Chương 15

Sáng hôm sau, Hạ Tiểu Xuyên vừa mở mắt đã không thấy Lý Minh đâu, cậu vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa bước ra phòng khách. Lương Thành Quân đang dọn bữa sáng, Hạ Tiểu Xuyên lướt qua hắn, kéo ghế ngồi xuống rồi hỏi: “Lộ Viễn đâu rồi? Sao giờ này còn chưa ra ăn sáng nữa?”

Vừa dứt lời, cả căn nhà rung lên một cái. Một giây sau Lộ Viễn đạp tung cửa phòng, gào thét: “Lương Thành Quân, tôi giết cậu!”

Kẻ vừa bị hù giết vẫn thản nhiên nhấm nháp bữa sáng coi như không hay biết gì, đợi cho Lộ Viễn chạy đến gần nhéo nhẹ vào hông làm đối phương nhũn ra như bún, thuận tay ôm luôn vào lồng ngực.

Nhắm chừng Lộ Viễn vẫn còn muốn mở miệng chửi người, Lương Thành Quân lập tức nhét vào miệng cậu một cái màn thầu to ứ ự. Tay còn lại thong thả húp cháo, thỉnh thoảng đút cho Lộ Viễn một muỗng làm cậu chỉ muốn ói ra đầy nhà.

Hạ Tiểu Xuyên không hiểu nổi đang xảy ra chuyện gì, liếc qua thấy Lộ Viễn loi nhoi như ngồi trên đống lửa, mặt mũi đen sì sì như cục than mà buồn cười, buột miệng trêu: “Cậu sao vậy Lộ Viễn? Ngồi vậy không thoải mái à?”

Lộ Viễn bị chọc trúng chỗ ngứa, quay ngoắt sang lườm Lương Thành Quân một cái sắc lẻm, hung dữ: “À, tớ đang bị trĩ!”

Chủ đề này cũng chả văn nhã thanh cao gì cho cam, Hạ Tiểu Xuyên nín cười không hỏi nữa. Lúc này Lý Minh cũng xuất hiện, ngồi xuống cạnh cậu bắt đầu ăn sáng.

Vừa ăn xong, Lộ Viễn lập tức chạy như bay ra cửa đòi về. Nhưng với cái bộ dạng khập khiễng hiện giờ hình như không sánh nổi với tốc độ chặn cửa của Lương Thành Quân, hắn túm lấy tay Lộ Viễn: “Để tôi đưa cậu về!”

“Con mẹ nó, cóc cần.”

“Để tôi đưa cậu về.”

Lương Thành Quân nhìn chăm chăm vào mắt người đối diện, giọng điệu cường điệu lên mấy phần: “Cậu đi về một mình tôi không yên tâm.”

Sắc hồng thoáng ửng trên má Lộ Viễn. Từ khi phát sinh ra việc xấu hổ đêm qua, Lương Thành Quân cứ như biến thành một con người khác: cử chỉ nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng làm cậu không sao chống đỡ nổi. Cậu vốn là người ưa ngọt ngào hơn cứng rắn, suy nghĩ một hồi rồi tỏ vẻ gượng ép: “Thôi, vậy cũng được đi, nhưng mà bỏ ngay cặp mắt cậu khỏi quần lót của tôi đi.”

Lương Thành Quân: “…..”

Hạ Tiểu Xuyên nhìn theo bóng lưng hai tên này vừa đi vừa cãi nhau luôn mồm, quay sang nói với Lý Minh: “Tình cảm của họ tốt quá nhỉ.”

Lý Minh không trả lời, cứ ngơ nhác nhìn theo Lương Thành Quân và Lộ Viễn suy nghĩ mông lung.

Ngày nhập nhọc rốt cuộc cũng đến, Hạ Tiểu Xuyên nhét vào tay Lý Minh cái áo lần trước: “Năm mới thì đồ cũng phải mới có đúng không?”

Hắn im lặng nhận lấy, Hạ Tiểu Xuyên lại nhét thêm cả găng tay và khăn quàng, chờ hắn khoác hết vào người rồi thỏa mãn ngắm tác phẩm của mình, mỉm cười: “Cũng đẹp trai quá chứ!”

Hắn vui vẻ chọc chọc vào má cậu, cả hai cùng nhau đi đến trường.

Hết thảy mọi người đều không tin vào mắt mình. Ấn tượng của cả lớp đối Lý Minh với từ trước vẫn là một thanh niên quần áo mộc mạc, thậm chí còn có phần xộc xệch. Giờ hắn ăn mặc chỉnh tề thế này làm mọi người thiếu điều không nhận ra. Lộ Viễn tròn mắt: “Nhận không ra luôn, không ngờ Lý Minh vốn dĩ rất đẹp trai nha.”

Lý Minh trước giờ không quen được mọi người chú ý, cố gắng phớt lờ những lời bàn tán xung quanh, trở về chỗ ngồi của mình.

Đến tuổi này, tâm lý của học sinh cũng bắt đầu thay đổi, phân biệt nam nữ rạch ròi, bắt đầu để ý lẫn nhau. Hạ Tiểu Xuyên cũng từng nhận được mấy lá thư làm quen, nhưng cậu cũng chỉ xem qua loa chứ chẳng để trong lòng.

Nam sinh đắt giá nhất trong lớp hiện nay không ngờ lại là Lý Minh. Lúc mới nhập học, hắn chỉ là một người vô cùng bình thường, cục mịch đối lập hoàn toàn với hình ảnh ‘sáng chói’ hiện nay. Tất cả đều đổ dồn sự chú ý vào tên con trai trầm mặc này, ngoại hình đẹp trai, tính cách lạnh lùng… Theo lời kể của đám con gái, hắn cơ hồ sở hữu tất cả những nét của nam chính trong tiểu thuyết. Theo thời gian, độ hot của hắn cũng một tăng thêm, đám con gái lũ lượt kéo sang ngồi cạnh, bất quá hắn cũng chẳng để ý.

Nhiều người bắt đầu bỏ cuộc, nhưng một số trường hợp càng thấy khó khăn lại càng bùng nổ mạnh mẽ. Ví dụ nhân vật đó của chúng ta ngày hôm nay là Vương Hạo.

Lúc Vương Hạo đi qua chỗ Lý Minh ngồi cố tình tạo ra một tiếng động rõ lớn, Lý Minh ngồi bên vẫn hồn nhiên đọc sách như không biết gì. Vương Hạo cũng ngồi xuống, giả bộ lấy sách ra đọc.

Hồi lâu vẫn không thấy tên kia đả động gì đến mình, Vương Hạo bực mình quẳng cuốn sách qua một bên, làm bộ húng hắng ho vài tiếng.

Lý Minh vẫn trơ ra như tượng.

Có vẻ núi lửa trong Vương Hạo đã phun trào, giật phắt cuốn sách trong tay Lý Minh, rống lên: “Con mẹ nó, tôi ngồi cạnh nãy giờ chẳng lẽ cậu không biết ư?”

Lý Minh nhìn hắn nghi hoặc… Vương Hạo quả thật bị chọc đến nổi điên, nói chuyện với tên chết tiệt này chẳng thà về nhà nói với cái tủ lạnh cho rồi. Hắn hung dữ đá ghế rồi đùng đùng bỏ đi.

Lý Minh kỳ quái lắc đầu, lại tiếp tục xem sách.

Vài hôm sau, hắn phát hiện cái kẻ tên Khâu Hoàn Vũ kia cũng học trong trường này, không những vậy mà còn cùng khối nữa chứ… Mấy lần hắn đã thấy tên này đến tìm Hạ Tiểu Xuyên mượn tạp chí hay gì gì đó, lần nào cũng nói chuyện rõ lâu, lại còn đê tiện giơ tay xoa tóc Hạ Tiểu Xuyên làm bộ thân mật nữa chứ.

Hôm nay tên đáng ghét ấy lại xuất hiện nữa, chẳng biết đang nói chuyện gì mà lại đưa tay nhéo mặt Hạ Tiểu Xuyên.

Hạ Tiểu Xuyên đang cười nói thì thấy Lý Minh phăm phăm bước tới đẩy Khâu Hoàn Vũ ra, kéo cậu đi vào lớp.

Hạ Tiểu Xuyên cảm thấy khó hiểu, Lý Minh hình như đang tức giận à? Cậu bèn lên tiếng hỏi tên đang hằm hằm phía trước: “Cậu sao vậy, có chuyện gì à?

Lý Minh đột nhiên xoay người, giơ tay vuốt má cậu. Hạ Tiểu Xuyên không kịp phản ứng, buột miệng: “Đừng xoa như vậy, mặt tôi không phải mì vắt.”

Lý Minh móc giấy bút ra: ‘Không được cho người khác sờ.’

Sờ cái gì nhỉ? Đừng nói là mặt nha. Hạ Tiểu Xuyên nghĩ ngợi, liên hệ với hành động vừa rồi của Khâu Hoàn Vũ. Thì ra là vậy, cậu lập tức bật cười: “Được rồi được rồi, cậu khó chịu về việc này à?”

Lý Minh chẳng nói chẳng rằng, vẫn giữ nguyên khuôn mặt lúc nãy. Hạ Tiểu Xuyên đành đánh trống lảng rang chuyện khác: “Dạo này cậu có vẻ nổi tiếng nhỉ?”

Lý Minh đưa ánh mắt ‘???’ về phía cậu.

Hạ Tiểu Xuyên cười: “Cậu không thấy rằng bạn cùng bàn của mình luôn thay đổi mỗi ngày sao? Hình như con gái trong lớp đều thích cậu đó.”

Giờ đây Lý Minh mới loáng thoáng hiểu ra ý của Hạ Tiểu Xuyên, lắc lắc đầu:

‘Bọn họ không thích tôi đâu

Họ chỉ thích những thứ tôi khoác lên người thôi.’

Hạ Tiểu Xuyên muốn phản bác, nhưng chẳng biết phải nói gì, đành phải thuận theo hắn: “Ừ, tôi biết rồi, chúng ta vào lớp nhé.” Nói xong vươn tay kéo Lý Minh vào lớp, hắn đành kẽo đẽo theo sau, mang trong lòng cả một mớ bòng bong:

‘Hạ Tiểu Xuyên, cậu không hiểu được đâu

Bọn họ thích tôi chỉ vì vẻ bề ngoài

Không giống như cậu tiếp nhận tôi vô điều kiện, bao dung, luôn cố gắng lấp đi khiếm khuyết của con người tôi.

Chí mỗi cậu mà thôi!!!’

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #đammỹ