Show me

Trời lạnh đến nỗi khiến tai hắn đau buốt mặc dù bản thân đã đeo vào một cái bịt tai đen, dày. Hắn không thể xác định được màu trắng của tuyết đang bay và rơi xuống xung quanh là điều bất thường hay vấn đề nằm ở bầu trời đen kít dày đặc kia, nhưng cảnh tượng này dẫu sao cũng thật kì lạ.

Hơi thở của hắn phả lên trước mặt những làn khói trắng mờ đục, gần như chính xác giống với những hình dạng màu trắng mờ mờ, ngọc ngà đang nhảy múa cách duyên dáng trên đầu họ ở quanh sân. Draco giả vờ theo dõi hơi thở của chính mình khi nó hình thành những làn khói, tiêu tan và tái tạo với từng cái hít thở sâu trong không khí lạnh lẽo mà hắn hít vào. Trời lạnh cóng và trong cả toàn sân vang lên những tiếng la hét vui vẻ, tươi cười, vô tư và tiếng gầm gừ - kêu gọi, tất cả đều bổ sung thêm bằng sự hiện diện của hơn nửa tá Thần hộ mệnh với vẻ rạng ngời, ấm áp của chúng làm choáng váng tất cả.

Hắn không thể nhớ tại sao mình lại đồng ý đi cùng bọn học sinh năm tám khác ra ngoài để 'tận hưởng trận tuyết đầu tiên', nhưng khoảng nửa tiếng trước hắn tìm thấy mình lẩm bẩm một cách mệt mỏi mặc dù bản thân rất sẵn lòng mặc thêm vào người chiếc áo jumper , đôi găng tay, cái bịt tai và khăn quàng cổ trước khi đi theo đám đông nhỏ xuống sân cùng với Pansy, người đã nhanh chóng bỏ rơi hắn khi Ginny Weasley nhảy ra, nở một nụ cười tươi tắn, ngu ngốc trên khuôn mặt xinh đẹp ngay khi nhìn thấy Pansy.

Vậy nên, lúc này hắn chỉ một mình ngồi lặng lẽ trên phần tường thấp vòng quanh sân hình bầu dục, vì mọi người đã nhặt được chút tuyết thu thập được trên mặt đất, mà về cơ bản chỉ là bùn lầy vào thời điểm này, và ném nó với nhau, la hét và gào rú như một đám thô kệch hoang dã. Finnigan đã trèo lên đài phun nước đóng băng ở trung tâm của sân, trượt và trượt trên băng, để chọc vào tuyến sinh dục của con nhân mã trên đá cẩm thạch, và sau đó liếm cái phần chạm khắc nổi lên (bởi chính bạn trai của mình, không hơn không kém) đã phải tiến hành gỡ cái lưỡi mắc kẹt của cậu ta trên hai hòn bi của nhân mã.

Ngay cả Draco cũng không thể làm gì khác ngoài việc im lặng khi hắn nhìn Finnigan thét lên và vung vẩy tại chân sau của nhân mã, Thomas gần như tức điên, phán xét cậu ta bằng cách cười thật to, trước khi đi giải cứu cậu trong khi những người còn lại, bao gồm Potter, đã gầm lên bất lực, và cười đến hết hơi.

Và sau đó các Thần Hộ Mệnh đã nhảy vào cuộc. Bắt đầu là với Ginny Weasley, người đã làm phép ra một con ngựa nhỏ, duyên dáng (có lẽ chỉ để thể hiện trước mặt Pansy), và sau đó hầu hết những người khác đều tham gia, thắp sáng sân trong, từng chuyển động của các hình thức được kết hợp cùng tỏa sáng .

Draco chú ý rằng Potter đã chẳng làm phép ra bất cứ nhân vật nào cả. Anh ta ngồi đó và quan sát bạn bè của mình trong tuyết với những Thần Hộ Mệnh của họ tranh đua nhau, nhưng anh không tham gia. Anh ngồi lặng lẽ, Potter, đối diện trực tiếp với Draco, và đang quan sát với một niềm tự hào đầy hạnh phúc và khiêm tốn khi gần như tất cả các bạn cùng lớp của họ hướng dẫn những Thần Hộ Mệnh tương ứng của họ ở xung quanh sân.

Trong khoảng thời gian kể từ khi họ trở lại Hogwarts, Draco nhận thấy Potter dường như đã không thay đổi dù chỉ một chút từ sau Chiến tranh trong khi lại đồng thời giống như một người mới. Anh ta vẫn để tóc mình rối bù và hay lẩm bẩm, vẫn ăn mặc vô tư và hơi nhếch nhác, vẫn bay trên một cây chổi như kiểu anh ta sinh ra để dành cho nó; nhưng cũng có một cái gì đó người lớn hơn rất đáng chú ý về anh ta của hiện tại, một cái gì đó đã làm cho Draco phải băn khoăn về cái bầu không khí trưởng thành tới quá nhanh, quá sớm mà anh ta mang theo mình, hoặc có lẽ đó vẫn chỉ là Potter mà thôi.

Có lẽ là do râu ria, Draco âm thầm suy nghĩ, quan sát kín đáo khi Potter giơ tay ra để cho con rái cá nhỏ thân thiện của Granger ngả đầu vào lòng bàn tay anh trước khi nó quay lại phía cô. Potter gần như luôn để một lớp râu rất mỏng, giống như anh ta không thể bận tâm để đặt nhiều suy nghĩ hay nỗ lực vào các phép thuật cạo râu của mình. Có lẽ đó là cách mà nụ cười của Potter không thường xuyên lọt vào mắt hắn nữa, mặc dù những nụ cười này chân thật, ấm áp và có sẵn.

Hoặc có thể thực tế là anh ấy trở lại đây, trở lại Hogwarts; Trở lại cùng một nơi, nơi cơ thể vô hồn của Voldemort rơi xuống, nơi Potter khóc lặng lẽ trên xác chết của những người bạn đã mất, nơi Potter đã chết .

Và là nơi Potter đã tự khắc sâu vào tâm khảm của anh mãi mãi - dù anh có dự định đó hay không.

Cũng có thể đó là một thứ hoàn toàn, một thứ Draco sẽ không bao giờ có thể đoán hay biết thêm; hoặc có thể đó chỉ là cái nhìn được lọc riêng của Draco về tên khốn lôi thôi này. Có lẽ Draco đơn giản là đã tưởng tượng ra sự thay đổi không thể nhận thấy này trong Potter; có lẽ Potter vẫn là mảnh vỡ không đáng có mà Draco từng muốn hủy hoại.

Potter nhìn lên và bụng của Draco cuộn xuống khi mắt họ chạm nhau. Anh ta mỉm cười với Draco, mềm mại và thân thiện, và đứng dậy, bước đến chỗ hắn qua đống bùn.

"Cái bịt tai đẹp đấy," anh bình luận và Draco cảm thấy má mình ấm áp hơn.

"Im đi," Draco đáp lại và Potter khúc khích, ngồi xuống bên cạnh hắn và nâng một bên mắt cá chân đặt lên đầu gối, hai tay buông thõng trên hai chân. Anh không bọc kín mình trong đống quần áo như Draco, mặc dù vậy, anh đang mặc một bộ đồ cực kỳ ghê rợn, màu hạt dẻ, với chữ 'H' màu xanh khổng lồ tại mặt trước áo, và chiếc khăn quàng cổ của anh ta được quấn một cách lỏng lẻo quanh cổ, lớp len ấy rất tủi nhục khi phải chạm vào bộ râu xù xì quanh hàm mỗi khi anh di chuyển cái cổ của mình.

"Mày thích tuyết chứ?" Potter ngẫu nhiên hỏi, nhìn qua những bạn cùng lớp của họ giống Draco.

"Ngay lúc này, chẳng có gì nhiều để thích," Draco lè nhè

Potter cười. "Tao biết. Tao không hiểu mấy tên ngốc này nghĩ gì, đến đây vì một thứ như vậy."

"Tao nghĩ là do sự thật rằng đây là trận tuyết đầu tiên kể từ sau Chiến tranh hay gì đó," Draco nói, giọng điệu mơ hồ và khá bằng phẳng. Sau một nhịp, hắn quay lại nhìn Potter và chỉ thấy anh cau mày suy nghĩ.

"Tao đoán thế," cuối cùng anh nhún vai, nói."Tao cho rằng có rất nhiều sự kiện tương tự được tổ chức vào thời gian này- mùa đông đầu tiên sau Trận chiến, Giáng Sinh đầu tiên, mùa xuân đầu tiên."

"Mày không nhìn mọi thứ theo cách đó?"

"Chắc chắn là có rồi," Potter bình thản trả lời. "Đây là lần đầu tao đến Hogwarts trong một năm học mà Voldemort không tìm cách để trực tiếp giết tao." Draco nhăn mặt nhưng khi liếc sang nhìn, hắn thấy tia sáng lấp lánh xuất hiện trong ánh mắt Potter.

"Lỗ đít tao ấy" Draco lầm bầm khi Potter cười ha hả. "Sao mày không biến ra cái con quái vật bạc của mày?"

Potter chỉ nhún vai lần nữa, vẫy tay bất cẩn, nhưng không thực sự trả lời Draco. "Mày có thể gợi ý không? Một vị thần hộ mệnh?" anh hỏi thay vì trả lời.

Mũi Draco phổng lên và mặc dù thái độ của Potter lịch sự và vô hại, hắn vẫn phải cố vật lộ để kiểm soát cái thôi thúc chửi vào mặt anh ta để anh ta lùi lại và tự đi mà lo cho mấy cái việc quái quỷ của mình. "Không". Hắn cứng nhắc nói, không chi tiết

"Mày đã bao giờ học để phù phép ra nó chưa?"

"Không" Draco lặp lại, cố không nhìn anh ta lần nữa.

"Mày có muốn học không?"

Draco lắc đầu, miệng hơi hé mở khi nhìn chằm chằm vào Potter trong sự hoài nghi. Potter có vẻ bối rối, đầu hơi nghiêng khi nhìn vào khuôn mặt không nói nên lời của Draco.

"Có phải mày đang muốn đưa ra đề nghị dạy tao, Potter?" Draco hỏi, giọng vô tình mang theo một chút sắc nhọn." Đây có phải là một lời mời để trở thành một phần của câu lạc bộ nhỏ bé chết tiệt nào đấy mày đã bắt đầu vào năm thứ năm không?"

Potter cười toe toét. "Về mặt lý thuyết, Hermione đã bắt đầu nó." Có một khoảng lặng khi anh nhăn mặt tinh nghịch. "Và rồi cậu ấy cùng Ron đã đe dọa để tao dẫn dắt nó."

"Luôn là nạn nhân," Draco lẩm bẩm, nhìn đi chỗ khác, và Potter lại cười, lần này khẽ huých vào cạnh sườn hắn. Tim Draco đập nhanh một cách chóng mặt và hắn phải cố hết sức để điều hòa nhịp thở.

"Vậy, mày sẽ chứ?" Potter hỏi.

"Tao sẽ làm sao?"

"Thích học cách tạo ra một vị thần hộ mệnh không?"

"Tại sao?" Draco quay sang anh, không thể ngăn được sự nghi ngờ thoát ra khỏi giọng nói mình, "Tại sao mày lại đưa ra yêu cầu với tao - người không bày ra chút hứng thú nhỏ nhất?"

"Vì mày đã nhìn suốt," Potter nói, ra hiệu cho những Thần Hộ Mệnh vẫn đang rình rập xung quanh. Rái cá của Granger đang đua với con chó lông xù của bạn trai cô và phải nói luôn rằng vị Thần của người bạn trai này đang gầm lên khi nhận thức được sắp thua một cách ngoạn mục.

"Thật khó để không phải chứng kiến ​​những fan cuồng của mày tự biến mình thành lũ ngốc," Draco nói hời hợt nhưng tai hắn vẫn thấy rất ấm; khao khát quen thuộc để trở nên tốt nhất đang len lỏi vào trong, và sự cần thiết phải từ chối một cách kịch liệt lời đề nghị của Potter, hoàn toàn bất chấp, đang nằm trên đầu lưỡi của hắn.

Potter chỉ cười thầm. "Chà, đó là một đề nghị mở," anh nói với hắn. "Đây là một kỹ năng hữu ích nên có, phải không? Gửi tin nhắn trong trường hợp khẩn cấp và cho những việc khác nữa."

Draco quay sang anh với một cú huých nhẹ nhàng. "Tại sao mày lại giúp tao?" hắn gặng hỏi. "Tại sao mày thậm chí còn nói chuyện với tao?"

Potter vẫn tỏ ra bối rối khi anh cau mày một chút. "Ý mày là sao, Malfoy?" Anh trả lời, hơi chút phòng thủ. "Chúng ta vẫn cùng trò chuyện mà!"

"Phải, về bài tập, về lịch trình Quidditch, vân vân." Draco lắc tay một cách dữ dội. "Không phải là dành thời gian riêng hai người với nhau, học phép thuật!" Khoảnh khắc hắn nói điều đó, Draco cảm thấy cổ hắn đang đỏ lựng vì xấu hổ.

"Đây có phải là vấn đề không?" Potter cau có. "Sử dụng thời gian riêng với tao? Mày sợ tao sẽ kéo mày vào một căn phòng trống, và rồi sao? Nguyền rủa mày ư?"

Draco rõ ràng đang đỏ mặt, hắn chắc chắn về điều đó; Mặt hắn nóng bừng mặc cho không khí lạnh lẽo và bụng hắn vụng về rộn rạo lên khi nghĩ đến việc bị Potter kéo vào những căn phòng trống.

Merlin , cái đéo gì vậy?

"Mày không khiến tao thấy hoảng sợ," Draco nói rõ với anh, bù lại lửa nóng bằng một chất giọng lạnh lẽo

"Thật tốt khi biết điều đó,", Potter nói , vẻ mặt thân thiện, dễ chịu của anh dần tan biến, thay vào đó là sự khó chịu. Khi Draco ngồi đó tranh luận về cách chấp nhận lời đề nghị của Potter trong khi cũng xúc phạm mái tóc của anh, Potter hẳn sẽ đứng dậy và, có lẽ, rời đi.

"Tao có thể không phải là một học sinh giỏi," ngay lập tức, Draco buột miệng, chống lại sự xúc động để vươn ra và giữ lấy cánh tay Potter. "Có thể chúng ta sẽ mất kiên nhẫn và kết thúc bằng những lời nguyền, Potter."

Biểu cảm của Potter lại sáng lên, đôi môi anh nhếch lên thích thú. "Nhưng vậy có nghĩa là mày không sợ tao...?" Anh chợt cười. "Trừ khi mày cho rằng tao nên sợ mày?"

"Mày nên thế, nếu mày còn biết suy nghĩ như lẽ thường," Draco đáp lại trôi chảy trong khi Potter cười lớn.

"Khi nào và ở đâu?"

Potter chớp mắt, nhìn qua một lúc. "Ngày mai, bảy giờ tối; Phòng Cần Thiết," anh nói, nhét hai bàn tay trần vào túi quần và đứng trên những đầu ngón chân. "Chúng ta có thể có được ít là một giờ trước bữa ăn tối". Anh ta trông khá hài lòng với chính mình, Draco nghĩ, trong khi trái tim của hắn đang muốn nhảy tót lên cổ họng mình.

"Phòng ...?" Draco nuốt khó khăn. "Có phải nó vẫn còn... ở đó không?" hắn hỏi.

Một cái gì đó lướt qua mặt Potter trong một giây ngắn ngủi và anh ta trông có vẻ hơi kinh hoàng với chính mình. "Chúng ta có thể gặp nhau ở nơi khác," anh nói nhanh.

"Không," Draco nói lại ngay lập tức. "Phòng đó ổn. Tao sẽ gặp mày ở đó lúc bảy giờ."

Potter mở miệng, trông không chắc chắn, nhưng rồi gật đầu. "Ừ. Gặp mày sau."

"Tao sẽ chờ đợi trong hồi hộp đấy," Draco bực bội, bất lực khi đáp trả lại nụ cười tươi của Potter.

~ * ~

Tối hôm sau, Draco cắt ngắn buổi học với Pansy để đảm bảo hắn sẽ tới sớm mười phút, nhanh chóng lên tầng bảy, vuốt tóc xuống và ngửi nách, kiểm tra xem áo choàng của hắn có bị nhăn không.

Potter đang đợi hắn, nhìn chằm chằm vào tấm thảm của Barnabas the Barmy và lơ đãng nghịch ngợm với cây đũa phép của mình, lăn nó giữa các ngón của một bàn tay. Anh ta mặc áo choàng đi học, cũng như hắn, và chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần xám, cà vạt nhà nhét vào túi áo ngực. Đằng sau anh ta, bên kia hành lang, đã có sẵn một cánh cửa trên tường.

"Này," Potter chào đón nhẹ nhàng khi Draco bước đến, có chút cau có. "Tao đã yêu cầu căn phòng," anh nói thêm, biểu thị sự bối rối.

Draco dừng lại và nhìn chằm chằm vào cánh cửa dài và cứng, cổ họng khô khốc khi hắn tưởng tượng ngẫu nhiên những ngọn lửa lớn, màu đỏ liếm từ bên dưới, khói bốc ra từ những đám mây đen dày đặc.

"Malfoy?" Giọng Potter dịu dàng và khi Draco nhìn xung quanh, Potter chỉ đứng cách vài bước, trông có vẻ đầy quan tâm.

Draco vội vàng đứng thẳng, hất cằm về phía cửa. "Mày còn đợi gì nữa?"

"Một phòng để luyện tập," Câu trả lời của Potter như thể hiển nhiên. "Đi nhé?" Anh ta sải bước và đẩy cánh cửa ra, dán đầu vào và nhìn xung quanh trước khi bắn cho Draco một nụ cười qua vai. "Nhanh nào."

Đó là một căn phòng nhỏ, vuông vắn, trần trụi nhưng khiến chiếc ghế sofa trông quá khổ dựa vào bức tường phía sau chất đống một vài chiếc đệm, một bình nước và hai chiếc cốc trên một chiếc bàn thấp bên cạnh.

Không có mùi khói bụi và không khí mát mẻ dễ chịu khiến chân mày Draco giãn ra.

"Nó đâu có bốc cháy đâu," hắn buột miệng nói ra trước khi có thể tự mình ngăn lại.

Potter đứng đó, đũa phép giữ lỏng lẻo bên cạnh, tư thế thoải mái, mỉm cười với hắn. "Không, Malfoy," anh dịu dàng, "Nó không bốc cháy."

~ * ~

Potter là một giáo viên nực cười. Anh ấy có đầy đủ các kỹ thuật rác như 'tập trung vào những ký ức hạnh phúc' và 'làm trống rỗng tâm trí của bạn với những suy nghĩ tiêu cực'. Một nửa thời gian họ ở đó cùng nhau, thực hành một cách vô nghĩa một thứ gì đó mà Draco cảm thấy mình sẽ không bao giờ thực sự thành công, Draco muốn nhờ Potter giúp nó.

" Vậy hãy chỉ tao đi, nếu nó dễ dàng như vậy!" Draco chộp lấy, bốn ngày sau đó, hắn vẫn không thể tạo ra được một chút xíu gì.

" Expecto Patronum !" Hắn kêu lên trước khi Potter có thể thở dài. "Không có tác dụng , Potter!" Hắn hét, xoay người và ném đũa phép lên ghế sofa. Hắn toát mồ hôi đầm đìa và áo choàng của hắn trở nên nặng nề và ngột ngạt, vì vậy Draco giận dữ lôi chúng ra khỏi đầu và ném sang một bên, kết thúc với một cú đá vào tường.

Chắc chắn rằng hắn đã bị gãy ít nhất là hai ngón chân, Draco quay sang lườm Potter, người đang đứng yên, chống tay lên hông, vẻ mặt kiên nhẫn và bình tĩnh.

"Mày không nên để nó làm mày buồn phiền đến vậy," anh nói dịu dàng.

"Mẹ kiếp!" Draco hét lên, cuối cùng ném mình xuống ghế sofa và rút chân ra khỏi giày để nắm chặt lấy ngón chân đang nhói. "Chỉ bởi vì, chết tiệt, mày tạo ra nó quá dễ dàng--"

"Không hề," Potter ngắt lời, mà chẳng hề cao giọng. Anh tiến lên vài bước và dừng lại trước mặt Draco, tay đặt trong túi quần. "Thực sự không dễ dàng gì. Và tao đã luyện tập với Ông Kẹ trong hình dáng của Giám Ngục, và điều đó khiến nó khó khăn hơn gấp 10 lần bởi vì tao đã liên tục ngất đi."

"Khoan đã, sao cơ?" Draco chớp mắt nhìn anh. "Tại sao chúng ta không sử dụng nó nhỉ?" hắn yêu cầu.

Potter nhướn mày. "Nỗi sợ của mày cũng là bọn Giám Ngục?" anh hỏi khô khốc.

Tay Draco hơi lạnh. "Không," hắn nói ngắn gọn. "Nhưng mày thì có," hắn thêm vào, gật đầu với anh. "Chúng ta có thể luyện tập để chống lại nỗi sợ của mày."

"Không," Potter trả lời, chỉ trong thời gian ngắn. "Bên cạnh đó, khi tao dạy DA để phù phép ra Thần hộ mệnh, chúng tao cũng không có một Giám Ngục giả để luyện tập. Và tất cả họ đều học được điều đó tốt, như mày đã thấy vào mấy đêm trước đó."

Draco cong môi. "Đúng vậy, vậy nên tao không hoàn thiện được nó giống như phần còn lại của DA của mày , đó là những gì mày muốn nói."

"Không có," Potter chậm rãi nói. "Mày là người hoàn hảo hơn bất cứ ai trong số họ từ trước đến nay. Phép thuật của mày thực sự rất mạnh, Malfoy. Mày chỉ là chưa đủ cố gắng-" anh đột nhiên dừng lại và trông khá trầm ngâm, ngay cả khi Draco trừng mắt với anh, anh cũng không dừng lại. "Thực ra mày đang rất cố gắng," Potter nói và tiến thêm bước nữa, nhìn chăm chú vào Draco. "Mày đang rất chăm chỉ và rõ ràng đang rất tập trung."

"Nhưng?!" Draco gầm gừ khi anh không tiếp tục.

"Mày đang tập trung vào sai chỗ," Potter nói đơn giản, gợi lên nụ cười gượng gạo trên môi.

"Potter, tao đang tập trung vào việc biến ra một Thần Hộ Mệnh khốn kiếp," Draco nói khi cơn giận dữ sôi sục sau vài giây sững sờ.

"Chính xác thì," Potter nói thẳng. "Trong khi từ đầu tới cuối, tao đã yêu cầu mày tập trung vào kí ức mày đang sử dụng để biến ra Thần Hộ Mệnh. Đôi mắt nheo lại suy nghĩ, anh nói thêm, "Mày đã sử dụng tới kí ức nào vậy, Malfoy?"

"Không phải việc của mày," Draco nói ngay tức khắc, quay đi chỗ khác.

Potter có vẻ bực tức. "Tao chỉ hỏi để biết liệu đó có phải là một kí ức đủ mạnh không," anh nói. "Tao đã phải thay đổi một vài ký ức trước khi có một cái có tác dụng."

"Cái nào có tác dụng?" Draco hỏi ngay lập tức, xỏ chân vào giày và đứng lên.

"Đêm tao phát hiện ra mình là một phù thủy," Potter nói với hắn, không chút do dự. "Vào ngày sinh nhật thứ mười một của tao, Hagrid thấy tao bị người họ hàng là Muggle lén lút bỏ trong một túp lều chết tiệt giữa biển ở đâu đó gần Cokeworth, đã phá cửa và đưa cho tao lá thư Hogwarts của mình."

Draco nhìn chằm chằm, đầu óc tò mò trống rỗng khi hắn xử lý nó. Hắn ta vẫn nhớ Potter từ lần đầu tiên họ gặp nhau, gầy gò như một cành cây khốn kiếp và mặc quần áo quá khổ, lúng túng, chớp mắt với Draco từ ngưỡng cửa tại Madam Malkin, có vẻ lo lắng giống như Draco bí mật cảm thấy dù hắn không thể hiện ra.

Potter đã chia sẻ vài thứ riêng tư với Draco, như thể nó chẳng là gì cả, như thể họ là ... bạn bè , trốn tránh trong giây lát. Hắn nhìn Potter trong im lặng, nhìn theo cách anh đứng đó, cao ráo và phong nhã, tóc rơi xuống mặt anh ta, vẻ mặt dễ chịu nhưng mang theo sự cứng rắn mà Draco nhận thấy kể từ khi học kỳ bắt đầu.

"Ngày mà cha mua cho tao con Crup đầu tiên của mình," Draco lầm bầm, như không có gì.

"Xin lỗi?" Potter dựa vào, bối rối.

Draco thở dài, nhặt đũa phép và kéo tay qua mái tóc ướt đẫm mồ hôi. "Tao lên bảy và cuối cùng Cha cũng chịu thua khi tao không ngừng cầu xin ông mua cho tao một con Crup," Draco nói, xắn tay áo lên và không nhìn Potter. "Nó có bộ lông màu đen, rất ủ rũ và ngủ ngay trên ngực tao hầu hết các đêm."

Potter trông khá bị thu hút. "Mày đặt tên cho nó là gì?"

"Ebony".

"Mày vẫn còn giữ nó chứ?"

"Nó đã chết."

Mặt Potter mềm mỏng đi đôi chút. "Tao xin lỗi, Malfoy."

"Không sao, nó bị ốm nặng và đau đớn vô cùng," Draco nói, nhún vai.

"Tao đoán, đó là lý do tại sao ký ức về việc mày nhận được nó không có tác dụng," Potter nói nhẹ nhàng.

"Yeah." Draco không nhìn anh lúc này, thay vào đó nhìn hắn nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.

"Mày có thể nhớ ra bất cứ điều gì khác không? Một cái gì đó vẫn mang lại cho mày hạnh phúc khi mày nghĩ về nó?"

Draco nhún vai lần nữa. "Tao không biết. Tao nghĩ vậy." Rồi đột nhiên, "Mày có thể cho tao thấy một lần không?"

Potter chớp mắt, trông có vẻ ngạc nhiên. "Gì?"

"Thần Hộ Mệnh của mày," Draco giơ tay ra kèm một cử chỉ mơ hồ, "Cho tao được thấy một lần đi." Và, một cách tinh nghịch, "Hãy cho tao được đắm chìm trong ánh sáng chói lóa tới từ Thần Hộ Mệnh của mày."

Potter cười, quay đi khi anh lắc đầu. "Dừng trò lừa đảo đi, đồ khốn," anh nói, ra hiệu cho Draco. "Quyết định về một số kí ức hạnh phúc và làm gì đó đi."

~ * ~

Hai ngày sau, hắn tạo ra được một mớ màu bạc không rõ hình thù.

Đó là nỗ lực thứ mười lăm hoặc mười sáu của hắn vào buổi tối hôm ấy và hắn thậm chí không chắc là mình đã mong đợi hay hy vọng nó sẽ hoạt động nhưng sau đó hắn đọc câu thần chú và cây đũa phép của hắn rung lên trong tay hắn khi một đám mây bạc sáng chói cuối cùng và vòng cung trong căn phòng nhỏ.

Hắn quay lại, há hốc miệng, và Potter ở ngay đó, trông ngây ngất hơn Draco tưởng, và với một tiếng cười thô lỗ, Draco kéo Potter về phía trước bằng một tay. Potter nắm lấy tay hắn, cười với hắn, nghiêng người khi Draco lay anh bằng cổ áo với một tiếng cười hớn hở.

Và rồi mũi họ cọ xát - trong một giây thoáng qua, Draco cảm thấy sự ấm áp từ hơi thở của Potter chạm vào mặt hắn, mắt kính của Potter mát lạnh trên má Draco khi họ cười và chân họ vấp vào nhau, mũi họ xoa nhẹ vào nhau, miệng rõ ràng chỉ cách nhau hơn 1 inch nữa.

Cả hai di chuyển cùng một lúc, Potter giật lại gọn gàng một cách khá kiểm soát, Draco phản ứng chậm hơn rất nhiều và suýt ngã về phía sau. Hắn vấp ngã và tự mình giữ lấy bản thân, nuốt nước bọt trước khi nhìn xung quanh để thấy sự im lặng nhỏ bé vô dụng của mình tan biến và liếc lại để thấy Potter cũng mỉm cười mơ hồ với việc này.

"Tốt lắm, Malfoy," anh nói với một cái gật đầu, nở nụ cười khi mắt họ chạm nhau.

Nhưng niềm vui khôn xiết mà Draco đã cảm nhận được khi đám mây lấp lánh đó bùng phát, cây đũa phép của hắn đã tan biến cùng với nó. "Đừng huynh hoang, Potter" hắn nói khẽ, tính tình đột nhiên bùng phát.

"Gì?" Potter đang cau mày. "Đây là một khởi đầu tốt, ngay tại đó, Malfoy. Cái gì vậy, mày nghĩ rằng tất cả mọi người sẽ tạo ra được Thần Hộ Mệnh đầy đủ, cụ thể trong không đầy một tuần sao?"

"Nó vô dụng, Potter!" Draco hét lên, vung một cánh tay ra và chỉ vào nơi mà vị thần không hình dạng của hắn đã biến mất. "Mày nghĩ tao có thể gửi tin nhắn cho ai đó với thứ đó không? Mày nghĩ rằng điều đó sẽ tác dụng với một Giám Ngục thực sự?! Cách duy nhất mà tao có thể trốn thoát là bởi vì Giám Ngục chết tiệt sẽ quá bận rộn trong việc cười nhạo tao!"

Potter dường như xem xét điều đó rất cẩn thận. "Bọn Giám Ngục có thể cười được sao?" anh tò mò hỏi.

Draco nhe răng nhìn anh. "Mày thật sự đang nghiêm túc đó hả?" hắn hỏi đe dọa.

"Xin lỗi!" Potter nói nhanh và sau một nhịp, anh tiến lên một bước.

Bụng Draco lật ngược và hắn không quan tâm đến phản ứng sinh lý, cuồng loạn này đối với sự gần gũi của Potter - bất kể Potter có mùi như thế nào và đôi mắt anh ta nhăn lại khi anh ta cười ra sao, hay Draco đã dành bao nhiêu thời gian để nghĩ về anh ta trong ngày hôm nay ngay khi anh không ở bên; dù thực tế mấy cái cảm giác này đối với Potter chẳng bao giờ đem lại kết quả gì cho hắn, nhưng chúng vẫn là những điểm nhấn trong tuần vừa rồi của Draco.

"Liệu kí ức của mày có đủ mạnh không?" Potter nhẹ nhàng hỏi; Bây giờ anh ta đang đứng cách đó một bước chân và nói rất khẽ, và mặc dù Draco đang chìm trong sự mơ màng của mình, hắn đã trở lại ngay với thực tại một cách đáng kinh ngạc.

"Nó ổn," Draco trả lời hơi buồn. "Đây không chỉ là về ký ức, Potter. Nó không dễ dàng với người khác như đối với mày."

"Nó cũng không phải lúc nào cũng dễ dàng đối với tao," Potter khăng khăng.

"Cho tao xem đi," Draco lập tức yêu cầu. "Hãy xem xem mày cần bao nhiêu lần để gọi lên Thần Hộ Mệnh của mình. Rất có thể, mày sẽ không cần nhiều hơn một lần để gọi được nó. Làm đi, cho tao thấy."

Potter chỉ đơn giản lắc đầu với một cái nhíu mày. "Chúng ta không ở đây vì tao," anh nói. Và sau đó, "Tao có thể hỏi mày đang sử dụng kí ức nào không?"

"Mày có thể, nhưng điều đó không có nghĩa là tao sẽ nói với mày," Draco nói một cách nhạt nhẽo, nhếch mép cười miễn cưỡng khi Potter giận dữ và đảo mắt. "Mày vẫn sử dụng cùng một kí ức?" Hắn hỏi cẩn thận.

"Kí ức vào năm sinh nhật 11 tuổi?"

"Không." Potter như chìm xuống sàn và vòng tay qua đầu gối để Draco làm điều tương tự, ngồi xuống và dựa lưng vào tường. "Tao nghĩ về bất cứ điều gì nhảy vào tâm trí của tao rõ ràng nhất vào lúc này; bất cứ điều gì mang lại cho tao hạnh phúc, hoặc hy vọng, hoặc một loại cảm xúc tích cực nào đó, trong thời điểm chính xác đó."

Potter dường như không không khó chịu với việc chia sẻ thông tin riêng tư, Draco nhận ra. "Vậy, mày còn nghĩ gì nữa không?" hắn mạnh dạn hỏi.

Nhún vai, Potter cúi đầu và nhìn Draco qua vành kính, hàng mi rung rinh. "Cha mẹ tao," anh thì thầm. " Sirius, Remus ... Ron và 'Mione". Rồi anh bắt gặp ánh mắt của Draco. "Bất cứ ai hay bất cứ điều gì làm tao cảm thấy an toàn."

Draco nhìn chằm chằm vào anh, những lời nói của Potter cứ quẩn quanh trong tâm trí hắn, vô cùng rạng rỡ bởi tính chân thực của nó. "Chắc chắn là mày không cần tới ai giữ an toàn cho mình, Harry Potter," Draco thách thức nhưng không mang ý xấu.

Nụ cười của Potter rất ngọt ngào và dễ bị tổn thương. "Mày sẽ ngạc nhiên đấy."

~ * ~

Draco đang học khuya, hai đêm sau đó, trong một góc tối mờ nhạt của căn phòng chung tối tăm, khi Potter không một tiếng động mà lê bước xuống cầu thang và nhẹ nhàng đi vào phòng, cầm theo một quyển sách trông khá nặng nề trong một tay và một phong bì trong tay còn lại, đi thẳng về phía ngọn lửa đang gầm rú trước mặt mà không có vẻ là bận tâm tới.

Anh mặc quần pyjama sọc, trông mềm mại cùng một cái áo mà anh đã mặc trong ngày mà anh đề nghị dạy Draco. Tóc anh ta rối tung lên và khuôn mặt hơi nhợt nhạt và anh ta ngồi khom lưng với hướng của Draco.

Draco cất sách giáo khoa môn Biến hình của mình đi, gõ nhẹ lên bài luận đã hoàn thành để lau khô mực và cuộn nó lại gọn gàng, bỏ mọi thứ vào túi trước khi lặng lẽ đứng dậy và bước qua.

"Mày đang thức quá khuya đấy," hắn nói nhẹ nhàng, đứng cách đó vài bước.

Potter nhảy ra một chút nhưng dường như nhận ra giọng nói của Draco ngay cả trước khi anh ta hoàn toàn quay đầu lại, nghiêng người, anh nở nụ cười. "Không thể ngủ được," anh nói với hắn.

Đặt túi xuống chiếc ghế bành gần nhất, Draco đi tới. Potter không nhìn lên, và không cố gắng che giấu những gì mình đang làm. Cuốn sách lớn mà anh ta đang mang, bây giờ Draco đã nhìn rõ, là một album ảnh, và Potter thì đang im lặng nhìn những bức ảnh cũ kỹ, chuyển động.

Hắn ngồi xuống tấm thảm sang trọng bên cạnh Potter và chờ đợi. Ngọn lửa bùng lên và sáng rực, khẽ phun ra rất khẽ. Con mèo cưng của ai đó liếc vào đó, rồi rú lên ầm ĩ, và từ từ bước đến gần họ, lướt qua hông Draco với tiếng kêu meo meo trước khi biến mất dưới ghế sofa.

"Là mẹ tao," giọng anh vang lên, sau một lúc lâu. Draco dựa vào, nhất quyết không chú ý đến bầy bướm tụ lại trong bụng hắn khi vai họ cọ vào nhau, và nhìn người phụ nữ trong bức ảnh nơi ngón tay cái Potter lướt qua.

Cô ấy còn rất trẻ, trông có lẽ chỉ hơn Potter vài tuổi, và Draco có thể nhận ra, mặc dù chất lượng của bức ảnh bị mờ, ảo, nhưng cô ấy cực kỳ xinh đẹp. Cô mặc một chiếc váy cưới thanh lịch, đơn giản, mái tóc đỏ búi cao, những đường gân đi lạc đóng khung khuôn mặt hình trái tim của cô ấy. Cô đang cầm một bó hoa hồng nhỏ màu đỏ và trắng và trông cực kỳ phấn khích khi cô ấy mỉm cười trước ống kính, ánh mắt đăm chiêu.

"Cô ấy thật đẹp," Draco thì thầm, liếc qua Potter trong phút chốc để nhìn thấy đôi mắt lấp lánh qua cặp kính anh, ánh sáng bùng phát từ sắc cam nơi ngọn lửa phải chiếu qua thấu kính.

"Ừ," Potter thì thầm trở lại, và lật trang giấy.

Có hai người đàn ông đứng cạnh nhau trong bức ảnh ở phía bên kia, người bên trái mang một nét tương đồng hoàn toàn với Potter khiến Draco phải kinh ngạc. Anh ta có cùng một mớ tóc đen, hỗn độn, cùng một hàm vuông và nụ cười đẹp trai bất ngờ quen thuộc mà Draco đã trở nên quá ư là yêu thích dạo gần đây. James Potter cao và mảnh khảnh và tỏa ra sự nuông chiều, tự tin mà con trai anh rõ ràng thiếu.

Bên cạnh anh ta là Sirius Black, gần như không thể nhận ra từ những bức ảnh Draco đã thấy ở khắp mọi nơi vài năm trước. Hấp dẫn đến kinh ngạc và bày ra sự kiêu ngạo tự mãn mà Draco đã quen với việc nhìn thấy mỗi lần soi gương cho đến vài năm trước. Black đứng với một cánh tay vắt qua vai James Potter, hếch mũi lên không trung, trước khi nghiêng người và lẩm bẩm điều gì đó bên tai James, điều đó khiến cả hai quay đầu lại và cười với không khí vui vẻ, thoải mái của những gã trẻ tuổi táo bạo, liều lĩnh.

"Chú ấy là một người thích chọc ghẹo," anh chàng Potter đột nhiên càu nhàu và Draco rời mắt khỏi cha anh để nhìn anh ta trong ngạc nhiên. Khóe miệng của Potter uốn cong nhưng anh ta không đáp lại ánh mắt của Draco. "Cả hai đều như vậy. Nhưng bố yêu mẹ trước, lâu hơn. Ông đã rất yêu bà." Draco đang vô tình nín thở, cổ họng thắt lại và ngực đập thình thịch.

Potter không nói chuyện nữa, anh lật thêm trang tiếp và vuốt nhẹ bàn tay qua bức ảnh tiếp theo - cha mẹ anh, rõ ràng vừa mới cưới, đứng và cười rạng rỡ trước máy ảnh cùng với Sirius Black, Remus Lupin - mắt sáng, ngoại hình khác xa - và - Draco nhận ra với một khởi đầu khó chịu - Peter Pettigrew. Gã trông trẻ hơn thời điểm cư trú tại Dinh Thự và nhìn có vẻ đang ngất ngây với hạnh phúc và phấn khích với mái tóc đen để xõa khôi hài.

Potter không bình luận và chỉ tiếp tục lật giở các trang, lặng lẽ cho Draco xâm nhập vào những ký ức duy nhất còn lại của gia đình mình. Khi hắn nhìn thấy một bức ảnh của James và Lily Potter cùng một em bé nhỏ xíu, có mái tóc đen lòa xòa và đôi mắt màu xanh lá cây rực rỡ, ngồi trên hông của Lily giơ những nắm đấm nhỏ bé mập mạp trước ống kính, Draco đã phát ra âm thanh hơi lạ của sự thích thú và kéo lê album gần hơn.

"Merlin, Potter!" hắn cười, và bên cạnh anh, Potter cũng đang cười toe toét, ngượng ngùng và có chút xấu hổ. "Hãy nhìn mày này, đồ béo ú!"

"Này!" Potter chạm cùi chỏ anh vào xương sườn hắn, đôi má ửng hồng. "Trẻ sơ sinh luôn béo, được chứ?" Draco chỉ cười kinh hơn, lắc đầu và vỗ đầu gối; Potter hướng cùi chỏ của anh vào lần nữa. "Phải rồi, tao cá là mày đã sở hữu ngay một cặp mông nhọn hoắt từ khi còn là một đứa trẻ," anh lầm bầm và tiếng cười của Draco chết đứng vì shock.

"Mày đang nói là tao có một cặp mông nhọn ư, Potter?!" Hắn nghẹn lời, giọng chói tai.

"Mẹ kiếp, không!" Potter buột miệng, má thậm chí còn hồng hơn. "Mông của của mày tròn ! Ý--Ý tao là--!" Album trượt khỏi lòng Potter khi mặt anh tím tái và lắc mạnh đầu, bắt đầu ấp úng trong khi Draco phải cắn chặt môi để không bật cười và nheo mắt đe dọa. "Không phải là tao đã nhìn thấy-ý tao là tao đã từng nhìn mông mày nhưng đó chỉ là lướt qua! Và không đúng kiểu... đã nhìn thấy nó! Không phải là khi mày khỏa thân hay bất cứ gì khác?! Ý tao là--!" Bây giờ thì trông anh hơi cuồng loạn. "Cái mông của mày vẫn tốt, Malfoy!" Anh khò khè tuyệt vọng.

Chiến đấu để duy trì một gương mặt cứng rắn, Draco sụt sịt và nhìn xuống album. "Cảm ơn," Draco nói dù bị nghẹt mũi, và cười toe khi Potter như bị xẹp hơi một chút và nhấc cuốn album trở lại vào lòng. "Cái mông của mày cũng tốt, nữa," hắn nói, và khi Potter quay sang, miệng mở ra, Draco chỉ ngay vào một bức ảnh "Quả mông trông cưng vl, nhìn xem này."

Lần này thì cả hai cùng cười, trái tim hạnh phúc nhảy lên và xuống thực quản. Khi họ đến những trang trống ở cuối album, Potter với lấy phong bì bên cạnh, lôi ra một vài bức ảnh mới, sáng bóng, tất cả chúng đều có một em bé nhỏ mạnh mẽ với đôi con ngươi màu ngọc lam sáng, và trong một bức ảnh màu hồng sống động, và mái tóc.

" Androm-" Potter kết thúc, liếc nhìn Draco với một nụ cười nhỏ. "Dì của mày, Andromeda," anh nói rõ, "đã gửi chúng cho tao rất sớm vào hôm nay." Anh đưa cho Draco một trong những bức ảnh; Cậu bé đang ngồi trong cũi, nhìn chằm chằm vào camera với đôi mắt to màu xanh thẫm, gặm nhấm một nắm tay nhỏ xíu. Khi Draco nhìn, tóc đứa bé chuyển từ màu ngọc lam sang màu đen tuyền. "Cậu bé làm điều đó mỗi khi ai đó nói tên tao," anh ấy cười khúc khích. "Cô ấy hẳn phải nói tên tao rất to khi chụp ảnh. Đó là Teddy," anh ấy đột nhiên nói thêm. "Con đỡ đầu của tao."

"Con trai của Remus Lupin," Draco lẩm bẩm lúng túng, trả lại bức ảnh . "Vợ của Lupin là một Phù thủy biến hình, phải không?"

Potter chỉ đơn giản gật đầu thay câu trả lời, mỉm cười mơ hồ khi anh cẩn thận thêm những bức ảnh của em bé tóc xanh vào album của mình trước khi ném phong bì rỗng vào lửa. Cả hai cùng xem nó co rúm lại và từ từ bị đốt cháy khi Potter đặt album sang một bên và thở dài, cả hai không nói gì trong một lúc lâu.

"Potter," Draco nói với giọng nhỏ nhẹ, nhìn xuống đôi tay của chính mình, "Tao xin lỗi". Khi hắn cảm nhận được sự xuyên thấu, ánh mắt màu xanh lục đã nhìn vào hắn, hắn nói, "Vì tất cả, mày biết đấy... Trong suốt những năm đó..." Không thể tìm ra cách kết thúc câu nói của mình mà không khỏi tự cảm thấy muốn chết bởi xấu hổ và nhục nhã, Draco ngừng lại giữa chừng một cách thảm hại.

"Ừ, tao cũng vậy," Potter nói rõ ràng, biểu hiện và giọng điệu chẳng có chút nào oán hận và giả dối. "Tao mừng vì giờ chúng ta đã là bạn."

Tiếng cười khúc khích mà Draco phát ra thật mất thể diện và hắn muốn băng qua phòng và nhảy mẹ ra ngoài cửa sổ. "Bạn bè..." hắn che đậy nó một cách yếu ớt.

"Mày không muốn làm bạn?" Potter hỏi một cách bình thản.

Tao muốn được đụ hơn, Draco muốn gầm vào mặt anh.

"Chúng ta có thể làm bạn, nếu mày muốn," hắn nói, thờ ơ và bất cần.

"Điều tao muốn," Potter nghiêm túc, "là được hôn mày."

Draco mém rớt cả quay hàm, cảm nhận được những sợi tóc rơi xuống chạm vào mắt khi hắn quay lại nhìn Potter. "Gì cơ?" hắn thở.

"Tao nghĩ điều tao muốn là hôn mày," Potter ủ rũ nhắc lại, không xuất hiện dấu hiệu cho thấy đây là một trò đùa.

Im lặng nhằm giúp sáng tỏ, tâm trí và tâm hồn, Draco hít vào thở ra, sâu và cố định, buộc mình phải duy trì giao tiếp bằng mắt cho đến khi hắn có thể nghĩ qua tiếng gầm gừ khàn khàn trong đầu. Potter nhìn lại hắn, chớp mắt chậm chạp, và Draco đột nhiên siêu ý thức về cách hai đùi họ ấn vào nhau, ấm áp và chắc chắn.

"Mày nghĩ?" Draco bình tĩnh, tự hào vì vẫn kiểm soát được bản thân rất tốt.

Đôi lông mày nâu của Potter nhanh chóng nhướn lên nhưng rồi Draco không thể suy nghĩ hay động đậy hay cả thở vì Potter đang nghiêng người và khẽ vuốt má hắn. "Tao biết," Potter nói, ngay lập tức và hôn hắn.

Và đó là tất cả và hơn cả những gì Draco có thể djtconmeno tưởng tượng ra đượccccccc.

~ * ~

"Expecto Patronum !"

Y hệt, đám mây sương bạc không hình dạng mà hắn tạo ra liên tục trong tuần qua đã tiêu tan gần như ngay khoảnh khắc nó xuất hiện, và Draco chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm với nỗi thất vọng giận dữ cho đến khi hắn nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhàng của Potter.

"Đừng-" Potter bắt đầu nhưng Draco đã ném đũa phép đi. Nó bật ra khỏi bức tường và văng khắp sàn nhà. "Được rồi, bởi vì một cây đũa phép hỏng luôn tạo ra một Thần Hộ Mệnh hoàn hảo." Potter mệt mỏi nói, nhặt nó lên và bước qua. "Hãy nghỉ tay thôi, hm?" Những ngón tay ấm áp của anh nhẹ nhàng vuốt ve gáy Draco.

"Tuần này chúng ta hầu như không tập luyện," Draco nạt. Chúng ta đã quá bận rộn với việc ôm ấp, vuốt ve và hôn hít."

"Này, chúng ta đã hầu như không làm thế trong ngày hôm nay!" Potter nói với một tiếng cười yếu ớt ngay lập tức bị dập tắt khi Draco trừng mắt. "Chúng ta sẽ không âu yếm nhau trong quá trình tập luyện nữa, được chứ?"

"Ừ, bởi vì nó là thứ giữ tao ra xa khỏi việc tạo ra một tên Thần Hộ Mệnh chết tiệt!" Draco nghiến răng. "Chúng ta có thể bỏ không?"

"Không," Potter bình tĩnh nói. "Mày có thể làm được việc này."

"Potter, có lẽ mày đã làm được một việc rất tốt ở tuổi mười ba so với tao khi làm nó ở tuổi mười tám." Nếu Draco đã không dành cả tuần qua rơi quá mạnh và nhanh vào Potter, hắn chắc chắn đã cân nhắc việc ném một hoặc hai lời nguyền kinh khủng vào anh ta, nếu chỉ để nhận một phản ứng tích cực hơn từ anh.

"Mày đang dùng nó một cách cá nhân," Potter chỉ ra. "Đây không phải là thứ mày có thể ép buộc." Anh ấn đũa phép vào tay Draco và buộc những ngón tay của hắn bao quanh nó. "Hãy ăn tối sớm nào? Sau đó, chúng ta có thể đi lên kí túc xá trong khi những người khác đang ăn."

Draco cau có. "Tao không có tâm trạng khốn kiếp để bú cặc tối nay, đồ thèm khát."

"Được rồi, nhưng tao vẫn sẽ mút cho mày," Potter đáp lại ngay lập tức, với một nụ cười nham hiểm trong khi Draco đỏ bừng mặt. "Hãy ngừng luyện tập trong vài ngày," anh đột nhiên nói thêm. "Mày có thể sử dụng giờ nghỉ."

Draco lắc đầu, thở dài khi họ bước tới đủ gần để cho đôi lông mày của họ chạm vào nhau, hơi thở của Draco làm mờ mắt kính của Potter. "Tao chỉ..." Draco cắn môi, khóe miệng cong xuống. "Tao chỉ muốn nó hoạt động một lần," hắn lẩm bẩm.

"Nó sẽ, chỉ cần cho nó chút thời gian." .

"Cho tao nhìn thấy một lần thôi." Draco lùi lại và chỉ ra vị trí của cây đũa phép Potter nơi thắt lưng. "Thần Hộ Mệnh của mày."

Potter lắc đầu với một nụ cười nhỏ "Đừng ngốc thế,", anh nói tinh nghịch. "Tao đang đói nên chúng ta có thể đi ăn tối được không??"

Có điều gì đó - cái cách mà nụ cười của Potter hơi căng ở khóe miệng, hoặc cách tay anh nắm chặt thành nắm đấm, tránh giao tiếp bằng mắt - và Draco đã không chú ý rằng anh đã dành tuần qua khá tuyệt vọng để làm quen với những thứ rất Potter.

"Biến ra một Thần Hộ Mệnh cho tao xem đi, Potter," Draco bình tĩnh lặp lại.

Nụ cười nhẹ của Potter vẫn cố định. "Tại sao?"

"Tao muốn thấy," Draco nói. "Cho tao xem Thần Hộ Mệnh của mày đi."

"Merlin, mày đang phiền phức quá đấy," Potter cười nói, nắm lấy cổ tay Draco và kéo hắn lại gần.

Draco vẫn duy trì trạng thái cứng ngắt khi dựa sát vào người anh. "Mày có định làm thế không?"

Nụ cười của Potter cuối cùng cũng bị lay động một chút. "Không," anh nói và đôi mắt sáng lên cảnh báo.

Draco không chú ý đến nó. "Biến ra tên Thần Hộ Mệnh chết tiệt của mày đi, Potter."

"Không." Hàm của Potter nghiến lại và anh thả Draco ra, lùi lại và nhìn chằm chằm lạnh lùng.

"Tại sao không?"

Trong một khoảnh khắc, hắn thực sự tin rằng Potter sẽ giơ cây đũa phép của mình lên chĩa vào hắn. Cơn giận dữ bùng cháy trên khuôn mặt Potter dường như cũng sợ hãi sức nóng của chính nó và bàn tay của Draco vô tình siết chặt cây đũa phép.

Và rồi Potter nói, rất khẽ, "Bởi vì tao không thể nữa."

~ * ~

Họ không nói về nó. Họ cũng không tập luyện nữa.

Họ quay trở lại cuộc sống thường nhật. Pansy đã rình mò họ âu yếm nhau trong lớp học Độc dược trống vào một buổi chiều khoảng đầu tháng 12, và mọi học sinh năm cuối trong trường dường như đều biết về nó vào ngay bữa tối hôm đó. Ngày hôm sau, Weasley đe dọa Draco bằng cách nói mấy lời lảm nhảm và Granger hỏi họ, rất buồn, rằng liệu rằng họ có sử dụng bao cao su không và Draco đã không chạm vào Harry cho đến hết ngày hôm đó.

Họ trải qua kỳ nghỉ Giáng sinh, Potter tại nhà Weasley và Draco tại Dinh Thự, viết thư cho nhau mỗi ngày và vào tối họ trở lại Hogwarts sau năm mới, họ đã làm tình lần đầu tiên.

Nó không nằm trong kế hoạch, nó vụng về và điên cuồng và hoàn toàn quá ngọt ngào, và Draco chẳng suy xét nổi điều gì trong suốt quá trình đó, thở hổn hển trong suốt hai phút mà Potter dành bên trong hắn, lắc hông không ngừng và rên rỉ nhẹ nhàng. Hắn hầu như không phát ra âm thanh nào khi lên đỉnh, kéo Potter theo, và nằm run rẩy trong vòng tay của Potter sau đó, im lặng và choáng ngợp.

Họ khá quấn quýt bên nhau, dành phần lớn thời gian rảnh rỗi bên nhau, đến mức chán ghét cả bạn bè. Potter trở thành Harry và Malfoy trở thành Draco, và cuối cùng, họ có thể bước xuống hành lang nắm tay nhau mà không có lấy một tiếng thì thầm, hay ánh mắt say sưa nhìn theo họ.

Draco chưa từng thân mật với ai tới mức như vậy và vì thế cái việc họ chưa giải quyết xong về điều Harry đã tiết lộ ngày hôm đó vẫn là một cái gai đối với Draco. Tuy nhiên, hắn không có bất cứ lí do nào để khơi gợi lại chủ đề đó, biểu hiện nhục nhã xấu hổ đã đánh bại Potter tối hôm đó vẫn còn hiện lên mới mẻ trong tâm trí hắn.

Vào một ngày đầu xuân, họ ra ngoài sân, ngồi dưới một cây sồi khổng lồ, đầu Harry trong lòng Draco khi anh giả vờ đọc sách giáo khoa Bùa chú của mình, Draco không bị lừa một chút nào khi đọc bài tiểu luận về Độc dược của Harry. Trời trong và ánh nắng vàng rực rỡ thật dễ chịu, và Draco thấy hài lòng. Đúng là vậy, cho đến khi con chó của Weasley phóng tới gần họ trong một vệt bạc, đáp xuống ngực Harry và nói bằng giọng của Weasley:

"Bồ đang ở chỗ quái nào vậy hả, bạn?

"Er ... có chuyện đã xảy ra. Chúng tớ đang ở trong Phòng chung. Bồ nên tới xem."

Draco nghĩ rằng đó là cơ hội hoàn hảo để thảo luận về mọi thứ, với một Thần Hộ Mệnh thực sự trong tầm mắt và tất cả, nhưng Harry hẳn đã phát hiện ra thứ gì đó trong giọng điệu của Weasley khiến anh nhanh chóng thu dọn mọi thứ lại với nhau và nhanh chóng dẫn Draco trở lại lâu đài.

Đó là một bài viết trên tạp chí Tuần báo phù thủy và qua cách cả tòa lâu đài xôn xao, có thể nhận thấy dường như mọi người đều đã đọc nó. Skeeter buông những lời phỉ báng tàn độc, vui vẻ chế giễu mối quan hệ của họ, đào xới mọi thứ từ trong quá khứ của Harry và Draco cho đến cả lúc Harry bị bắt và bị đưa đến Dinh thự Malfoy trong Chiến tranh.

Harry gần như mù quáng trong cơn giận dữ và Draco, hoàn toàn lạnh lùng đã chiến đấu với cảm giác thôi thúc muốn nôn mửa khắp người, và tự nhốt mình trong phòng ký túc xá. Harry đứng bên ngoài và cầu xin hắn ra ngoài, ban đầu là gõ cửa và sau đó là đập mạnh vào cánh cửa bằng nắm đấm. Đó là đêm đầu tiên trong nhiều, rất nhiều tuần họ ở trên những chiếc giường riêng biệt.

Vào rạng sáng ngày hôm sau, Draco nhận được một con cú từ Harry : "Tao đã sửa chữa nó. Ngừng lo lắng đi, đồ khốn."

~ * ~

Hóa ra Harry đã viết một lá thư.

Không phải là tới tờ Tuần báo phù thủy, không. Harry đã viết một lá thư cho tờ Tiên tri hàng ngày chết tiệt.

Hai ngày sau sự kiện từ tờ Tuần báo phù thủy, Draco ngồi đọc tờ Tiên tri trong bữa sáng, trái tim hắn như muốn nhảy qua miệng và rơi vào đĩa cháo, trong khi tay hắn run rẩy nắm chặt tờ báo.

Draco đọc về cách Harry đứng ra một cách đáng tin cậy nói về sự ủng hộ của anh với Draco trước phiên tòa của hắn, về cách mà Harry thấy thấy thật nực cười khi mà ai cũng nghĩ anh đã bị yểm Lời Nguyền Độc Đoán từ Draco khi có một thông tin công khai rõ ràng là Harry có thể tự giải trừ được nó; Cách mà Harry thấy Draco là người trung thực hơn nhiều so với những người bắt anh phải trở thành kẻ mà họ muốn và cách Harry coi Draco là may mắn đầu tiên của anh từ sau Chiến tranh, rằng hắn là trung tâm của sự an toàn và thoải mái nơi anh.

Draco ngồi đó và đấu tranh để xử lý thông tin rằng hắn, Draco, làm cho Harry cảm thấy an toàn.

Hắn chạy. Bước ra khỏi lâu đài, lao về phía sân Quidditch nơi hắn biết Đội Gyffindor vẫn đang tập luyện. Hắn suýt vấp ngã và hôn đất trước khi điên cuồng vẫy Harry từ trên không.

"Chuyện gì vậy?" Harry thở dốc, nhảy ra khỏi cây chổi trước khi anh hạ cánh hoàn toàn. "Chuyện quái gì đã xảy ra?"

"Tao đã đọc tờ báo chết tiệt đó, Potter," Draco nói to. "Đây là ý của mày khi nói rằng đã sửa chữa mọi thứ?"

"Ồ, hôm nay tờ báo đó ra hả?" Harry chớp mắt và sau đó "tsks*" một phát khi Draco lườm mình. "Đó là cách tao chống lại những lời của mụ Skeeter, tất nhiên nó sẽ sửa chữa mọi thứ." Anh dừng lại "Về mặt nào đó."

*âm thanh phát ra biểu hiện thái độ khinh thường, miệt thị, thiếu kiên nhẫn

"Có bất cứ phần nào trong số mày nói là thật?" Cổ họng Draco khô đến nỗi mắt hắn bắt đầu nháy liên tục vì cần phải ho. Hắn vô cùng nhận thức được mức độ quan trọng của khoảnh khắc này và không hiểu tại sao lại có khao khát hôn Harry khi đang cố thuyết phục bản thân phải tỏ ra cáu kỉnh với tên khốn đó.

"Có bất cứ phần nào tao nói làm sao--?"

"Bất cứ phần nào trong số mày đã nói về tao," Draco cắt ngang, "Về chúng ta."

Mũi của Harry nâng lên trong khi anh nhướn mày "Mày nghĩ cái đéo gì vậy, đồ khốn?" anh hỏi, giọng thấp xuống. "Mày nghĩ tao tự tạo nên tất cả sao?"

Một phần trong Draco đổ vỡ. "Tao nghĩ tao yê-" Draco suýt tát vào miệng mình khi hắn dừng giữa chừng. Đôi mắt của Potter mở lớn đằng sau cặp kính lấm lem bùn đất, hơi thở của anh đột nhiên rời rạc và to.

Và rồi Harry cười thật tươi, nụ cười ấy không chỉ hiện qua đôi mắt mà còn bừng sáng rực rỡ, khuôn mặt ửng hồng. "Tao cũng vậy," anh run rẩy thừa nhận, bước tới gần hơn, và Draco cảm thấy như mình sắp nổ tung bởi bất kỳ điều gì đã khiến trái tim hắn đập gấp 50 lần kích thước của chính nó.

~

Hầu như không cần suy nghĩ, Draco rút cây đũa phép của mình ra, chỉ vào Rừng Cấm và hô lớn tiếng, "Expecto Patronum !"

Một con nai chết tiệt .

Hắn vừa gọi ra một con nai chết tiệt , bóng mượt và chân dài với đôi gạc đáng tự hào. Nó phóng về phía họ một cái nhìn trước khi phi nước đại vào rừng cây dày, gần như bị chói mắt bởi sự rực rỡ của nó, thực tế thì màu sắc của nó là bạc rắn chắc.

Khi hắn nhìn quanh, Harry đang nhìn chằm chằm vào phía sau con nai với thái độ vô cùng chăm chú, hài hước đến nỗi Draco phải phá lên cười, cười đến muốn nội thương.

"Đáng lẽ tao- phải dự đoán-" Draco khò khè, gần như choáng váng vì sung sướng. "Đáng lẽ ra tao phải biết-"

Rồi Harry cũng cười, mặc dù cơn shock vẫn còn hiện rõ trong ánh mắt. Đặt cây chổi xuống, anh bước về phía trước và hôn một phát thật kêu vào miệng Draco. "Tao cá chắc là của tao lớn hơn," anh nói, cười toe toét, trước khi rút đũa phép và hét, "Expecto Patronum!"

Harry phát ra âm thanh nghẹn ngào khi con nai của anh hiện ra từ hướng cây đũa phép, nhảy một cách duyên dáng trong không khí và xúm lại quanh họ hai lần trước khi phi thẳng vào Rừng.

"Tao đã làm được," anh thì thầm trong run rẩy, và ngực Draco đau nhói. "Tao đã quên không để ý liệu con nai của tao có phải to hơn không?" Harry nói nhanh, rõ ràng khi kéo hai người lại gần nhau hơn; ngực anh phập phồng khi anh nhìn chằm chằm vào Thần Hộ Mệnh của mình trong sự hoài nghi, và anh nhận thấy mình sắp khóc.

Draco khịt mũi, đan những ngón tay mình vào tay Harry. "Rõ ràng một điều là nó có cái đầu lớn hơn con của tao, chắc luôn." Hắn bóp nhẹ. "Mặc dù vậy, con của tao có cặp mông tốt hơn."

Harry quay sang, đôi mắt ẩm ướt, và họ chỉ đơn giản đứng đó, khịt mũi, cười rạng rỡ với nhau. "Tao đã cho mày thấy, Malfoy," Harry thì thầm, gõ một ngón tay vào hàm của Draco.

Draco nhẹ ôm lấy mặt, vẫn cười toe toét như một kẻ ngốc. "Mày chắc chắn đã, Potter."

~ End ❤~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top