Chap 2
Năm thứ 2 trung học anh bảo anh sẽ đi Mỹ . Giáng sinh năm đó , cô chờ anh ở chỗ cũ . Cậu bạn đi ngang qua , thấy cô ngồi đó , chỉ xoa đầu và cười hiền, rồi đi mất .Anh đến , bình thản như ngăn đá tủ lạnh , nhận quà của cô . Cô biết mình không còn cơ hội nữa .
Anh đi đầu năm cô vẫn gửi thư đều đặn , cố gắng lấp chỗ trống thói quen gọi điện cho anh . Thi thoảng cô vẫn đi ra chổ hẹn cũ , mjong chờ ai đó hoặc hình dung những kí ức dễ chịu . Cậu bạn thảng hoặc xuất hiện với những cây nến tự làm , ấm sực , thơm nức , cô thích nến từ đó .
Cô quyết định đi du học . Vùi đầu vào đống tài liệu . Anh bên kia cũng hối hả nộp đơn xin vào các trường . Bài luận xin nhập học có chủ đề là viết về người gây ảnh hưởng lên bản thân nhiều nhất , anh chọn cô . Đọc bài viết của anh vào giữa trưa trên mạng cô thấy vui . Nửa đêm đọc lại cô bật khóc . Cô được học bổng đi Nhật , anh được nhận vào một trường có tiếng . Hè năm đó , anh về , hai người gặp nhau ở phòng của cậu bạn . Anh mặc chiếc áo cũ , tặng cô một chiếc chuông gió chuồn chuồn bằng thủy tinh mua ở bên kia . Im lặng kéo dài , cô cũng muốn hỏi và nói với anh rất nhiều , nưng mọi thứ không thoát ra được .Cô biết sau ngày hôm nay , 3 người sẽ đi 3 đường khác nhau . Gặp lại cũng chỉ trông mong vào sự tình cờ mà thôi .
Trước khi anh bay , cô bảo muốn nghe giọng anh qua điện thoại , anh gọi cho cô , cô chỉ cười và thở phào nhẹ nhõm. Cô bảo , chợt nhân ra 2 người không có ảnh chụp riêng với nhau , anh "ừ" rất nhẹ , rồi lại bảo cũng có thể làm gì đâu,.... Đến khi dập máy , cô lại khóc .
Một năm sau , anh và cô về nghỉ hè , lịch học khác nhau , lúc cô về thì chỉ còn 1 tuần nữa anh đi . Anh muốn gặp cô , nhưng cô lắc đầu qua ống nghe . Cô biết , chỉ cần nhìn thấy anh lần nữa , cô sẽ lại rơi vào dòng xoáy bất lực ấy . Lúc nào cô cũng ở trên bờ vực , một cử chỉ của anh cũng đủ để kéo cô xuống , và anh không bao giờ yêu cô . Dù cô luôn nhận thức như thế , nhưng cô không cứu mình được . Chỉ cần gặp anh .
Ngày cuối cùng anh ở Hà Nội , cô gọi điện trước khi chìm vào giấc ngủ hiếm hoi giữa ngày , bảo hãy gặp nhau đi . Anh lao đến và cô không nghe thấy, anh chờ và cô không biết , lúc cô choàng tỉnh , anh đã đi mất . Có lẽ đây là cơ hội để cô quên anh . Hay đúng hơn , để quên đã từng thích anh nhiều như thế nào. Cậu bạn xuất hiện sau khi anh bay . Đi dạo với cô từng tối , dắt tay cô qua những dãy phố . Tay cô nằm gọn trong tay cậu . Đôi khi cô buồn , cậu dang tay ôm cô và cười hiền . Cậu hỏi cô làm bạn gái cậu nhé , cô gật đầu . Cô kể cho anh , anh chỉ cười . Lúc đó , cô đã nhận ra anh đã biết từ lâu . Anh không về Việt Nam lần nào nữa .
Cô về vào dịp tết , gặp lại cậu bạn . Tình cảm hời hợt như chưa từng có . Cậu bạn đến nhà cô với li thủy tinh nuôi cá trong veo , xếp cát ở từng bờ biển cậu đã đi . Cô nói lời chia tay bình thản , cậu ra về , để lại khối thủy tinh . Cậu dịu dàng quá , dịu dàng đến mức cô chỉ biết nói lới xin lỗi , nhưng cô không khóc . Cậu chưa bao giờ làm cô phải khóc . Như anh . Cô quay lại Nhật , hẹn hò vài người nhưng cô nhận ra , cô chỉ tìm kiếm anh trong những người lạ . Từ dáng gầy , kính gọng mỏng , mái tóc bù xù hay những bản nhạc anh nghe . Anh cứ định hình trong ý niệm về một người yêu thương như thế .
Cô vẫn đòi anh gửi thiếp sinh nhật , anh chẳng bao giờ chối từ . Anh bảo cô không cần gửi postcard nữa , điều này thì cô không làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top