Chap26: P3

_Mấy đứa đang làm anh khó sử đấy_Nhất Phong nói, ánh mắt anh nhìn Băng Nữ không có vẻ gì gọi là ghê rợn hay cay nghiệt như những bọn điệp viên khác đã chạm mặt nó mà ánh mắt đó chàn đầy thiện ý tình cảm….dường như họ không chỉ đơn thuần là quen nhau không thì phải…..

_Cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi anh ạ, tụi em cũng không muốn đâu_Seohyun cười

_Tụi này không biết các em có lý do gì nhưng như vậy là đủ rồi,giờ các em không bước tiếp được nữa đâu_ĐỘc Tam ánh mắt kiên định nhìn Băng Nữ

_Tam ca, vậy anh ép em phải đắc tội rồi_Băng Nữ thở dài 

_nhóc, em giám ngang nhiên đối đầu với ta sao?_Nhị Hỏa bắt đầu mất bĩnh tĩnh, nhìn Băng Nữ đầy tức giận

_Nhị ca em xin lỗi, nhưng thù này không trả thì không được và cũng đã tới lúc “W” nên đặt dấu chấm hết tại đây rồi ạ…Xin lỗi….._Băng Nữ cúi đầu nói

_Em….._Nhị Hỏa đanh mắt lại nhìn Băng Nữ. 1 Băng Nữ chưa bao giờ phải cúi đầu trước ai, cao ngạo giờ lại đang đứng trước mình cúi đầu “xin lỗi” …thật đúng là không thể tưởng tượng được…..

_Nhất Phong, Nhị Hỏa, ĐỘc Tam đây vốn không chỉ đơn giản là 1 trò chơi thôi đâu.Sau này các cậu sẽ hiểu, mau lui ra đi_Hắc Vương (Luhan) lên tiếng sau 1 hồi im lặng

_Hắc Vương, cả cậu cũng muốn đối đầu với chúng tôi sao?_Nhất Phong nhíu mày nhìn Hắc Vương, đôi mắt xoáy sâu vào ánh nhìn lạnh lùng của Hắc Vương

_Biết  làm sao được, động vào người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời của Hắc Vương thì “W” phải trả giá thôi _Hắc Vương cười nhạt

_Ý cậu là Băng Nữ sao? _NHất Phong hỏi

_Anh nghĩ sao? _Hắc Vương cười cười

_Này, đừng có nói mấy cái đâu dễ gây hiểu lầm cho người khác vậy chứ_Bạch Cốt (Chanyeol) huých tay lườm Hắc Vương

_THì chị Tiffany là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời tui đâu có sai à. Là tại họ hiểu lầm thui nhé chứ tui không nói vậy _Hắc Vương nhún vai bất cần, cười cười nói thầm với Bạch Cốt

_Hừ, dù gì thì hôm nay mấy đứa cũng không thể qua tiếp được. Nên dừng chân ở đây thôi _Nhị Hỏa hừ mạnh 1 tiếng

_Thắng mấy anh thì qua được phải không? _Hắc Vương hất mặt hỏi

_Mấy đứa thắng được đi đã rồi hẵng tính_Nhị Hỏa nhếch môi tại ra 1 nụ cười nửa miệng

_Vậy xin đắc tội rồi_Seohyun nhìn 3 người anh trước mặt bằng ánh mắt kiến quyết khiến 3 người đó hơi sững lại

_Hừm lại đây….._Nhị Hỏa nói rồi quay bước đi

Tụi nó bước theo Nhất Phong, Nhị Hỏa, Độc Tam tới 1 khu đất khá rộng, bao quanh không có gì ngoài màu trắng của men gạch cả;1 màu trắng khiến người ta ớn lạnh…..

_Nào giờ mấy đứa, ai đấu với tụi này đây?_Nhị Hỏa quay lại hỏi

Băng Nữ, Hắc Vương, Bạch Cốt không nói gì chỉ nhìn nhau rồi bước lên phía trước….

_Seohyun……À! Băng Nữ,để tôi cho_Huyền Vũ (Baekhyun) kéo tay Băng Nữ

_GÌ? Cậu giờ không đủ sức đấu với họ đâu, nghỉ ngơi đi. Mà hiện tại 3 người không đủ sức đâu mà có đủ sức thì cũng không thể đánh được đâu,3 người này khác với những người mà cậu chạm chán ban đầu_Seohyun nhăn mặt chỉ tụi kia, đứa nào cũng gần đến giới hạn rồi, nếu còn tiếp tục đánh với 3 người kia nữa thì đảm bảo chỉ được vài phút là gục ngay…

_Nhưng…… _Huyền Vũ đang tính nói gì đó thì Băng Nữ chen vào

_Tui hiểu mấy người đang nghĩ gì. Bạch Hổ, Huyền Vũ, Thiên Nữ, Hoa Nữ, tất cả đều muốn đấu thay cho tụi này nhưng đây là trận chiến của tụi này, hiểu  chứ? Mọi người đều xuất sắc vượt qua được khóa huấn luyện vừa rồi nhưng đấy chỉ là 1 trong 10 khóa huyến luyện thôi. Hiểu tui nói gì chứ?_Băng Nữ thở dài

Mấy đứa kia sững người,không biết nói gì hơn nữa. 1 khóa huấn luyện đã kinh khủng lắm rồi vậy mà họ phải tập tới 10 khóa huyến luyện liền….. Vậy rốt cục 3 ngươi bạn thân trước mặt họ kia rốt cục đã mang 1 lòng hận thù như thế nào mà có thể vượt qua được những khóa huấn luyện đó chỉ trong vòng ít thời gian như vậy…….

_Nào, bắt đầu thôi _Băng Nữ quay người lại, tiến về phía sân đấu nở nụ cười cực kì tự tin

_Nhị Hỏa đấu với Hắc Vương, Độc Tam cậu đấu với Băng Nữ còn để Bạch Cốt cho Nhất Phong này cho _Nhất Phong ra lệnh

_OK_Nhị Hỏa, ĐỘc Tam gật đầu

Trận đấu bắt đầu, và trận đầu tiên chính là của Độc Tam và Băng Nữ (Seohyun)….

Băng Nữ khuỵu người trống chân xuống đất chỉnh buộc lại đôi giầy cao gót bằng da cao tới 10 phân của mình, dài tới đầu gối nói với Độc Tam:

_Tam ca, chắc anh không định dùng độc với em chứ?

_Thế em nghĩ sao? _Độc Tam cười

_Xong rồi. Em thì em nghĩ cho dù đối đầu với Tam ca thì Tam ca cũng chẳng nỡ hạ độc thủ với em đâu_Băng Nữ nở nụ cười tinh nghịch

_Trong mắt anh em chưa bao giờ là Băng Nữ cả. Em chẳng hợp với cái tên đó chút nào đâu, em gái à_Độc Tam bắt đầu tấn công. Rút những con dao nhỏ, nhọn từ ống tay áo ra ĐỘc Tam phi thẳng về phía Băng Nữ

_Hì, Vậy nên em mới bảo là nhất định phải thắng bằng được anh_Băng Nữ nói rồi bật nhảy lên cao tránh những mũi dao đang lao vun vút về phía mình

_VÌ sao? _Độc Tam lôi từ cổ tay ra 1 thanh gươm mảnh và dài hơn thanh gươm bình thường 1 chút tấn công trực diện Băng Nữ…

_Vì nếu em thua Tam ca phải giết chết em chắc chắn sẽ đau khổ lắm. Nhưng nếu em thắng thì Tam ca sẽ là của em, hihi _Băng Nữ cười đắc trí

Độc Tam không khỏi ngạc nhiên trước câu nói của Băng Nữ nhưng nhiệm vụ trước mắt không cho phép anh tỏ rõ sự ngạc nhiên đó.Khẽ mỉm cười, anh tiếp tục tấn công Băng Nữ bằng những đường kiếm loang loáng,không thể nhìn rõ được đường chuyển động của thanh kiếm, anh nói:

_Này, sao lại muốn anh là của em chứ?

_Vì muốn anh về làm osin cho em, Tam ca nấu ăn ngon hết biết_Băng Nữ cười khoái trí, đồng thời lùi lại về sau tránh đường kiếm của ĐỘc Tam

_Này, giám về bảo anh làm osin hả? Em đúng là gan cùng mình mà_ĐỘc Tam giận run người

_Đâu, thật mà….không phải là osin bình thường đâu nhé,là osin cao cấp hắn hoi nhớ_Băng Nữ cười tinh nghịch

_Em chết chắc rồi….

Sau câu nói đấy ĐỘc Tam tấn công liên tiếp vào Băng Nữ khiến cho nó không thể phản công lại được mà chỉ có thể phòng thủ thôi….

_Kinh…..kinh khủng quá….kiếm pháp lợi hại quá_Huyền Vũ nhìn khung cảnh trước mặt mình lắp bắp

_Băng Nữ hoàn toàn chẳng phản kháng được gì cả_Hoa Nữ (Jessica) nhìn nó mà không khỏi lo lắng

_2 người này, vừa đánh nhau vừa nói chuyện _Thiên Nữ (Taeyeon) khẽ nhíu mày

_ha, theo cách nói chuyện vừa đánh vừa dỡn kia chắc 2 người này cũng thân nhau đấy nhưng là do tình cảnh bắt buộc mà họ phải đối đấu với nhau như thế này thôi _Huyền Vũ giải thích

_Băng Nữ sao không dùng đến cái đó nhỉ? _Bạch Hổ (Kris) nhìn chăm chăm vào cuộc chiến

_Ừ ha, rõ rằng là không dùng hết sức… sao vậy nhỉ? _ Hoa Nữ trầm tư

Phải, trong trận chiến này, hiện giờ Băng Nữ nhà ta hoàn toàn bị Độc Tam lấn lướt, lép vế hoàn toàn trước mũi kiếm của Độc Tam….

_Sơ hở…em thua rồi Băng Nữ à_Độc Tam cười đắc thắng,thanh kiếm trong tay anh xuyên qua khoảng không  trống trong phòng thủ của Băng Nữ tấn công thẳng vào điểm yếu đó

Mọi người ai cũng giật thót tim khi thấy mũi kiếm đó sé toạc không trung và nhắm thẳng vào Băng Nữ chẳng mấy khó khắn gì để chém cho Băng Nữ nhà ta 1 vết thương trí mạng nhưng lúc ấy không hiểu sao Băng Nữ nhà ta lại nhìn thẳng vào ĐỘc Tam và khẽ mỉm cười……

_Dễ vậy sao?

“KENG”

Và cái tiếng phát ra đấy chính là tiếng kiếm của Độc Tam chạm vào chân của Băng Nữ đã dơ lên để đỡ mũi kiếm đó

_Bắt đầu rồi_Nhìn thấy cảnh tượng đó Thiên Nữ nhà ta bất giác mỉm cười

_Em….._Độc Tam hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Băng Nữ giám dơ chân ra đỡ kiếm của mình

_Chậc, rách mất lớp da ngoài của em rồi nè_Băng Nữ nhìn vết rách ở giầy của mình nhăn nhó

_A, sao anh lại quên mất nhỉ. Điểm mạnh nhất của Băng Nữ là ở chân mà_Độc Tam lắc đâu vì mình đã quên 1 điều cực kì quan trọng đó

_Hì, nào giờ bắt đầu nhé anh _Băng Nữ khẽ nhếch môi nở nụ cười nửa miệng

Lùi về phía sau 1 chút rồi bật lên lấy đà Băng Nữ để tay phía sau lưng còn chân thì liên tục tấn công Độc Tam khiến anh không kịp trở tay….Đôi chân Băng Nữ như thay cho kiếm vậy, những đường đi chân nhanh nhẹ như 1 mũi kiếm mảnh nhưng thanh chém vào đối phương ; mỗi chuyển động tấn công đều khiến đối phương phải giật mình lép vế trước những đòn “liên hoàn cước” của mình . Dù không thể giống như kiếm gây cho người đổ máu nhưng bất cứ ai chỉ cần dính 1 đòn thì bên trong sương vỡ, thịt nát cả còn với những người có võ lực cao thì cũng khiến nội công họ bị thâm hụt về vết thương để lại trên người ngay lập tức bầm tím, nhói đau trong sương tủy….

Cùng lúc đó, trận đấu giữ Hắc Vương (Luhan) với Nhị Hỏa . 1 con người lạnh lùng và băng giá trong chiến trường, 1 con người nóng tính và tàn bạo y như cái tên của mình …..Vậy ai sẽ là người chiến thắng đây?……….

_Cậu là gì của Băng Nữ vậy? _Nhị Hỏa hỏi

_Thế theo anh thì là gì? _Hắc Vương ung dung đúc tay túi quần hỏi ngược lại Nhị Hỏa

_Cậu và Băng Nữ yêu nhau sao? _Nhị Hỏa hỏi toẹt luôn

_Chậc….yêu con nhỏ đó hả?Hahaa,tùy anh nghĩ thôi à_Hắc Vương suy nghĩ 1 hồi rồi nhún vui cười cười nhìn Nhị Hỏa đầu đang bốc khói

_Này, yêu thì nói là yêu.không yêu thì thôi. Cậu đừng có cợt nhả với em gái tôi, tôi sẽ không để cậu yên đâu_Nhị Hỏa gắt gỏng

_Chậc, không thích_Hắc Vương trả lời 1 cách không thể nào thờ ơ hơn

_Hừm tôi sẽ dạy cho cậu 1 bài học _Nói dứt câu nhị Hỏa lao thẳng về phía Hắc Vương

_Xin mời_Hắc vương khẽ nhếch môi nở nụ cười nửa miệng

2 con người 1 nóng 1 lạnh như con thiêu than lao vào nhau. Nhị Hỏa người thì bừng bừng lửa giận vì cái thái độ thờ ơ của cái tên Hắc Vương kia đôi với cô em gái yêu quý của mình mà đâu biết đã bị hắn đưa vào tròng 1 cách ngoạn ngục.Còn Hắc Vương nhà ta lúc đấy cứ nhởn nhơ như không ; mỗi đòn Nhị Hỏa tấn công mình chẳng có gì là khó khăn cả, chỉ cần 1 bước chân nhẹ là Hắc Vương đã có thể tránh đòn của Nhị Hỏa dễ dàng rồi……

Cứ thế, 2 con người này cứ chơi mãi cái trò mèo vờn chuột 1 cách bất đắc dĩ mà cả 2 đều chẳng hay….Nhị Hỏa vốn rất mạnh nhưng mà…..

Chiếc roi của Nhị Hỏa vung lên cao rồi quất xuống thẳng vào người Hắc Vương . Hắc Vương từ này tới giờ chỉ thấy cứ toàn phòng thủ, né tránh đòn là tài thôi chứ chưa 1 lần phản công như vậy giờ bị tấn công bất ngờ thế thì…..

_Xong rồi,chuẩn bị tinh thần đi Nhị Hỏa_Hắc Vương cười, dơ tay lên ngang đầu đỡ đường roi của Nhị Hỏa

_Mi….._NHị Hỏa rất nhạc nhiên khi thấy Hắc Vương đỡ đòn của mình chỉ bằng tay không mà chẳng hề hấn gì cả, bởi vì những người khác mà dơ tay hay gì đỡ roi của hắn thì cũng mất tay hoặc tàn phế,  vũ khí thì gãy đôi hoắc vỡ tan nát….

_Hì,không cần phải ngạc nhiên đâu,tui đâu phải thần thánh mà đỡ roi của anh không sao chứ. Sau lớp băng tay này là 3 tấm thép được dát mỏng đấy_Hắc vương giải thích

_Nào, đùa thế đủ rồi…. giờ ta bắt đầu chính thức nhé_Hắc Vương nói, đôi tay thần của mình cũng bắt đầu di chuyển

Cánh tay của Hắc Vương như mọc thêm cả nghìn tay nữa vậy….không thể nhìn rõ đâu là ảnh ảo và đâu là ảnh thật nữa…cứ như phật quan âm nghìn mắt nghìn tay vậy…..Và những điểm tấn công của Hắc Vương rất nhanh và chuẩn luôn nhắm thẳng tới những yếu điểm chết người của Nhị Hỏa mà tấn công khiến cho Nhị Hỏa rất khó khăn trong việc tránh đòn chứ đừng nói gì là tới phòng thủ

Và trận đấu cuối cùng, trận đấu được coi là kinh khủng nhất trong cả 3 trận đấu và có sức tàn phá kinh nhất chính là trận của Bạch Cốt (Chanyeol) và Nhất Phong….2 con người vốn được coi là cực kì điễm tĩnh, thông minh nhất lại đều chọn cách tấn công dồn dập về phía đối phương…..

Mỗi nhát kiếm như sẽ toác trong khí tạo ra luồng gió lạnh tới thấu xương của Nhất Phong chạm tới đâu là cắt nát tất cả tới đó. Những đường kiếm sắc lạnh cứ loang loang tung lên như 1 điệu múa của gió, cảm giác cho ta nhìn thấy là nhẹ bẫng nhưng khi chạm vào thì có thể sẽ nát con người ta thành nhiều mảnh nhỏ chẳng khó khăn gì….hàn khí trong kiếm tỏa ra quả thực rất lớn, nếu không phải là Bạch Cốt thì có lẽ người khác chưa kịp đấu đã bị hàn khí này nuốt chửng rồi….

Mỗi lần bước chần, tay bàn tay của Bạch Cốt nhà ta chạm tới đâu hay chạm tới vật gì đều để lại 1 vết lõm sâu cũng như độ sát thương lớn như là thiên thạch rơi xuống vậy khi thì cũng khiến mọi thứ anh chạm vào đều vỡ tan….Mỗi đường di chuyển nhẹ tựa lông hồng như khi chạm vào rồi mới biết nó như thế nào…..

Đây là 1 cuộc chiến ngang sức ngang tài, bất phân thắng bại giữa cả 2 con người này…..

Có lẽ cũng đã lâu lắm rồi Bạch Cốt không sử dụng những chiêu thức này từ cái ngày duy nhất anh viết tin người con gái anh yêu thương hết mức đã chết để rồi anh đầm mình trong máu,như phát điên lên đó thì anh không bao giờ sử dụng sự tàn khốc của đòn đánh này nữa do nó có sức công phá quá lớn khi dùng cả chân và tay…..NHưng  Bạch Cốt  biết Nhất Phong không phải loại tầm thường, cà tang như những bọn đã từng chạm chán với anh trước đây nên muốn thắng phải dùng tới nó…..Rốt cục liệu có khống chế được mình trong kí ức lúc điên loạn và nỗi đau không thể thấu đấy được không????…….

………………………

1 TIẾNG SAU:

_Tam ca, anh mà không dùng độc thì thua chắc rồi, hehee_Băng Nữ vừa nói vừa thở,tay lau đi những giọt mồ hôi vương trên trán mình sau 1 trận chiến dài nhìn Độc Tam nằm bẹp dí dưới đất ngoẻn miệng cười đắc thắng

_Hì, anh thua rồi….Giết anh đi…._ĐỘc Tam nở nụ cười mãn nguyện nhắm mắt chờ cái chết từ tay người con gái này đến với mình

_Tên thật của em là Từ Châu Hiền….em đợi anh tới Từ gia làm osin cho em nghen_Băng Nữ khẽ cúi người xuống nói thầm vào tai người con trai này rồi đứng dậy bước đi đi bỏ lại người con trai với khuôn mặt sững sờ ở đó

_Nóng giận thì không thể thắng được Hắc Vương này đâu, anh bị lừa rồi Nhị Hỏa…._Hắc Vương đắc trí nói bước qua con người đang nằm bẹp dí, tả tơi dưới đất đó. Mặc dù vậy Hắc Vương cũng đã rất khó khăn để thắng được con người này, vì lưng áo hắn đã ướt đẫm mồ hôi rồi

_Nhất Phong, hẹn ngày tái đấu nhé…_Bạch Cốt khẽ cười rồi bước qua người con trai vừa bị anh đánh gục kia

Vâng, kết quả cuối cùng là 3 anh em nhà kia thua và 3 đứa tụi nó toàn thắng tuy rằng có chút vất vả nhưng không hề gì vì chúng nó đã có 1 thứ từ trận đầu này……

Quay lại nhìn sân thi đấu đó thì ta không còn nhìn ra đó là 1 cái đấu như lúc đầu nữa rồi mà nó ngổn ngang 1 đống đổ nát, hoang tàn khủng khiếp do sức tàn phá của 3 cặp đấu này tạo ra….

_Mọi người không sao chứ? Ổn cả chứ? _Hoa Nữ lo lắng chạy lại hỏi

_Um, không sao. Xin lỗi đã để các cậu lo lắng nha_Băng Nữ cười hiền, xoa đầu Hoa Nữ

_Nè, lau đi. Mồ hôi kinh quá à_Thiên Nữ thẩy cho Băng Nữ nhà ta chiếc khăn tay màu đen

_Thanks_Băng Nữ đón lấy cái khăn, cười rõ là tươi

Dường như bên cạnh những người bạn này,những con người sẵn sàng vì nó hy sinh, những con người sẵn sàng vì nó làm tất cả, những người chưa bao giờ coi nó là Băng Nữ cả mà chỉ có 1 cô bạn Seo Joo Hyun siêu quậy, hồn nhiên, tinh nghịch thôi, đúng như lời ĐỘc Tam từng nói: “ em không hợp làm Băng Nữ”

_Đi thôi, ông ta đang chờ chúng ta đó_Chanyeol nói rồi bước đi

Bọn nó không nói gì, khẽ nhìn nhau gật đầu rồi bước theo. Ánh sáng càng ngày càng xa,tụi nó đang bước dần phía về nơi có bóng đêm bao trùm….chỉ có 1 màu đen trải rộng dài khắp nơi

Hình ảnh cuối cùng trong các ánh sáng yếu ớt đó là hình ảnh 2 anh em Seohyun và Chanyeol bước đi đầu tiên, phía sau là Luhan và cuối cùng là Kris, Jessica, Taeyeon, Baekhyun bước dần vào bóng tối và bị nó nuốt chửng….

Đi 1 đoạn khá dài,chúng nó dừng chân trước cánh cửa gỗ màu nâu đỏ lớn , cao hun hút chẳng thể nhìn thấy điểm cuối cùng ở đâu

_Bây giờ gõ cửa hả? _Jessica ngây thơ hỏi

_Điên à? _Taeyeon nhăn mặt

_Hơ, thế chứ làm sao mà mở được cái cửa này giờ???_Jessica mặt cứ đần cả ra

_Cửa này có gõ cũng không ma nào nghe thấy đâu, nó được mở từ trong cơ. Còn nếu muốn vào thì phải có mà_ Chanyeol khẽ cười vì sự ngây thơ quá độ của Jessica, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh cửa thì có 1 bảng hình vuông sáng lên, xuất hiện 1 dãy chữ số bên dưới

_Chậc, ở đây đúng là công nghệ hiện đại quá luôn à _Baekhyun tặc lưỡi nhìn

_Nói ngu vậy, tập đoàn đứng đầu thế giới chứ có phải là bọn cà tàng đâu mà trả thế _Taeyeon nhíu mày 

_Seohyun,đọc mã khóa cho anh đi. Em nhìn được mã chưa?_Chanyeol quay lại hỏi cô em gái

_Hỏi người ta mã rồi còn hỏi nhìn được chưa?. Để nhớ lại coi, um…là……013…5…..À! đúng rồi, là 0135749265746336_Ngập ngùng 1 lúc để nhớ lại thì Seohyun đọc 1 lèo luôn

_Hơ, Seohyun, cậu lấy đâu ra dãy số đó vậy ???_Jessica nhìn Seohyun đọc vanh vách mà khá ngạc nhiên, nghiêng đầu hỏi

_À! Nãy vừa nhìn ở chỗ bọn tiếp tân đó. Ngay lúc bọn mình bước vào, nhận ra người cầm đầu là Băng Nữ thì tụi tiếp tân đã gọi báo cho ông ta rồi, mã này cũng chính là mã đường chuyền điện thoại đó,1 ngày sẽ thay mã 1 lần nên không tra được đâu,chỉ có tới đây thui. Đấy chính là lý do vì sao mà anh để tui xuất hiện với hình dạng của Băng Nữ đó_Seohyun cười toét, giải thích

_Dỡn tui à_Taeyeon không tin; hoàn toàn không tin luôn

_Hở, sao lại không tin???_Seohyun đần mặt

_Thì với cái trí nhớ ngắn hạn như mi thì ai mà tin mi nhớ được chứ_Baekhyun loi choi chen vào

_haha phải, Seohyun nó có trí nhớ ngắn hạn lắm nhưng bù lại là 1 khi nó đã nhìn cái gì rồi thì trong ngày tuyệt đối không quên đâu. Đấy cũng là lý do vì sao mà Băng Nữ nhà ta đi vào sào huyệt của địch mà cứ đi bằng cửa chính 1 cách ngang nhiên, thực ra đây chỉ để lừa thôi để lấy mã lên tầng trên đó. _Chanyeol cười,giải thích tay không quên bấm dãy số mà Seohyun vừa đọc

“BÍP…..BÍP…….BÍP…….CẠCH……”

3 tiếng “bíp” kêu lên là đang loát lại mã số mà Chanyeol vừa đánh vào….và giờ tụi nó hoàn toàn công nhận trí nhớ của Seohyun,không sai 1 con số nào luôn nên cánh cửa đã nhanh chóng mở ra….1 luồng khí lạnh toát ra từ khe cửa đấy. Không chút dè chừng nào, chúng nó đẩy cửa bước vào trong.

Bên trong không quá tối như bên ngoài kia nhưng cũng không quá sáng ….mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo, ẩn hiện trong ánh đèn mờ ……

_Tới rồi sao? _Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế da đen lớn, nhìn chúng nó nói. Giọng ông hoàn toàn là 1 tông giọng ấm chứ không hề lạnh lẽo như chúng nó tưởng

Lúc tiếng nói người đàn ông đó cất lên cũng là lúc ánh đèn được bật mở, ánh đèn sáng trắng tràn  ngập khắp căn phòng rộng hớn…..

_Sư phụ _Luhan, Chanyeol, Seohyun cúi chào ông

_Quậy tưng bừng rồi vui chứ? Những đứa con ta dạy dỗ,những đứa con là thành quả đáng tự hào của ta nhất giờ đây lại phản lại ta. Cũng thú vị đó chứ nhỉ?_Hiện rõ trước mặt chúng nó là 1 gương mặt phúc hậu, hiền từ cùng nụ cười nhẹ, đầy ấm áp; nhìn ông không hề có chút nào sát khí của 1 người ở 1 địa vi cao cả

_Tụi con tới đây là vì cái chết của Thánh Nữ - người kế vị chức người đứng đầu điệp viên 4 năm về trước, thưa thầy.Con muốn 1 lời giải thích rõ ràng về cái chết của cô ấy và cả cái này nữa_Chanyeol bước lên đặt con chip điện tử lên bàn ông

Ông không nói gì, chỉ nhìn con chip 1 hồi rồi cũng cho con chip vào máy để mở.

Trước mặt chúng nó hiện lên 1 màn hình cảm ứng lớn đang chạy chương trình tự động do Chanyeol cài đặt sẵn đã tự mở các tệp tin có chứa kế hoạch “ngày tận cùng thế giới” trước mặt ông ta và tụi nó

_Làm…..làm sao mà……_Ông không dấu được sự ngạc nhiên khi nhìn thấy cái chương trình tuyệt mật này

_Thầy, điều sai lầm duy nhất của thầy chính là quá coi thường những thứ đơn giản. Thầy nghĩ Tiffany là 1 bộ óc thiên tài nên chắc chắn sẽ nghĩ ra cách gì đó cao siêu lắm để báo truyện này với tụi con mà không để ý đến những cách bình thường khác. Thầy quên là thánh vật cũng có trí thông minh sao? Động vật cũng có tình cảm thấy ạ, nhờ mèo Wild mà tụi con mới biết được cái sự thật đau đớn này đấy thầy_CHanyeol nhìn người thầy đã dạy mình trước đây cũng là người đứng đấu “W” cười chua chát

_Người thầy mà con kính trọng nhất, khâm phục nhất lại là người đứng sau giật dây cái chết của chị Tiffany. Chị ấy đâu có tội chứ, tại sao vậy thầy???_Seohyun người run bần bật, ánh mắt long lanh xao động hiện rõ chứ “đau đớn” khi nhớ lại cái quá khứ đau thương 4 năm về trước

_Ta nghĩ rồi các người cũng sẽ biết nhưng không ngờ rằng lại sớm vậy. Phải, người đứng sau cái chết của Tifany chính là ta. Và người tiếp theo sẽ là con, Seohyun _Dứt câu nói cũng là lúc ông chĩa thẳng khấu súng vào Seohyun và…….

“PẰNG…”

_SEOHYUN

………

Phát súng vang lên chói tai, mọi  người không ai kịp trở tay, chưa kịp hiểu truyện gì thì viên đạn đã bay thẳng về phía Seohyun và đang bay thẳng về nơi quả tim của Băng Nữ đang đập…….Seohyun đang chết sững người nhìn thầy mình trân trân, nó không biết phải làm gì nữa không phải sợ hãi nhưng chân không thể nào bước đi được……..

“RẦM….”

_SEOHYUN…._chúng nó hét ầm lên khi thấy Seohyun ngã xuống, mặt đứa nào đứa nấy đều tái mét. Nhất là Chanyeol mặt cắt không còn 1 giọt máu nào luôn…..

_Seohyun à…..Seohyun…… _Jessica khóc nấc lên lay cô bạn của mình

_Um…..tui không sao _Seohyun mở mắt, lắc đầu

_đừng dỡn chứ…..thế máu ở đâu kia….máu kìa…..đau không????_Jessica rối rít hỏi, chỉ vệt máu dài ,đỏ thẫm dính ở tay và eo Seohyun

_Máu….Máu này không phải của tui….Mã vừa nãy ai cứu tui vậy….???_Seohyun nhìn vệt máu trên tay mình, chẳng có cảm giác gì là đau cả, quyệt vệt máu đi thì hoàn toàn không có vết thương, 1 vết sước sát nhỏ cũng không…..

_Con heo, có xuống mau không? Cô còn định ngồi đè lên tôi tới bao giờ hả? …._Tiếng nói của Luhan gắt lên

_Sặc….Luhan, mi làm cái quái gì ở đó vậy???_Seohyun nhìn thấy Luhan đang bị mình ngồi lên người thì như cái lò xo bật dậy liền

_Làm cái quái gì nữa chứ. Tôi vừa cứu  cô đấy, người đâu mà cứ đứng yên chịu bắn là sao vậy….. A, đau quá _Luhan lồm cồm đứng dậy, bỗng dưng nhíu mày nhăn mặt vì cảm giác đau

_Luhan, máu kìa…_Taeyeon chỉ vào eo Luhan, máu đang thi nhau chảy ra từ đó

_Ờ! Chắc nãy viên đạn sượt qua thôi, không sao đâu, ngoài da thôi ý mà_Luhan sua tay

_để tụi này băng lại cho _Baekhyun xé “roạt” luôn cái áo mình đang mặt để bịt miệng vết thương cho Luhan

_Ổn thật chứ? _Kris hỏi lại, nhìn máu chảy ướt đẫm cả vùng eo nên anh thấy lo

_Ừ, ổn _Luhan cười, trấn an Kris

Kris với Baekhyun nhanh chóng giúp Luhan quấn lại vùng eo để cầm máu vết thương. Taeyeon với Jessica thì sợ Seohyun cũng dính đạn nên lo lắng kiểm tra lại nhưng dường như Seohyun không sao cả, hoàn toàn lành lặn…..Cô bé nhà ta giờ chỉ biết nhìn 1 ai đó chăm chăm,khó hiểu thôi; cái tên bị thương mà vẫn cười được kia thật khiến cho nó không biết nên nghĩ sao nữa……..

_Thầy, sao thầy lại làm vậy chứ?_Chanyeol quay lại nhìn ông thầy đáng kính của mình đã chút nữa thì giết chết em gái mình và thằng bạn thân của mình

_Hừ, còn sao nữa hả? Ta đã mất bao nhiêu công dạy dỗ các ngươi, tạo ra các ngươi như ngày hôm nay….thế mà giờ từ Tiffany tới tụi bây đều phản bội lại ta……1 lũ phản các người còn nói sao……???????_Ông quát to, nhìn chúng nó bằng ánh mắt đầy tức giận

_Thầy nhầm rồi, tụi tôi vẫn luôn kính trọng thầy nhưng thầy đã bị cái lòng tham nó làm mờ mắt tới giết đi cả cô học trò mà thầy cưng chiều nhất. Ai mà chẳng là con người dù ta có là người thông minh,thiên tài hay chỉ là 1 kẻ hèn mọn, yếu kém thì cũng vẫn chỉ là 1 con người mà thôi, con người phải có tình cảm tình người thầy ạ.Cái kế hoạch thầy tạo nên, đẩy nhanh ngày tận cùng để thế giới chạm tới ngày tận cùng nhanh nhất có thể đó đang chính là bằng chứng cho thấy cái tình của thầy đã bị cái dã tâm, ham muốn tầm thường của con người nuốt chửng rồi…….._Luhan hơi nhíu mày vì vết thương nhưng ánh mắt nhìn ông thầy đầy kiên nghị, chắc chắn nói

_Tụi bây thì hiểu cái gì chứ? Làm sao mà hiểu được hết mà nói chứ, toàn 1 bọn nít ranh mà giám lên mặt dạy ta sao? Ta đã sống hơn nửa cuộc đời này rồi,ta hiểu cái gì cần hơn các ngươi,thế giới này không dành cho những kẻ hèn yếu _Ông đập bàn tức giận. Dường như người thầy nhân hậu của chúng nó không còn tồn tại trong người ông nữa

Giờ hiện trước mặt chúng là 1 người đàn ông đầy tham vọng, độc chiếm; ánh mắt vằn lên những tia lửa giận, giọng nói khàn đặc tham vọng của 1 con giã thú,thân hình run lên vì tức giận……Ông thầy trước mặt chúng nó giờ đây đã mất hoàn toàn nhân tính…..

_Phải, tụi con không thể nào hiểu được rằng tại sao thầy lại thay đổi tới như vậy _Chanyeol cay đắng nói

_haha…tại sao ư???…Vì những lũ người dưới kia, những con người không có đầu óc,những bọn thiểu năng kia kìa….chúng chỉ tổ làm cho vấy bẩn cái xã hội này thôi, chính chúng là lý do lớn nhất khiến cho xã hội này suy tàn….chính chúng là lũ man di mọi rợ đang phải tiêu giệt….._Ông hét lớn, cười như điên dại

_Không ai sinh ra đã tài giỏi, cũng chẳng ai sinh ra có thể chọn được cha mẹ để đầu thai vào nhà giàu có để mà hưởng cuộc sống hạnh phúc, ăn no mặc ấm, sống trong nhung lụa cả thầy ạ. Và cũng chẳng có cái gì là hoàn hảo, hay định mức của hoàn hảo cả…núi cao còn có núi cao hơn huống chi là con người có nhiều tầng lớp, mỗi tầng lớp đều có 1 giá trị riêng của nó cả nhưng nó đều đáng để tự hào,ai cũng đáng được tự hào cả…….Tứ tạo nên xã hội này không phải chỉ có những con người có đầu óc,có tư chất thông minh đâu thầy….Đoàn kết,chung lòng chung sức mới tạo nên được 1 đất nước, 1 trái đất tròn mới là điều quan trọng,1 cây làm chẳng nên non 3 cây chụm lại nên hòn núi cao _CHanyeol cười hiền nhưng nụ cười này không mang tính chất vui vẻ mà nó cho ta 1 cảm giác đắng cay, thấm nhuần lẽ đời…..

_Ta bất biết…..Chúng mày phá vỡ của ta tất cả thì ngày hôm nay chúng mày phải chết ở đây…….. HAHAHAHAHAH………_Tiếng cười kinh khủng đó của ông lại vang vọng lên trong khắp gian phòng

_Thầy, tụi con bất hiếu rồi……_từ khóe mắt của Chanyeol rơi ra 1 giọt nước. Không biết có phải là nước mắt không nữa nhưng nó cho ta nhìn thấy sự đau thương trong đó và sau đó là tiếng súng vang lên………

“PẰNG……..”

Viên đạn bạc từ khẩu súng lục của Chanyeol bay thẳng về phía ông không hề khoan nhượng……..

“KENG…’

Viên đạn nhắm thẳng vào đầu ông, cảm tưởng như gần chạm tới được ông thì bỗng dưng nó đập vào cái gì đó bật ra và rơi xuống đất lăn dài trên mặt đất……….

_hừ, các ngươi nghĩ rằng giết được ra dễ vậy sao? Chỉ với 1 viên đạn bạc cỏn con đó à??? HAHA…..quá tầm thường_Ông ta cười đắc trí

_Hì, xin lỗi thầy nhưng con chưa bảo xong mà. 1 viên đạn không chạm được thì nhiều vậy….._Chanyeol nhìn thầy khẽ ngoẻn miệng nở nụ cười đầy ẩn ý

_Mấy đứa thấy viên đạn anh vừa bắn ở điểm nào trên tấm kính trống đạn đó chứ?Nhắm thẳng vào đó mà bắn đi _Chanyeol quay lại nhìn chúng nó nói

“CẠCH………CẠCH……….CẠCH…….”

Tiếng lên cò súng vang lên đồng thời, ngay sau câu nói của Chanyeol và……………

“PẰNG……PẰNG……………PẰNG……………”

Hàng loạt những tiếng súng nổ vang lên ròn rã, chói tai, đinh óc và mục tiêu của chúng chỉ là nhắm vào đúng 1 điểm duy nhất trên tấm kính trống đạn dày cộm đấy mà thôi…..

Hết băng đạn này lại đến băng đạn khác, cứ thế tiếng sung cứ vang lên liên hồi, dưới đất rơi đầy vỏ đạn lăn long lóc, vương vãi khắp nơi xung quanh tấm kính đầy…….Tới băng đạn cuối cùng thì chúng nó cũng mới chỉ làm nứt được tấm kính đó mà thôi…….

_Chậc, mới nứt thôi sao? _Seohyun tặc lưỡi chán nản

_Ha, tụi bây chỉ làm được có vậy thôi sao? Quá tầm thường. Nói cho tụi bây biết, đây là tấm kính trống đạn đã được cải tiến rồi, nó không bình thường như tụi bây nghĩ đâu….ngu ngốc_Ông ta nhìn tụi nó khinh khỉnh

_Chưa kết thúc được đâu_ Luhan bước ra từ phía sau nó, tay dang lắp nốt băng đạn cuối cùng vào khẩu súng lục dài màu bạc….

Cánh tay Luhan khẽ dơ lên, ánh mắt sau thăm thẳm như vực đó lạnh băng không cảm xúc gì, Luhan bóp cò súng và………

“PẰNG ……PẰNG…..PẰNG…………”

_haha……ta nói rồi, có bắn nữa cũng thế thôi…đây là tấm kính đặc biệt _Ông ta nhìn sự cố gắng của Luhan cười nhạt

_Và đây cũng không phải đạn thường. Ông nghĩ vì sao tấm kính lại nứt vậy???_ Luhan nhìn ông ta nhoẻn miệng cười….nụ cười khiến ông ta sững người lại………

Tiếng súng vang lên liên tiếp, tấm kính chắn đạn vẫn ngoan cường đứng vững cho tới khi viên đạn bạc cuối cùng bay tới…….nó vừa chạm vào thì tấm kính chắc chắn đó đã vỡ tan nát và lao lun vút về phía ông ta đang vô cùng ngạc nhiên đó nhăm thẳng vào tim ông ta…..

Cánh tay đang vội vang nhấn cái nút đỏ trên bàn đó, chưa kịp thì đã……………

“A………………..A……….A……….”

Tiếng hét đâu đớn của ông ta vang lên và người đàn ông đó đã gục ngã hoàn toàn….ông ta không thể đứng thẳng được nữa, không thể bệ vệ oai phong như trước nữa khi hứng nhát đạn đó…. Bàn chân ông ngày càng lùi ra sau đẩy cánh tay kia xa cái nút đỏ trên bàn………và rồi ông ngã gục xuống đất, máu loang loáng trên sàn, mồm cũng bắt đầu máu chàn ra……đau đớn

Và có lẽ là nếu Luhan không bắn viên đạn đó nhanh hay viên đạn không kịp ghim vào tim ông nhanh, chỉ 1 khắc thôi có lẽ tất cả chúng nó ở đây đã tan nát xác khi ông nhấn nút đỏ khởi động toàn bộ hệ thống “hủy diệt” đó để hơn mấy trăm khẩu súng cấp cao nghiền nát chúng nó trong nháy mắt……..Có lẽ chúng nó là do may mắn chăng hay là do cái chính luôn thắng cái tà…..??????

Seohyun, Luhan, Chanyeol bước tới bên cạnh người thầy của mình, cả 3 cúi đầu nhận lỗi trước thầy…….chính chúng nó đã giết chết người thầy của mình…….Với 3 con người này thì dù ông có trở thành người độc ác và nham hiểm tới mức nào đi chăng nữa thì ông vẫn luôn là 1 người thầy kính yêu, vĩ đại trong lòng chúng nó mãi mãi……

Những hồi ức xưa lại ùa về, hình ảnh người thầy phúc hậu nhưng nghiêm khắc cũng với những bài tập quái dị, biến thái làm cho chúng nó dỏ khóc dở cười đã khiến cho chúng nó từ những đứa bé non nớt, những tâm hồn yếu đuối đã trở nên trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn và biết suy nghĩ hơn……

_Về thôi _Chanyeol vỗ vai cô em gái nhỏ

_Dạ _Seohyun khẽ gật đầu đứng dậy, hàng nước mắt vẫn còn vệt dài trên gò mà

Chúng nó bước đi, để lại thầy đang nhắm mắt nằm đó….

Chúng nó để thầy cũng với căn nhà này kết thúc ở đây bằng ngọn lửa đỏ kết thúc câu chuyện kéo dài 4 năm này mãi mãi để cho ta 1 tương lai tốt đẹp, để cho thầy được an nghỉ thanh thản bên cơ nghiệp mà thầy đã bỏ bao tâm huyết ra

QUÁ KHỨ TỪ ĐÂY SẼ ĐÓNG LẠI MÃI MÃI…….

_Mọi thứ ổn cả rồi. Mong thầy sẽ bình yên trên thiên đường…._Seohyun thở dài 1 tiếng nhẹ nhõm….cái quá khứ đau thương xuốt 4 năm qua nó gánh trên vai giờ đã có thể rũ bỏ

_ừ, ổn cả rồi_Giọng Luhan trầm ấm vang lên bên cạnh Seohyun

_Ừ, mà này, sao mi đi loạng choạng vậy??? Sao không? _Seohyun nhìn cái dáng đi siêu vẹo của Luhan nhíu mày hỏi

_Ta không…….._Chưa nói hết câu Luhan đã đổ gục xuống người Seohyun rồi

_LUHAN…..

_LUHAN……

…………………

12H ĐÊM TẠI  BỆNH VIỆN NGÀY HÔM SAU:

Luhan vẫn chìm trong mộng ảo và đã mơ thấy….. mơ thấy cô nhóc đó: mái tóc màu đen tuyền óng ánh trong nắng, khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương, gò má lúc nào cũng ửng hồng, đôi mắt nâu long lanh nhìn 1 thằng nhóc mỉm cười rất tươi, nụ cười chàn đầy sức sống như 1 đóa hoa mặt trời vậy….

Kết thúc là 1 cảnh tượng khiến hắn không bao giờ quên được và cũng là lúc hắn tỉnh dậy

Mở mắt, hiện ra trước mặt hắn là 1 căn phòng trắng xóa và đấy thuốc sát trùng……. Hắn nhận ra đây là bệnh viện. Quay sang bên cạnh, hắn rất ngạc nhiên khi thấy nó đang gục đầu bên cạnh mình ngủ ngon lành….

_Tỉnh rồi hả? _1 giọng nam vang lên

Luhan đảo mắt quanh căn phòng và dừng lại bên bệ cửa sổ nơi có 1 người con trai với dáng người dong dỏng cao, khoác trên mình bộ đồ trắng đang đứng tựa người vào bệ cửa sổ nhìn hắn

_Chanyeol …. _Luhan nhíu mày

_Hừ, cậu giỏi lắm. Viên đạn đấy ghim trúng vào eo mà giám bảo là sượt qua hả? biết chút nữa là chết vì mất máu nhiều quá không hả? _Chanyeol mắng cái tên ngốc đang nằm trên giường kia hù mọi người sợ muốn chết luôn

_haha, nhưng sự thật là tui vẫn chưa chết mà. Tui nằm bao lâu rồi_Luhan khẽ cười, ngồi dậy tựa vào thành giường

_Nguyên 1 ngày rồi, cậu làm Seohyun nó lo sốt vó_Chanyeol thở dài

_Là sao? Vậy nên cô ta ở đây hả? _Luhan nhìn nó đang thiêm thiếp mà khẽ cười

_Uh, thì mi vì nó bị thương , chút síu nữa là đi gặp diêm vương rồi mà. Từ lúc mi vào viện tới giờ nó cũng ở đây suốt đấy, có chịu về đâu_Chanyeol chán nản nói

_Um…._Luhan nhìn Seohyun, bàn thay chạm nhẹ vào gương mặt nó….

Mọi thứ lại chìm vào im lặng khi Luhan cứ ngồi đấy ngắm Seohyun ngủ còn Chanyeol thì đứng nhìn 2 đứa kia mà nở nụ cười đầy ẩn ý

Những ngày sau đó Seohyun vẫn ở lại chăm sóc cho Luhan tới tận khi ra viện. 2 đứa này vẫn thi thoảng trí chóe nhau khi Luhan nổi hứng trêu nó nhưng khoảng cách trước giờ của 2 người đã được rút ngắn rất nhiều khi 2 đứa phát hiện ra rằng chúng nó hợp nhau 1 cách kì lạ……Không hiểu sao trước 2 đứa lại không thể ưa được nhau nhỉ???

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #luhanexo