Y để đi tìm bé trai kia.

Cho đến bây giờ, bọn họ vẫn không tìm được nghi phạm.

"Xin hỏi, cậu là Bạch y?" Renault mặc thường phục, trong tay cầm tờ giấy có viết địa chỉ đi đến một căn nhà nhỏ cũ nát, một nam nhân mặc quần áo màu trắng thật dày đang ngồi dưới hiên trong tay đang bện một động vật khả ái, Renault nhìn thấy trên sàn nhà có rất nhiều tiểu động vật được bện, vô cùng khả ái.

Tóc hỗn loạn hơn nữa thoạt nhìn có chút mập mạp, nam nhân vô cùng bình thường đang phóng củi vào lò nghe được thanh âm của Renault liền ngẩng đầu lên.

Một đôi mắt thật sự rất xinh đẹp.

Cảm giác đầu tiên của Renault chính là như vậy, có chút tiếc nuối, vì sao một đôi mắt đẹp như vậy lại sinh trưởng trên một người mập mạp xấu xí chứ?

"Là tôi, anh có việc gì sao?" Ngay cả thanh âm cũng vô cùng êm tai.

Đáng tiếc, thật sự rất đáng tiếc.

"Tôi là Renault, cảnh sát ở vùng này." Nam nhân xuất ra giấy chứng nhận rồi nói, "Có một số việc cần cậu hỗ trợ, có thể quấy rầy một chút không?"

Có lẽ là vì đôi mắt xinh đẹp cùng thanh âm dễ nghe của người này nên Renault có vẻ phá lệ khách khí, so với quá khứ đều khách khí hơn.

"Đương nhiên là có thể, cảnh quan, anh tùy tiện ngồi đi, nơi đó có ghế dựa." Bạch Y không lạnh không nhạt nói xong, tiếp tục bận rộn với công việc trong tay.

"Cảnh quan, anh tên gì?" Bạch Y chủ động hỏi.

"Cậu có thể gọi tôi là Renault."

"Renault." Bạch Y ngồi một bên lặp lại tên đối phương, không biết vì sao, Renault đột nhiên cảm thấy cảm giác này rất kỳ quái.

"Cảnh quan Renault, anh đến để hỏi về chuyện của lão gia hỏa kia sao? Tôi biết anh là cảnh sát, nhưng tôi muốn nói, ông ta chết đi thật tốt." Khóe miệng tựa hồ nhẹ nhàng nhếch nhếch, lúc Bạch Y ngẩng đầu biểu tình có chút chất phác, "Ông ta là một tên hỗn đản, trước kia ông ta thường xuyên mắng tôi."

Trước đó từ trong tư liệu tra được, Renault biết nam nhân trước mắt này có chút bệnh về tinh thần.

"Cậu thực chán ghét George sao?" Là tên của giáo sư già kia.

"Tôi không nhớ rõ ông ta tên gì, ông ta là hỗn đản, đánh tôi còn mắng tôi, tôi không thích ông ta. Hôm qua bà nội nói cho tôi biết, lão gia hỏa kia chết, tôi thực vui vẻ, ha ha." Nở nụ cười hai tiếng, bộ dáng của Bạch Y như là tâm tình tốt lắm.

Renault ở trong lòng cảm thán, quả nhiên là một nam nhân có bệnh tâm thần.

"Bạch Y, cậu biết Mike ở chỗ nào không? Chính là bé trai ở chung một phòng với cậu năm đó." Renault quyết định nhanh chóng hỏi ra vấn đề.

"Lúc ấy chúng ta mấy chục người ở chung một phòng, Mike là ai?" Bạch Y cúi đầu bắt đầu tiếp tục đảo lộng món đồ chơi của hắn.

"Nửa tháng trwocs Mike từng tìm đến cậu." Đúng vậy, năm đó có rất nhiều đứa trẻ ở cùng một chỗ, sở dĩ Renault tìm tới Bạch Y là vì biểu hiện trong tư liệu, Mike năm đó là người duy nhất để ý đến Bạch Y, cũng là người đầu tiên đến hỏi thăm đối phương khi Bạch Y vừa đi ra từ trong bệnh viện tâm thần.

"A, tôi không nhớ rõ tên của cậu ta, tên của các anh thật khó nhớ, cảnh quan, hiện tại tôi đã quên anh tên gì, bất quá tôi có thể nói cho anh, tôi thích gọi người kia là Hắc Y, bởi vì tôi thích mặc bạch y, mà hắn lại thích mặc hắc y." Nở nụ cười thanh thúy hai tiếng.

"Khoảng nửa tháng trước, Hắc Y có nói gì với cậu không?" Cảnh quan Renault hỏi, mặc kệ là kêu Hắc Y hay Bạch Y, hiện tại Mike là người có hiềm nghi lớn nhất.

"Hắn nói hắn sẽ làm cho tôi hạnh phúc, sẽ chữa khỏi bệnh của tôi." Trong mắt lóe lóe ánh sáng, Bạch Y ngẩng đầu vui vẻ nói, "Hắc Y là người tốt, cảnh quan, anh muốn bắt hắn sao? Nếu như hắn rời đi, sau này sẽ không có ai đến thăm tôi."

"Tôi sẽ đến thăm cậu." Là vì án kiện vẫn là cảm thấy người này đáng thương?

Renault không biết, nhưng hắn vẫn trả lời như vậy.

Ngày quay phim đầu tiên vô cùng thuận lợi, mọi người sau khi kết thúc công việc liền chào hỏi lẫn nhau, có hẹn nhau đi uống rượu, còn lại thì về nhà gặp con ôm lão bà.

Nam diễn viên diễn đối thủ của Đường Phong coi như là một diễn viên có thực lực không sai, bất quá người kia trừ bỏ lúc làm việc đều sẽ cùng Đường Phong tiếp xúc, còn thời gian khác đều không hề để ý đến Đường Phong.

Ngẫu nhiên nghe được bát quái trong miệng người khác, đại khái chính là Đường Phong dựa vào may mắn mới có được ảnh đế Venice, hơn nữa đối phương là người tín ngưỡng tôn giáo, đương nhiên sẽ không quá thân cận với Đường Phong.

Ngược lại cái này không sao cả, chỉ cần mọi người có thể hòa bình quay xong bộ phim này là tốt rồi, Đường Phong sợ nhất chính là gặp được người không có ý thức trách nhiệm, may mắn là đối phương cũng chỉ là không thích cậu, mà không có đem loại cảm xúc này đưa vào trong công việc.

Nói đến cùng, Đường Phong đối với biểu hiện hôm nay của mình rất vừa lòng, tốc độ dung nhập điện ảnh nhanh chóng ngoài ý muốn, cùng đối phương đối diễn cũng rất có cảm giác, cho dù đến cuối cùng bộ phim này phòng bán vé hoặc danh tiếng không tốt, cậu cũng thực hưởng thụ cảm giác được đóng phim.

Sau khi kết thúc công việc, Đường Phong liền thấy được Lục Thiên Thần đang ở trong phòng xe chờ cậu.

"Tới khi nào vậy?" Nam nhân chuyên chú vào trong điện ảnh cũng không có chú ý tới Lục Thiên Thần đến khi nào, đã tới bao lâu.

"Tôi vừa nghe được không ít nhân viên tổ ekip khen ngợi cậu, lúc kịch bản phim xuất hiện kỳ thật có rất nhiều người muốn nhận, nhưng là bởi vì cát sê thấp cùng yêu cầu đối diễn viên cao, vừa muốn tăng cân vừa muốn giảm béo, lại là một sát thủ biến thái, cho nên người chân chính muốn diễn cũng không nhiều." Lục Thiên Thần không chút che dấu sự ca ngợi của mình, "Nhưng là cậu không giống vậy, cậu thực hiện chức trách của mình rất tốt."

"Anh là chỉ đống thịt mỡ này sao?" Đường Phong thiếu chút nữa đã bật cười.

"Có thể giảm xuống không?" Lục Thiên Thần hỏi.

"Phải giảm được, tôi đã cùng đạo diễn đã làm ra một bảng giảm béo, tôi sẽ dựa theo tiến độ quay phim mà làm cho cân nặng của bản thân phù hợp với yêu cầu của kịch bản, đến lúc điện ảnh chấm dứt, tôi sẽ khôi phục bộ dạng vốn có." Đường Phong liếc mắt nhìn Lục Thiên Thần một cái, "Anh thật sự không biết bộ dạng hiện tại của tôi rất khó coi?"

"Nói thật, khó coi, nhưng là tôi vẫn thích cậu."

"Tôi sẽ không cảm kích từ thích của anh." Đường Phong nói, "Khoảng một tháng sau, chúng tôi sẽ đi đến một quốc gia khác, hình như là bên Nam Á."

"Đúng rồi...Hôm qua Charles đến tìm tôi." Đường Phong không biết điều này có gì tốt để giấu diếm.

"Tôi đã biết." Bằng không Lục Thiên Thần cũng sẽ không vội vã chạy lại đây như vậy, đã đến lúc hắn cùng Charles cần nói chuyện một lần nữa.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top