Chương 8

Thời tiết dạo này ngày một trở nên lạnh hơn, số học sinh đi trễ cũng ngày một tăng lên. Mỗi ngày ở cuối lớp là cả một đội quân những tên đi muộn bị phạt đứng.

Lý Minh hôm nay đến trễ mười phút, cô chủ nhiệm phát chán chả thèm nhìn lấy một cái, ngón tay chỉ thẳng về cuối lớp học. Lý Minh lấy sách xong đi xuống thì phát hiện ra Lộ Viễn cũng đang cùng cảnh ngộ với mình.

Hai người nhìn nhau một cái, im lặng.

Cứ như vậy tiếp tục im im lặng lặng suốt cả một buổi

Lộ Viễn rốt cuộc không thể chịu đựng nổi: “Ê Lý Minh! Tôi có chuyện này vui lắm nè, để giờ kể cho cậu nghe nha, bla bla bla…”

Lý Minh chả có tí tẹo phản ứng nào, bất quá Lộ Viễn không hề lấy điều đó làm khó chịu. Cậu ta tự nói tự cười, tự biên tự diễn một hồi rồi hỏi tiếp: “Bình thường toàn phải ngồi học, bây giờ được đứng cũng thú vị phải không?”

Lý Minh: “…..”

“Không hiểu sao tôi lại có cảm giác rằng mình đang đang hơn người, hay là do chúng ta đứng còn họ ngồi nhỉ?” Cậu có cảm giác giống tôi không vậy Lý Minh?”

Lý Minh: “…..”

Lộ Viễn đang chuẩn bị tiếp tục bô lô ba la thì bị ánh mắt sắc lẻm của cô chủ nhiệm chiếu tới, mấy chữ cuối cùng đành biến thành vài cái nhép miệng.

Lý Minh lập tức cảm thấy cuộc sống này thanh tịnh hơn rất nhiều.

Tan học Hạ Tiểu Xuyên gọi hắn lại rủ chơi bóng rổ. Chẳng hiểu sao hôm nay hắn lại do dự nhìn cậu với điệu bộ khó coi. Hạ Tiểu Xuyên hơi thất vọng: “Hôm nay cậu bận rồi à?”

Dạo gần đây Lý Minh hành động như thể xuất quỷ nhập thần, sáng đi học đã muộn như chỉ cần chuông tan học reo là lập tức lẻn về, hễ hỏi thì hắn lại trả lời rằng nhà có việc. Hạ Tiểu Xuyên biết chắc là hắn đang có vấn đề nhưng nếu đối phương không muốn kể thì mình cũng chẳng nên hỏi tiếp.

Đang mải mê nghĩ ngợi, tay Hạ Tiểu Xuyên đột nhiên bị ai đó nhẹ nhàng nắm lấy. Cậu nhìn hắn hết lắc lắc rổi lại chuyển sang gật đầu cười cười, hiểu rõ hắn muốn nói là mình vẫn ổn.

Cả hai hào hứng cùng nhau sánh bước ra sân bóng, có điều vừa chơi được có nửa trận thì trời mưa như trút nước làm ai cũng ướt như chuột lột. Nhà Hạ Tiểu Xuyên nằm ngay gần trường nên cả hai vội đội mưa chạy về.

Hạ Tiểu Xuyên tìm khăn khô cho Lý Minh lau tóc, rồi lại đưa thêm một cái nữa: “Cậu đi tắm nhanh đi không cảm lạnh.”

Chờ Lý Minh lề mề bước vào nhà tắm một hồi cậu mới quýnh quáng nhớ ra là mình chưa đưa quần áo cho hắn.

Tiếng nước đã ngừng khá lâu, hẳn là Lý Minh nãy giờ vẫn trần truồng bên trong. Hạ Tiểu Xuyên gõ cửa: “Mở cửa đi Lý Minh, tôi đem quần áo cho cậu này.”

Cánh cửa hé ra một khe bé xíu chỉ vừa đủ thò cánh tay vào. Không nghĩ rằng tên này lại e thẹn đến mức vậy, Hạ Tiểu Xuyên chợt nảy ra ý định trêu hắn một chút. Thấy Lý Minh đưa tay ra lấy quần áo, cậu liền chộp lấy kéo ra ngoài, hắn cũng cố trụ lại nhưng không kịp. Hạ Tiểu Xuyên chưa kịp mở miệng cười thì cảnh tượng trước mắt đã làm cho cậu ngây dại.

Khắp nơi trên người Lý Minh toàn là vết thương…

Hạ Tiểu Xuyên nhìn mà giật mình. Những vết này có cái đã mờ, cái thì hiển nhiên là vừa mới xuất hiện. Trên ngực ngang dọc vết cào đến ứ cả máu, kéo tận xuống dưới hông.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lý Minh cắn chặt môi, lúc này hắn đang bị gió lạnh thổi cho run lập cập, cố đưa tay ôm ngực che mấy vết máu đi nhưng đã muộn.

“Thì ra đây chính là lý do dạo này cậu hay đi trễ về sớm phải không?”

Lý Minh lo lắng nhìn Hạ Tiểu Xuyên, dù chưa có biểu hiện gì nhưng hắn cảm nhận được cậu đang rất bất bình. Vội bước đến phòng khách cầm giấy bút ghi ‘Cậu đang tức giận à?’

Hạ Tiểu Xuyên không đáp, cảm thấy hai hàm răng mình đang nghiến lại, nhận ra giọng điệu nãy giờ của mình không tốt chút nào, cũng tự biết mình không có quyền hành gì để mà tức giận. Nhưng cậu vẫn bực tức, tên kia tại sao lại để cho bản thân ra nông nỗi như vậy? Đã vậy còn không nói gì với mình nữa chứ, cả hai chẳng phải là bạn thân sao? Cũng đã cùng nhau trải qua bao chuyện vui buồn mà chẳng lẽ không thể chia sẻ à? Cậu biết không Lý Minh? Thấy cậu như vậy tôi cũng rất đau!

Mãi không thấy Hạ Tiểu Xuyên có chút phản ứng, Lý Minh trở nên luống cuống, bất chấp mình vẫn chưa mặc quần áo đến cạnh nhéo nhéo tay Hạ Tiểu Xuyên, cậu vẫn không hề đáp lại. Hắn bèn kéo lấy eo cậu, tựa đầu vào vai rồi cọ cọ.

Bị tính khí trẻ con của Lý Minh làm cho bật cười, Hạ Tiểu Xuyên khẽ thở dài, sau đó dùng tay vừa xoa xoa mấy vết thương của hắn vừa hỏi: “Có đau không vậy?”

Lý Minh ra sức lắc đầu.

Hai người cứ vậy im lặng nhìn nhau, Hạ Tiểu Xuyên muốn cúi xuống nhặt mớ quần áo đang vung vãi dưới sàn thì bị Lý Minh kéo lại ôm chặt hơn. Hạ Tiểu Xuyên bất đắc dĩ dừng lại, giục hắn mặc đồ vào, nhẹ nhàng: “Chúng ta đi ngủ một giấc đi.”

Lý Minh đồng tình, cùng bước về phía ghế sopha. Vừa đến nơi, Hạ Tiểu Xuyên đã bị đối phương đẩy người vào ghế, kế đến ngọt ngào chôn mặt vào cổ mà thở nhẹ, da thịt cả hai khẽ chạm vào nhau làm cậu có đôi chút xấu hổ. Lấy tấm chăn gần đó phủ lên người Lý Minh, cả hai cứ như vậy bình yên chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #đammỹ