Q1- Chương 122: Tự Cứu (Bốn)
Hai người vệ sĩ cũng không có rời quá xa cửa, hai người đều là một bộ chán đến chết.
"Có một hồi lâu rồi đi? Rốt cuộc chụp hay không chụp a, tôi thấy cái minh tinh kia lớn lên cũng không tệ, hình dang không chút khí lực nằm trên giường khi nãy thật động lòng người." Một người trong đó mở miệng nói.
"Cậu khi nào thì đối đàn ông có hứng thú vậy?"
"Nếm thử thôi, hơn nữa tên kia thoạt nhìn rất tốt, ngay cả lão đại cũng không nhịn được." hắc y nhân thấp giọng nở nụ cười lộ ra vị đạo dơ bẩn hạ lưu.
"Đừng nghĩ nhiều, tôi thấy lão đại sẽ không để chúng ta chạm ngôi sao kia." Người đó đi qua đem lỗ tai dán lên cửa nghe một hồi, đột nhiên nhíu mày, thấp giọng nói với đồng bọn, "Bên trong không có âm thanh, có phải hay không đã có chuyện?"
"Cậu còn muốn chạy vào? Cẩn thận bị lão đại mắng."
"Ông chủ?" Hắc y nhân nhẹ nhàng gõ cửa phòng, bên trong không có bất luận cái gì đáp lại, hai người liếc nhau cảm thấy không thích hợp.
"Vào xem."
Đầu tiên hai người nhẹ nhàng giữ tay nắm cửa rồi đẩy ra, phát hiện trên giường là một mảnh lộn xộn lại không có thân ảnh của bất luận kẻ nào, ngay lúc bọn họ dự định đẩy ra cửa phòng tắm thì từ trong truyền ra tiếng khóc của một người nam nhân:
"Không nên... từ bỏ... van xin anh, Khải Trình... A..."
Nuốt nước miếng một cái, hai hắc y nhân liếc nhau, rất có phong thái ngầm hiểu ý, lặng lẽ đóng cửa lại, cho nhau một nụ cười của kẻ trộm.
"Lão đại thật đủ dũng mãnh, đem tiểu minh tinh làm đến khóc."
"Phỏng chừng bọn họ còn một hồi lâu mới có thể kết thúc." Vệ sĩ hắc y rút ra gói thuốc cùng đồng bọn hút.
Trong phòng tắm
Một chàng trai mặt không đổi sắc vừa bình tĩnh nhìn vào trong gương vừa phát sinh thanh âm cùng ngôn ngữ miên man bất định, sau khi nghe được tiếng đóng cửa rất nhỏ từ bên ngoài, Đường Phong mới dừng lại biểu diễn sinh động như thật của cậu.
Loại tình trạng này có chút quỷ dị lại buồn cười, rõ ràng là không có biểu tình gì lại ở chỗ này làm bộ ngân nga, mấu chốt là nếu như ngươi không nhìn thấy dáng dấp của Đường Phong mà chỉ nghe thanh âm của cậu, ngươi thật đúng là sẽ bị cậu ta gạt, cho rằng bọn họ thực sự đang làm loạn trong phòng tắm.
"Diễn xuất của tôi thế nào, Tô Khải Trình Tô tiên sinh?" Cầm lấy khăn mặt lau tay, Đường Phong đem cửa phòng tắm đóng tốt, chính mình cũng ngồi xuống.
Tô Khải Trình đã tỉnh lại, bất quá bởi vì tay chân bị trói chặt cùng với miệng bị bịt kín, hiện tại hắn chỉ có thể dùng ánh mắt cùng Đường Phong giao lưu, trong mắt người đàn ông lộ ra vài phần tiếu ý cùng trêu tức, như là nói diễn xuất của cậu không tệ, cũng không có quá nhiều phẫn nộ hay cừu hận.
"Tôi nghĩ tôi đã đắc tội anh rồi, đương nhiên, trước khi tôi có tội với anh thì anh đã có lỗi với tôi rồi." Đường Phong nói xong câu đó liền phát sinh một tiếng "A" rõ to lại vừa dùng khăn mặt đánh xuống mặt của Tô Khải Trình, cậu đè thấp thanh âm rồi mắng, "Anh thật là một tên ác độc."
Tiếng hít thở có chút dồn dập, Tô Khải Trình liếc mắt trừng Đường Phong.
"Anh thích đôi mắt của tôi? Thật đáng tiếc, tôi hoàn toàn không thích ánh mắt của anh." Đem khăn mặt ném qua một bên, Đường Phong đưa tay hướng mặt Tô Khải Trình huy xuống, một cái tát vang dội ra đời.
Cậu là người có tính tình tốt, nhưng không có nghĩa là cậu không có tính tình, bất cứ người nào bị bắt cóc bị bỏ thuốc thiếu chút nữa bị cường X còn có thể giữ được tính tình tốt tuyệt đối là động vật quý hiếm, rất đáng tiếc cậu là một người bình thường, có tính tình của một người bình thường.
Đáng tiếc bên người không có điện thoại di động, nói cách khác Đường Phong có thể đem quần áo Tô Khải Trình cởi ra sau đó chụp một ít ảnh hương diễm, Tô Khải Trình là một người có uy tín danh dự không giống như minh tinh bọn họ, dù chỉ là bị ánh sáng tươi đẹp chiếu vào (không có quan hệ X) cũng không thể lộ ra.
Bị Đường Phong một trận cuồng tấu, trong mắt của Tô Khải Trình lúc này đã bắt đầu có tức giận, hắn lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên bị người bạt tai đến chật vật như vậy.
"Hiện tại anh đang tức giận?" Một ngón tay của Đường Phong búng lên mặt của Tô Khải Trình, mặt trên nhanh chóng sưng đỏ lên, "Tôi càng tức giận hơn anh."
Đánh được rồi, Đường Phong cũng hơi thư thái một ít, cậu có thể may mắn ở lúc Tô Khải Trình không có phòng bị mà ra tay, cũng không có nghĩa cậu có thể một người tay không đối phó hai người ngoài cửa đã trải qua huấn luyện lại còn mang theo súng.
Ngồi chờ chết?
Đường Phong tỉnh táo lại bắt đầu tính toán bước tiếp theo mình phải làm như thế nào, nếu như Lục Thiên Thần cùng Charles không tìm được cậu sớm một chút, sớm muộn gì hai người hắc y nhân ngoài cửa cũng sẽ đi vào, cậu phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài.
Trong phòng không có điện thoại không có bất cứ thiết bị nào để có thể liên hệ với bên ngoài.
Cậu đứng dậy đi đến bên cửa sổ của phòng tắm, cậu trèo lên ghế nhìn ra, ở đây đại khái là một khách sạn trong một khu biệt thự, hai bên trái phải có rừng có hồ, phía dưới không hề có người, muốn chạy trốn cũng không phải không có khả năng, nhưng vấn đề là nơi này là lầu ba, cậu phải làm thế nào để nhảy xuống đây?
"Tuy rằng phim điện ảnh gián điệp nhìn rất thích, nhưng ta tuyệt đối không nghĩ sẽ trở thành Tom Cruise bên trong." Hít sâu một hơi, vừa nãy lúc Tô Khải Trình còn hôn mê cậu đã tự giải quyết một lần bắt đầu trở về bồn cầu ngồi xuống, tác dụng của thuốc bắt đầu tản đi, thế nhưng thân thể vẫn có chút mệt mỏi như cũ.
Nếu như cậu nương theo rèm cửa nhảy xuống có thể giữa chừng sẽ rơi xuống hay không?
Nếu như cậu ghé vào trước cửa sổ kêu cứu lại có thể có người chú ý đến cậu hay không?
Mặc kể như thế nào cũng không thể cứ ngồi đờ ra như vậy.
Đột nhiên đầu óc Đường Phong khẽ động, có chút không hảo ý nhìn về phía Tô Khải Trình, người sau giờ đây quần áo tán loạn tóc lại bị Đường Phong vò như cái ổ chim, trên mặt tràn ngập hồng ấn, hình dạng này quả thực chính là một mặt khó kham nhất của Tô Khải Trình trong suốt mấy chục năm qua, lúc này lại đột nhiên bị Đường Phong nhìn, mí mắt của Tô Khải Trình liền nhảy khiêu, Đường Phong tuyệt không ôn hòa như biểu hiện bên ngoài.
Mười phút sau đó, Đường Phong đem rèm cửa sổ cuốn lại thành một sợi dây, một đầu cột vào thắt lưng của mình đầu kia cột vào trên người Tô Khải Trình trong bồn tắm, hiện tại cậu không cần lo sẽ không có ai kéo cậu, cậu mới không quan tâm Tô Khải Trình có thể bị tha ra khỏi bồn tắm lớn khiến đầu đánh vào trên bồn cầu hay không.
Tô Khải Trình gắt gao trừng Đường Phong giống như muốn đem chàng trai ăn xuống, chọc đến Đường Phong nhịn không được lại thưởng cho đối phương một bạt tai: "Tôi không thích người khác nhìn tôi như vậy."
Chân đạp trên ghế đem cửa sổ phòng tắm đẩy ra, Đường Phong lộ ra cái đầu bên ngoài, dưới ánh chiều tà một ngọn gió khẽ lướt qua khiến người ta mát mẻ, nhưng đến khi cậu cúi đầu nhìn xuống phía dưới thì đầu liền choáng váng cùng lạnh lẽo sống lưng, bệnh tim đã biến mất từ lâu hình như đã trở lại lần hai.
"Ta có thể, ta có thể xuống dưới." Hít sâu một hơi, Đường Phong đu người đặt một chân ra ngoài cửa sổ, ngay lúc cậu chuẩn bị anh dũng học tập đặc công thì cửa phòng tắm đột nhiên bị người phá ra, Đường Phong kinh ngạc nhanh chóng muốn nhảy xuống đất, một bóng người vọt lên nắm chặt sợi dây vải làm từ rèm cửa sổ giữ Đường Phong.
"Cậu điên rồi!" Lục Thiên Thần bị một màn này dọa đến một thân mồ hôi lạnh, hắn vừa mới chạy ào vào phòng tắm thì thấy một người rất giống Đường Phong nhảy lầu, không có chút do dự, không có chút suy nghĩ tìm cách, dựa vào bản năng dùng tốc độ nhanh nhất xông lên kéo đối phương lại.
"Lục Thiên Thần?" Đường Phong bị mắng một câu liền mở trừng hai mắt, cậu cúi đầu nhìn độ cao làm cho mình mê muội, vội vã quay đầu lại dùng hai tay nắm chặt cửa sổ phòng tắm, chửi ầm lên, "Anh còn đang lo lắng cái gì, đem tôi kéo lên a!"
Hai chân của cậu đều đã mềm nhũn...
Lục Thiên Thần là loại người bị mắng sẽ không cãi lại sao? Thế nhưng hiện tại người đàn ông này không có chú ý nhiều như vậy, cũng không còn chút tâm tư để ý đến ngữ khí mắng chửi của Đường Phong, chỉ biết vội vã kéo tay đối phương từng chút từng chút đem đối phương từ bên ngoài cửa sổ lôi vào.
Ngay lúc Charles tiến vào liền thấy ngay một màn này, hắn nhất thời nhịn không được mà than thở: "Đường Phong thân ái, cậu là vì tôi mà muốn chết để bảo trụ trinh tiết sao? Mẹ nó! Tôi là cái loại đàn ông cổ hủ chưa được khai hóa sao? Dù cho cậu bị Tô Khải Trình đầu heo kia phạm vào, tôi vẫn sẽ yêu cậu đến chết, nhiều lém đem toàn thân cậu hôn hôn một lần!"
"Câm miệng, đồ hùng ngu xuẩn!" Đừng cùng Đường Phong hiện tại đấu võ mồm, hiện tại nam nhân này đang có cơn tức rất lớn, không còn chút dáng dấp tao nhã lễ độ bình thường.
"Ha ha ha, vậy là được rồi, tôi thích một mặt nóng nảy này của cậu, tràn ngập sức sống khiến người yêu thích." Charles vừa cười vừa hỏi, "Thân ái, đầu heo Tô Khải Trình kia đâu?"
"Ở phía sau anh." Đường Phong dưới sự trợ giúp của Lục Thiên Thần đã nhảy xuống, tinh thần vẫn luôn trong trạng thái buộc chặt rất nhanh cậu đã nhuyễn tại trong lòng của Lục Thiên Thần, cậu thực sự đã không còn chút khí lực nào, cho nên là mặc kệ Lục Thiên Thần hay Charles, chỉ cần không phải Tô Khải Trình, ta van ngươi, cho ta dựa vào một lát.
Charles nghe vậy liền quay đầu, nhìn đến Tô Khải Trình bị trói gô liền ngửa đầu ha ha phá lên cười: "Tô tổng, lúc anh lên sân khấu luôn khiến cho người tán dương, xem, người tôi thích sao có thể là những tiểu tử tay trói gà không chặt chứ, Đường Phong của tôi thật đẹp trai a!"
Xoay người, Charles mở ra hai tay hướng Đường Phong ôm lấy : « Thân ái, cậu thật sự quá tuyệt vời, tôi càng ngày càng thích cậu rồi làm sao bây giờ ? »
Cuộc nói chuyện không quá khoái trá mấy ngày trước cứ thế bị hòa tan, bị vây ở giữa Lục Thiên Thần cùng Charles, Đường Phong có chút bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại.
Bất kể như thế nào, hiện tại cậu an toàn rồi.
Mặc kệ bình thường cậu có bao nhiêu chán ghét Lục Thiên Thần cùng Charles, chí ít lúc này cậu cảm thấy được ấm áp cùng an toàn.
"Tôi đói bụng, cũng muốn ngủ." Đường Phong nỉ non.
"Trước nhắm mắt một chút, nghỉ ngơi rồi lại ăn." Lục Thiên Thần bịt kín mắt của Đường Phong, sau khi mất đi ý chí chống đỡ, cậu rất nhanh rơi vào trong giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top