Chương 405: Sợ anh?

Quả thật đúng như Thương Úc nói, đêm nay không có bất kỳ ai quấy rầy.

Đến khi anh tham hoan gần trắng đêm, Lê Tiếu mới thấy được thể lực anh thật khiến người ta thán phục.

Cô vẫn luôn biết Thương Úc điên cuồng khác thường trong chuyện mây mưa. Nhưng cô lại không ngờ một ngày trước khi cô đi công tác, anh lại vồ lấy cô như sói, ăn sạch không chừa mãnh vụn.

Thậm chí ngay lúc cao trào, Lê Tiếu mơ hồ hiện lên một ý niệm khó lòng tưởng tượng trong đầu.

Nếu tình yêu có thể phản ánh mức độ chứng hoang tưởng, chắc chắn Thương Úc là người mắc bệnh nặng nhất.

...

Bảy giờ sáng, Lê Tiếu thoi thóp ăn xong điểm tâm, run chân chui vào xe chuyên dụng màu đen.

Cô không biết mình ngủ lúc mấy giờ, chỉ biết sáng nay tỉnh lại, anh đang ôm cô ngâm mình trong bồn tắm.

Lúc này, Thương Úc cũng ngồi trong xe, nghiêng đầu nhìn Lê Tiếu đang ngồi áp sát bên cửa xe, mấp máy môi, đưa tay định ôm người vào lòng.

“Làm gì thế?”

Cô nhóc lại dịch sát vào cửa xe hơn, cảnh giác quét mắt với anh.

Tay anh dừng giữa không trung.

Lạc Vũ và Lưu Vân ngồi hàng trước lẳng lặng chớp mắt nhìn nhau, có nên xuống xe hút điếu thuốc rồi quay lại không?

Thương Úc híp mắt, nhìn Lê Tiếu nghiêm túc khoanh tay trước ngực mà đáy mắt hiện ý cười: “Sợ anh à?”

Lê Tiếu nuốt nước bọt, liếc tay anh, thuận tiện đẩy ra, lạnh lùng nói: “Đương nhiên sợ chứ, Diễn gia của Nam Dương có ai mà không sợ.”

Giờ cô chỉ cần ngửi được mùi hương thơm nồng trên người anh là cảm thấy không ổn rồi.

Những hình ảnh điên cuồng tối qua, song hành với hương vị của anh từ từ thấm vào mũi, từng chút một hiện lên trong đầu cô, mặt cô lập tức đỏ bừng.

Thương Úc liếc kính chiếu hậu, Lưu Vân và Lạc Vũ hiểu ý đẩy cửa xuống xe.

Cửa tự động còn mở, gió sớm len vào.

Anh cúi người đến trước mặt Lê Tiếu, vòng tay qua eo cô, cưỡng ép ôm cô vào ngực, cúi đầu thấp giọng bên tai cô: “Vẫn còn khó chịu sao?”

Lê Tiếu mím môi không nói gì, khóe mắt đỏ ửng liếc anh, còn có vẻ chẳng buồn để ý đến anh.

"Đi Sùng Thành nhớ cẩn thận, ra ngoài phải dẫn Lạc Vũ theo, có chuyện phải gọi điện cho anh."

Thương Úc nhìn rõ cô đang cụt hứng, lòng bàn tay rộng vỗ lên sống lưng cô, giọng trầm thấp quyến rũ dặn đi dặn lại bên tai cô.

Lòng Lê Tiếu mềm oặt, ngửa đầu va phải đôi mắt sâu tựa bể của anh, bĩu môi nói: "Biết rồi."

Thương Úc hôn lên má cô, lại ôm cô ngây người một lúc rồi mới bảo Lưu Vân lái xe đưa hai người đến sân bay.

Khi cửa tự động đóng lại, dáng người cao lớn ngoài cửa của anh dần mơ hồ. Lê Tiếu nhìn hai lần, sau đó dựa lưng ghế ngủ bù.

Mây mưa cả đêm qua, triệu chứng tê hông đau chân e là năm ba ngày không hết.

Ban công biệt thự, Vọng Nguyệt đứng sau lưng Thương Úc, nhìn hướng xe đi xa, nghiêm túc nói: “Lão đại, vừa nhận được tin tức, bà Tiêu đã lên máy bay, xế chiều nay sẽ đến Nam Dương.”

"Ừm." Anh đứng chắp tay, nét mặt lạnh nhạt sâu xa khó dò tâm tư.

Vọng Nguyệt mím môi: "Lần này Lão đại cố ý sắp xếp Đại hội giao lưu ở Sùng Thành vì không muốn cô Lê gặp bà Tiêu sao? Nếu cô Lê biết...”

Thương Úc sâu kín liếc anh ta, nét mặt khó đoán: "Bảo Lạc Vũ canh chừng cô ấy thật kỹ, phong tỏa tin tức Nam Dương với cô ấy."

Vọng Nguyệt há miệng, muốn nói lại thôi.

Chỉ mong bà Tiêu và cô Lê đừng gặp mặt.

Thương Úc vẫn còn đang lo lắng vô cùng về chuyện bà Tiêu, đi ra ngoài mấy mét lại dừng chân, lành lạnh quay đầu: "Dạo này bốn người các cậu rảnh lắm sao?"

Vọng Nguyệt mờ mịt gãi đầu: "Không rảnh ạ."

"Nếu rảnh đánh cược trên WeChat, xem ra không thiếu tiền rồi.”

Dứt lời anh xoay người rời đi.

Vọng Nguyệt còn chưa nghĩ ra mấy lời này có ý gì thì tới chiều bốn trợ thủ đồng thời nhận được giấy thông báo khấu trừ từ kế toán Diễn Hoàng.

Số tiền khấu trừ: Ba triệu.

Mục khấu trừ: Tiền thưởng nửa năm.

Lý do khấu trừ: Chơi đánh cược.

Khi bốn trợ thủ nhìn thấy thông báo này, trong lòng họ chỉ có chung một suy nghĩ: Mợ nó, rõ ràng đang lấy việc công làm việc tư!

...

Mười hai giờ trưa, nhóm giao lưu của phòng thí nghiệm đã đến ven biển cuối phía Nam Sùng Thành.

Ba tiếng ngồi máy bay, Lê Tiếu đã ngủ bù, cho nên lúc này xuống sân bay, cô không còn quá mệt mỏi.

Lần này Phòng thí nghiệm Nhân Hòa có bảy người tham dự Đại hội giao lưu, cộng thêm Lạc Vũ đi theo, đội ngũ tám người oai nghiêm ra khỏi sảnh chính sân bay.

Sùng Thành rất nóng, là vùng biển, gió nóng thổi đến còn mang theo mùi tanh của biển.

Hành lý của Lê Tiếu được Lạc Vũ kéo, cô đi nhẹ tênh bên cạnh, dáng vẻ rất biếng nhác.

Viện sĩ Giang mặc sơ mi người già, cầm tờ báo trên máy bay quạt không ngừng: "Liên Trinh à, xe trò gọi đỗ ở đâu thế?"

Liên Trinh còn chưa đáp, Lạc Vũ đã lên tiếng trước: "Tôi đã sắp xếp xe chuyên dụng, ở bãi đỗ khu C."

Viện sĩ Giang cười ha hả nói câu khách sáo với Lạc Vũ, rồi gọi mọi người cùng đến bãi đỗ xe.

Người ngoài không biết thân phận Lạc Vũ, chỉ xem cô ta là bạn của Lê Tiếu, nhưng Viện sĩ Giang thì biết rõ.

Đây chính là một trong bốn trợ thủ của Ông trùm kia.

Chặng đường bốn mươi phút, xe chuyên dụng dừng trước cửa nhà chiêu đãi khách kiểu cũ.

Bên cạnh là Trung tâm hội nghị, Đại hội giao lưu ngày mai sẽ tiến hành ở đây.

Lạc Vũ và Liên Trinh làm xong thủ tục ở quầy lễ tân, Viện sĩ Giang ở sảnh lớn dặn dò mấy câu: "Mấy đứa cũng về nghỉ đi, chiều nay rảnh có thể đi dạo ở Trung tâm hội nghị bên cạnh. Bảy giờ sáng mai chúng ta tập hợp dưới lầu, chuẩn bị đầy đủ tài liệu, đừng để xảy ra sơ suất gì."

Không lâu sau, đoàn người chia ra trở về phòng. Lê Tiếu quá mệt mỏi, vào cửa liền nằm lên giường.

"Cô Lê, trưa nay cô muốn ăn gì?"

Lạc Vũ cất hành lý xong, đến phòng khách liền thấy Lê Tiếu đang uể oải nằm nghiêng người.

Lê Tiếu lắc đầu: "Tôi muốn ngủ một lúc, cô đi ăn đi."

Lạc Vũ há miệng muốn nói lại thôi. Ừm, có thể nhìn ra được tối qua đã mệt lả người.

Cô ta mím môi, nói thêm gì đó nhưng Lê Tiếu không nghe rõ, chưa đến ba phút đã ngủ say.

Cùng lúc đó, sảnh chính ở sân bay Sùng Thành, một người đàn ông anh tuấn mặc sơ mi màu bột cánh sen phối quần dài màu đen đanh mặt đi ra từ lối VIP.

Sau lưng anh ta còn có hai người áo đen cao lớn cường tráng. Thành phố ven biển nóng rát khó chịu, khi anh ta ra khỏi sân bay, cảm giác như ngừng thở: "Cái nơi rách nát gì đây, nóng quá đi!"

Hai vệ sĩ theo sau không hẹn cùng vuốt mặt.

Cậu còn được mặc sơ mi hồng mát mẻ, họ phải mặc vest đen dày đây này.

.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top