Tập 25+26+27+28

25 Bóng đen

SCI điều tra gặp phiền toái, Bạch Ngọc Đường liền buồn bực, sao mà chỗ nào cũng là người ký ức có vấn đề chứ?

Cuối cùng, mọi người quyết định trực tiếp xuống tay từ Tiễn Dụ.

Bạch Ngọc Đường đưa Triển Chiêu, Mã Hán, Triệu Hổ còn có Triệu Tước đã tìm miếng giấy ghi “Cố vấn” dán trước ngực, cùng đi tới bệnh viện tâm thần.

Lúc này trời đã gần tối, mọi người vừa mới vội vàng ăn cơm liền chạy đến đây, vừa xuống xe, thấy có một người trung niên hói đầu mặc âu phục đi về hướng bọn họ.

Bạch Ngọc Đường trước khi đến đã nói Lư Phương liên hệ với người phụ trách bệnh viện.

Nơi gọi là bệnh viện tâm thần này, kỳ thật cũng không phải bệnh viện, nói chính xác, đây là một cơ sở nghiên cứu “rời rạc” với các nhóm khác nhau phụ trách nghiên cứu các chủ đề khác nhau. Sở nghiên cứu cung cấp không gian và một số phần cứng, cũng không quản các nhóm đang nghiên cứu cái gì.

Vị đến đón SCI đây chính là quản lý Chu phụ trách quản lý sở nghiên cứu.

Quản lý Chu tiếp SCI như tiếp đãi các nhóm thương vụ, trước đưa đến phòng khách, sau đó lấy ra giới thiệu vắn tắt về sở nghiên cứu cho mọi người xem.

Sở nghiên cứu này vốn có bốn nhóm, hạng mục nghiên cứu phân biệt có “Ảo giác”, “Mất trí nhớ”, “Mộng du” và “Chướng ngại nhận thức” .

Trong đó nhóm “Mất trí nhớ” bởi vì vấn đề kinh phí đã giải tán, hạng mục cũng ở trạng thái đóng băng, ba hạng mục khác còn tiến hành, quy mô lớn nhất chính là nhóm “Ảo giác”.

Bạch Ngọc Đường và Mã Hán Triệu Hổ không có suy nghĩ gì đặc biệt , Triển Chiêu và Triệu Tước thì lại có hơi khinh bỉ —— đây là phương pháp phân loại quỷ gì?

“Bởi vì kinh phí hạng mục đến từ các nhà sản xuất dược phẩm, cho nên các nhóm đều coi việc phát triển thuốc trị liệu các bệnh tương tự như hướng nghiên cứu chính.” Quản lý Chu giới thiệu, “Trong sở nghiên cứu những phương án được chọn dùng chữa bệnh đều có tính thực nghiệm, bệnh nhân tự nguyện tham gia phối hợp trị liệu, hơn nữa đại đa số bệnh nhân đều có nguy cơ thấp, không phải kiểu đặc biệt nguy hiểm, với lại chúng tôi quản lý rất khoa học, không có rủi ro an toàn!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều có xúc động muốn đem ảnh chụp Tô Lập giết người phân thây, đập vào mặt người quản lí này —— như vầy còn chưa tính nguy hiểm á?!

“Nhóm nghiên cứu chứng mất trí nhớ vì sao lại giải tán?” Triển Chiêu nhân nại tiếp tục hỏi.

“À, chủ yếu là vì đối tượng mẫu để nghiên cứu quá ít, mất trí nhớ vẫn là chứng bệnh ít gặp, cho nên thực nghiệm khai triển không nổi nữa.

“Vậy những người bệnh nhân đã tham gia thực nghiệm đâu?”

“Bệnh nhân đều đến những đơn vị chữa bệnh khác tiếp tục trị liệu rồi.” Quản lý Chu thăm dò hỏi, “Là nghiên cứu mất trí nhớ xảy ra vấn đề gì sao?”

“Anh có tư liệu về nhóm và bệnh nhân tham dự nghiên cứu chữa bệnh mất trí nhớ không?” Bạch Ngọc Đường cũng không trả lời, hỏi ngược.

“Ầy, bởi vì chúng tôi chỉ cung cấp phương tiện phần cứng, không tham dự nghiên cứu, cho nên cụ thể chúng tôi cũng không rõ.” Quản lý Chu nói, “Nhưng các nhóm nghiên cứu dùng chung rất nhiều y tá, họ cũng tham gia mấy hạng mục nghiên cứu khác, các anh có thể hỏi một chút.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều gật đầu —— hy vọng nhóm người đó không có mất trí nhớ tập thể.

Hoàn cảnh trong sở nghiên cứu không tồi, có một nơi sinh hoạt chung giống kiểu công viên, chỉ có điều hiện tại trời tối, trên đường cũng không có mấy cột đèn đường, tối như mực.

Triệu Hổ nhìn trái phải cảm thấy tối muốn chết, “Sao ngay cả một ngọn đèn cũng không có a?”

Quản lý Chu ngượng ngùng nói, “À, để giảm kinh phí, hơn nữa sở nghiên cứu buổi tối cũng chỉ có rất ít y tá và bảo vệ trực ban, cho nên đèn đường không tất yếu phải bật.”

Đằng sau công viên loại nhỏ này, có hai tòa nhà màu trắng, đều có ba tầng, quy mô rất lớn, thuộc loại kiến trúc thấp mà chắc chắn, ở nội thành thành phố S tấc đất tấc vàng này, vẫn có hơi khác biệt.

Tòa nhà bên trái còn đèn sáng, tòa bên phải đã một mảnh hắc ám.

Quản lý Chu giới thiệu, tòa bên trái là khu phòng bệnh nhân, buổi tối cũng có người trực, cả ngày đều sáng đèn. Mà tòa bên phải là khu vực làm việc của nhân viên nghiên cứu, buổi tối tắt đèn khóa cửa.

Y tá bác sĩ của khu phòng bệnh đều trực ba ca đảo một lần.

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu, chỉ vào khu phòng bệnh hỏi, “Bệnh nhân tham dự các hạng mục khác nhau đều ở cùng một chỗ sao?”

“Đúng vậy.” Quản lí gật đầu, “Như vậy tiết kiệm chi phí lại tiện quản lý, dù sao cũng đều là phòng đơn cả.”

“Vậy còn y tá thì sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Y tá cơ bản đều làm chung, bệnh nhân chỗ chúng tôi phần lớn là triệu chứng nhẹ, quản lý cũng khá đơn giản.” Quản lý Chu đưa mọi người đi về phía khu phòng bệnh.

Bạch Ngọc Đường lại chú ý tới, trong tòa nhà văn phòng tối đen ở bên cạnh, có một văn phòng trên tầng cao nhất của tầng ba là mở đèn.

Bạch Ngọc Đường hỏi quản lý Chu, “Văn phòng kia sao còn bật đèn?”

Quản lý Chu nhìn qua, lắc đầu nói, “À, có thể quên tắt đèn rồi, bọn họ có đôi khi sẽ vậy. . . . . .”

Nhưng hắn nói còn chưa dứt lời, Bạch Ngọc Đường và Mã Hán thị lực siêu tốt đều lắc đầu, “Không, bên trong có người, hai người.”

Triệu Hổ cảm thấy trước cửa sổ có một bóng người đang di chuyển, Triển Chiêu cảm thấy toàn bộ cửa sổ đều đang rung chuyển vì loạn thị.

Triệu Tước ngẩng mặt ngáp một cái.

“Vậy. . . . . . Phỏng chừng là có người đang tăng ca hoặc là quên cái gì đó.” Quản lý Chu mới vừa nói xong, thấy đèn tắt.

Quản lí đẩy cửa khu phòng bệnh, ra hiệu cho mọi người tiến vào.

Bạch Ngọc Đường đi cuối cùng, ngẩng đầu nhìn cửa sổ phòng vừa tắt đèn kia.

Triển Chiêu hỏi anh, “Sao vậy?”

Bạch Ngọc Đường hơi hơi nhíu nhíu mày, thấp giọng nói với Triển Chiêu, “Người còn đứng ở cửa sổ.”

“Sao?” Triển Chiêu khó hiểu, ngẩng mặt nhìn nhìn cửa sổ phòng trên tầng ba tối đen như mực kia  —— Làm sao thấy được có người?

Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói, “Bình thường đều là ra khỏi phòng  mới tắt đèn phải không?”

Triển Chiêu gật đầu.

“Nhưng vừa rồi lúc đèn tắt, có một người đứng bên cửa sổ.” Bạch Ngọc Đường nói, “Hẳn là vốn ở bên cửa sổ nhìn chúng ta, phát hiện chúng ta nhìn lên, có một người đi tắt đèn, nhưng người vốn đứng ở bên cửa sổ, không hề động.”

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, hỏi, “Cho nên hắn bây giờ còn đứng bên cửa sổ?”

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, “Cảm giác là vậy.”

Nói xong, hai người cùng nhau đi vào khu phòng bệnh.

. . . . . .

Trong khu phòng bệnh sạch sẽ sáng ngời, vách tường trắng và sàn đá cẩm thạch trắng, hơn nữa còn có đèn hướng dẫn màu trắng, tạo một loại cảm giác sạch sẽ lại lạnh như băng.

Mới vừa đi vào đại sảnh, Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn trái phải, hình như có chút không khoẻ.

Mà tình hình giống anh còn có Mã Hán và Triệu Hổ.

Hổ tử bị một người y tá đột nhiên xuất hiện ở đằng sau làm cho hoảng sợ. . . . . . Phản ứng của cậu còn dọa cho y tá kia nhảy dựng.

Bạch Ngọc Đường cứ cảm thấy dư quang dường như có thể thoáng thấy một vài bóng đen đang ẩn mình trong góc tối trên hành lang hoặc bức tường.

“Ha.” Triệu Tước ngẩng mặt quan sát kết cấu trần nhà, gật đầu, “Thú vị như thế.”

Triển Chiêu cũng nhìn ra “huyền cơ” trong kiểu trang trí này.

Bức tường của tòa nhà có cấu trúc ba chiều nhấp nhô với các cạnh và góc, giống như khối đa diện thạch cao dùng để tập vẽ bóng khi học vẽ phác thảo. Vì ánh sáng, tuy toàn bộ trần nhà đều là màu trắng, nhưng các bề mặt tiếp nhận ánh sáng khác nhau lại thể hiện sự chuyển màu khác nhau từ nhạt đến đậm, từ trắng đến xám. Mặt đất được lát đá cẩm thạch sáng, không nhiễm một hạt bụi còn có hiệu ứng gương. Nguồn sáng trên trần khác nhau, cộng với bóng do các bức tường tạo ra, trên mặt đất xuất hiện hiện tượng phản quang và phản xạ khác nhau. Có nơi sẽ có bóng đen u ám, có nơi sẽ có ánh sáng trắng mạnh. Hơn nữa với lối rẽ bất thường ở hai hành lang, người có phản ứng khá nhạy cảm, ví dụ như Bạch Ngọc Đường, hay nhóm Mã Hán Triệu Hổ, sẽ luôn cảm thấy dư quang có thể nhìn thấy chỗ nào đó có bóng đen.

Mặt khác, nhóm y tá nơi này mặc áo blouse trắng có thể hoàn mỹ  dung nhập vào trong bối cảnh thuần trắng này, hơn nữa bọn họ đi giày vô cùng mềm mại, thế nên đi đường gần như không có âm thanh.

Thật ra phần lớn mọi người SCI đều đi giày thể thao tiện vận động, thế nên giống như trên sân bóng rổ, đi một bước “két” một tiếng, có vẻ không hợp trong hoàn cảnh yên lặng này.

Sau khi bị hai người y tá đi ngang qua dọa đến, Triệu Hổ còn có chút phiền, nhỏ giọng nói thầm với Mã Hán, “Móa! Nơi này thật sự thích hợp cho người bị bệnh tâm thần ở sao? Ở cái chỗ quỷ quái này một ngày người khỏe cũng muốn phát điên a!”

Mã Hán cũng gật đầu, thình lình liếc mắt một cái, cứ nghi ngờ góc nào đó có phải có cái bóng không.

Triển Chiêu cũng hỏi quản lý Chu, “Thiết kế trong bệnh viện này, là vốn đã như vậy, hay là sau đó cải biến mà ra?”

Quản lý Chu nói, “Đều là dựa theo yêu cầu sửa lại, nói là như vậy dễ khiến bệnh nhân an tĩnh lại hơn.”

“A.”

Triệu Tước có lẽ thật sự nhịn không được, bật cười.

Triệu Hổ và Mã Hán cũng hạn hán lời —— ngay cả người không hiểu tâm lý học cũng biết là vớ vẩn vô lý!

Quản lý Chu dựa theo yêu cầu của Bạch Ngọc Đường, đưa mọi người đến phòng giám sát trước.

Phòng giám sát nơi này khá lớn, đầy đủ thiết bị, bao trùm toàn bộ cả bệnh khu, mà từng phòng bệnh đều có một camera theo dõi.

Trong phòng giám sát, ở trước trăm màn hình, chỉ có hai nhân viên đang uống cà phê.

Quản lý Chu tiến vào, hai người cũng không để ý, tiếp tục làm việc riêng.

Triển Chiêu phát hiện hai người đều mặc thường phục, một người đang chơi trò chơi một người đang xem phim, không ai chú ý theo dõi hình ảnh.

Triệu Hổ và Mã Hán đều nhíu mày —— thái độ làm việc có hơi vô trách nhiệm a, lỡ đâu bệnh nhân xảy ra chuyện gì, thì khi nào mới phát hiện?

Triển Chiêu và Triệu Tước cùng ngẩng đầu nhìn đống màn hình này.

Trên trăm khối màn hình đối với người thường có lẽ sẽ hoa cả mắt, nhưng với hai người này mà nói, cùng xem hoàn toàn không khó khăn gì.

Góc độ màn hình camera theo dõi tất cả phòng đều khác nhau, nhóm bệnh nhân mặc đồng phục ba loại màu lam nhạt, lam vừa và lam đậm.

Triển Chiêu hỏi quản lý Chu, “Dùng màu sắc để phân chia kiểu bệnh nhân khác nhau sao?”

“Ờ, có lẽ vậy. . . . . .” Quản lý Chu hiển nhiên không biết sự tình cụ thể, ho một tiếng, ý bảo hai người nhân viên ở bên cạnh đang ngông nghênh trốn việc lại trả lời vấn đề.

Người đang chơi trò chơi buông di động, đi tới nói, “Lam nhạt là chướng ngại nhận thức, lam vừa là chứng mộng du, lam đậm là ảo giác.”

Bạch Ngọc Đường quan sát người nói chuyện, liền hỏi, “Cậu không phải nhân viên an ninh?”

Người kia khẽ cười cười, “Tôi là y tá, phòng giám sát không có nhân viên an ninh.”

Vừa nói, hắn vừa nhìn nhìn đồng hồ, “Vốn sáu giờ tan tầm phải tắt camera rồi, chúng tôi cũng có thể tan ca, chính là ở đây chờ các anh đến đó.”

Triệu Hổ và Mã Hán đều liếc mắt nhìn hai người —— nghe ngữ khí thì hơi bất mãn vì tan ca trễ đó hả?

“Vì sao buổi tối không mở camera?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Y tá kia nhún vai, “Khi bệnh nhân nghỉ ngơi không muốn bị quay chụp, cho nên tắt hết camera.”

Lúc này, đèn trong phần lớn phòng bệnh còn mở, nhóm bệnh nhân có người đang đọc sách, có người đang xem TV, hành vi cũng không quá khác so với người thường.

Trong đó có bóng dáng một người đang vẽ tranh, thu hút ánh mắt mọi người.

Bạch Ngọc Đường hỏi hai người y tá, “Đó là Tiễn Dụ sao?”

Hai người đều gật gật đầu.

Bạch Ngọc Đường quan sát góc độ quay chụp trong phòng Tiễn Dụ, giống như Chu Bình nói, góc độ này hoàn toàn nhìn không thấy góc tường nào trong phòng, chỉ có thể nhìn được chính giữa.

Tiễn Dụ mặc bệnh phục màu lam đậm, ngồi dưới đất, đưa lưng về phía camera. Phía trước có dựng một bản vẽ, tay trái cầm một cây bút lông đang vẽ tranh.

Từ camera có thể nhìn thấy đại khái hắn đang vẽ cái gì. . . . . . Vẫn là góc tối.

Triển Chiêu và Triệu Tước đều xoa cằm —— lại là góc.

Cùng lúc đó, Bạch Ngọc Đường đã nhìn chằm chằm video.

Không biết vì sao, anh cứ cảm thấy, phía bên tay phải Tiễn Dụ . . . . . . Ngoài phạm vi camera, hẳn là có một người đang đứng.

26 Dò xét ban đầu

Trung tâm nghiên cứu tâm thần đặc biệt này, chỗ nào cũng quỷ dị.

Mà sau khi đi vào, Bạch Ngọc Đường cứ cảm thấy một số cảm xúc của mình bị kích hoạt.

Triệu Hổ và Mã Hán luôn bị cái bóng do đèn tạo ra cảm giác rung lắc, mà Bạch Ngọc Đường thì lại thấy gần đó “có người”.

Cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình chăm chú đó không chỉ sau khi tiến vào tòa nhà này mới sinh ra, vừa rồi ở cửa cũng có, Bạch Ngọc Đường rõ ràng cảm thấy, trong văn phòng đèn sáng ở tòa nhà kế bên, có người đang giám sát bọn họ.

Cho dù đã vào phòng giám sát, vẫn cảm thấy chỗ tối có ánh mắt ai đó đang nhìn chăm chú.

Đồng dạng, cảm giác này cũng xuất hiện trong hình ảnh video giám sát.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy có người đứng ở góc tường, nhìn Tiễn Dụ đang vẽ tranh.

Mặt khác, Bạch Ngọc Đường xem bóng dáng Tiễn Dụ, lại thấy hắn không hề sợ hãi người đang nhìn hắn kia.

Như vậy kỳ thật không giống với miêu tả của Chu Bình, hay là, lời Chu Bình có thể sai lầm?

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên, trong hình ảnh Tiễn Dụ nhìn qua phía góc tường.

Triển Chiêu và Triệu Tước đều nhíu mày.

Mã Hán cũng hỏi hai người y tá, “Góc tường có người?”

Y tá nhìn qua, nói, “Có thể, đôi khi Tiễn Dụ sẽ nói bác sĩ y tá làm mẫu cho hắn.”

“Nhưng hắn đang vẽ góc tường, hình ảnh cũng không có người a.” Triển Chiêu nói.

Một trong hai người y tá ôm cánh tay, đứng bên cạnh mọi người SCI, bĩu môi với hình ảnh, hỏi, “Các anh cảm thấy Tiễn Dụ vẽ tranh thế nào?”

Tất cả mọi người không hiểu lắm, Triệu Tước đáp lại một câu, “Bình thường.”

Y tá cười cười, nhìn nhìn Triệu Tước, nói, “Ông không hiểu tâm lý học  phải không?”

Một câu mới hỏi ra, Triệu Hổ và Mã Hán đều “Phụt” một tiếng.

Khóe miệng Triển Chiêu hơi hơi giật giật.

Triệu Tước sâu kín, liếc mắt nhìn y tá kia một cái.

Những người khác đều thay y tá kia lau mồ hôi.

Bất quá Triệu Tước cũng không có hành động gì, mà rất hiếu kỳ hỏi, “Liên quan gì đến tâm lý học?”

Y tá ảo tưởng sức mạnh giới thiệu cho Triệu Tước, “Tiễn Dụ hắn bị ảo giác nghiêm trọng, nhưng gần đây chúng tôi phát hiện, đại não của hắn có thể bị bệnh biến nào đó, ảnh hưởng đến sự phán đoán của hắn. Tuy rằng hắn vẽ toàn hình ảnh không có thật, nhưng hắn vẽ đều là thứ hắn nhìn thấy!”

“Nhìn thấy?” Triển Chiêu hỏi, “Trong hình ảnh hắn vẽ cũng không có người, vậy là hắn nhìn không thấy người trong góc tường?”

“Nhìn không thấy, nhưng có thể cảm giác được!” Y tá nói, “Cho nên hắn vẫn luôn ở trong trạng thái sợ hãi, rồi đến một góc độ nào đó, lại đột nhiên nhìn thấy, nên bị dọa!”

Miêu tả của người y tá khiến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhớ tới trước đó đã xem video Tiễn Dụ ở trên đường bị dọa hoảng sợ.

Đồng thời, tất cả mọi người đều không thích khẩu khí của người y tá này. Bệnh nhân Tiễn Dụ bị chứng bệnh nhứ vậy hẳn là khá đau đớn, nhưng người y tá này khi nói đến chuyện Tiễn Dụ bị dọa, không những không thông cảm, thậm chí còn có vui thích, khiến mọi người đều có chút phản cảm.

“Vậy chứng tỏ chứng bệnh của hắn là vì chức năng não bộ có chướng ngại hoặc là mắt hắn có vấn đề, có liên quan gì đến tâm lý?” Triệu Tước hỏi hai người y tá kia, “Có chứng cứ gì chứng minh phản ứng không bình thường của hắn là do tâm lý tạo thành không?”

“Ờ. . . . . .” Y tá nhún vai, nói hắn chỉ nghe nhóm bác sĩ nói mà thôi.

Triệu Tước xoa xoa cằm, Triển Chiêu hỏi, “Tiễn Dụ trước đó có bản ghi chép từng khám bác sĩ tâm lý, anh có biết người bác sĩ đó là ai không?”

Người y tá kia ngẩn người, quay đầu lại xem người còn lại.

Người y tá còn lại đổi đề tài, hỏi mọi người —— xem xong chưa? Bọn họ phải tan tầm rồi.

Tất cả mọi người nhíu mày, đánh trống lảng rõ ràng như vậy. . . . . .

Triệu Tước ngoắc ngón tay với người y tá bên cạnh, ý là —— đến đây.

Người y tá kia thật sự đi qua.

Triệu Tước ghé vào tai hắn thấp giọng nói mấy câu.

Triệu Hổ thấy được, liền kéo áo Tiểu Mã ca sang bên cạnh —— xong rồi xong rồi!

Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, xem như không biết.

Bạch Ngọc Đường nháy mắt với anh —— cục trưởng Bao nói không cho cậu và Triệu Tước loạn sử dụng thôi miên.

Triển Chiêu nhún vai —— người ta là cố vấn nha.

Bạch Ngọc Đường cũng bó tay.

Triệu Tước cũng không biết nói cái gì với người y tá kia, quản lý Chu ở bên cạnh thăm dò nhìn quanh, nhưng không nghe được.

Nói xong, người y tá cũng không có gì thay đổi, chính là nghĩ nghĩ, sau đó bắt đầu nói, “À, hắn là Mark Phàm giới thiệu tới.”

Một câu của người y tá này, khiến y tá còn lại và quản lý Chu đều kinh ngạc.

Người y tá còn lại nhìn chằm chằm sang đây, biểu cảm còn khá rõ ràng, như đang trách cứ —— chú điên rồi hả? Bớt lời đi!

Quản lý Chu ngay từ đầu cũng lộ vẻ căng thẳng, sau khi phát hiện Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, lập tức khôi phục vẻ mặt không liên quan.

Nhưng vừa rồi chỉ một chút hắn đã lòi đuôi, muốn che giấu tiếp đã không còn kịp.

Mà người y tá nghe Triệu Tước thì thầm xong còn đang tiếp tục nói, “Tiễn Dụ là đối tượng nghiên cứu quan trọng nhất nơi này, vốn Tiễn Dụ chỉ bị triệu chứng nhẹ, nhưng sau khi nhân viên nghiên cứu theo dõi hắn thật lâu, tìm cớ đưa hắn vào đây. Sau đó quản lý Chu ra chủ ý, chính là phái người hoá trang đi hù dọa Tiễn Dụ, khiến cho hắn tinh thần thất thường, sau đó sẽ tìm người giở trò ăn vạ, lại thuê thêm luật sư. Như vậy Tiễn Dụ không muốn ngồi tù thì biện pháp duy nhất chính là đến sở nghiên cứu này khám bệnh, nơi này rất nhiều bệnh nhân đều bắt vào kiểu đó. Mà bác sĩ Mark Phàm khám chính cho Tiễn Dụ trước đó tuy rằng mở phòng khám tư nhân, nhưng thực tế hắn là một trong những cố vấn dùng tài chính của sở, chuyên phụ trách xem xét đối tượng mẫu thực nghiệm thích hợp. Quản lý Chu mặt ngoài thì phụ trách quản lý, trên thực tế hắn là một trong những người đầu tư sở này, hắn nắm trong tay cơ 1/3 cổ phần, xưởng sản xuất dược phẩm hắn cũng có cổ phần.”

Người y tá kia bla bla nói ra toàn bộ.

Người y tá còn lại cạn lời cúi đầu đỡ trán, mà biểu cảm của quản lý Chu dị thường kích động, mồ hôi đầm đìa a, mặt biến dạng hết.

Nhưng y tá “thẳng thắn” kia còn chưa khai xong, “Tranh Tiễn Dụ vẽ đều bị nhóm nghiên cứu lấy đi rồi, tranh này tuy rằng không đẹp, nhưng đều có tác dụng ám thị tâm lý nhất định, rất nhiều người xem tranh sau đó đều gặp chuyện không may. . . . . .”

“Mày. . . . . . Mày ” Quản lý Chu chỉ vào Triệu Tước, ngón tay run rẩy, ” Mày làm gì cậu ta. . . . . . Mày. . . . . .”

Triệu Tước quay đầu lại nhìn nhìn hắn, nhún vai, “Tôi có thể làm cái gì chứ, tôi lại không hiểu tâm lý học cơ mà.”

Triển Chiêu nhìn trời, nói thầm một tiếng, “Khoe khoang.”

Triệu Hổ kéo tay áo Mã Hán trốn thẳng ra sau Bạch Ngọc Đường —— kinh khủng thật, dọa chết người, quả thật y hệt ác ma thì thầm!

Mã Hán nhìn bộ dáng của cậu cũng lắc đầu —— trước đó cậu không phải còn trêu chú ta thật vui vẻ sao? Hiện tại biết sợ rồi hả?

Triệu Tước mỉm cười, giơ tay, vỗ vỗ vai quản lý Chu, thấp giọng ghé vào tai hắn cũng nói mấy câu.

Sau khi quản lý Chu nghe xong, lập tức thẳng thắn gật đầu thừa nhận, “Đúng vậy hắn nói rất đúng, tôi thông qua thủ đoạn phi pháp cung cấp ‘đối tượng mẫu’ thực nghiệm, cũng lời không ít tiền. Nhưng sau đó xảy ra nhiễu loạn, nhóm nghiên cứu chứng mất trí nhớ để xổng một bệnh nhân rất nguy hiểm, muốn tìm cũng không được, còn có một y tá biết chuyện cũng chạy trốn mất. Vốn kinh phí nghiên cứu đều đã bị chặt đứt, cuối cùng đành phải giả vờ hủy bỏ nhóm mất trí nhớ. Sau đó may mà có Tiễn Dụ làm đối tượng mẫu, cho nên bất luận như thế nào cũng phải giữ Tiễn Dụ ở chỗ này, cho dù phải ép đến giọt máu cuối cùng trên người hắn. . . . . .”

“Móa nó.” Triệu Hổ nhịn không được mắng một câu.

Triển Chiêu giơ tay, lấy di động giấu trong túi quần ra giao cho Bạch Ngọc Đường, thiết bị ghi âm đã mở, toàn bộ quá trình đều đã ghi lại.

Bạch Ngọc Đường liên hệ với cục cảnh sát, kể lại chuyện nơi này, phái lực lượng cảnh sát đến, giải tất cả nhân viên có liên quan trở về điều tra, hơn nữa an toàn chuyển hết bệnh nhân ở nơi này đến sở tâm thần chính quy trị liệu.

Mà lúc này, khiếp sợ nhất chính là người y tá còn lại kia.

Cậu trai kia khiếp sợ nhìn kia hai vị đồng nghiệp sau khi nghe Triệu Tước thì thầm, bắt đầu thẳng thắn đầu thú.

“Sao lại thế này?” Hắn hoảng sợ nhìn Triệu Tước, “Ông đã làm cái gì? Ông là ai?”

Triệu Tước khẽ cười cười, nâng tay lên, nhẹ nhàng “suỵt” một tiếng với hắn.

Cậu y tá kia đột nhiên như sụp đổ, la to lao ra bên ngoài.

Mã Hán và Triệu Hổ ngăn lại cậu y tá phát cuồng.

Bạch Ngọc Đường khó hiểu hỏi Triệu Tước —— chú làm gì hắn rồi?

Triệu Tước nghi hoặc nhìn người y tá kia, lắc đầu, “Không a, tôi chỉ tạo cái pose, tự hắn làm lố thôi.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu cũng hạn hán lời, “Chỉ bị dọa điên rồi mà thôi.”

Triệu Tước nháy mắt mấy cái —— đã nói không liên quan đến tôi mà, tôi chỉ là một tên cố vấn không hiểu tâm lý học thôi!

Triển Chiêu liếc liếc chú ta —— chú cũng thù dai ghê nhỉ!

Khống chế được cậu y tá kia, rất nhanh, rất nhiều xe cảnh sát tới bên ngoài bệnh viện.

Triển Chiêu còn nhìn màn hình giám sát.

Những người khác trong bệnh viện cũng không biết chỉ trong mấy phút ngắn ngủn, bí mật của cả bệnh viện đều đã bị hai vị đồng nghiệp tiết lộ cho SCI.

Bao Chửng tự mình đưa người đến.

Bạch Ngọc Đường nói Lạc Thiên và Tần Âu đến phòng bệnh của Tiễn Dụ trước, còn mình đưa Triệu Hổ và Mã Hán, đến tòa nhà bên cạnh.

Bạch Ngọc Đường vẫn hơi để ý với văn phòng kia, nhất định phải đi xem thử.

Xe giám sát của nhóm Tương Bình cũng đến, dễ dàng kết nối thiết bị điện của cả sở nghiên cứu, nháy mắt, mở cửa lớn đã bị khóa của tòa nhà.

Triển Chiêu và Triệu Tước còn ở trong phòng giám sát.

Khi Lạc Thiên và Tần Âu tới phòng bệnh của Tiễn Dụ, từ trong góc tường bắt ra một người, mặc đồ bệnh nhân màu lam nhạt.

Điểm này có hơi bất ngờ với Triển Chiêu, vốn anh nghĩ ở góc tường hẳn là một bác sĩ hoặc là y tá, không ngờ vậy mà là một bệnh nhân. Hơn nữa mặc quần áo màu lam nhạt thì là —— chướng ngại nhận thức.

Triển Chiêu hỏi người y tá và quản lý Chu còn đang ở trong  trạng thái “biết sẽ không giấu” kia, “Nhóm chướng ngại nhận thức, nghiên cứu chủ yếu là cái gì?”

“Bọn họ nghiên cứu cả loạt.” Quản lý Chu nói, “Chướng ngại nhận thức bất quá chỉ là ngụy trang, chính là người có cảm giác lệch lạc, nội dung nghiên cứu cụ thể phải hỏi mấy bác sĩ kia.”

“Có danh sách nhân viên làm việc không?” Triển Chiêu hỏi.

“Có, ở trong tủ sắt của khu văn phòng.”

. . . . . .

Cùng lúc đó, Bạch Ngọc Đường đưa Mã Hán Triệu Hổ đi tới khu văn phòng.

Bởi vì chỉ có ba tầng và không có thang máy, ba người đi cầu thang chạy tới văn phòng kia.

Nhưng còn chưa chạy đến tầng cao nhất, Triệu Hổ liền hỏi, “Mùi gì vậy a?”

Mã Hán cũng nói, “Mùi khét! Có người đang đốt!”

Bạch Ngọc Đường ở phía trước nhất ba bước thành hai bước xông lên tầng ba, văn phòng hai đầu hành lang đều không có khói vay ra.

“Sếp!” Triệu Hổ chỉ chỉ chỗ rẽ ở bên cạnh.

Bạch Ngọc Đường đi qua nhìn, nơi này còn có một đoạn cầu thang đi thông lên tầng thượng, mà cửa sắt tầng thượng khép hờ, mùi khét chính là từ bên ngoài bay vào.

Bạch Ngọc Đường chỉ tủ cứu hỏa cách đó không xa với Mã Hán, rồi cùng Triệu Hổ chạy lên.

Mở cửa sắt, thấy giữa sân thượng trên mặt đất có đặt một cái thùng dầu hắc, có người đang ném văn kiện vào thùng dầu đang bốc cháy.

Triệu Hổ nhanh chóng tiến lên gạt người kia ra, Bạch Ngọc Đường cũng đón được văn kiện bị người kia ném ra trước khi nó bay vào thùng dầu.

Đồng thời, Mã Hán cầm bình chữa cháy lên đây.

Bình chữa cháy xịt mạnh lên thùng dầu vài cái, rất nhanh dập tắt lửa.

Bạch Ngọc Đường một cước đá ngã thùng dầu, cùng Mã Hán cứu đống văn kiện còn chưa bị thiêu hủy ra.

Đang cứu văn kiện, Bạch Ngọc Đường đột nhiên xoay đầu nhìn phía cửa.

Mã Hán và Triệu Hổ cũng sửng sốt, quay đầu lại, chợt nghe hình như có tiếng bước chân chạy đi.

Bạch Ngọc Đường lập tức đuổi theo.

27 Đuổi bắt quái vật

Triệu Hổ đè lại người trung niên mặc áo blouse trắng đang đốt văn kiện, đeo còng tay, vừa nói Mã Hán đi giúp sếp bắt người.

Mã Hán vừa đuổi theo, vừa xin trợ giúp, nói nhân viên cảnh sát dưới lầu chặn hết lối ra vào.

Đội đặc nhiệm ở ngay dưới lầu, Tiếu Phi lập tức sắp xếp người chặn hai cửa ra vào của khu văn phòng.

Khu văn phòng này không có bãi đỗ xe, chỉ có ba tầng lầu vô cùng đơn giản, chặn cửa, chứng tỏ người bị nhốt ở bên trong không ra được nữa.

Nhưng có một vấn đề tương đối khó giải quyết —— Trong tòa nhà này không camera giám sát!

Không có camera tức là chỉ có thể dùng phương pháp “nguyên thủy” nhất tìm người.

Việc duy nhất Tương Bình có thể làm là thông qua hệ thống điện trong tòa nhà, bật hết đèn và mở hết cửa của tất cả phòng tất cả tầng.

Đội đặc nhiệm chia làm ba đội, do đội trưởng Tiếu Phi chỉ huy, lần lượt chạy lên từng tầng, hộ tống người của khoa Giám định lên lầu.

Triệu Hổ áp giải người trung niên mặc áo blouse trắng đốt tư liệu đi tới cửa, chỉ chỉ văn kiện trên tầng thượng với khoa Giám định.

Khoa Giám định đi qua cứu tư liệu.

Giao người cho đội đặc nhiệm.

Triệu Hổ nhìn thấy Mã Hán từ hành lang bên cạnh chạy tới, hỏi, “Sếp đâu?”

Mã Hán lắc đầu, nói tầng ba không có.

Dưới lầu, đội đặc nhiệm thứ hai lên đến.

Nói tầng hai cũng không có.

Mọi người còn có điểm nghi hoặc —— thời gian ngắn như vậy, chạy tới chỗ nào rồi?

Lúc này, đội đặc nhiệm tới tầng một kiểm tra phát tín hiệu đến.

Triệu Hổ và Mã Hán nhìn thấy đặc công dưới lầu ra hiệu, liền hỏi, “Sao rồi?”

Tiếu Phi ý bảo —— lầu một có một khu vực không rõ!

Mã Hán và Triệu Hổ nhanh chóng chạy xuống.

Cuối hành lang tầng một, mọi người phát hiện một cánh cửa sắt bị mở ra, có thang thông xuống tầng ngầm, bên trong tối đen một mảnh.

“Không phải đã nói không có cơ sở ngầm sao?” Triệu Hổ hỏi.

Triển Chiêu thông qua tai nghe điện thoại đã chú ý đến tình hình truy bắt bên này, liền hỏi quản lý Chu, “Khu văn phòng bên kia có tầng hầm ngầm?”

Quản lý Chu nói, “Tầng ngầm có giấu một phòng thí nghiệm tuyệt mật, bên trong có một vài đối tượng mẫu thực nghiệm.”

Triển Chiêu nhíu mày, “Đối tượng mẫu gì? Là bệnh nhân sao?”

“Là bệnh nhân đặc biệt.” Quản lý Chu trả lời.

Triệu Tước hỏi, “Bệnh nhân gì?”

Quản lý Chu không trả lời, chứng tỏ hắn không biết chi tiết.

Triển Chiêu quay đầu lại, nhìn người y tá kia.

Y tá trả lời, “Quái vật.”

Triển Chiêu nhíu mày, “Cái gì?”

“Đối tượng thực nghiệm trong phòng thí nghiệm ngầm là quái vật.”

Người đã bị thôi miên sẽ không quanh co lòng vòng khi trả lời vấn đề, nói cách khác, tình hình thực tế chính như lời hắn nói.

“Quái vật là người sao?” Triển Chiêu hỏi.

Y tá không trả lời.

“Là động vật sao?”

“Không phải.”

“Có bao nhiêu?”

“Không chắc? Phòng thí nghiệm ngầm không cho phép y tá đi vào.”

Triển Chiêu nhìn nhìn Triệu Tước.

Triệu Tước hơi hơi híp mắt, một tay vuốt cằm, hình như khá là hứng thú —— là quái vật nhưng không phải động vật, tức là. . . . . .

Triệu Tước với Triển Chiêu nhíu mày —— quái vật hình người.

“Ngọc Đường?” Triển Chiêu liên hệ với Bạch Ngọc Đường, nhưng không có câu trả lời.

Triển Chiêu nhíu mày —— Bạch Ngọc Đường tắt tai nghe rồi? Hay là rớt mất?

“Triệu Hổ.” Mã Hán liên hệ với Triệu Hổ, “Cẩn thận đó, trong phòng thí nghiệm kia có bệnh nhân nguy hiểm.”

Triệu Hổ và Mã Hán liếc mắt nhìn nhau một cái.

Mã Hán ra hiệu tay với Tiếu Phi.

Tiếu Phi ra hiệu cho đội viên phía sau đổi đội hình mới, giữ vững cảnh giác.

Triển Chiêu còn hơi căng thẳng, chắp tay sau người đi qua đi lại ở trong phòng giám sát, vừa hỏi quản lý Chu, “Ông từng đến phòng thí nghiệm ngầm chưa?”

Quản lý Chu lắc đầu.

“Ai từng đến đó?”

“Bệnh nhân và bác sĩ.” Quản lý Chu trả lời, “Giờ này hẳn là không còn bác sĩ.”

“Vừa rồi ở tầng ba khu văn phòng là ai?”

“Hai bác sĩ, một là người phụ trách nhóm ảo giác, tiến sĩ Bryan. Người còn lại là phụ trách nhóm mất trí nhớ, tiến sĩ Lưu.”

Triển Chiêu bên này đối thoại, bên kia Triệu Hổ và Mã Hán đều nghe thấy.

Mã Hán nháy mắt với Triệu Hổ —— vừa rồi đốt văn kiện hẳn là tiến sĩ Lưu.

Triệu Hổ nói, “Sếp đuổi theo hẳn là tên Bryan.”

Triển Chiêu nói quản lý Chu giới thiệu tiến sĩ Bryan một chút.

“Tiến sĩ Bryan là người phụ trách nhóm, cũng là bạn của Mark Phàm, là bác sĩ chính của Tiễn Dụ.”

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, hỏi, “Tiễn Dụ có từng đến phòng thí nghiệm ngầm chưa?”

“Rồi.”

Triển Chiêu lập tức chạy ra ngoài.

Lúc này, y tá và bệnh nhân trong bệnh viện đang được phân tổ đưa đi.

Tiễn Dụ vì là nhân vật manh mối quan trọng của vụ án này, cho nên được đơn độc đưa đến một phòng chờ.

Triển Chiêu chạy vào.

Trong phòng, Tiễn Dụ đang ngồi ngẩn người, trên bàn đặt những bức tranh hắn sáng tác, mớ tranh đó là Triển Chiêu yêu cầu riêng cảnh sát tìm toàn bộ rồi chất lại để đưa về SCI.

Triển Chiêu sau khi vào cửa cũng không nói chuyện với Tiễn Dụ, mà bắt đầu lật xem tranh của hắn.

Cẩn thận xem thì. . . . . . Chủ đề của phần lớn tranh Tiễn Dụ vẽ đều là về góc và quái vật trốn ở góc.

Triển Chiêu phát hiện tuy rằng toàn vẽ về góc tường, nhưng tình hình từng góc đều khác nhau, đại khái có thể chia làm hai loại góc khác nhau.

Hai loại góc tường cơ bản có góc độ khác nhau, hơn nữa một loại có xu hướng sáng sủa, một loại có xu hướng âm u, góc sáng chỉ là góc tường, mà góc tối âm u, trong bóng tối rõ ràng có cái gì đó đang trốn, hơn nữa. . . . . . Hình ảnh lộ ra sự sợ hãi.

Triển Chiêu cầm lấy một bức tranh trong đó, giơ cho Tiễn Dụ.

Tiễn Dụ ngẩng đầu, nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu chỉ vào góc trong tranh.

Tiễn Dụ lập tức cáu kỉnh, nhìn trái nhìn phải.

Triển Chiêu chỉ vào góc hỏi hắn, “Có mấy con?”

Tiễn Dụ cúi đầu.

“Chỗ đó có mấy con quái vật đang trốn?” Triển Chiêu hỏi.

Tiễn Dụ giơ tay xoa xoa đầu, sau đó khoa tay múa chân bày ra số “hai”, cho Triển Chiêu xem.

Triển Chiêu ngẩng đầu đi ra ngoài, vừa thông báo cho nhóm Triệu Hổ, “Có ít nhất hai bệnh nhân!”

Mà lúc này, Triệu Hổ và đội đặc nhiệm đang đứng ở một lối vào hành lang, nhíu mày nhìn phía trước.

Sau khi đi qua một hành lang tối đen bình thường, phía trước hẳn là lối vào phòng thí nghiệm ngầm, có một hành lang, bố cục vậy mà lại tương tự với khu phòng bệnh bên cạnh. Có một lối đi chia hai nhánh phía trước và trần nhà cũng là loại lồi lõm góc cạnh, nhưng không phải là đèn màu trắng, mà là đèn vàng mù mờ, thế nên nơi đổ bóng gần như tối đen, càng thêm quỷ dị. Kỳ nhất chính là sàn nhà. . . . . . Tuy rằng là mặt đất bê tông, lại có rất nhiều thấu kính hình tam giác được khảm trên nền xi măng.

Cả hành lang xiêu xiêu vẹo vẹo, trên tường trên sàn phủ đầy bóng và các đốm sáng phản chiếu.

Mấy thành viên đội đặc nhiệm đều nhíu mày.

Mà ngay phía trước lối đi phân hai nhánh, trên sàn có một cái tai nghe điện thoại màu trắng.

Mã Hán nhặt lên, kiểu dáng giống cái của bọn họ dùng —— hẳn là của Bạch Ngọc Đường.

Mã Hán ngẩng đầu nhìn Triệu Hổ.

Triệu Hổ cũng có chút lo lắng, trước mắt là lối đi phân nhánh, đi bên nào đây?

Mã Hán và cậu trao đổi cái ánh mắt, cũng không nghĩ nhiều, mỗi người đưa theo một nhóm đặc nhiệm, chia nhau ra đuổi theo.

Triển Chiêu đến bây giờ vẫn không nhận được hồi âm của Bạch Ngọc Đường, khó khăn lắm mới nghe thấy tai nghe mở lại, giọng nói lại là của Mã Hán, báo rằng tai nghe của sếp rớt trên mặt đất.

Triển Chiêu cuống lên, chạy đến hành lang đi qua đi lại.

Ở cửa phòng giám sát, Triệu Tước dựa vào khung cửa, nhìn Triển Chiêu đang gấp gáp, nhịn không được cười một tiếng.

Triển Chiêu quay đầu lại, căm tức —— cười cái mông ấy!

Triệu Tước bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi anh, “Có mấy quái vật a?”

Triển Chiêu giơ tay thể hiện số “hai”.

Triệu Tước nghiêng đầu, hỏi lại, “Vậy cậu cuống lên làm gì a?”

Triển Chiêu nhíu mày, “Ngọc Đường không liên hệ được . . . . . .”

“Không liên hệ được thì thế nào?” Triệu Tước hỏi lại, “Nó còn phải sợ bị quái vật ăn mất sao?”

Triển Chiêu ”chậc” một tiếng, cũng không chờ ở đây nữa, chạy đến xe giám sát ở cửa khu văn phòng, tìm Bạch Trì và Tương Bình.

Triệu Tước còn ở trên hành lang, lắc lắc đầu, nói thầm một câu, “Hẳn nên lo lắng cho đám quái vật mới đúng, đụng phải quái vật chân chính rồi. . . . . .”

Nói xong, Triệu Tước đi đến cửa phòng nơi Tiễn Dụ được bố trí.

Ở cửa có hai cảnh sát đang gác.

Triệu Tước chỉ chỉ tờ giấy “Cố vấn” dán trước ngực.

Hai cảnh sát để chú ta đi vào.

Đi vào phòng.

Triệu Tước thấy được Tiễn Dụ đang ngồi, và đống tranh bị Triển Chiêu chia làm hai nhóm trên bàn.

Cầm lấy tranh xem, Triệu Tước rất hứng thú nhìn lại Tiễn Dụ.

Nhìn chốc lát, Triệu Tước giơ tay, một ngón tay quơ quơ ở trước mắt Tiễn Dụ.

Ánh mắt Tiễn Dụ chậm rãi bắt đầu đi theo ngón tay chú ta, di động. . . . . .

Triệu Hổ và Mã Hán tách ra đưa nhân lực theo, cùng đi qua hành lang có ánh sáng quỷ dị.

Bọn họ vừa đi, vừa nhịn không được “nghi thần nghi quỷ”, cứ cảm thấy ở góc tường có ai đó đang trốn.

Triệu Hổ càng chạy càng xúc động, miệng nói thầm, “Má nó, ai thiết kế cái nơi quỷ quái này vậy. . . . . .”

Nói còn chưa dứt lời, Triệu Hổ đột nhiên khoát tay.

Mấy thành viên đội đặc nhiệm đều dừng lại, đồng thời. . . . . . Bọn họ nghe thấy tiếng bước chân, hơn nữa sau khi bọn họ dừng lại, đối phương cũng đột nhiên dừng lại.

Triệu Hổ ngẩng đầu, nhìn một lối rẽ đằng trước, chỉ chỉ bên cạnh với các thành viên.

Mấy thành viên phân tán ra, cùng bọc đánh qua.

Vừa mới quẹo vào, thấy được người lao đến, Hổ tử giật lại, nhanh chóng xua tay, “Ai ai. . . . . . Quân ta.”

Người lao tới trước là Mã Hán, hai người dừng ngay lại, thiếu chút nữa là lao vào lòng nhau rồi.

Hóa ra lối phân hai nhánh kia là một hình chữ “0”.

Triệu Hổ và Mã Hán vừa hất mặt với nhau, đột nhiên quay đầu nhìn bên cạnh. . . . . . Hai người họ từ dư quang thoáng nhìn thấy phía trước có người đứng. . . . . . Hơn nữa hình như thể hình lớn hơn không ít so với người bình thường. . . . . .

Lần này, phía sau “rầm” một trận, tất cả thành viên đội đặc nhiệm đều giơ súng, nhắm phía trước.

Phía trước có một “người khổng lồ” cao hơn 2m đang đứng.

Người này mặc đồ bệnh nhân màu lam đậm, dưới ánh đèn mù mờ, đã gần thành màu đen.

Mặt không rõ lắm, hắn cúi đầu, hình như đang nhìn mặt sàn.

Triệu Hổ và Mã Hán đang kinh ngạc, người kia đột nhiên bị cái gì đó đánh trúng sau lưng, “uỵch” một tiếng.

Mọi người lúc này mới thấy rõ, hóa ra “Người khổng lồ” cao to tuy rằng đang đứng, nhưng hình như đã hôn mê, cứ vậy mà ngã “ầm” xuống trước mặt Triệu Hổ và Mã Hán cùng đội đặc nhiệm.

Trên lưng hắn bị một “người khổng lồ” khác ngẩng mặt lên trời có hình thể tương tự đè nặng.

Hai “người khổng lồ” chồng lên nhau ngã trước mặt mọi người.

Phía trước truyền đến tiếng bước chân.

Mọi người ngẩng đầu, thấy Bạch Ngọc Đường một tay kéo một tên bác sĩ gầy gò tóc quăn, mặc áo blouse trắng, một tay cầm lấy áo khoác của mình, đi tới.

Triệu Hổ và Mã Hán đều hô lên, “Sếp!”

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, giao tên mặc áo blouse trắng cho hai người họ, nâng tay vung áo khoác.

Gần như cùng lúc, người khổng lồ vừa rồi bay ra đập trúng người còn lại đột nhiên ngồi dậy. . . . . . Còn chưa kịp đứng lên, đã bị cái áo Bạch Ngọc Đường vung ra đập vào mặt.

Người khổng lồ kia “ô” một tiếng, ôm mắt ngã sang bên cạnh, mấy thành viên đội đặc nhiệm thu vũ khí chạy tới, còng tay hai người khổng lồ, bốn người một nhóm, áp giải đi ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường thuận tay vung áo khoác mặc lại lên người, duỗi tay ra với Mã Hán, như là muốn thứ gì đó.

Mã Hán phản ứng kịp, nhớ ra, cầm lấy tai nghe điện thoại vừa rồi nhặt được, để vào trong tay anh.

Bạch Ngọc Đường đeo tai nghe, phất đầu, ý bảo —— đi thôi.

Mã Hán áp giải người mặc áo blouse trắng đi theo, Hổ tử thì ôm má bắt chước biểu cảm của Mã Hân lúc thấy Lạc Thiên tập thể hình “Ai nha, đẹp trai quá má ơi!”

28 Suy diễn ngược

Triển Chiêu mới vừa chạy đến bên cạnh xe giám sát của nhóm Tương Bình, tai nghe điện thoại liền kết nối, giọng Bạch Ngọc Đường truyền đến.

Triển Chiêu thở phào một hơi, hỏi anh thế nào, có bị thương không.

Bạch Ngọc Đường nói không có.

Ra là, vừa rồi Bạch Ngọc Đường đuổi theo tiến sĩ Bryan chạy xuống tầng một.

Tên tiến sĩ kia vọt vào phòng thí nghiệm ngầm, lúc vào còn dập công tắc nguồn điện.

Công tắc nguồn điện sau khi bị dập, đèn vốn đang bật trong phòng thí nghiệm đều tắt, chỉ còn lại đèn khẩn cấp mù mờ.

Khi Bạch Ngọc Đường đuổi tới lối phân hai nhánh kia, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một bóng đen thật lớn từ chỗ tối lao tới. . . . . .

Cũng may mà Bạch Ngọc Đường đã thích ứng với bóng do ánh đèn tạo thành, lách thân, né tránh.

Bất quá động tác Bạch Ngọc Đường hơi mạnh, tai nghe rớt mất.

Người cao to kia che cho Bryan chạy, Bạch Ngọc Đường chưa kịp tìm lại tai nghe đã đuổi theo.

Thân hình người kia tuy lớn nhưng phản ứng lại chậm, Bạch Ngọc Đường đạp tường nhảy lên, một cước đá văng nắm tay người kia vung tới, sau đó nâng tay khóa cổ.

Chiêu của Bạch Ngọc Đường vững chuẩn tàn nhẫn, người cao to chỉ trong giay lát đã trợn trắng mắt mất nhận thức.

Bạch Ngọc Đường cũng chưa dừng lại, quẹo một cái, bắt lấy Bryan đang mệt dựa vào tường thở dốc.

Mới vừa bắt hắn, từ chỗ tối lại có một người cao to vọt ra.

Bạch Ngọc Đường kéo Bryan lui một bước về sau, tránh khỏi mắt cá chân người kia.

Người kia đá không trúng, Bạch Ngọc Đường bay lên một cước đạp về phía mặt hắn. Người kia bị đạp ra ngoài, đụng vào tên vừa rồi còn đứng.

Tốc độ Bạch Ngọc Đường khống chế hai tên bệnh hoạn và bắt Bryan có thể nói là cực nhanh.

Hai người cao to đó với người thường mà nói thật sự là”Quái vật”, nhưng với Bạch Ngọc Đường thì ngay cả nhét kẽ răng cũng chưa bõ, cơ bản chính là diệt trong chớp mắt.

Triển Chiêu chạy xuống xe, chờ ở cửa, thấy hai người khổng lồ bị đẩy ra trước, cũng hoảng sợ —— cao thế!

Người bị áp vào xe cảnh sát, bởi vì quá mức cao lớn, xe cảnh sát thiếu chút nữa không nhét được, thu hút không ít người vây xem.

Nhóm Bạch Ngọc Đường đi về hướng Triển Chiêu, phía sau Triệu Hổ Mã Hán áp giải hai bác sĩ bị bắt, một người là Bryan tóc quăn, một người là tiến sĩ Lưu.

Cục cảnh sát hôm nay lại là một lần xuất động lớn, bắt một đống người về.

Mang về SCI hai người bác sĩ, còn có một quản lý Chu, những người khác tạm giam trước.

Tiễn Dụ cũng bị mang đến, tạm thời được bố trí ở trong phòng nghỉ, cảm xúc khá ổn định, sau khi rời khỏi bệnh viện rõ ràng không căng thẳng như trước nữa.

Triển Chiêu ở phòng nghỉ đặt hai bàn vẽ, cho hắn vẽ tranh.

Tiễn Dụ cầm bút lông, vẽ một chậu cây cảnh mọng nước để trên bàn trang trí.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đương nhiên là thẩm vấn hai người phụ trách hạng mục nghiên cứu trọng điểm trước.

Bất quá, kỳ thật sau khi xem Tiễn Dụ vẽ tranh, Triển Chiêu đã biết vì sao Bạch Ngọc Đường trước đó hỏi thăm Chu Bình về chuyện Tiễn Dụ vẽ tranh.

Bởi vì bọn họ phát hiện, Tiễn Dụ chính là Dây hoa J!

Phần lớn tranh Tiễn Dụ sáng tác, có rất nhiều bức là bản phác thảo, tất cả tác phẩm của Dây hoa J đang lưu thông trên thị trường mà hiện tại SCI tìm được, hẳn đều là tác phẩm của hắn.

Nhìn nhận từ điểm này, phỏng đoán về Dây hoa J trước đó đã đúng một nửa, Dây hoa J thật sự là hoạ sĩ được thêu dệt ra, tất cả cảm giác thần bí trên người hắn đều là bịa đặt.

Bắt về một đống người, nhưng trong đám người này có hung thủ giết Mark Phàm không đây?

Tô Lập chạy trốn ra từ nhóm mất trí nhớ, Tôn Tây cũng rời khỏi nhóm này, như vậy cần thẩm vấn trước, tất nhiên chính là vị tiến sĩ Lưu có ý đồ đốt tư liệu.

Khoa Giám định cứu được một phần lớn tư liệu, lão Vương khoa Giám định còn rất tức giận, hỏi ai đá đổ thùng dầu vậy a, tro bụi bị thổi mất hết rồi.

Mã Hán và Triệu Hổ đều nói đội trưởng đá đó, hơn nữa, nếu không đá đổ thùng, tư liệu còn nguyên khác cũng sẽ bị thiêu hủy a!

Lão Vương nói nếu giữ lại được trăm phần trăm tất cả tro tàn thì tốt a. . . . . .

Nói còn chưa dứt lời, Triệu Hổ đi lên hỏi, “Thế vẽ một cái luyện kim trận thì có thể khôi phục lại được không?”

Kết quả bị lão Vương khoa Giám định đá cho chạy ra.

Tư liệu trước mắt tìm được, phần lớn là báo cáo nghiên cứu, bản ghi chép tiến hành thực nghiệm phi pháp với các bệnh nhân.

Nhưng xem sơ qua, trung tâm thực nghiệm này vừa lợi dụng đầu tư từ công ty sản xuất dược phẩm để làm nghiên cứu, vừa thông qua tranh của Tiễn Dụ kiếm lời. . . . . .

“Có bệnh sao.” Bạch Trì nhanh chóng xem hết báo cáo nghiên cứu và báo cáo tài chính, càng thêm hoang mang, “Phía sản xuất dược phẩm đầu tư hơn mấy chục triệu, còn Tiễn Dụ vẽ cả đống tranh gộp lại thì ngay cả mấy chục vạn cũng bán không được. . . . . . Vẽ cái gì chứ?”

“Vẽ cái gì thì hỏi mấy người phụ trách kia kìa.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu thẩm vấn tiến sĩ Lưu trước.

Tiến sĩ Lưu ban đầu còn trưng bộ dáng không sợ trời không sợ đất, kết quả Bạch Ngọc Đường bày ảnh chụp Tô Lập giết Lý Phong ra trước mắt hắn, nói hết thảy đều do thực nghiệm họ làm. Để xổng bệnh nhân nguy hiểm như vậy mà không báo cảnh sát, kết quả gây ra hung án nghiêm trọng, tội danh của hắn sẽ không nhẹ hơn so với Tô Lập đâu.

Tiến sĩ Lưu lập tức túng quẫn, thành thật khai báo nội dung thực nghiệm mấy năm nay, mà về phần Tô Lập và Tôn Tây, tiến sĩ Lưu cũng tỏ vẻ thật đau đầu.

Hắn nói Tôn Tây vốn là một y tá rất bình thường, nhưng càng về sau càng kỳ quái, cuối cùng còn giúp Tô Lập đào tẩu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đến giờ mới nghe được thứ đầu tiên khá giống manh mối —— Tôn Tây giúp đỡ Tô Lập? Có thể nào ngày đó hắn ở sườn dốc cố ý đụng phải họ làm chậm trễ thời gian, là gọi điện thoại liên hệ với Tô Lập sao?

Nhưng tiến sĩ Lưu không biết chuyện này, vốn dĩ đối tượng nghiên cứu trọng điểm của bọn họ chính là Tiễn Dụ.

Triển Chiêu cáu kỉnh, Tiễn Dụ bị ảo giác mà thôi, đám người này rốt cuộc muốn từ trên người hắn đào ra cái gì?

Kết quả đáp án hỏi ra khiến mọi người SCI không biết nên khóc hay cười.

Đám nhân viên nghiên cứu trầm mê với việc bức tranh của Tiễn Dụ có thể “thôi miên” không thể tự kềm chế, cảm thấy năng lực thôi miên của Tiễn Dụ vô cùng kì diệu.

Triển Chiêu rất muốn khinh bỉ, mấy người tiền tiền hậu hậu ném vào không biết bao nhiêu là tiền chỉ vì chút thuật thôi miên thế thôi sao? Rảnh rỗi quá ta? Còn không bằng tiêu mấy chục đồng tiền đi mua sách tôi viết mà đọc kia kìa, sách bìa cứng còn có cả tranh minh hoạ đó!

Hỏi cả nửa ngày, tất cả đề tài đều quay xung quanh Tiễn Dụ, trừ thuật thôi miên ra thì không có một chút tiến triển.

Bạch Ngọc Đường hỏi tiến sĩ Lưu chuyện có liên quan đến Mark Phàm, kết quả tiến sĩ Lưu chỉ biết Mark Phàm hỗ trợ cung cấp đối tượng mẫu để ăn hoa hồng.

Triển Chiêu có chút hạn hán lời, Mark Phàm này sao mà low như vậy a, tốt xấu gì cũng là thành viên quan trọng của tổ chức, sao lại lưu lạc đến nông nỗi phải kiếm tiền boa từ bệnh viện tâm thần thế này? Có khi nào vì muốn kiếm chút điện phí để chạy quan tài băng cho mấy khối thi thể già trong hầm hay không?

Bạch Ngọc Đường cảm nhận được oán niệm của Triển Chiêu càng ngày càng nặng.

Đành phải đổi người, đưa tiến sĩ Lưu đi, đổi sang tiến sĩ Bryan.

Kết quả người nước ngoài đó còn hồ đồ hơn, hắn cảm thấy Tiễn Dụ thuộc loại cơ thể người có chức năng đặc biệt! Triển Chiêu đã sa mạc lời luôn rồi, cái đám người này chưa từng thấy thuật thôi miên sao?

Chờ thẩm vấn xong, manh mối vụ án không rõ ràng, lại khiến Triển Chiêu nhận ra một quy luật.

Triển Chiêu nhịn không được khinh bỉ, “Tôi coi như hiểu được, đầu năm nay nhà đầu tư xem không hiểu những thứ thuộc phạm trù chuyên môn, cho nên không lấy lại được tiền. Cái nhóm gà mờ kia đưa ra mấy bức tranh có ám thị đơn giản nhất thôi cũng lừa được cho đám có tiền sửng sốt sững sờ và bật ngửa.”

Tất cả thành viên SCI suốt đêm bắt tội phạm rồi suốt đêm thẩm vấn, đã thức trắng, mãi đến rạng sáng, không tìm được manh mối gì có liên hệ đến vụ án Mark Phàm bị giết, ngay cả người biết về Tô Lập và Tôn Tây cũng rất ít.

Các thành viên không khỏi thất vọng, Triển Chiêu thì lại nghĩ không thông —— nếu là như vậy, vì sao Vương Mỹ Vân lại điên cuồng si mê Dây hoa J, thậm chí còn muốn trà trộn vào bệnh viện tâm thần?

Triển Chiêu nói nhỏ, Bạch Ngọc Đường nghe anh lầm bầm, đột nhiên ngẩn người, quay đầu hỏi, “Miêu nhi!”

“Sao?” Triển Chiêu nhìn anh.

Bạch Ngọc Đường nói, “Tô Lập có chướng ngại trí nhớ, hắn không có cách nào tố cáo Vương Mỹ Vân .”

Triển Chiêu chớp mắt mấy cái.

“Chúng ta không có chứng cứ chứng minh Vương Mỹ Vân thuê người sát nhân, nhưng lại có thể chứng minh Tiễn Dụ bị hãm hại.” Bạch Ngọc Đường nói, “Vậy nếu chúng ta tra không ra chứng cứ nào khác, Vương Mỹ Vân và Tiễn Dụ đều sẽ được phóng thích, chỉ bắt được một Tô Lập bị chướng ngại trí nhớ!”

Triển Chiêu cũng sửng sốt, sau đó “A” một tiếng, “Bị lợi dụng rồi!”

“Vương Mỹ Vân làm hết thảy đều là để cứu Tiễn Dụ!” Triển Chiêu nói xong lắc đầu, “Không đúng. . . . . . Vương Mỹ Vân hẳn là bị ai đó chỉ huy!”

“Người chỉ huy cô ta không phải chính là Tiễn Dụ chứ?!” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu “vụt” đứng lên, “Nhân viên thì nghiên cứu Tiễn Dụ, nhưng kết quả tranh của Tiễn Dụ lại chính là tín hiệu hắn truyền ra bên ngoài, hắn đang tự cứu mình! Vương Mỹ Vân cũng được, Tô Lập cũng được, đều là quân cờ bị tranh của hắn khống chế!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dựa theo kết quả trước mắt để suy diễn ngược, phát hiện người chủ mưu chân chính phía sau màn, có thể chính là Tiễn Dụ.

“Hắn giả vờ sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhíu mày, “Nếu hắn giả vờ, chuyện sẽ càng phức tạp, vì sao lúc đó hắn lại trúng chiêu?”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu. Nghe nhóm người quản lý Chu nói, bọn họ sau khi theo dõi Tiễn Dụ, lợi dụng mưu kế nhốt hắn vào trung tâm nghiên cứu. Nhưng kết quả Tiễn Dụ lại lợi dụng vụ án Vương Mỹ Vân và Tô Lập tạo ra, thành công chạy thoát. Hắn nếu đã có thể đào thoát, vì sao lúc đó lại bị lừa vào. . . . . . Hay là, hắn cố ý muốn vào trung tâm nghiên cứu?

“Chỗ này hình như có một chuỗi liên kết, không chỉ Vương Mỹ Vân Tô Lập và Tôn Tây, ngay cả Tiễn Phú cùng Chu Bình cũng bất tri bất giác dính vào, hơn nữa có tác dụng phụ giúp . . . . . . Biết đâu đều là một phe.” Triển Chiêu nói xong, nhìn ra bên ngoài.

Lúc này, bên ngoài trong phòng giám sát mọi người nghe xong toàn bộ quá trình càng khiếp sợ.

Mã Hán và Triệu Hổ cũng hiểu được, nếu suy diễn ngược chính xác, tức là bọn họ tra xét nửa ngày đều là đang giúp Tiễn Dụ thoát tội a, cũng không khởi tố được Vương Mỹ Vân!

Hai người vừa cân nhắc, vừa nhìn nhìn khắp nơi.

Công Tôn cũng hỏi, “Triệu Tước đâu?”

Mọi người tìm đến phòng nghỉ, thấy Triệu Tước ôm gối ôm đang ngủ say trên sô pha, trên người còn đắp áo khoác của Bạch Diệp.

Bạch Diệp đã đến, đang ngồi ở sô pha đối diện, lật một quyển tạp chí du lịch, nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu nhìn, thấy mọi người SCI hắn cũng không để ý nữa, tiếp tục cúi đầu xem tạp chí.

Mã Hán đẩy đẩy Triệu Hổ.

Hổ tử khó hiểu —— làm gì?

Mã Hán ra hiệu —— cậu đánh thức Triệu Tước hỏi một chút đi?

Triệu Hổ trợn tròn mắt —— anh nghĩ em chán sống rồi hả? Anh không thấy tay quản lí và y tá kia bây giờ còn trong trạng thái “đơ” đó sao?

Mã Hán thúc giục, “Lúc con Samoyed nhà cậu sủa làm cậu thức cũng không thấy cậu tức giận a!”

Triệu Hổ một bĩu môi, “Đó là chó Nhạc Nhạc nhà em nuôi mà! Hơn nữa Dừa là giống Pomeranian không phải giống Samoyed! Anh chả biết gì cả!”

Bạch Trì tò mò, “Hổ tử anh nuôi chó sao?”

Triệu Hổ nói là Tề Nhạc nuôi một con Pomeranian, tên đầy đủ là Thạch Sữa Dừa, nickname là Dừa.

Mã Hán nhỏ giọng trách cứ với Bạch Trì, “Con chó đó ồn ào lắm.”

Công Tôn khó hiểu —— vì sao lại nói chuyện chó? Không phải hỏi Triệu Tước về vụ án sao?

“Khụ khụ.”

Lúc này, Bạch Diệp ho khan một tiếng, nhìn mọi người tụ ở cửa nói chuyện phiếm.

Nhóm Triệu Hổ hơi sợ hãi chỉ chỉ Triệu Tước, như là hỏi —— bị đánh thức thì ngài ấy có tức giận không?

Bạch Diệp cầm gối ôm trong tay, ném về phía Triệu Tước.

“Ô. . . . . .”

Triệu Tước bị đập trúng, mơ mơ màng màng ngẩng đầu.

Khoảng ba giây sau, Triệu Tước tỉnh, ý thức được là Bạch Diệp lấy gối ném mình, lập tức cầm gối ôm phản kích.

Bạch Diệp hơi hơi nghiêng đầu tránh thoát cái gối bay tới, chỉ chỉ ra cửa, “Samoyed nhà em đến tìm kìa.”

Triệu Tước nghiêng đầu —— Samoyed?

Triệu Hổ sửa lại, “Là Husky!”

Mã Hán đạp cậu một cước —— cũng biết thân biết phận quá ha!

“Làm gì?” Triệu Tước có chút tức giận vì bị tỉnh giấc, dựa vào sô pha ngáp.

“Chúng ta hình như bị lợi dụng rồi ạ.” Triệu Hổ nói.

Triệu Tước “Ha hả” hai tiếng, nghiêng người tiếp tục nằm, “Là các cậu bị lợi dụng, không phải chúng ta. . . . . . Ô.”

Nói còn chưa dứt lời, lại bị một cái gối đập trúng.

Ở cửa, Triển Chiêu xách gối ôm ngoắc ngón tay với chú ta, “Rời giường làm việc!”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top